CHƯƠNG II: ĐỨNG DẬY SAU NỖI ĐAU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Thiên Anh cõng nó chạy tới được cổng bệnh viện đã hét lên:

- Bác sĩ! Làm ơn cứu cô ấy!

  Các bác sĩ thoáng giật mình rồi mau chóng đem xe đẩy tới. Nó được đặt trên xe đẩy vào trong. Thiên Anh bị chặn lại ở ngoài. Cậu lo lắng đi đi lại lại bên ngoài nhìn cái biển màu đỏ bên trên đang sáng lên. Một màu đỏ đến kinh hoàng, chói mắt...

....

   Nó lờ mờ hé mắt tỉnh dậy. Mí mắt nó nặng trịch, cả người mỏi rã rời. Trước mắt nó là một màu trắng lóa mắt, trắng đến lạnh người. Nó đang ở đâu? Có phải đã tới nơi bố mẹ đang đợi nó không? Nó đang miên man suy nghĩ thì một giọng nói quen thuộc vang lên.

- Mày tỉnh rồi à?

  Nó theo phản xạ xoay người hướng về nơi phát ra tiếng nói chỉ thấy Thiên Anh đang cười đến xán lạn. Ra là nó chưa chết sao?

- Sao tao lại ở đây?

  Thiên Anh ngừng lại nụ cười, mặt nghiêm túc nhìn nó:

- Mày còn hỏi tại sao ư? Tao mà không đến kịp thì mày đi rồi. Sao mày dại thế?

  Nó không nói gì, úp mặt xuống gối né tránh ánh mắt của thằng bạn thân. Phải nói sao đây? Nói là nó không muốn sống vì bố mẹ không còn ư? Hay nói là nó chán sống, nó sợ phải sống một mình. Nó sợ, rất rất sợ.

- Mày ở đây đợi tao. Tao đi mua cháo cho mày.

  Thiên Anh xoay người ra ngoài. Nó chờ tới khi tiếng cửa đóng lại mới xoay người lại. Nó nằm suy nghĩ rất nhiều. Về quá khứ, về hiện tại, về tương lai. Mẹ nó đã dặn nó phải sống tốt. Mẹ nó còn nói nó không phải con ruột của người. Vậy nó cũng nên đi tìm bố mẹ ruột của nó chứ nhỉ. Hít một hơi, những chuyện này sẽ bỏ qua hết, bây giờ nó sẽ bắt đầu cuộc sống mới. Một cuộc sống lạnh lùng hơn. Nó sẽ sống thật tốt. Chắc chắn là như vậy.

"Két"

  Cánh cửa được mở ra, Thiên Anh cầm một cái cặp lồng đi vào. Cậu đặt cặp lồng xuống tủ đầu giường múc cháo ra bát cho nguội bớt.

- Tao xin lỗi!_nó lí nhí phá tan không khí im lặng.

- Vì cái gì?

- Vì tao đã làm mày mệt.

- Con điên. Tao với mày là bạn mà._Thiên Anh mắng nó rồi cúi xuống đỡ nó ngồi dậy.

- Tao nghĩ thông suốt rồi. Mẹ tao muốn tao can đảm sống thì tao phải sống. Không thể gục ngã được.

- Mày nói đúng đấy!_Thiên Anh cười tươi cầm bát cháo ngồi xuống ghế bên cạnh giường.

- Để tao tự ăn!

- Mày không xem tay mày như thế nào rồi hẵng nói. Tay mày chưa lành, cứ để tao bón cho.

- Vậy lại phiền mày vậy!

- Không cần khách sáo thế đâu!

  Thiên Anh cười tươi rồi tỉ mẩn xúc từng thìa cháo thổi cho bớt nóng rồi bón cho nó. Nó ngoan ngoãn ngồi ăn ngon lành. Bỗng nhớ ra một chuyện, nó quay sang hỏi Thiên Anh:

- Tiền viện phí bao nhiêu vậy?

- Mày không cần quan tâm. Tao trả hết rồi!

- Không được. Nhà mày cũng làm gì có tiền.

- Nói sau đi. Bây giờ mày chỉ cần an tâm mà dưỡng bệnh đi.

- Ra viện tao nhất định trả đủ cho mày.

- Lúc đấy rồi nói. Ăn đi!_Thiên Anh đưa một thìa cháo tới miệng nó.

Nó ăn hết bát cháo rồi đi ngủ. Nó còn nằm viện thêm hai ngày mới được xuất viện. Thiên Anh ngồi trên cái xe đạp cũ mà chờ nó. Nó cười thật tươi chạy tới ngồi sau để Thiên Anh chở về nhà. Hai người cùng ngồi trên chiếc xe đi qua những con đường bóng cây rợp mát, từng tia nắng xuyên qua những kẽ lá chiếu xuống đường tạo thành những đốm sáng đẹp mắt. Gió khẽ thổi làm tóc nó bay bay, con đường vắng người thật yên ả.

- Mày hát tao nghe đi Thiên Anh._nó giật giật cái áo phông của người đằng trước.

- Bình thường mày chê tao hát dở mà.

- Hôm nay tao muốn nghe được không?

- Mày thích thì tao hát. Bài gì bây giờ?

- Mày hát bài gì tao cũng nghe.

- Mày nói đấy nhé!_Thiên Anh cười lém lỉnh rồi cất giọng hát:
"Một con vịt xòe ra hai con thằn lằn con
Cùng nhau cắn nhau đứt con chim non
Trên cành cao
Hót líu lo, hót líu lo
Em yêu chim
Cô giáo em
Miệng hay cười và mắt cô long lanh
Cô yêu bố
Bố là tất cả
Bố ơi! Bố ơi!
Bố là một con vịt xòe ra hai con thằn lằn con cùng nhau cắn nhau đứt con chim non"
- Mày hát cái gì thế?

- Liên khúc nhạc thiếu nhi đấy! Hay không?_Thiên Anh cười toe toét.

- Hay cái đầu mày. Hát bài nào hẳn hoi coi.

- Thế bài gì mày nói đi tao còn hát!

- Tùy mày chọn cơ mà._nó trề môi.

- "Nếu là anh" nhé!

- Ừ. Cũng được._nó gật đầu cái rụp.

  Thiên Anh lại bắt đầu hát. Tiếng hát êm tai truyền qua những cơn gió, qua cái nắng hè thật hay.
"Nếu là anh thì anh sẽ
Dành cho em những ngày hạnh phúc
Nếu là anh thì anh sẽ
Nắm tay em không bao giờ buông.

Anh sẽ không làm em khóc
Anh sẽ không bao giờ như thế
Anh sẽ cố làm tất cả
Để cho em tháng ngày bình yên.

Nếu là anh thì anh sẽ
Dành yêu thương đến em mỗi ngày
Khi màn đêm nhẹ buông xuống
Anh sẽ ru em giấc ngủ ngon.

Anh sẽ như là cơn gió
Làm em quên hết bao muộn phiền
Anh sẽ nâng niu vòng tay ấy
Không để em một ngày xa anh.

Nếu là anh thì anh sẽ
Cùng em đi hết con đường dài
Khi buồn đau và khi hạnh phúc
Luôn có em bên cạnh anh thôi.

Nếu là anh thì anh sẽ hứa
Dù mai sau hay ngay bây giờ
Em sẽ luôn là tất cả
Em sẽ luôn chiếm trọn tim anh"

  Lời bài hát thật ý nghĩa. Với cậu, đây giống như một lời tỏ tình với nó nhưng liệu nó có hiểu cho cậu không???

- Mày hát càng ngày càng hay. Đợi tao có tiền nhất định làm bầu show cho mày làm ca sĩ. Lúc đấy tao tha hồ hốt bạc._nó cười toe toét.

   Thiên Anh không đáp. Có lẽ nó sẽ không bao giờ để ý đến cậu. Nó đơn giản chỉ nghĩ cậu là bạn thân. Cậu không muốn làm bạn thân, cậu muốn xa hơn. Cậu muốn nói nhưng lại sợ nếu thất bại hai người sẽ khó mà nhìn mặt nhau. Yêu đơn phương thật khổ. Nó giằng xé, dày vò người ta đau đến rỉ máu.

  Thiên Anh chậm rãi đạp xe trên đường về, rất nhanh đã tới nhà nó. Nó nhảy xuống xe, trong mắt hoàn toàn là bàng hoàng. Căn nhà của nó bây giờ chỉ là một đống cúi cháy nham nhở không ra hình dạng. Nó kinh hoàng mà nhìn, ai có thể làm ra việc này?

- Tử Anh? Phải cháu không?_một giọng nói vang lên làm nó cùng Thiên Anh quay đầu lại, là cô Thơ, nhà gần nhà nó.

  Cô Thơ thấy hai đứa nhỏ nhìn mình như vậy không kiềm được lòng mà thở dài một hơi:

- Tử Anh! Nhà cháu hôm qua có đám cho vay nặng lãi tới hỏi. Chúng tìm không được cháu nên đã phóng hỏa. Lúc cô với chú về nhà chỉ nghe thằng Hiếu nói vậy.

  Nó ngẩn người. Cũng phải thôi. Nó là vay tiền của đám người kia mà chữa bệnh cho mẹ nó. Chúng đến đòi mà không tìm được tức giận đốt nhà thôi có lẽ chưa đủ. Giờ này không khéo chúng còn đang ở khắp nơi lùng sục nó kìa.

  Thiên Anh cúi đầu, nói với cô Thơ:

- Cháu cảm ơn cô!

- Ừ! Cô về nhà nấu cơm cho bọn trẻ nhé!

  Cô Thơ đã rời đi mà nó vẫn chưa chào lấy một câu. Rồi bây giờ nhà không có thì đi đâu? Nó cũng không có tiền, không còn gì cả, không còn bất kì cái gì. Mẹ! Người bảo con phải sống sao?

   Thiên Anh nhìn bóng lưng nó trong nắng, đơn độc đến chói mắt. Nó mới khỏi, đứng lâu như vậy e sẽ không trụ được. Thiên Anh cất giọng:

- Tử Anh! Mày mới khỏi! Đừng đứng lâu như vậy! Về nhà tao trước đã.

  Nó giật mình, gắng gượng nở một nụ cười rồi quay người lại:

- Đi thôi!

  Nó bây giờ không phải lúc đau buồn. Nó cần sống, cần có tương lai tốt đẹp để cho bố mẹ thấy. Nó ngồi trên xe để Thiên Anh chở về nhà. Mới tới cửa nhà còn chưa kịp xuống xe mẹ Thiên Anh đã xông ra túm lấy cổ áo cậu mà gào lên:

- Thằng ranh! Mày lôi hết tiền tiết kiệm của mẹ đi đâu?

  Nó bất ngờ. Tiền viện phí của nó là Thiên Anh trả. Nó có như thế nào cũng không nghĩ rằng cậu là lấy trộm tiền của mẹ đi.

  Mẹ Thiên Anh vẫn vô cùng tức giận nói mà như khóc:

- Mày biết mẹ để dành bao lâu không hả? Tiền mẹ để sửa nhà, để cho mày cưới vợ mà mày lại lấy đi là sao? Ông ơi! Sao ông bỏ đi sớm vậy? Ông không xem con ông nó như thế nào đây? Ông bảo tôi phải sống làm sao đây? Huhu...

  Tiếng khóc của mẹ Thiên Anh vẫn nức nở giữa trưa nắng. Thiên Anh lặng im đứng nhìn mẹ mím môi không nói. Cậu biết từ khi bố mất, mẹ cực khổ như thế nào nuôi cậu lớn, cho cậu đi học, vun vén cho gia đình. Cậu cũng biết số tiền đó là mẹ cậu cất công dành dụm bao lâu nay. Cậu biết, tất cả cậu đều biết nhưng bác sĩ họ nói nếu cậu không có tiền họ không thể cứu người cậu yêu. Vậy bảo cậu phải làm sao đây? Tiền mất đi có thể kiếm lại nhưng người ra đi mãi mãi không thể cứu về. Cậu ôm mẹ, nói thật nhỏ:

- Mẹ! Con xin lỗi!

  Mẹ Thiên Anh càng khóc to hơn. Bao tủi hổ trong lòng bà cần được giải tỏa. Khóc được, vẫn là nhẹ lòng hơn. Thiên Anh đứng im, lặng lẽ vỗ vỗ lưng mẹ, sống mũi đã cay xè. Nó đứng cạnh chứng kiến, nước mắt đã chảy dài. Nó nhớ mẹ, nhớ cái ôm ấm áp của người, nhớ mỗi lần người vuốt ve tóc nó, nhớ rất nhớ,... Qua một hồi lâu, mẹ Thiên Anh mới dừng khóc, bà quay người qua nhìn Tử Anh không khỏi ngạc nhiên:

- Tử Anh? Sao cháu lại ở đây?

- Mẹ! Nhà cô ấy bị đốt cháy rụi rồi. Cô ấy không có nơi nào đẻ đi. Nên con...

  Mẹ Thiên Anh không để cậu nói hết câu đã quát lên ngắt lời:

- Con vào nhà cho mẹ!

- Nhưng con..._Thiên Anh ngập ngừng.

- Mày vào đi. Không sao đâu!_Nó cười một cái trấn an.

  Thiên Anh miễn cưỡng quay người vào trong. Lúc này mẹ Thiên Anh mới kéo nó ngồi xuống hiên nhà, nhỏ giọng nói chuyện:

- Cô thực xin lỗi, Tử Anh! Cô không giúp được cháu. Hai mẹ con cô đã rất khổ sở rồi, nếu thêm cháu nữa...

  Câu nói được bỏ lửng. Nó thừa hiểu ý của mẹ Thiên Anh. Kì thực, nhà hai người cũng đâu có khá khẩm gì. Là một người mẹ, đương nhiên ai cũng nghĩ vậy thôi. Nó cười thật tươi, gật đầu mà nói với mẹ Thiên Anh:

- Cô yên tâm. Cháu hiểu mà. Tiền Thiên Anh lấy là cho cháu mượn tiền viện phí nhưng hiện tại cháu không có tiền, cháu sẽ trả lại cô sau. Cháu xin lỗi đã gây phiền phức cho cô.

  Mẹ Thiên Anh mắt lại rơm rớm. Kì thực, đứa trẻ ngoan như vậy làm như thế này cũng không nỡ nhưng cuộc sống này thực quá chật vật rồi. Bà lo không nổi. Bà nắm lấy tay Tử Anh, cảm động mà nhìn nó:

- Cảm ơn Tử Anh! Cháu là một đứa trẻ tốt. Bố mẹ cháu ở dưới suối vàng cũng sẽ rất tự hào về cháu.

- Vâng. Bây giờ cháu đi luôn. Cô chào Thiên Anh giúp cháu. Cháu đi đây ạ!

  Nó đứng dậy cúi người chào mẹ Thiên Anh rồi xoay người bước đi, đi thật nhanh ra khỏi cái xóm trọ nghèo xác xơ này. Nó lang thang vô định, không biết phải đi đâu.

  Thiên Anh vừa hí hửng bưng bát mì còn nóng ra ngoài đã không thấy nó đâu, cậu hấp tấp đặt bát xuống đất mà hỏi mẹ:

- Mẹ! Tử Anh, cô ấy đâu rồi!

  Mẹ cậu chỉ cúi mặt không nói làm Thiên Anh càng nóng nảy hơn. Cậu tức giận gào to:

- Mẹ đuổi cô ấy đi sao?

  Mẹ Thiên Anh ngẩng mặt lên đối diện với đôi mắt đầy lửa giận của con trai mà thật lòng buông một câu:

- Mẹ xin lỗi! Mẹ là bất đắc dĩ mới làm vậy!

  Thiên Anh thực sự nổi điên mà gào lên:

- Cô ấy mà có mệnh hệ gì con sẽ cả đời hận mẹ!

  Nói rồi cậu lên xe đạp mà phóng đi bỏ mặc mẹ mình đang ngồi thẫn thờ ngoài hiên nhà. Bà làm gì có lựa chọn khác đây?

  Nó đi lang thang hết đường này sang đường kia, cứ chỗ nào có ghi bảng tuyển nhân viên là đều vào hỏi nhưng đều bị từ chôi. Nó mệt mỏi ngồi xuống một cái ghế đá trong công viên. Hà Nội rồi như vậy chả nhẽ không có chỗ cho nó dung thân? Bụng nó đói bắt đều kêu réo rắt. Cả ngày hôm nay nó vẫn chưa được cái gì vào bụng, đói muốn xỉu luôn rồi. Nó móc trong túi ra được một tờ giấy bạc 5k nhàu nát. Đây là tiền thừa lúc đi mua kẹo hồi sáng nó chưa đưa lại Thiên Anh. Nó hít một hơi rồi đứng dậy. Tiếp tục đi thêm một đoạn, nó gặp một người bán bánh mì dạo. Nó như vớ được vàng chạy tới mua một cái bánh rồi ngấu nghiến ăn. Chợt trên tờ báo gói bánh có ghi tuyển người giúp việc. Nó khấp khởi mừng thầm đứng dậy mà đi tìm tới địa chỉ kia.

  Nó đi dọc theo đường Phố Cổ, ngóc ngách Hà Nội này nó đều thuộc, bất quá cái địa chỉ này lại hơi xa đi. Nó đi tới ngã tư, đèn còn đang đỏ nhưng còn có 5s là sẽ chuyển xanh nên nó quyết định đứng chờ. Bỗng nhiên có một người phụ nữ ăn mặc sang trong vượt qua người nó đi xuống đường đúng lúc đèn bỗng chuyển xanh, người phụ nữ thất thời bất động, trợn mắt nhìn chiếc xe đang lao về phía mình. Nó theo phản xẹ túm được vạt áo người này kéo lại. Theo lực hấp dẫn mà hai người cùng ngã lên vỉa hè. Chiếc xe phóng qua, còn để lại tiếng chửi rủa:

- Muốn chết thì đâm đầu vào chỗ khác chết đi.

  Nó tức giận lồm cồm bò dậy tính nói người kia vài câu nhưng hắn đã đi mất dạng. Lại nhớ ra người phụ nữ kia, nó quay lại đỡ cô ấy dậy:

- Cô không sao chứ?

  Mỹ Kim nhăn mặt phủi phủi lại quần áo rồi ngẩng lên nhìn người trước mặt nở nụ cười:

- Cảm ơn cháu nhé! Không có cháu chắc cô chết rồi!

- Không có gì đâu ạ!_nó cười tươi.

- Cháu cầm lấy uống nước. Cô bận việc đi trước nhé!_người phụ nữ dúi vào tay nó tờ 500k rồi bỏ đi. Nó đuổi theo nhưng cô ấy đã kịp lên taxi đi mất dạng. Nó nhìn tờ 500k trong tay, tạm thời cứ muớjn vậy. Nó phủi lại áo quần rồi theo địa chỉ trong tờ báo mà đi...

*  *  *Hết chương II *  *  *
  Đoán xem chuyện gì sắp xảy ra nào :3
  Thật thích khi viết truyện không bị giục nhưng ta muốn có người cmts chém gió hơn cơ. Òa òa :'(
  M.n bảo ủng hộ cho phần 2 mà sao không thấy ai vậy nè T.T Bơ ta sao? Không sợ bà già ta buồn à :(((
  Mau mau vào đáp gạch ta đi, ta cần gạch, ta thích gạch a ~
  Cảm ơn các bạn đã, đang và sẽ đọc truyện :*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro