Chương 3 : Dưới cơn mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


...Con người chỉ là những tảng thịt...

Một hỗn hợp kết tinh nhuốm mòn tinh hoa của lõi vạn vật.

Một miếng thịt có tầm nhìn, một miếng thịt có cảm xúc.

Từ những đàn ông với làn da đục nhẵn như sứa, đến những phụ nữ với thân thể hỗn tạp của côn trùng.

Dấn thân vào một vùng trải nghiệm mới của sự sống. Những miếng thịt biết đau, những miếng thịt biết khóc.

Sự căm ghét và trả thù, đau đớn và thống khổ. Những nguyên liệu cốt yếu để hình thành nên sự sống mới...

-Anonymous-

---&---

*Cộp, cộp...* Tiếng bước chân từ bộ guốc của sinh vật thân thuộc.

Những hạt mưa nặng trĩu đổ ào xuống như thác, những âm thanh gầm gừ thay cho tiếng sấm.

Những chi xúc tu khổng lồ di chuyển linh hoạt hơn so với trước đây. Những con thú bay trên không trung lướt qua xé toạc những hạt mưa, khiến chúng tóe ra xối xả xuống mặt đất.

Những bóng của đoàn người đang cưỡi những sinh vật giống ngựa đang đứng trên những vách cao nhìn xuống.

-"Pontifex, số lượng của bọn chúng có tác động gì đến ngài không?". Một người đàn ông quay sang hỏi. Khuôn mặt của hắn bị cắt xén và xoắn lại, những thanh kim loại đâm xuyên qua những mảng thịt, kéo hở xuống để lộ ra những hốc mắt đỏ loét.

-"Ta cứ nghĩ bọn chúng sẽ nổi dậy thường nhưng không. Chuyện này sẽ kết thúc nhanh thôi". Người đàn ông kia đáp lại.

-"Legionaire đã chuẩn bị xong thưa Pontifex. Đã chuẩn bị cho xuất trận"

Người đàn ông kia xoay người lại. Những kị binh với những bộ giáp vàng, nổi bật lên với màu máu và thịt. Những thanh thương với hình thù kì dị đâm lên bầu trời u ám.

-"Những hạt mưa sẽ thay ta rửa trôi đi những giọt máu của lũ quái thai, những tín đồ báng bổ của những kẻ phản bội. Chết là sự nhân từ đối với chúng". Người đàn ông nói.

Từ trên dốc, đoàn kị binh với những ngọn thương nhọn hoắc đổ dồn về phía trước.

Thứ sinh vật họ cưỡi là những sinh vật giống ngựa nhưng chúng không có da, để lộ ra những bó cơ đỏ lè cũng với những mẫu xương trắng đâm xuyên qua lớp cơ đang hì hục chạy xuống, khuôn mặt chúng loang lỗ những con mắt vàng hực li ti với bộ hàm nhọn hoắc trơ ra thấy cả xương.

Thoáng chốc họ đã vượt qua những mỏm đá hiểm trở và mở đợt tấn công tấn công đầu tiên.

-Cenobite! f''re geb!
(Cenobite! Chúng đang ở đây!)

-Raise ymg' ah'n'ghaor, prepare llll mgehye'bthnk. Ahornah yog-sothoth llll ah c'
(Nâng vũ khí và chuẩn bị phản công. Yog-Sothoth là kẻ duy nhất chúng ta có thể cầu nguyện.)

Những sinh vật với cơ thể đỏ rực bắt đầu tập trung lại. Một người đàn ông với bộ giáp chạm đen với những mảng xương bước ra.

Trong không gian của những hạt mưa cứ thế đổ ào xuống. Những giọt máu đỏ tươi hòa lẫn với những hạt mưa loang dài trên mặt đất, âm thanh kim loại xé toạc đi lớp thịt vang vọng, những bộ ruột và thịt vơi rã xuống mặt đất.

Cuộc chiến nhanh chóng chuyển sang một cuộc hành quyết công khai. Đoàn kị binh xé toạc qua thứ xác thịt giới hạn của chúng. Linh hồn của chúng không đáng, nhưng sự đau khổ và tuyệt vọng của chúng sẽ là hành phí béo bở cho chuyến đi này.

Một sinh vật với lớp da đỏ ngầu lao đến, chỉ với một cú vung đã khiến cho đầu chiến mã của Pontifex vỡ toác ra, não của nó văng tứ tung khi nó ngã xuống đất kéo theo cả người đàn ông đấy.

Ông ta ngã xuống, sự va chạm giữa cơ thể và mặt đất cũng chỉ đủ vang vang lên một tiếng bịch, người đàn ông mặc giáp cùng với những sinh vật đó xông đến để kết liễu hắn.

-"Hắn kia rồi. Nhanh giết hắn!". Bọn họ xông lên.

Nhưng, Pontifex cầm lấy chiếc liềm của mình và vung lên, đầu của chiếc liềm phóng ra, nối liền với nó là một luồng xích dài. Chả mấy chốc đã xé toạc qua những thứ sinh vật đó.

Người đàn ông với bộ giáp đen đấy cầm lấy chiếc rìu bổ xuống nhưng thất bại khi Pontifex đã né người sang một vên đồng thời đá chân khiến cho người đàn ông ngã xuống. Cả hai con người vật lộn với nhau trên nền đất ướt đẫm.

Người đàn ông ấy liền rút ra trong người một con dao và đâm vào người của Pontifex khiến ông thả thay ra. Hắn tiếp tục xoay lại và đâm tiếp một nhát vào ngực của Pontifex khiến ông ngã xuống với tay đang ôm lấy vết thương.

-"Ta thắng!" Người đàn ông mặc giáp nói khi hắn nhặt lấy chiếc rìu của mình lên chuẩn bị kết liễu. Một Cenobite nữ, lao đến. Cô ta cầm lấy một lưỡi cưa và chém phăng đi cánh tay của người đàn ông. Hắn quỳ xuống ôm lấy tay, Pontifex liền lao đến và hất hắn ngã xuống. Ông bóp lủng đôi mắt của hắn, hơi thở yếu ớt cùng với lời van xin có thể được nghe thấy từ kẻ đang nằm bên dưới.

Pontifex cắn chặt răn lại, ông dồn sức thật mạnh, hộp sọ của người đàn ông vỡ vụn ra thành hai mảnh. Máu tóe lên mặt của Pontifex, ông liền gồng sức bóp và xé toạc phần đầu trên của người đàn ông mặc giáp.

Trên tay là phần đầu nát bét, bên dưới là thi thể với bộ hàm dưới cùng với chiếc lưỡi lòi ra. Pontifex quăng thứ trên tay mình rồi cố gắng ngồi dậy.

-"Pontifex, người không sao chứ?" Cenobite nữ đó đỡ ông đứng dậy.

-"Ta đã quá già cho thứ này rồi. Ta đáng lẽ nên mừng vì vẫn có thể sống đến bây giờ". Ông trả lời.

-"Vẫn còn nhiều khu nổi loạn, chúng ta tiếp tục chứ thưa ngài?"

-"Sẽ không có điểm dừng, thiếu uy thân mến ạ... Tiếp tục!"

-"Như người mong muốn... "

-Tiếp tục-

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro