CHƯƠNG III: TRÙNG HỢP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...Sân bay Nội Bài, 5h p.m...

Một dáng người cao lớn mặc bộ đồ đen tuyền bước ra khỏi cửa kính thông hành. Khuôn mặt không biểu cảm cùng cặp kính đen che hết mọi cảm xúc trong mắt. Người con trai chậm rãi kéo cái vali đen ra ngoài. Ánh mắt trời từ các ô cửa kính của sân bay như đều tụ lại trên thân ảnh người con trai đó. Anh rực rỡ, được bao phủ, thu hút sự chú ý của mọi người.

  Một bóng váy đỏ chạy vụt lên ôm chầm lấy người con trai kia mà gọi thật to:

- Anh! Mừng anh về nhà!

  Đáp lại lời của người con gái chỉ là một cái nhếch mép lạnh lùng của người con trai. Anh cười như vậy nhưng trong khóe mắt là một nỗi chua xót không thể diễn tả thành lời, chỉ là nỗi đâu đó đã được khéo léo mà giấu nhẹm đi sau lớp kính kia mà thôi.

  Cô gái buông người con trai ra, ôm lấy tay anh kéo ra ngoài, vừa đi vừa huyên thuyên:

- Bố mẹ đang bận dự án bên Ấn Độ. Hai người bảo em cứ đón anh về nhà rồi họ sẽ về sau.

  Anh không nói gì, chỉ gật đầu một cái lấy lệ. Họ thực sự rất giỏi, giỏi đến mức cả con trai ruột cũng chẳng có thời gian chăm nom. Anh bị tống sang Mỹ với ông bà kể từ khi anh lên năm tuổi, cả năm trời anh chỉ được về nhà mỗi dịp Tết nguyên đán. Anh từng nhớ anh đã từng nài nỉ xin bố mẹ cho mình ở cạnh họ nhưng bố anh không hề động lòng, ông chỉ nói duy nhất một câu: "Hạ Mộc! Đi như vậy để tốt cho con". Anh thấy thật nực cười. Tốt ở điểm nào chứ? Điểm để anh sang đó cho mấy người bạn da trắng khinh thường, để anh bị cô lập dần trở nên lạnh lùng mới là điều họ cần sao??? Anh không cần. Anh vốn là cần một gia đình, cần bố mẹ anh thương yêu anh là đủ. Anh thề anh đã từng có ý nghĩ sẽ hủy hoại công ty để bố mẹ anh rảnh rỗi nhưng anh không làm thế. Dương Thị là tâm huyết từ thời cụ anh, anh đâu thể làm thế.

  Một cái húych vai làm Hạ Mộc bừng tỉnh, anh nhìn người trước mặt. Cậu con trai ôm lấy anh mà thân thiết gọi:

- Kris! Mừng anh trở về!

  Lần này anh không dửng dưng nữa, anh nở một nụ cười xán lạn đến chói mắt, giọng điệu vô cùng thân thiết mà cất tiếng:

- Thiên Khánh bây giờ cao ghê! Chú Hải với cô My khỏe chứ?

- Vâng! Bố mẹ em vẫn khỏe.

- Đi thôi!_mọt giọng nói vang lên khiến ba người quay lại nhìn.

  Đứng dựa cạnh hàng ghế chờ là một cậu con trai còn rất trẻ. Trên người là áo pull đen cùng jeans đen rất đơn giản, giày thể thao trắng cùng snapback trông rất hợp gu. Mái tóc "không ngoan" màu rêu khói trông rất bất cần đời, bên tai đeo một nấm bằng kim cương đen thỉnh thoảng lóe ra ánh sáng vô cùng kì dị.

  Kris đi tới vỗ vai thằng nhóc tươi cười:

- Trạch Dương càng ngày càng bảnh nha!

  Cậu nhóc bấy giờ mới bật cười chìa tay ra trước mặt anh. Anh túm lấy tay hắn, xiết chặt. Nụ cười trên môi hắn càng tăng, hắn cũng xiết lại. Sau 1p, hai người buông tay nhau ra, hắn mới cất tiếng:

- Kris! Mừng anh về nhà!

- Câu này anh nghe nhàm quá rồi. Phải rồi. Thằng Huy Nam đâu?

- Ai gọi em đấy có em đây!

   Một bóng người nhăn nhở chạy tới chỗ Kris, anh mỉm cười lùi lại làm vòng tay của người kia chệch mất. Cậu con trai lên tiếng oán trách:

- Kris! Anh lại không cho em ôm!_giọng nói mang 10 phần nũng nịu.

- Mày ghớm quá! Lần nào cũng có một trò mà dùng suốt!_hắn lè lưỡi.

- Ai bảo anh ấy kì thị gay. May mà tao không gay. Haha._Huy Nam khoái chí cười lớn.

  Bóng váy đỏ bị bỏ quên nãy giờ bây giờ mới nhẹ nhàng kéo kéo tay Hạ Mộc. Anh quay qua nhìn, cô nói rất khẽ:

- Mình về nhà đi anh!

  Anh mỉm cười, dúi cho cô cái vali rồi mở miệng:

- Em đem đồ về nhà cho anh! Anh cùng mấy đứa đi đây một chút!

  Cô gái nghiêng đầu nhìn anh, rất không hài lòng mà lên tiếng:

- Không cho em đi cùng được sao?

- Chỗ đàn ông con trai bà đi theo làm gì?_Thiên Khánh nhìn cô gái khinh khỉnh.

- Thằng Khánh nói đúng đấy. Cậu về đi! Bọn tớ bắt cóc anh ấy một lúc thôi!_Huy Nam lè lưỡi.

- Vậy em về trước!_con bé buồn rầu quay người bước đi.

  Bốn thằng con trai nhìn theo bóng lưng đỏ chói trước mặt một lúc rồi kéo nhau lên xe. Chiếc Larmboghini phóng đi thật nhanh trên đường phố đông người.

- Bố mẹ em nói anh về đây học 12 à?_Khánh cất tiếng hỏi.

- Dì Thy nói với mẹ tao thế mà._Nam tiếp lời.

  Hạ Mộc ngồi im mỉm cười gật đầu xác nhận. Đến bây giờ anh vẫn không hiểu bố mẹ anh cho anh về Việt Nam học làm gì trong khi điều kiện bên Mỹ tốt như vậy. Anh đã định thi vào khoa Quản trị kinh doanh tại New York University mà đùng một cái mẹ anh lại gọi bảo anh về nước. Anh cũng hơi tò mò nhưng cũng không muốn hỏi.

- Vậy thì tốt. Bốn anh em mình thoải mái quậy phá rồi._Thiên Khánh hai mắt sáng lên.

  Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan cuộc bàn tán, hắn với lấy cái tai nghe không dây gắn vào tai rồi nhấn nghe:

- Alô!

-...

- Con đang cùng Thiên Khánh và Huy Nam đi đón anh Kris.

-...

- Vâng! Con biết rồi!

-...

- Thế mẹ nhá! Con đang lái xe.

  Hắn rút tai nghe để đại lên trước. Kris bấy giờ mới hỏi:

- Mẹ em nói gì vậy?

- Mẹ em bảo đưa anh qua nhà em ăn cơm. Mẹ em sẽ nấu cho anh một bữa thịnh soạn.

- Mẹ mày thiên vị anh Kris dã man. Bọn tao đến chơi mẹ mày cũng không đích thân xuống bếp._Huy Nam kêu trời.

- Công nhận! Tao phản đối! Tao đả đảo!_Thiên Khánh hung hăng giơ tay lên.

- Về nhà tao mà nói với mẹ tao ý._hắn bĩu môi.

- Tao nghe mẹ tao kể là mẹ thằng Trạch Dương với bố anh Hạ Mộc ngày xưa có đính ước nhưng vì chú Phong yêu cô Thy nên hai người mới hủy hôn rồi mẹ mày mới yêu bố mày. Chắc là tại anh Kris giống chú Phong hồi trẻ nên mẹ mày nhớ._Huy Nam cười toe toét.

- Mày nói nữa tao nhét tất vào mồm mày._hắn lườm một cái xém lông mày.

- Thì không nói là được mà. Cơ mà tao còn nghe nói chú Quân yêu thầm cô Thy cơ._Huy Nam vẫn nhăn nhở.

- Không trêu nó nữa Nam!_Kris cất giọng trầm trầm.

- Thì không nói nữa!_Huy Nam ngồi im nhìn loanh quanh.

"Kíttt"

  Chiếc xe bỗng dưng phanh gấp làm cả bốn người trong xe chúi về phía trước. Thiên Khánh xoa xoa cái trán rồi gắt lên:

- Mày khùng à Dương? Tí thì chết tao rồi!

- Mày đi đứng kiểu gì thế? Tao còn chưa được ăn! Tao không muốn làm ma đói!_Huy Nam xoa xoa cái tay bị đập đau điếng.

  Hắn cùng Kris ngồi phía trước im lặng không nói. Cả hai cùng đang dõi theo cô gái đang nằm bên vỉa hè trong tay còn ôm đứa trẻ. Thấy cô gái không sao hắn nhấn ga bỏ đi. Kris lên tiếng:

- Em không định xin lỗi cô ấy à?

- Không! Là đứa bé tự nhiên chạy ra! Em không có lỗi sao phải xin lỗi!

  Hạ Mộc chán nản lắc đầu. Thằng bé này thật ngang nghạnh.

....

Nó vẫn ôm đứa bé nằm im trên đường người đau buốt. Số nó hình như thích lo chuyện bao đồng thì phải. Nãy thì kéo một người phụ nữ, bây giờ thì không kể sống chết lao ra kéo đứa nhỏ. Chợt tiếng khóc thét của đứa bé làm nó bừng tỉnh. Nó cuống cuồng gắng sức ngồi dậy rồi ôm lấy đứa bé.

- Em sao vậy? Bị đau ở đâu à?

  Đứa bé không trả lời. Nó vội xốc thằng bé lên vạch áo nó lên kiểm tra. Không bị sao cả. Đúng lúc đó có một người phụ nữ chạy tới ôm chầm lấy đứa bé:

- Con tôi! Con có sao không?

  Người phụ nữ ôm lấy đứa trẻ kiểm tra kĩ càng. Mãi đến khi thấy đứa bé không sao mới quay sang nó mà rối rít cảm ơn:

- Cảm ơn em rất nhiều. Không có em chắc con chị chết mất. Cảm ơn em!

  Người phụ nữ vừa khóc sướt mướt vừa ôm lấy nó. Nó không biết làm gì đành cười gượng gạo rồi vỗ vỗ vào lưng người kia, nhẹ giọng an ủi:

- Không sao rồi! Chị đừng khóc nữa.

  Người phụ nữ lấy tay gạt nước mắt tèm lem trên mặt rồi mỉm cười nhìn nó.

- Chị thực sự rất cảm ơn em!

- Không có gì đâu ạ!_nó cười tươi.

- Không được rồi! Tay em chảy máu rồi. Vào nhà chị băng cho!

  Nó thấy trời đã sắp tối thì vội vàng từ chối:

- Bây giờ em phải đi gấp. Không sao đâu chị ạ. Em đi đây.

  Nó đứng dậy bước đi. Người phụ nữ đuổi theo nó, dúi vào tay nó một tờ polime rồi nói:

- Chị biết em không muốn nhận nhưng em nể chị cầm lấy mua bông băng băng lại được không?

  Nó định mở miệng từ chối nhưng nhìn ánh mắt khẩn khoản của người phụ nữ nó đành nhận lấy:

- Cảm ơn chị!

- Chị mới là người phải cảm ơn em! Có gì em cứ tìm chị giúp nhé! Nhà chị kia kìa.

  Nó nhìn theo tay chị ấy thấy một căn nhà màu trắng thật đẹp. Theo phép lịch sự nó cũng gật đầu:

- Vâng! Có gì em sẽ nhờ chị giúp!

- Em nhớ nhé!

- Vâng! Em sẽ nhớ!_nó quì xuống xoa xoa đầu cậu bé. - Nhóc à! Lần sau phải cẩn thận nghe không?

  Thằng bé mắt vẫn còn hơi nước nhìn nó gật đầu. Nó vẫy tay chào hai mẹ con rồi đi vội tới địa chỉ kia.

  Mặt trời đang nhạt dần, chiếu le lói lên những căn biệt thự hoành tráng. Nó cố gắng lê cái chân đau nhức đi trên đường. Quần jeans nơi đầu gối đã toạch mất một mảng, da thịt còn rướm máu. Nó đi thật lâu, cuối cùng cũng tìm được nơi cần tìm. Nó đứng trước cánh cổng sắt màu đen nhìn vào căn nhà, à không, biệt thự màu trắng trước mặt mà nuốt khan. Nó thật sự rất lộng lẫy. Nó đấu tranh tư tưởng mãi mới dám đưa tay lên nhấn chuông. 2p sau, trong nhà đi ra một người phụ nữ mặc bộ đồ màu trắng. Trông người này chắc ngoài 50 rồi, trông bà cũng rất phúc hậu. Bà mở cổng, nhìn nó một lượt từ đầu đến chân rồi cất giọng êm ái:

- Cháu gái! Cháu tìm ai?

  Nó cúi mặt tránh ánh mắt dò xét của bà. Nó rụt rè chìa mâu báo ra cất giọng lí nhí:

- Cháu nghe nói ở đây cần tuyển người giúp việc. Cháu muốn vào làm ạ!

- Vậy à! Vậy cháu vào nhà đi. Ông bà chủ đều đang ở trong nhà.

- Cháu cảm ơn bác ạ!_nó cười thật tươi rồi bước vào.

  Đợi người phụ nữ đóng lại cánh cổng sắt rồi nó theo bà ấy vào nhà. Nó bước vào trong và hoàn toàn bị vẻ tráng lệ của căn biệt thự làm cho choáng ngợp. Căn biệt thự thật rộng, bày trí lại vô cùng trang nhã khiến người ta khó có thể rời mắt. Người phụ nữ thấy nó cứ đứng ngây người ở đó thì khẽ húych vào tay nó:

- Cháu vào trong phòng khách ngồi đi để ta đi gọi bà chủ.

- Vâng ạ!

  Người phụ nữ xoay người đi vào trong, nó cũng tiến vào trong phòng khách.

  Tiếng bước chân làm bốn thằng con trai dừng lại động tác mà xoay người nhìn ra phía cửa. Một cô gái xinh xắn, tóc cột đuôi gà sau gáy gọn gàng. Cái áo pull trắng dính chút bụi đất nâu vàng, quần jean xanh bị rách ở gối lộ ra mảng da rướm máu đỏ tươi. Không ai nói với ai câu nào, chỉ lặng lẽ nhìn đối phương.

  Nó bị nhìn chăm chú bởi đám con trai nên mặt đỏ lên tạo thành hai mảng hồng đẹp mắt. Nó xoay người định ra ngoài thì có tiếng nói vang lên:

- Không được đi!

  Nó nuốt khan rồi xoay người, chăm chú nhìn người vừa phát ra câu nói. Một cậu con trai rất điển trai với mái tóc màu khói lãng tử, khuôn mặt hoàn hảo đạt tỉ lệ vàng nhưng nhìn có gì đó thật kiêu ngạo. Hắn nhếch môi rồi cất giọng:

- Cô là ai?

  Nó cụp mắt xuống tránh nhìn thẳng vào người kia, cất giọng:

- Tôi...tôi muốn xin vào làm giúp việc.

  Giọng nói thật trong trẻo vang lên làm hắn nhất thời tê dại. Giọng nói này thực sự rất hay. Hắn bình ổn lại tâm trí, dùng khuôn mặt dửng dưng nhất nhìn người trước mặt buông một câu:

- Ở đây không cần!

  Hắn nói vậy bởi hắn biết đây là mẹ hắn lại muốn thuê người giám sát hắn trong trường , dù gì cũng sắp phải đi học. Hắn không muốn bị kiểm soát nên đương nhiên mấy người này càng không ưa.

  Đúng lúc nó định quay ra thì một người phụ nữ bước vào:

- Cháu là cô bé xin vào làm sao?

  Nó gật đầu, lễ phép:

- Vâng! Là cháu ạ!

  Nãy giờ nó cúi mặt nên Mỹ Kim không nhìn được mặt nó. Cô đành lên tiếng:

- Cháu ngẩng mặt lên cô xem nào!

  Nó ngẩng mặt lên, trên mặt hoàn toàn là biểu hiện ngạc nhiên tột độ. Nó lắp bắp:

- Là cô sao?

  Mỹ Kim cũng ngạc nhiên không kém. Cô nhìn nó reo lên:

- Đúng là cháu rồi!
*  *  *Hết chương III *  *  *

  Bây giờ muốn báo cho m.n đang hóng phần 2 của Ice mà không biết làm như thế nào luôn. Thôi thì đành để vậy mong m.n sẽ mau chóng tìm ra vậy :3
  Viết truyện không có người giục cũng thoải mái lắm nha :p
  

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro