CHƯƠNG IV: ĐƯỢC NHẬN VÀO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sau một hồi ngạc nhiên thì Mỹ Kim vô cùng vui vẻ tiến tới cầm tay nó về phía sofa ngồi xuống. Rót cho nó một cốc nước:

- Cháu uống nước đi._Mỹ Kim đưa cho nó cốc nước. - Cháu tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Cháu sao lại tới đây?

- Cháu tên Hàn Tử Anh. Năm nay 17 tuổi. Cháu muốn xin vào làm trong nhà cô ạ!

  Trong mắt mọi người ngồi trong phòng có chút bàng hoàng. Cô gái này còn rất trẻ đi. Vậy mà đương nhiên lại xin vào đây làm ư? Thực khó tin.

  Mỹ Kim cũng không muốn nó khó xử đành đuổi khéo đám con trai lên nhà. Chờ đám con trai khuất hẳn cô mới lên tiếng:

- Cháu vì sao lại phải xin làm giúp việc? Cha mẹ cháu đâu? Nhà cháu ở đâu?

  Nó bỗng thấy khóe mắt cay xè, nó vẫn khó có thể tin được là nó chỉ còn một mình ở trên cõi đời này. Bằng một giọng nghẹn ngào, nó bắt đầu kể toàn bộ sự tình cho Mỹ Kim nghe:

- Bố cháu năm năm trước đã mất vì tai nạn giao thông. Mẹ cháu vì quá thương xót bố cháu mà sinh bệnh, rồi họ phát hiện ra mẹ cháu bị ung thư phổi giai đoạn cuối, mặc dù cháu đã cố hết sức nhưng mẹ cháu vẫn là ra đi. Nhà cháu cũng mới bị bọn cho vay nặng lãi đốt mất. Cháu bây giờ thực không còn nơi nào để đi rồi. Mong cô giúp cháu, cháu chỉ cần ăn hai bữa với chỗ ngủ thôi. Cháu không cần gì thêm nữa.

   Một giọt nước mắt chảy dài trên khóe mắt lại bị nó mạnh mẽ lau đi. Mỹ Kim đã không cầm được lòng mình mà khóc nức nở. Ai có thể tin được một cô gái thuần khiết như vậy mà phải chịu nhiều uất ức như thế chứ? Ông trời thật quá bất công rồi.

- Cháu xin lỗi._nó cuống quýt rút tờ khăn giấy đưa cho Mỹ Kim.

  Mỹ Kim nhận lấy lau nước mắt, cố nén xúc động mà cất giọng nghèn nghẹn:

- Không phải lỗi của cháu. Cháu thật đáng thương.

    Nó yên lặng cúi đầu, giờ phút này nó thực sự cũng không biết phải nói như thế nào nữa. Đây là cơ hội cuối cùng của nó, nếu nó không nắm được thì tối nay chắc chắn nó phải đi lang thang. Nó chậm rãi hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng người phụ nữ trước mặt chờ đợi kết quả.

   Mỹ Kim nhìn nó nở nụ cười mà cất giọng:

- Được! Cô nhận cháu vào.

  Nó mừng muốn khóc. Cái này có phải là ở hiền gặp lành không? Nó không biết, cũng không muốn biết. Nó chỉ cần có chỗ nương thân là được rồi.

  Mỹ Kim nhìn khuôn mặt rạng rỡ của nó mà thấy trong lòng mình thật ấm áp. Niềm vui của cô bé chỉ nhỏ như vậy thôi sao?

- Cháu có mang theo quần áo không?_Mỹ Kim nhìn nó hỏi.

  Nó lại cúi mặt xuống, không biết phải trả lời như thế nào. Chợt nhớ ra điều gì đó Mỹ Kim khẽ cốc vào đầu mình. Tại sao có thể làm cho con bé nhớ lại chuyện đau buồn như vậy? Cô cất tiếng:

- Cháu ngồi đây đợi cô một lát. Cô lên thay đồ rồi chúng ta đi mua cho cháu mấy bộ đồ mới.

  Nó nghe vậy không khỏi giật mình vội vàng lắc đầu nguầy nguậy:

- Không được đâu ạ! Cháu sao có thể nhận được.

- Không sao! Coi như cô trả lương cho cháu.

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì hết. Bây giờ cô ra lệnh cho cháu. Cháu không muốn mới được nhận mà đã bị đuổi chứ?

  Nó cực lực lắc đầu làm Mỹ Kim không khỏi phì cười. Cô bé này rất đáng yêu.

- Được rồi! Cháu lắc mãi không mỏi cổ sao? Chờ cô một lát.

- Vâng ạ!

  Mỹ Kim mỉm cười quay người đi lên trên thay quần áo rồi dặn dò đám con trai một chút rồi lấy túi xách đi xuống. Dẫn theo nó ra ngoài, lên chiếc sang trọng theo hướng trung tâm thương mại mà đi tới.

  SHOPPING CENTRE hoa lệ không khỏi làm nó hoa mắt. Những người giàu có cũng thật biết cách tiêu tiền quá rồi. Mỹ Kim dẫn nó vào một cửa hàng, vô cùng vui vẻ mà nói với nó:

- Cháu chọn lấy một ít quần áo đi!

- Vâng!_nó bẽn lẽn gật đầu đi chọn đồ.

  Quần áo thật đẹp làm nó hoa mắt. Nó cầm lấy một chiếc áo mềm mại, sờ vào thật mát tay làm nó mê mẩn. Nó len lén xem giá và ngay lập tức bị choáng ngợp. Một cái áo mà 500k, gấp đến 10 lần cái áo nó đang mặc đi. Xa xỉ, quá mức xa xỉ. Nó đặt lại cái áo xuống rồi tìm những giá khác. Nó tìm nửa vòng mà cũng không tìm được một thứ nào giá rẻ. Nó lặng lẽ đi tới bên cạnh Mỹ Kim. Cô cười vui vẻ nhìn nó:

- Xem cháu chọn gì nào?

  Nó nhìn Mỹ Kim cười gượng gạo:

- Mình đi chỗ khác được không? Đồ ở đây đắt quá ạ!

- Cháu cứ chọn đi! Cô không bắt cháu trả tiền đâu mà lo!

- Cháu không thể nhận không của cô được. Làm vậy cháu sẽ áy náy!_nó cúi đầu.

  Mỹ Kim nụ cười càng tươi, càng lúc cô càng thấy cô bé này rất thú vị. Vừa dễ thương lại rất thật thà. Cô ngày trước cũng rất muốn sinh cho Quân một đứa con gái nữa nhưng mà lực bất tòng tâm. Lúc cô mang thai Trạch Dương cũng là lúc cô phát hiện mình có nguy cơ bị viêm cơ tim. Lúc sinh con thực rất chật vật. Trải qua một lần sinh tử như vậy Quân hiển nhiên không muốn đem tính mạng của vợ ra đùa nên họ không thể có thêm con nữa. Đôi lúc nhìn Trạch Dương chỉ có một mình cô không khỏi thấy buồn lòng. Nay nó đến giống như ý trời, vậy thì cứ để cô một mực yêu thương, coi nó là con ruột đi.

  Mỹ Kim nâng khuôn mặt nó cười thật tươi:

- Để cô chọn cho cháu!

  Nó thoáng ngạc nhiên. Trong mắt người phụ nữ này giống như tình cảm trong ánh mắt của mẹ nó. Một loại tình cảm mang tên "tình mẫu tử". Nó cứ ngây ra mặc dù Mỹ Kim đã bắt đầu đi chọn đồ cho nó.

  Chưa đầy 15p sau Mỹ Kim đã mang lại cả đống đồ dúi vào tay nó. Thấy nó vẫn ngơ ngác không hiểu Mỹ Kim đành xoay người đẩy nó đến trước phòng thử đồ, còn nháy mắt với nó một cái:

- Đi thử nhanh lên còn về nữa. Mọi người đợi chúng ta đã lâu rồi.

- Vâng ạ!

  Nó đi vào thử một bộ đồ. Không biết Mỹ Kim có quá khéo không mà đồ cô chọn cho nó đều vừa như in, phối đồ lại rất đẹp mắt làm nó trông đã xinh lại càng xinh hơn. Đúng là "người đẹp vì lụa" nha!

  Mỹ Kim thật hài lòng nhìn nó. Cô bé này giống cái mắc áo, mặc thứ gì đơn giản nhất cũng trở nên thật thuận mắt.

- Cháu vứt luôn bộ đồ cũ đó đi. Mặc luôn đồ này về.

- A! Không được! Người cháu bẩn, sẽ làm hỏng quần áo mất._nó cắn môi.

- Hỏng thì cô mua mới cho cháu._Mỹ Kim cười rồi quay sang cô nhân viên bên cạnh. - Gói tất cả lại cho tôi. Tính cả bộ trên người con bé nữa._Mỹ Kim rút từ trong ví ra cái thẻ vàng bóng loáng.

- Vâng ạ!_cô nhân viên vui mừng đón lấy cái thẻ, hôm nay gặp được khách "sộp" rồi.

  Cô nhân viên mau chóng thanh toán rồi gói lại đống đồ giao cho hai người phụ nữ. Nó xách đồ ra xe, trên mặt vẫn là bứt rứt không thôi. Thấy nó như vậy, Mỹ Kim không khỏi nhíu mày. Cô bé còn làm sao vậy?

- Cháu sao thế?

  Nó bị gọi đột ngột có hơi giật mình, nó vội vã xua tay:

- Cháu không sao! Chỉ là chỗ này quá nhiều tiền, cháu bao giờ mới trả được cho cô...

- Cô đã nói cháu không cần lo lắng rồi mà. Chỗ này không bằng một bộ đồ của thằng Dương nhà cô đâu._Mỹ Kim lại cười.

- Vâng ạ!

- Đi về thôi!

  Hai người lại cùng ngồi trên chiếc xe trở về. Quân đã về nhà, ngồi yên vị trên bàn ăn cùng bốn thằng con trai vui vẻ trò chuyện. Mỹ Kim vừa về đến Quân đã đứng dậy ôm lấy cô, rất ôn nhu mà hỏi:

- Em đi đâu giờ này mới về?

  Mỹ Kim cười vui vẻ, lôi tay nó đến trước mặt Quân:

- Em đi mua sắm cho cô bé này một chút. Cô bé rất đáng yêu.

  Quân theo quán tính ngẩng mặt lên nhìn một chút rồi nhất thời bị ngạc nhiên. Cô bé trước mặt không hiểu sao nhìn lại quen thuộc như vậy. Đôi mắt này, cái mũi này, vầng trán này tại sao có thể giống như vậy? Cứ như từ một khuôn đúc ra vậy. Không thể nào...

  Thấy Quân ngây người không nói Mỹ Kim đành hắng giọng một cái. Quân bừng tỉnh vội nở một nụ cười mà nó giờ khắc này bị Quân nhìn chằm chằm làm mặt đã sớm đỏ bừng, cúi mặt không dám thở mạnh. Hắn rất không vui nhìn nó mở miệng:

- Cô bắt mọi người chờ cô cũng quá lâu rồi!

  Tiếng nói làm không khí trong phòng bỗng trở nên trầm trọng. Không ai nói với ai câu nào làm không khí bức người vô cùng. Đúng lúc này, Kris lại lên tiếng:

- Cháu đói rồi! Cũng thật chờ mong được thưởng thức tay nghề của cô Mỹ Kim. Đã lâu lắm không được ăn rồi!

  Huy Nam thấy vậy cũng vội hùa theo:

- Đúng rồi! Cháu cũng đói rồi!

- Vậy cháu ngồi xuống ăn đi!_Quân nói với nó rồi chỉ vào phía đối diện hắn.

- Vâng ạ!_nó nhỏ nhẹ ngồi xuống.

- Ăn thôi nào!_Mỹ Kim hào hứng gắp cho mỗi người một miếng thịt gà.

- Hôm nay Hạ Mộc phải ăn thật nhiều đây!_Quân cười hiền.

- Vâng! Cháu sẽ ăn thật nhiều._Kris nở nụ cười.

  Nó nhất thời ngây ngẩn nhìn Kris. Người con trai này thật đẹp, giống như một bức tượng điêu khắc các vị thần Trung cổ vậy. Đẹp hoàn mĩ khiến người ta có cảm giác hoang đường giống như không có thật. Trên người anh ta còn tỏa ra một thứ khí chất vô cùng cao quý giống như một người quý tộc khiến người ta không dám lại gần.

  Tự nhiên cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, Hạ Mộc không được tự nhiên xoay người nhìn thẳng vào mắt nó. Trong giây phút hai ánh mắt giao nhau nhất thời làm không khí ngưng lại. Nó vội cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nâu khói đẹp mơ màng kia. Đôi mắt đó giống hố đen vũ trụ, sẵn sàng nuốt tất cả vào nơi không thấy đáy làm người ta đảo lộn mọi thứ.

  Bữa ăn trôi qua trong yên bình. Suốt bữa ăn nó không dám nói gì, yên lặng gắp đĩa rau trước mặt. Mỹ Kim thỉnh thoảng lại gắp chút thịt vào bát nhưng nó đều để gọn ra một chỗ. Nó thực không quen ăn ngon như vậy.

  Khi tất cả mọi người ăn xong, bác giúp việc tên Hoa lại cùng nó và Mỹ Kim dọn dẹp. Mặc dù nó không muốn Mỹ Kim phải động tay nhưng cô vẫn cố chấp cùng làm. Ba người vừa dọn dẹp, vừa nói chuyện hết sức vui vẻ. Nó thấy lòng mình thật ấm áp, giống như cây cỏ được mặt trời chiếu rọi sau những ngày mưa dầm dề vậy.

  Dọn dẹp xong, Mỹ Kim dẫn nó về phòng. Phòng nó là một phòng lớn đối diện phòng hắn. Bên trong là một màu xanh da trời dịu mát, ánh đèn trắng, vàng chiếu không làm người ta chói mắt mà cảm thấy ấm áp. Bộ ga giường màu trắng có những bông hoa nhỏ màu hồng rất trang nhã. Bên cạnh còn có cả giá sách, máy tính cùng bàn trang điểm. Trong góc là chiếc tủ quần áo bằng gỗ màu nâu bóng loáng, mọi thứ đều cực kì xa hoa làm nó thấy không được quen lắm.

- Cô mong cháu sẽ thích phòng này!_Mỹ Kim cười tươi.

- Nó rất đẹp ạ! Nhưng sang trọng quá làm cháu không nỡ dùng._nó thành thật.

- Ngốc ạ! Phòng dùng để ở, không phải trang trí. Thôi! Cháu nghỉ đi, hôm nay cũng mệt rồi. Thuốc ở trong ngăn tủ, nhớ bôi vào vết thương. Con gái để nhiều sẹo sẽ xấu xí lắm.

- Vâng ạ! Cháu biết rồi!

- Vậy cô về phòng đây.

  Mỹ Kim xoay người đi ra ngoài, trong lòng hoàn toàn là lòng yêu thương với cô bé này. Nó chờ khi Mỹ Kim đi khuất mới đóng cửa phòng lại. Tiến lại phía cửa sổ sát đất thông ra ban công. Nó hít một hơi thật sâu ngửa cổ ngắm mặt trăng trên trời. Trăng thật to, thật sáng làm những ngôi sao xung quanh bị mờ đi. Nó hít một hơi căng lồng ngực mùi hoa cỏ ban đêm. Thật yên bình!

- Trăng hôm nay sáng quá!_Khánh vô cùng hào hứng nói.

- Hôm nay 15 rồi còn gì. Tháng sau trung thu, kiếm chỗ nào đi chơi được nhỉ?_Huy Nam vuốt cằm ra vẻ đăm chiêu.

- Lo gì! Còn cả tháng để nghĩ mà!_hắn cười cười lắc lắc li tượu trong tay.

  Nó nghe được đoạn đói thoại không tự chủ được mà nhìn xuống dưới.

  Trong ánh trăng bàng bạc, ba người con trai vô cùng tuấn tú đang cười nói vui vẻ. Nó không tự chủ được đưa mắt tìm kiếm người còn lại. Người con trai cao lớn ngồi vắt chân trên đài phun nước ngửa mặt lên nhìn trời. Khuôn mặt đó dưới ánh trang huyền ảo càng thêm mê người khiến tim nó không khỏi đập lệch mất một nhịp. Nó cứ ngây ngẩn mà ngắm. Người đó, hình như có nỗi buồn, khuôn mặt như vô cảm kia lại xoáy vào trong lòng người khác một nỗi khó chịu mở hồ không thể gọi tên.

  Nó giật mình khi thấy anh quay người, vội chạy vào trong phòng đóng cửa lại. Nó dựa vào cửa kính đặt tay lên ngực trái. Trong đó có một thứ đang loạn nhịp, không ngừng đập thình thình. Cảm giác lạ lùng làm nó thấy khó chịu. Có lẽ cả ngày mệt mỏi nên mới vậy.

  Nó lại phía tủ quần áo lấy ra một bộ đồ Mỹ Kim mới mua rồi vào phòng tắm. Ngâm mình trong bồn tắm với sữa tắm oải hương dịu nhẹ làm nó thật thư thái. Nó ngâm mình tới khi nước lạnh rồi mới chịu đi thay đồ. Mắt nó cũng rất nhanh díu lại làm nó gạt hết mọi thứ mà đi ngủ.

   Nó ngủ một giấc thật yên bình, mơ một giấc mơ thật đẹp. Trong mơ, mẹ nó đứng giữa một cánh đồng hoa rực rỡ cười với nó.

  Một đêm yên bình trôi qua...

*  *  *Hết chương IV*  *  *

  Nói là để chủ nhật mới post chap cơ mà thương mọi người phải đợi nên ra chap sớm sớm tí :3

  Đã ai tờ mờ đoán ra thân phận của các bạn trẻ này chưa? Chưa hay rồi thì cứ tiếp tục đoán đi nhé *cười gian*

   Ice bây giờ đi học rồi, chắc là không rảnh nhiều lắm nhưng sẽ cố một tuần một chap cho mọi người. Biết mọi người phải chờ lâu sẽ vô cùng khó chịu nhưng Ice chả có cách nào cả. Với lại mạng ở đây cũng quá kém, điện thoại Ice load không nổi :'(

  Nhớ Vote với Cmts ý kiến cho Ice nhé <3

  Cảm ơn tất cả các bạn đã, đang và sẽ đọc truyện của Ice. Love all ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro