CHƯƠNG V: CUỘC SỐNG MỚI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...Biệt thự họ Dương...

  Một chiếc Limouse dài loằng ngoằng tiến vào trong khuôn viên tràn ngập ánh nắng thu, chầm chậm qua đài phun nước lóng lánh trong ánh vàng rực rỡ đỗ lại trước cửa biệt thự trắng rộng lớn. Cửa xe mở ra, một đôi giày da sang trọng chạm đất, một người đàn ông mặc comple sang trọng bước ra. Người đàn ông tuổi đã qua 40 nhưng thoạt nhìn vẫn rất trẻ trung, ngũ quan cương nghị, đẹp trai hút hồn. Người đàn ông xoay người, hướng tay vào trong. Một đôi giày màu trắng đặt xuống nền gạch, một người phụ nữ mặc bộ đầm trắng bước ra. Người phụ nữ trạc tuổi người đàn ông nhưng trông vẫn rất trẻ trung, xinh như mộng. Làn da trắng cùng đôi môi phớt hồng thu hút. Hai người vừa ra ngoài đã nghe được một tiếng hô hào hứng:

- Bố mẹ!

  Thy vui vẻ xoay người dang tay ôm lấy bóng váy đỏ đang chạy tới, Phong đứng bên cạnh cười thật ôn nhu.

- Con nhớ bố mẹ lắm. Bố mẹ thật lâu mới chịu về nhà làm con buồn lắm ý!_An Nhi nũng nịu dụi dụi vào ngực mẹ.

- Ra là cô chỉ nhớ mẹ ha! Bố thành không khí rồi!

  An Nhi ngay lập tức nhảy vào trong ngực Phong mà nũng nịu:

- Con cũng nhớ bố chết đi được. Bố xấu xa nhẫn tâm đi thật lâu mới chịu về.

  Phong mỉm cười vuốt mái tóc đen của con gái cười hạnh phúc. Phong đã từng nghĩ sẽ không để bọn nhỏ giống mình ngày xưa thiếu thốn tình cảm nhưng cuối cùng vẫn là không làm được. Dương thị càng ngày càng mở rộng làm ông bận đến tối tăm mặt mũi. Con trai ông cũng chỉ vì muốn nó có đủ năng lực kế thừa mà ông đã bắt nó xa nhà thật lâu. Chỉ có trời mới biết ông thương Hạ Mộc nhường nào. Cả đứa bé An Nhi này nữa, ngay cả anh mình cũng không được gần, cả năm mới được gặp bố mẹ nó vài lần. Thật tội nghiệp con bé.

   Thy ngó quanh vẫn không nhìn thấy bóng dáng con trai bèn quay người nhẹ giọng hỏi con gái:

- Anh Kris con đi đâu rồi?

  An Nhi ngẩng lên từ trong lòng bố nhìn mẹ nhỏ giọng trả lời:

- Hôm nay Trạch Dương, Thiên Khánh cùng Huy Nam qua rủ anh đi tiếp rồi. Hôm qua anh cũng đi muộn mới về ạ!

   Phong khẽ nhăn mày, thằng này tại sao ương ngạnh vậy chứ? Không phải đêm qua ông đã gọi nó nói sáng nay sẽ về rồi sao? Có phải không được dạy dỗ càng ngày càng hư rồi phải không?

  Thy nhìn sắc mặt sầm xuống của chồng mà bắt đầu thấy lo lắng. Tình cảm hai bố con vốn không tốt. Thằng bé Hạ Mộc này không hiểu học ai cái tính ngang bướng lại lãnh đạm (không phải học bố sao :v). Hầu như lúc nào hai bố con gặp nhau cũng chỉ nói được một hai câu tử tế là lại cãi nhau ầm ầm rồi. Thy mau chóng rút điện thoại gọi cho con trai.

...Khu vui chơi DREAM...

  Điện thoại Hạ Mộc reo lên, anh chán nản rút điện thoại, màn hình nhấp nháy chữ "Mẹ" duy nhất cùng hình ảnh một người phụ nữ mặc đầm trắng với nụ cười mê người. Khuôn mặt không biểu cảm gạt điện thoại nghe máy. Anh chậm rãi đưa lên tai:

- Con nghe!

-...

- Vâng. Con biết!

-...

  Hạ Mộc cúp máy, mi mắt hạ xuống. Bố mẹ anh về nhưng anh lại không hề thấy vui một chút nào. Thực lạ nha! Như người ta thật lâu mới gặp bố mẹ thì phải vô cùng hào hứng nhưng đằng này anh lại hoàn toàn trái ngược. Chẳng những không vui mà còn cảm thấy có chút chán ghét. Họ có quan tâm anh đâu? Tại sao còn về làm gì? Nhưng anh nghe giọng mẹ cầu khẩn lại không kìm được lòng.

  Kris đứng dậy, bỏ lại cho ba thằng nhóc đang chơi bowling một câu:

- Bố mẹ anh về!

  Anh nhanh chóng rời đi.

...

  Nó đang cùng lau dọn với bác Hoa. Kì thực là bác Hoa cũng không muốn nó làm, bác nói bác làm quen rồi nhưng chung qui lại là nó ương bướng không nghe, một mực đòi làm cùng. Bác Hoa cũng không còn cách nào đành để cho nó lau dọn ngoài phòng khách.

  Quân cùng Kim đã đi ra ngoài từ sớm còn Trạch Dương mới dậy đã đi mất tăm.

  Nó vui vẻ vừa lau dọn vừa hát vu vơ thật vui vẻ.

  Bọn hắn lúc Hạ Mộc về cũng chán không muốn ở chơi thêm nên về nhà. Hắn vừa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng hát lảnh lót, giọng hát êm tai thực khiến người ta dễ chịu. Hắn cứ vậy vô thức nhìn chằm chằm vào bóng lưng nhỏ nhắn đang nhảy lên lau cái kính vô cùng thích thú. Hắn không kìm được mình mà nở một nụ cười ngây ngốc. Nhưng rất nhanh nụ cười bị thu lại. Có lẽ hắn bị khùng rồi chăng? Hắn bước vào ngồi xuống sofa. Nó vừa lau xong ô cửa kính quay lại đã thấy hắn ngồi ở đó. Nó chào:

- Cậu về rồi à?

- Ừ!_hắn lãnh đạm.

- Tớ lấy nước cho cậu nhé!_nó nở một nụ cười thật tươi.

  Hắn ngây ngốc nhìn nụ cười tỏa sáng trong nắng. Trông nó thật không giống con nhà nghèo nha.

- Này! Cậu sao thế?_nó vẫy vẫy tay trước mặt hắn.

- E hèm! Không có gì. Tôi lên phòng.

Hắn hắng giọng nói một mạch rồi chẳng chờ nó nói thêm gì đã bỏ lên trên.

  Nó lắc lắc đầu tiếp tục công việc, lại cất tiếng hât khe khẽ mà không biết nơi đầu cầu thang kia có người đang đứng nhìn.

...Biệt thự họ Dương...

  Hạ Mộc chậm rãi vào trong nhà. An Nhi vừa thấy bóng anh mình đã chạy lại nhưng Hạ Mộc lại tránh đi. Anh vốn không muốn gần người khác, đứa em gái này gặp ai cũng sáp lại làm anh thấy không tự nhiên. An Nhi bị mất đã ngã xuống sàn, lại vừa đúng lúc Phong đi qua thấy cảnh này. Ông tức giận quát anh:

- Kris! Sao em ngã mà không đỡ em!

- Em tự ngã.

  Hạ Mộc trả lời ngắn gọn rồi ung dung đi vào càng làm Phong tức điên, nổi giận mà gầm lên:

- Con đứng lại!

  Hạ Mộc đứng lại xoay người nhìn thẳng bố. Anh bây giờ còn cao hơn Phong rồi. Hai bố con cứ vậy mắt to trừng mắt nhỏ.

  Thy đang ở trong bếp nghe tiếng quát vội chạy ra chỉ thấy hai bố con đang "ra sức" đấu võ mắt. Bà vội chạy lại kéo Phong ra, trách móc:

- Anh! Con mới về!

  Phong hừ một tiếng rồi lại chỗ An Nhi. Thy tiến tới ôm lấy con trai, kiễng chân đặt lên má anh một nụ hôn rồi cười nhẹ giọng nói:

- Hạ Mộc! Mẹ về rồi!

  Kris nở một nụ cười tươi rồi ôm lấy mẹ. Chỉ có mẹ là thương anh, hiểu anh, quan tâm anh thôi. Mà cũng không ảnh hưởng, anh cũng không ưa gì bố. Ông chỉ biết quát tháo, chỉ trích anh mà thôi. Anh ôm lấy mẹ, ngửi mùi sen dìu dịu trên người mẹ - mùi hương dsặc biệt không ai có.

- Con thật nhớ mẹ!

- Được rồi! Con lên thay quần áo rồi xuống ăn cơm đi! Mẹ nấu toàn món con thích thôi!

- Vâng! Con xuống ngay.

  Kris buông mẹ ra rồi lên trên tầng thay đồ rồi xuống ăn cơm.

  Trên bàn ăn bốn người bày la liệt thức ăn đẹp mắt. Thy vui vẻ gắp đồ cho chồng cùng các con. Đôi lúc, bà cũng thấy có lỗi với chúng thật nhiều, nhất là đứa con trai này. Nó vẫn luôn giỏi giang như vậy.

- Hạ Mộc ăn đi con! Mẹ nấu ngon không?_Thy chọn miếng sườn nhiều thịt gắp vào bát cho con.

  Hạ Mộc cười híp mắt, giơ ngón tay cái lên với mẹ:

- Rất ngon mẹ ạ! Tay nghề của mẹ càng ngày càng cao!

- Vậy phải ăn hết nghe chưa?

- Vâng ạ!

  Một bữa cơm gia đình với đầy đủ thành viên thật ấm cúng, sum vầy. Mọi việc xảy ra bên ngoài hình như không chạm được vào sự đầm ấm kia. Một gia đình đáng mơ ước.

...Biệt thự Bùi gia...

   Quân cùng Mỹ Kim vừa về đến nhà đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi tỏa ra từ bếp. Nó vừa đi ra đã thấy hai người về, cười thật vui vẻ:

- Cô chú đã về rồi ạ? Cô chú đi thay đồ rồi vào ăn cơm. Để cháu lên trên gọi Trạch Dương  cho!

- Được! Cháu lên gọi giúp chú!_Quân cười tươi.

  Hai người cùng lên trên, nó cũng ngay lập tức theo sau. Hai vợ chồng Quân rẽ sang hành lang bên trái, nó rẽ qua hành lang bên phải, tới trước cửa phòng Trạch Dương đưa tay lên gõ cửa:

"Cốc...cốc...cốc..."

  Không có tiếng trả lời, cánh cửa cũng không hề động đậy. Nó gõ thêm một lúc, vẫn không thấy cửa mở, lại phát hiện ra cửa không hề khóa. Nó nhẹ đẩy cửa vào.

  Đập vào nó là mấy giá sách cao kịch trần, hình như toàn là truyện tranh. Một tủ kính kê canh tường thì được trưng bày đủ loại mô hình từ trực thang tới cano, tất cả đều rất tinh xảo. Trên tường treo những bức tranh khá lạ, nó xem không hiểu lắm. Trong góc phòng là một bàn học cùng laptop. Đáng kinh ngạc hơn là trong phòng còn có một bộ trống. Hình như cậu ta thích rock thì phải. Nó cũng không quan tâm nhiều lại giường gọi Dương dậy.

  Nó hơi choáng ngợp trước vẻ đẹp của người trước mặt. Trông cậu ta lúc ngủ mang dáng vẻ thật thiên thần. Làn da trắng, môi mỏng, lông mi dài, mũi cao thẳng kết hợp cùng tóc màu rêu nổi bật làm người ta mê mẩn. Thậm chí cậu ta trông còn giống tomboy hơn là con trai vậy.

  Nó lắc đầu gạt bỏ mớ suy nghĩ vớ vẩn, cất tiếng gọi hắn:

- Trạch Dương! Bố mẹ về rồi! Xuống ăn cơm!

- Không đi!_hắn ngái ngủ vô thức mà trả lời.

- Không được! Cậu dậy đi!_nó vẫn chưa từ bỏ tiếp tục gọi.

- Không là không mà!

- Dậy!_nó túm lấy cái chăn túm lấy.

- A a a a a a a a a a a a!!!

  Một tiếng hét thất thanh làm hắn giật mình choàng tỉnh. Nhìn quanh hắn chỉ thấy nó đang đứng cạnh giường, hai tay bịt mắt, đầu gối còn đang run lẩy bẩy. Hắn nhìn lại mình, bên trên hoàn toàn nude, bên dưới chỉ có mỗi cái sịp. Sặc! Thật mất mặt. Hắn thường có thói quen không mặc gì đi ngủ. Ai giải thích cho hắn là tại sao "osin mới" đang trong phòng hắn còn hắn lại lõa thể như thế này không? Cũng may phòng hắn cách âm tốt không để bố mẹ hắn lên thấy cảnh này chắc hắn giải thích mệt nghỉ quá. Hắn thẹn quá hóa giận thét lên:

- Mau cút ra ngoài!

  Nó không nói nhiều chạy vội ra ngoài. Người này cũng thật biến thái quá rồi. Tại sao đi ngủ mà không mặc đồ chứ? (bà Ice bắt không mặc đó :v) Nó mang khuôn mặt cà chua chín mà đi xuống. Kim thấy nó như vậy thì hơi lo lắng, bà vội hỏi nó:

- Tử Anh! Cháu sao vậy? Không phải sốt chứ?

- A! Cháu...cháu không sao!_nó lắp bắp.

- Trạch Dương đâu? Sao nó còn chưa xuống?_Quân hỏi nó.

- Bạn...bạn ấy...A! Đang thay đồ ạ!

- Cái thằng lề mề quá!_Quân lắc đầu bất lực.

  Sau 5p mặc xong đồ hắn ung dung đi xuống. Bố mẹ hắn cùng con bé osin đã ngồi trên bàn. Hắn thấy nó thì hơi mất tự nhiên, vẻ mặt không tự chủ được mà đỏ lên. Mỹ Kim thấy mặt con trai đỏ bất thường vội hỏi:

- Trạch Dương ! Con sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à?

- A không! Con không sao! Bố mẹ ăn đi!_Trạch Dương  ngồi xuống, vẫn là chỗ đối diện nó.

- Vậy ăn thôi!

  Cả bữa ăn hôm đó hai người trẻ tuổi đều không dám ngẩng mặt lên nhìn nhau, cả hai đều ngượng ngập làm không khí có phần kì quái. Bất quá đôi vợ chồng  già cùng bác Hoa là vừa ăn vừa trò chuyện thật vui vẻ.

  Ăn xong, nó cùng bác Hoa và Mỹ Kim dọn dẹp. Nó úp xong bát thì lấy táo ra rửa sạch rồi gọt bày ra đĩa bưng ra ngoài.

  Ba người nhà Quân đang vui vẻ ngồi xem ti vi, nó tiến tới đặt đĩa táo xuống, cầm dĩa xiên lấy một miếng đưa tới trước mặt Quân:

- Cháu mời chú!

- Cảm ơn cháu!_Quân nở một nụ cười.

- Cháu mời cô!_nó hai tay đưa dĩa trước mặt Kim.

- Cô xin!_Mỹ Kim cười tươi.

  Nó đang tính đưa cho hắn thì hắn đã lạnh lùng cắt ngang:

- Tôi không cần!

- Thằng nhóc này! Con làm bạn ngại bây giờ._Kim véo véo mũi hắn.

- Mẹ! Con lớn rồi!_hắn nhăn nhó gắt lên!

- A vâng! Anh thì lớn lắm rồi!_Mỹ Kim lại cười đưa tay bẹo má hắn. - Nhìn như ông cụ Tử Anh nhỉ!

  Nó không nói gì chỉ cười. Nó lại thấy nhớ gia đình nó ngày xưa! Thật nhớ!

- A! Cháu ngồi xuống đi! Cô chú có chuyện muốn nói với cháu!_Mỹ Kim ngừng đùa, đột nhiên thật nghiêm túc.

  Nó lo lắng ngồi xuống ghế. Không hiểu cô ấy định nói gì đây? Không phải nó làm gì phật lòng rồi chứ? Không nên nha! Ngàn lần không nên! Vạn lần không nên nha!

*  *  *Hết chương V *  *  *

  M.n đã quên với dàn nhân vật mới coóng này chưa? Đoán được ra điều gì rồi nè???

  Tiếp tục suy đoán xem nhé :p

  Nhớ Votes cùng Cmts cho Ice đấy nhé! Love all ~

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro