CHƯƠNG VI: CHUẨN BỊ ĐI HỌC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tử Anh căng thẳng ngồi trên ghế sofa, mặt cúi gằm. Làm ơn đi! Đừng để nó phải rời đi. Nó thực không có chỗ nào để đi cả.

- Tử Anh! Cháu sao vậy?_Mỹ Kim nhìn sắc mặt nó không tốt vội hỏi thăm.

- Cháu...cháu không sao!_nó lắp bắp.

- Không cần căng thẳng vậy đâu!_Quân cười hiền.

Nó hít một hơi, trấn định tinh thần rồi nhìn thẳng hai người bên cạnh:

- Cô chú nói đi ạ!

Nhìn thái độ nghiêm túc của nó, Mỹ Kim không khỏi bật cười:

- Cháu làm cô buồn cười quá! Cô chỉ muốn nói rằng tuần sau hai đứa sẽ nhập học mà thôi!

- Cái gì?_hai tiếng hét thất thanh đồng thời cùng la lên.

Nó thấy trong đầu óc mình lùng bùng. Cái gì mà tuần tới? Cái gì mà đi học? Nó nghe nhầm à? Sao nó không hiểu gì hết vậy?

Hắn kinh ngạc nhìn bố mẹ hắn. Họ định làm cái gì vậy? Con bé này không phải là osin sao? Osin dù có đang tuổi đi học cũng làm gì có chủ nào cho đi học như vậy? Mà nghe bố mẹ hắn nói thì hình như họ sắp con bé kia vào SKY - trường quí tộc lớn nhất Việt Nam này thì phải. Thân phận của con bé kia làm sao vào đó được?

- Cô...Cô mới nói gì cơ?_nó lắp bắp, vẻ mặt không tin tưởng hỏi lại.

- Bố mẹ nói rõ xem nào!_hắn cũng không kiên nhẫn thúc giục.

- Từ từ nào! Là thế này... Sáng nay cô chú đến SKY xin cho cháu vào học cùng lớp với Trạch Dương rồi. Tuần tới hai đứa nhập học rồi.

- Không được!_hắn ngay lập tức phản đối.

- Sao vậy?

- Bố mẹ không được cử người giám sát con. Con cần tự do.

- Thằng nhóc này! Nếu không phải sợ con phá phách làm bố mẹ bị gọi hồn thì bố mẹ có cần cho bạn Tử Anh vào giám sát không?_Quân nhăn mặt.

- Con không đồng ý đâu!_hắn hậm hực.

- Cháu...Cháu được đi học sao ạ?

- Ừ. Trường đó điều kiện rất tốt._Mỹ Kim cười tươi.

- Như vậy việc nhà thì sao ạ?

- Không sao! Tuần sau cô chú cũng phải đi công tác nnước ngoài một thời gian. Nhà có bác Hoa là đủ rồi!_Mỹ Kim giải thích.

- Trường SKY bây giờ hoàn toàn nội trú nên có cháu bên cạnh chăm sóc cho Trạch Dương vợ chồng cô chú cũng đỡ lo._Quân nói thêm.

- Nội trú ấy ạ?_nó kinh ngạc hỏi.

- Ừ! Học sinh hoàn toàn sinh hoạt trong trường. Nghỉ Tết là có thể về nhà. Cháu yên tâm bên trong rất tiện nghi. Điều kiện vật chất ở đấy có thể nói là hiện đại nhất nhì Đông Nam Á._Kim hào hứng kể.

- Ngày trước cô chú cũng học ở SKY. Bây giờ SKY còn mở cả trường tiểu học, THCS và Đại học nữa. Nếu cháu học tốt sẽ được tuyển thẳng vào đại học. Còn có thể có cả học bổng rất hấp dẫn._Quân tiếp lời vợ.

- Nhưng cháu...cháu không dám học ở đó đâu._nó ấp úng.

- Sao vậy?_Quân sắc mặt trầm xuống, lo lắng hỏi nó.

- Cháu nghe nói học phí ở SKY rất đắt. Hơn nữa đó là trường quí tộc, mà cháu...

- Cháu đừng lo! Cô chú đóng tiền rồi, bây giờ cháu không đi học là bỏ phí đó. Cháu vào đó cũng phải chăm sóc cái thằng quỷ này còn mệt lắm. Đây cũng chỉ là trả lương cho cháu thôi!_Kim cười hiền.

- Bảo cô học thì học đi. Lắm điều vậy?_hắn hậm hực.

- Thằng này! Không được bướng!_Kim cốc vào trán hắn.

- Mẹ!!!_hắn gào lên ôm lấy cái trán bị mẹ cốc đang đỏ lên.

- Được rồi! Quyết định vậy đi! Mai chú đưa hai đứa đi sắm sửa một chút!_Quân mỉm cười.

- Được rồi! Cô chú lên trên nghỉ một chút, hai đứa cũng đi nghỉ đi!_Kim đứng dậy ôm tay Quân xoay người hướng bên trên mà đi.

Hắn liếc nó một cái rồi đút tay vào túi quần bỏ lên trên. Bố mẹ hắn đã thích quản hắn thì hắn sẽ có cách làm con bé kia phải sợ hãi tự nguyện xin thôi việc. Trên đời này, hắn không tin không có việc gì là Bùi Trạch Dương hắn không làm được.

Nó ngồi thần người nghĩ ngợi. Thông tin này đối với nó là một điều vô cùng hạnh phúc. Trường SKY đó không phải nó chưa từng nghe nhưng với những đứa nghèo kiết xác như nó SKY mãi luôn là niềm mơ ước. Ai có thể ngờ được rằng nó sắp là học sinh của SKY? Có phải nó đang mơ không? Thật không ngờ may mắn vẫn có thể đến bên nó. Thật hạnh phúc biết bao.

...Biệt thự họ Dương...

Ánh trăng sáng vằng vặc của ngày rằm soi sáng dáng người cao gầy đang ngồi vắt vẻo trên ban công. Hạ Mộc cứ vậy nhìn thẳng lên trời, trong lòng bỗng thấy suy tư. Trăng đêm nay thật sáng. Trăng cũng tròn và to giống đem hôm đó. Cái đêm anh nhìn người anh yêu tay trong tay với một người khác. Nói là người anh yêu bởi đơn giản chỉ mình anh yêu cô ấy, cô ấy chưa bao giờ và sẽ mãi mãi không biết tình cảm của anh. Yêu đơn phương thực khổ, nó giống như một loại bệnh không thuốc chữa hành hạ người ta sống dở chết dở, rất khó chịu. Anh cứ mải ngắm nhìn ánh trăng đẹp say lòng người kia mà không biết có người đã tới bên cạnh:

- Hạ Mộc! Cuộc sống ở đây thật khó làm quen đúng không?

Tiếng nói êm ái rót vào lòng anh một nỗi xúc động. Anh quay người ôm lấy thân hình bé nhỏ bên cạnh:

- Mẹ à! Tại sao cuộc sống khó khăn vậy?

Thy khẽ vuốt mái tóc cậu con trai, nhẹ giọng kể:

- Cuộc sống vốn luôn xoay vần. Khó khăn cùng hạnh phúc sẽ luôn đi cùng nhau. Ngày trước mẹ với bố yêu nhau cũng thật lâu mới nhận ra được tình cảm. Hạnh phúc không được bao lâu thì cuộc đời lại đưa bố mẹ xa nhau. Nhưng rồi cuối cùng bố mẹ vẫn tìm thấy nhau giữa hàng tỷ con người. Chúng ta đã có một cuộc sống hạnh phúc, có được hai đứa con xinh đẹp._bà nâng cằm con trai lên, để cho ánh mắt anh nhìn thẳng vào mắt mình. - Con trai! Cuộc sống vốn công bằng!

Hạ Mộc thấy trong lòng bỗng nhẹ nhõm hẳn. Mẹ anh nói đúng. Anh cần phải tiến về phía trước. Cô gái kia không dành cho anh thì sẽ có người khác dành cho anh.

- Cảm ơn mẹ!

Thy mỉm cười xoa xoa đầu con trai. Cậu con trai này bà có rất nhiều lỗi với nó. Bây giờ chỉ mong có thể bù đắp được phần nào cho nó thôi.

Hạ Mộc vẫn ôm lấy mẹ, anh cất giọng:

- Mẹ! Mẹ tìm con có việc gì?

- Mai mẹ đưa con cùng An Nhi đi chuẩn bị cho năm học mới. Năm nay con mới phải học ở Việt Nam không quen ai nhưng cố gắng con nhé. Mẹ vẫn luôn tự hào về Hạ Mộc của mẹ. Hạ Mộc của mẹ chắc cũng không làm mẹ thất vọng đúng không?

Kris không trả lời, anh chỉ là khẽ ôm mẹ, hít lấy mùi hương của mẹ, cảm nhận từng ngón tay nhỏ nhắn của mẹ luồn vào tóc mình.

Thy cũng không nói gì thêm. Con trai mặc dù không nói nhưng bà hiểu, Kris của bà dù có lạnh nhạt, xa cách đến mấy cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ sống thiếu tình thương của bố mẹ mười mấy năm trời mà thôi.

...Sáng hôm sau...

Nó dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà cùng bác Hoa. Hôm nay tinh thần nó rất phấn chấn. Hôm nay cô Kim đã hứa đưa nó cùng Trạch Dương đi chuẩn bị một số thứ cho năm học mới. Đến bây giờ nó vẫn không tin được mình có cả năng đi học tiếp.

- Bà chủ!

Một tiếng gọi của bác Hoa đánh thức nó khỏi mớ suy nghĩ. Nó vui vẻ xoay người cười thật tươi:

- Cô dậy rồi ạ!

Mỹ Kim cũng cười thật sáng lạn, gật đầu:

- Ừ! Hôm nay dậy sớm chút để đưa hai đứa đi. Hôm nay chắc chỗ đấy cũng đông lắm. À! Tử Anh! Cháu lên gọi Trạch Dương cho cô!

- Vâng!

Nó đi lên trên tầng, rẽ sang hành lang bên trái dừng trước cửa phòng Trạch Dương , đưa tay gõ cửa:

"Cốc...cốc...cốc"

Không hề có tiếng trả lời. Nó cũng thừa hiểu hắn không dễ dàng dậy như vậy. Nó nhẹ xoay tay nắm cửa, đi nhẹ vào phòng. Quả nhiên hắn đang vùi đầu vào trong chăn ngủ say sưa. Nó vì sợ hắn lại không mặc đồ như hôm qua nên không dám kéo chăn, chỉ dám đứng đó gọi:

- Trạch Dương! Dậy đi thôi!

Hắn nhăn mặt, mắt vẫn không mở, càu nhàu:

- Mẹ! Cho con ngủ thêm 5p nữa!

Nó nhún vai, người này thật khó gọi, nó mà là con trai thì sẽ áp dụng chiêu lật chăn hôm qua nhưng đáng tiếc nó lại là con gái. Nó đang mải suy tính không biết nên làm thế nào thì Kim đi vào:

- Nó vẫn không chịu dậy sao?

Nó lúng túng gật đầu.

Mỹ Kim cười tươi:

- Để cô dậy cháu chiêu này!

Nói rồi Mỹ Kim tiến tới ngồi xuống giường túm lấy hai má Trạch Dương ra sức véo rồi gào to:

- Bùi Trạch Dương! Con dậy cho mẹ!

Chiêu này quả nhiên hữu ích. Trạch Dương đang mơ màng cũng phải lồm cồm bò dậy xoa xoa má bị véo đau điếng lên tiếng trách móc:

- Mẹ! Mẹ không đổi chiêu khác được à? Có một chiêu dùng hoài!

Mỹ Kim cười thật tươi, nhí nhảnh mà đáp trả:

- Đến khi nào nó còn hữu ích thì đương nhiên có thể dùng!_Rồi bà quay sang Tử Anh đang cố nín cười đứng bên cạnh. - Cháu nhớ sau này phải véo mạnh vào thì nó mới chịu dậy đấy!

- Mẹ!_hắn gắt lên nhìn mẹ hậm hực.

Kim nhún nhún vai, tỏ vẻ vô tội mà nói thản nhiên:

- Mẹ đang truyền bí kíp cho Tử Anh!

- Mẹ!_hắn tức giận gắt to hơn.

- Được rồi! Được rồi! Mẹ với Tử Anh xuống trước, mau thay đồ rồi xuống ăn sáng.

- Con biết rồi!

Nó theo Mỹ Kim ra khỏi phòng, cố gắng không cười vì bản mặt đen như đít nồi của "ai kia".

Bữa sáng rất nhanh được giải quyết, Quân đi làm trước, Kim dẫn hai người đi như đã hẹn.

Trên đường cái, chiếc xe đua đỏ rực khiến người ta kinh hãi. Nó mặt mày đã tái mét, thậm chí còn không dám mở mắt. Hắn không có cách gì, hậm hực ngồi ghế sau mà tố cáo:

- Mẹ lại phóng nhanh. Con sẽ mách bố.

Mỹ Kim đang vô cùng hào hứng lái xe, xoay nhẹ volant né xe trước mặt, phấn khích hét lên:

- Đi như thế này thật thích!

Hắn lắc đầu chán nản. Không thể hiểu được tại sao bố hắn như vậy lại có thể yêu được mẹ hắn nữa. Mẹ hắn quả thật đáng sợ. Vì cái kiểu đi xe "thừa chết thiếu sống" này mà mẹ hắn đã không được bố hắn "cho phép" lái xe. Vậy mà hôm nay bà đột nhiên trở nên "kinh dị" như vậy đây.

"Kítttt"

Chiếc xe phanh gấp làm nó cùng hắn thiếu chút đập đầu vào ghế trước. Nó bàng hoàng mở mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy Kim cười vô cùng vui vẻ:

- Tới nơi rồi! Xuống nào hai đứa!

Nó lảo đảo bước xuống xe, vì đứng không vững mà suýt ngã, cũng may mà hắn kịp đỡ lấy. Hắn lạnh nhạt:

- Không sao chứ?

Mặt nó trắng bệch không chút huyết sắc lắc lắc đầu. Hắn nhìn thấy vậy thì nhún vai:

- Hôm nay vẫn bình thường! Không cần quá sợ hãi như vậy. Nhanh đi thôi!

Hắn cứ vậy mà kéo tay nó đi, hoàn toàn không nghĩ rằng hành động của mình có phần kì lạ. Nó ngây ngốc đi theo sau hắn, trong lồng ngực tim đã đập muốn bay ra ngoài làm mặt nó không tự chủ được mà hồng lên.

Hắn kéo tay nó vào, đã thấy mẹ mình đứng trước thang máy sốt ruột chờ. Hắn nghi ngờ không hiểu mẹ hắn là đi sắm đồ cho hai đứa hay lại lên cơn muốn shopping đây? Tốt nhất không nên. Hắn đương nhiên không muốn làm chân phu bốc vác rồi.

"Ting"

Thang máy mở ra, người từ bên trong ùa ra bên ngoài hết. Lúc này Kim mới hăng hái kéo hai đứa nhỏ vào thang máy nhấn nút lên. Đến tầng 3, thang máy dừng lại, có ba người đi vào.

Kim ngay lập tức nhận ra ba mẹ con Thy, vô cùng vui vẻ chào hỏi:

- Thy! Cậu cũng đưa hai đứa đi sắm đồ à? Phong nhà cậu đâu?

Thy rất vui vì được gặp bạn, cười đến vui vẻ mà trả lời:

- Phong nhà tớ bận họp không đi được. Quân nhà cậu không đi cùng cậu à?_Rồi bà nhìn xung quanh, thấy nó thì chợt sững người.

- A! Quên giới thiệu với cậu! Đây là Tử Anh! Tớ đã đăng kí cho nó học cùng lớp với Trạch Dương và An Nhi rồi! Sau này chắc nó sẽ chăm sóc tốt cho Trạch Dương !

Thy giấu đi suy nghĩ, gật đầu cười cười. Hai bà mẹ vô cùng thoải mái trò chuyện, An Nhi cũng có vẻ vui thích nói chuyện cùng Trạch Dương. Chỉ có nó cùng Kris giờ phút này vẫn yên lặng. Nó đứng gần anh, ngửi được mùi hương thơm nhàn nhạt rất dễ chịu, khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp như tạc, ánh lên trong ánh đèn thang máy càng thêm huyền ảo. Anh mặc bộ trang phục màu đen đơn giản, bóng lưng cô tịch đứng một góc, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

"Ting"

Thang máy dừng lại ở tầng 40. Cả sáu người cùng bước ra ngoài. Mỹ Kim đưa cho nó cùng Trạch Dương mỗi đứa một cái thẻ sáng loáng, dặn dò:

- Hai đứa tự đi mua đồ, cứ thoải mái chọn. 11h30 hẹn ở quán ăn KOREAN BBQkia nhé!

- Vâng!

Hai người gật đầu rồi tản ra. Thy cùng Kim tiếp tục nói chuyện. Vì đã lâu không gặp, hai người vô cùng vui vẻ cùng trò chuyện. An Nhi bám theo Trạch Dương, thật hiếm khi có cơ hội được đi cùng người mình thích dĩ nhiên không thể bỏ qua. Nó cầm cái thẻ đi về phía quầy đồ dùng chọn lựa tỉ mỉ chuẩn bị đồ đạc. Chọn lựa một hồi, nó đã sắm được kha khá đồ dùng rất dễ thương. Nó đi qua một quầy hàng, chợt nhìn thấy chiếc kẹp nơ bằng lụa trắng đính ngọc trai thuần khiết. Nó đưa tay định cầm lên xem thử. Đúng lúc nó vừa đưa tay định cầm thì có một bàn tay khác cũng đưa tới. Nó ngạc nhiên nhìn sang, càng ngạc nhiên hơn khi người đó lại là anh. Nó cứ vậy ngây ngốc nhìn khuôn mặt hoàn mĩ gần trong gang tấc, quên cả lịch sự mà nhìn chằm chằm anh.

Anh bị nhìn chằm chằm thì khó chịu nhíu mày. Nhận ra được mình thất lễ, cô vội thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn xuống nền gạch hoa trắng cao cấp dưới chân. Mãi sau cô mới nghe thấy một tiếng nói trầm trầm:

- Có thể nhường tôi được không?

Nó ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt nâu trong veo của anh, trong đó hình như ẩn khuất một nỗi buồn u ám. No không tự giác gật đầu, đáp lại rất nhẹ:

- Vâng! Thực ra em cũng chỉ muốn xem một chút!

Nói rồi nó xoay người rời đi. Anh nhìn bóng dáng bé nhỏ kia cho đến khi nó khuất hẳn, ánh mắt nâu kia vẫn không biểu lộ điều gì. Chỉ là trong đầu anh chợt hiện lên cảm giác thân quen.

...11h30p, KOREAN BBQ...

Thy, Kim, An Nhi cùng Trạch Dương đã có mặt, cùng ngồi chung một bàn ăn dành cho sáu người đợi hai người còn thiếu. 1p sau, bóng dáng cao lớn, lãnh đạm của Hạ Mộc đã tiến vào, đằng sau là bóng dáng nhỏ bé của Tử Anh. Chờ hai người tới nơi, hắn mới nhíu mày hỏi:

- Hai người đi cùng nhau?

- Không phải! Tôi với anh Hạ Mộc tình cờ gặp ở ngoài cửa!_nó biện minh.

"Anh Hạ Mộc"??? Từ bao giờ mà nó với anh Kris đã thân thiết như vậy? Hắn thấy trong lòng càng thêm khó chịu. Cả buổi sáng, bóng dáng nó ở đâu cũng không thấy. Đã thế hắn còn bị An Nhi bám theo đi khắp nơi. Hắn không ưa An Nhi tí nào. Loại tiểu thư suốt ngày mít ướt rất là không hợp khẩu vị.

Kris không phản ứng nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ. Nó gọi anh là "anh". Hai người tính ra gặp nhau được hai lần, mà hình như lúc đó mọi người đều gọi anh là Kris. Nó tại sao lại biết tên anh???

- Mọi người cũng đói rồi! Hai người cũng mau ngồi xuống đi!_Mỹ Kim ngoắc ngoắc tay.

Huyền Thy cũng hào hứng tiếp lời:

- Đúng đó! Mau ngồi xuống đi!

Anh ngồi xuống ghế cạnh mẹ mình, nó ngồi giữa anh và Trạch Dương. Thức ăn mau chóng được bày ra, mọi người vừa ăn vừa cùng tán gẫu. Nói là mọi người nhưng thực chất chỉ có hai bà mẹ cùng An Nhi, còn ba người còn lại vẫn im hơi lăng tiếng. Để ý thấy anh không ăn, Huyền Thy mới vỗ vỗ đầu, gắp lấy một miếng cánh gà bỏ da đặt vào bát anh:

- Hạ Mộc! Con mau ăn đi!

Nó để ý anh từ đầu đến giờ hầu như không gắp, đến lúc này anh mới mở miệng:

- Vâng!

Anh cầm lấy miếng cánh, tao nhã cầm lên ăn, trên khuôn mặt thật nhu hòa hình như có ý cười. Mỹ Kim như nghiệm ra điều gì, hài lòng gật gù:

- Ra là Hạ Mộc nhà cậu không ăn da gà! Thảo nào hôm nọ tớ làm gà kho bí đỏ ngon như vậy mà thằng bé không động đũa.

- Đừng nói thế! Thằng bé không thích vậy đâu!_Thy ánh mắt yêu thương nhìn con trai.

- Mẹ! Con cũng muốn được như anh!_An Nhi ngồi cạnh mẹ nhõng nhẽo.

- Con bé này! Cứ như trẻ con vậy!

An Nhi chỉ nũng nịu cười cười. Bữa ăn trôi qua nhanh chóng, bây giờ mọi người lại tiếp tục kéo nhau đi mua sắm.

Mãi đến 5h chiều, Kim cùng hai đứa nhỏ mới trở về nhà. Lần này vì sợ nó không chịu được nên Kim đành nhường quyền lái xe cho con trai, cam chịu mà ngồi ghế sau trò chuyện với nó.

Về tới nhà, bác Hoa vui vẻ ra đón bọn họ. Bưng cho mỗi người một li nước cam, bác Hoa mới thong thả thông báo:

- Bà chủ, trường SKY vừa gửi đồng phục tới cho cậu chủ và Tử Anh rồi!

Mỹ Kim đang uống nước, hai mắt sáng ngời, vô cùng vui vẻ gật đầu:

- Bác đem ra cho hai đứa nhỏ thử xem sao!

- Vâng!

Bác Hoa xoay người đi lấy hai bộ đồng phục xuống cho nó cùng hắn. Mẹ hắn đưa bộ đồng phục cho hai đứa rồi đẩy cả hai lên lầu, hào hứng thúc giục:

- Hai đứa mau lên thử cho mẹ xem! Chắc sẽ rất đẹp.

Nó cười ngượng ngùng cầm bộ đồng phục về phòng. Hắn khuôn mặt bí xị cầm về phòng, không phải năm nào hắn cũng mặc sao? Tự nhiên mẹ hắn muốn hắn mặc làm gì?

15p sau, hai bóng dáng một cao một thấp đã xuất hiện trong phòng khách. Mỹ Kim trầm trồ nhìn về phía nó. Bộ trang phục này khoác lên người nó trông thật thích hợp, cứ như đặt may riêng chứ không phả số có sẵn,nó mặc vừa như in, nét đẹp thuần khiết khiến người ta ghen tỵ, khuôn mặt dù không trang điểm nhưng nụ cười lại vô cùng rạng rỡ. Nhìn lại con mình, bà bỗng thấy giật mình. Trạch Dương của bà bây giờ đã thật cao lớn, khuôn mặt đẹp trai nghênh ngang lãnh đạm trái ngược hẳn với vẻ thuần khiết của nó bên cạnh nhưng càng nhìn sẽ càng thấy hai đứa thật đẹp. Trông giống y nhân vật chính trong phim học đường Hàn Quốc luôn. Mỹ Kim vô cùng hài lòng gật gù, bật thốt lên:

- Hai đứa mặc rất đẹp!

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Mỹ Kim đứng dậy chạy về phòng ngủ trong ánh mắt kinh ngạc của nó và khó hiểu của hắn.

Một lúc sau Kim trở ra, trên tay là chiếc máy ảnh kỹ thuật số đời mới nhất, rất vui vẻ nói với hai đứa đang đứng ngây ngô:

- Mau ra ngoài! Chúng ta cần chụp lại ảnh hai đứa mặc đồng phục xinh đẹp này làm kỉ niệm.

- A! Không được!_nó ngay lập tức lắc đầu.

Hắn nhìn mẹ mình, lắc lắc đầu:

- Chả vui tí nào!

Mỹ Kim không quan tâm lắm đến sự từ chối của hai người, đi vào giữa khoác tay lôi kéo hai đứa nhỏ ra bãi cỏ sau nhà.

- Nhìn vào máy ảnh rồi cười nào hai đứa!

Nó không biết làm sao. Lần đầu mặc váy làm nó có cảm giác rất ngượng ngùng, đầu cúi gằm xuống nhìn mặt cỏ xanh được cắt tỉa tỉ mỉ. Hắn biểu tình hờ hững, hoàn toàn không hưởng ứng ý tưởng của mẹ mình.

- Hai đứa mau lên!_Mỹ Kim chạy tới nâng mặt Tử Anh. - Phải ngẩng cao đầu, cười rạng rỡ vào!_ rồi bà lại đến bên con trai, kéo nó về gần Tử Anh. - Nhóc con! Con mà không nghe lời mẹ khóa thẻ con.

- Mẹ!_hắn gào lên.

Mỹ Kim tỏ ra vô tội nhún nhún vai:

- Không muốn mẹ khóa thẻ thì nghe lời là được rồi!

- Được!_hắn nghiến răng nghiến lợi đứng thẳng người.

Nó ngẩng đầu lên, lần đầu nhìn nghiêng hắn mà lại ở gần sát. Hắn quả thật đẹp trai, viên kim cương đen bên tai lấp ló sau mái tóc màu rêu khói lãng tử.

"Tách"

Tiếng máy ảnh vang lên làm nó giật mình, lúng túng cúi đầu. Mỹ Kim vô cùng hào hứng giơ ngón tay cái:

- Kiểu vừa rồi rất đẹp!

Nó xấu hổ cúi xuống, mặt đỏ rần rần. Xấu hổ chết đi.

Hắn không nói gì, rất tự nhiên quàng tay lên vai nó, nhe răng cười:

- Mẹ chụp cho thoải mái đi. Bùi Trạch Dương con hôm nay quyết định làm model miễn phí cho mẹ!

- Được lắm! Là con nói đấy nhé! Tử Anh cười lên nào!

Nó không quen lắm với cánh tay đang khoác lên vai, muốn né tránh thì hắn ghé đầu nói nhỏ vào tai:

- Nếu không muốn bị mẹ tôi hành hạ thì cứ tạo dáng cho bà chụp. Chụp xong bà tự khác sẽ cho chúng ta tự do.

Nó ngước mắt nhìn hắn, bốn mắt giao nhau. Nó nở một nụ cười khẽ gật đầu. Hành động vô cùng trong sáng của bọn trẻ trong ống kính của "bà mẹ già" lại trở nên vô cùng lãng mạn. Mỹ Kim khôn khéo tắt flash cùng tiếng, nháy liên tiếp. Hắn cùng nó đổi tư thế, thoải mái cho Kim chụp ảnh. Sau tầm 30p, cảm thấy đã thỏa mãn Mỹ Kim mới vẫy hai người:

- Được rồi! Đi lên nhà thay đồ, mẹ đãi hai đứa đi ăn kem!

Nói xong, không thèm để ý hai người mà quay người đi thẳng, vô cùng chăm chú với cái máy ảnh trên tay.

Hắn nhún vai, xoay người đi vào. Thấy nó vẫn đứng ngẩn ra, hắn quay đầu nhìn nó gọi:

- Nhanh lên! Mẹ tôi đang rất cao hứng!

- A...ừ.

Nó cũng xoay người đi vào nhà. Thay đồ xong, ba người lại đi đến quán kem nổi tiếng gần bờ hồ. Nó là lần đầu tiên được đến nơi sang trọng không khỏi mải mê ngắm nhìn. Quán kem mang tên SWEET SCREAM được trang trí với màu chủ đạo là màu hồng nhạt rất dễ thương, cách trang hoàng cũng rất bắt mắt. Mỹ Kim thoải mái hỏi hai đứa:

- Hai đứa ăn gì?

- Kem vani socola._hai người cùng đồng thanh.

Mỹ Kim nở một nụ cười kín đáo nhìn hai đứa trẻ đang lúng túng nhìn nhau. Đúng lúc này thì phục vụ đã đi tới, lễ phép hỏi:

- Cô và hai em dùng gì ạ?_mặc dù hỏi vậy nhưng ánh mắt của cô nhân viên hoàn toàn tập trung trên người hắn.

- Cho cô một kem dâu, hai kem vani socola.

Thật lâu sau không thấy câu trả lời. Mỹ Kim ngẩng lên đã thấy ánh mắt chăm chú của cô nhân viên dán lên người con trai mình đành khẽ hắng giọng:

- E hèm!

Cô nhân viên giật mình, bối rối hỏi lại:

- A! Cô nhắc lại lần nữa được không ạ?

- Cho cô hai kem vani socola cùng một kem dâu.

- Vâng! Cô đợi một chút ạ!

Cô nhân viên xoay người bỏ đi. Sắc mặt hắn đã đen sì, hiển nhiên không thích bị nhìn chằm chằm. Mỹ Kim lại đổ thêm dầu vào lửa, cười cười nhìn hắn:

- Con trai mẹ đẹp trai quá cũng khổ! Lần sau con nên đeo khẩu trang để con gái nhà người ta còn làm được việc! (bà cô tự tin thấy ớn —.—")

Hắn không nói gì, sắc mặt càng thêm tệ hại.

"Phụt"

Một tiếng cười thoát ra, nó không nhịn được mà cười đến vui vẻ. Hắn định quay sang quạt nó một trận nhưng nhìn nụ cười tỏa nắng kia lại không nỡ. đành ngậm ngùi để mặc nó.

- Kem của mọi người đây!

Cô nhân viên vừa nãy quay trở lại, bày kem lên bàn cho ba người rồi rời đi, trước khi đi còn không quên nháy mắt với hắn một cái. Hắn rùng mình, người nổi đầy da gà. Bà chị kia thấy mà ghớm.

- Còn cho con cả số điện thoại! Trạch Dương nhà ta cũng thật đào hoa đi. Hơn bố con rất nhiều!_Mỹ Kim cười đến vui vẻ.

Vai nó rung rung vì nín cười làm hắn nổi khùng khẽ quát:

- Không được cười!

- Được rồi! Không cười! Hai đứa mau ăn kem đi không kem chảy hết.

Ba người vui vẻ cùng nhau ăn kem rồi nghe Mỹ Kim kể chuyện trước kia bà học ở SKY. Hắn bỗng tò mò, buột miệng hỏi:

- Con nghe nói mẹ là hôn thê của chú Phong phải không?

Mỹ Kim hơi bất ngờ đưa mắt nhìn con trai, không tin tưởng mà mở miệng:

- Ai nói cho con biết?

- Vậy là thật à? Mới đầu con còn không tin.

- Không có gì. Chuyện của mấy chục năm trước rồi! Bây giờ không phải mẹ đang vô cùng hạnh phúc với con và bố con đấy thôi!

- Vâng! Con là tò mò thôi! Nhưng mẹ có thấy Tử Anh quen không?

- Hả? Sao con hỏi vậy?_Mỹ Kim khó hiểu nhìn hắn.

- Tớ là lần đầu tiên gặp mọi người, làm sao quen được chứ?_nó đang chăm chú nghe cũng ngước mắt lên hỏi hắn.

- Đúng là lần đầu tiên! Nhưng hình như tôi thấy cậu ở đâu rồi!

- Mẹ cũng không rõ lắm nhưng đúng là nhìn Tử Anh có chút quen thuộc.

- Có lẽ chỉ là nf giống người thôi! Trước giờ cháu rất ít khi xuất hiện trong nội thành, với lại cháu cũng không có gì thu hút cả.

- Có lẽ vậy!_hắn nói nhưng mày vẫn nhăn lại suy nghĩ.

- Thôi! Muộn rồi! Chúng ta về nhà thôi!_Mỹ Kim lên tiếng phá tan không khí kì lạ.

- Vâng!_nó gật đầu.

- Để con đi lấy xe._hắn cũng đứng dậy!

- Được! Hai đứa đi lấy xe! Mẹ đi thanh toán.

- Vâng!

Hai người đi ra ngoài trước, hắn bảo nó đứng ngoài đợi còn mình vào lấy xe.

Đường phố Hà Nội đông đúc tấp nập người qua lại. Tiếng còi xe ồn ào. Bên vỉa hè của con phố cổ, một vài cụ già đang đánh cờ trông rất thư thái. Một vài cụ bà đang đi bộ tập thể dục buổi chiều, đám trẻ con thì đùa nhau vui vẻ. Hà Nội tuy ồn ào nhưng vẫn thật yên bình. Bỗng đằng xa vang lên tiếng hét thất thanh:

- Cướp! Cướp! Bắt lấy hắn giúp tôi!

Nó quay đầu nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ đang đuổi theo một tên mặc đồ đen bịt mặt. Nó không suy nghĩ nhiều, chạy tới dang chân làm tên cướp vấp ngã lăn ra đất. Nó nhanh nhẹn tới vòng hai tay tên kia ra sau, gọi bảo vệ của quán:

- Chú làm ơn giúp cháu với. Cháu sợ không đủ sức giữ hắn.

Bảo vệ rất nhanh chạy tới túm lấy tên cướp đang nằm trên vỉa hè. Nó cầm lấy cái túi, xoay người định đưa cho người phụ nữ thì khựng lại mất mấy giây.

Thy ôm ngực ổn định lại hơi thở dồn dập do phải chạy. Bà ngẩng lên, không thể ngờ nổi là cô gái đó:

- Là cháu sao?

Nó lúng túng gật đầu, đưa túi xách cho người phụ nữ rồi hỏi thăm:

- Cô không sao chứ ạ?

- Ừ! Cô không sao! Cảm ơn cháu nhiều lắm!

Mỹ Kim vừa chạy tới phía nó, thấy Thy đứng đó không khỏi ngạc nhiên:

- Thy! Cậu bị giật đồ sao?

- Ừ! Mình đang tản bộ thì bị giật đồ! Thực ra cũng không có gì quan trọng lắm nhưng túi này là do Kris tặng nên tớ không muốn làm mất!

- À! Cậu không sao chứ?

Huyền Thy nở một nụ cười:

- Tớ không sao! Cũng nhờ cô bé này dũng cảm chặn tên cướp lại. Con bé thật giỏi!

Nó được khen thì ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói:

- Ai trong trường hợp đó cũng sẽ làm vậy mà cô!

Huyền Thy mỉm cười, nắm lấy tay nó:

- Bao giờ bảo cô Kim cho sang nhà cô chơi! Cô muốn mời cháu một bữa!

- A! Không cần đâu ạ!

- Cô ấy nói vậy thì cháu cứ đồng ý đi! Không sao đâu!

Nó miễn cưỡng gật đầu:

- Vâng!

- Vậy cô đi trước nhé! Nhớ tới nhà cô nhé!

- Vâng ạ!

Huyền Thy xoay người rời đi, hắn cũng vừa lái xe tới, bấm còi.

"Bim...bim.."

Hai người phụ nữ đang mải nhìn thì giật mình quay sang. Nhìn thấy con trai, Mỹ Kim cười thật tươi kéo tay nó ngồi vào xe. Chiếc xe nhanh chóng vút đi.

...Biệt thự họ Dương...

Huyền Thy vừa về đến nhà, mệt mỏi đặt túi xách xuống ghế. Phong đặt xuống tờ tạp chí kinh tế, vòng tay ôm lấy eo vợ, nhỏ giọng hỏi:

- Bà xã! Có chuyện gì vậy?

Huyền Thy không trả lời câu hỏi của chồng , tiếp tục trầm mặc làm Hải Phong càng thêm lo lắng. Ông hướng mặt bà đối diện mặt mình hỏi lại lần nữa:

- Em sao thế?

Huyền Thy mệt mỏi lắc đầu, tựa vào ngực chồng nhỏ giọng nói:

- Hôm nay em gặp cướp giật.

Mới nghe đến đó Phong đã lo lắng kiểm tra người vợ một lượt, luôn miệng hỏi:

- Em không bị thương chứ?

Huyền Thy bật cười vì hành động của chồng, chỉ khẽ lắc đầu:

- Em không sao! Nhưng Phong à! Có một cô bé làm em suy nghĩ.

- Ai vậy?

- Cô bé tên là Tử Anh, là giúp việc cho nhà Quân với Kim đó, chính cô bé đã cứu em.

- Vậy có gì lạ?

- Em cảm thấy trông con bé rất quen mà không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.

Phong yêu thương hôn lên trán vợ:

- Ngốc ạ! Có lẽ chỉ là người giống người thôi! Em đừng suy nghĩ nữa.

- Ừm! Chắc em suy nghĩ nhiều rồi!

- Anh đưa em lên phòng nghỉ.

Nói xong Phong ôm lấy eo vợ mình dìu lên lầu nghỉ ngơi. Trong lòng ông cũng có cảm giác tò mò với cô bé kia.

...

Buổi tối sau khi ăn cơm nó về phòng. Trong bữa tối, chú Quân đã nói Chủ Nhật này sẽ đưa hai đứa vào SKY. Vậy là chỉ còn hai người nữa nó chính thức trở thành học sinh một trường danh tiếng, là ước mơ của hàng nghìn người. Nó ngắm nghía mình trong gương trên tủ áo. Ttong gương là một cô gái khuôn mặt thon nhỏ, với mái tóc được búi gọn trên đầu để lộ vầng trán cao mịn màng. Làn da trắng tự nhiên cùng môi đỏ. Bộ đồng phục trên người toát lên vẻ cao quý. Trên bảng tên bằng vàng là ba chữ Hàn Tử Anh chói mắt. Nó không khỏi suýt xoa vì bộ đồng phục sang trọng. Vô cùng hài lòng mà xoay người trước gương. Ngắm một lúc nó lại cẩn thận thay ra rồi treo bộ đồng phục lên, thay bộ pyjama lên giường nằm. Nó vô cùng háo hức chờ mong đến ngày được đi học. Ngay cả khi chìm vào giấc ngủ, trên môi vẫn là một nụ cười mãn nguyện.

* * * Hết chương VI * * *

Chap này hơi bị nhàm nhỉ :((

Mọi người thông cảm cho Ice nhé, đang bị bí ý tưởng chút. Haizz, mối quan hệ quả thật lằng nhằng làm "bà già" này đau đầu muốn chết —.—"

Ai có ý gì thì cmts góp ý cho Ice với nhé. Cảm ơn trước này :*

Nhớ votes với cmts cho Ice nhé <3

Love all ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro