CHƯƠNG VII: ĐI HỌC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ngày chủ nhật rất nhanh đã tới. Hành lí của hai đứa đã được đặt ngay ngắn trong cốp xe. Trong chiếc xe thể thao màu đỏ, vợ Quân cùng với Trạch Dương và Tử Anh đã sẵn sàng đến trường . Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh trên con đường đầy nắng sớm của sáng mùa thu. Chiếc xe lướt êm trên đường, chưa đầy 20p sau đã nằm gọn gàng trong nhà xe của SKY.

  Hắn mở cốp xe, lôi hai cái va li ra ngoài, dúi cái vali màu xám nhạt vào tay nó đang đứng bên cạnh. Quân vừa thấy cảnh đó thì khẽ nhíu mày, trầm giọng:

- Trạch Dương! Bạn là con gái, con phải xách giúp bạn chứ?

- Đồ của con rất nhiều!_hắn chỉ vào cái vali màu đen trong tay, đúng là vali này to gấp đôi luôn.

- Con nói vậy không thấy mất mặt sao?

  Nó định lên tiếng nhưng vali đã bị hắn giật lấy. Nó hấp tấp muốn với lại vali của mình:

- Tự tớ mang được!

  Hắn bĩu môi nhìn nó, không tình nguyện lên tiếng:

- Tôi không muốn làm trái lời bố tôi!

  Nó còn đang định nói nữa thì Mỹ Kim đã tiến tới cầm tay nó lôi đi:

- Cháu kệ nó. Trạch Dương sẽ mang đồ về phòng, bây giờ cháu đi gặp hiệu trưởng đã.

  Dứt lời bà kéo nó đi. Nó ngoái đầu nhìn theo bóng dáng hắn. Có lẽ hắn cũng không quá khó khăn để mang lên, vẫn là khuôn mặt không biểu cảm thường ngày.

  Nó theo Mỹ Kim tới một tòa nhà mười một tầng rồi đi thang máy lên tầng cao nhất. Dẫn nó tới một căn phòng đề tấm bảng "phòng hiệu trưởng Dương Hải Phúc", Mỹ Kim gõ cửa.

"Cốc...cốc...cốc"

- Mời vào!_một giọng nói trầm ấm truyền ra.

   Mỹ Kim đẩy cửa, dắt theo nó vào, lễ phép chào hỏi:

- Cháu chào bác! Bác khỏe không ạ?

  Vị hiệu trưởng tóc hoa râm ngẩng đầu, đẩy lại gọng kính rồi nở một nụ cười thật tươi:

- Mỹ Kim đến à?

- Vâng! Hôm nay cháu dẫn cô bé hôm nọ cháu nói tới!

  Ông Phúc thong thả bước tới, cười điềm đạm:

- Được rồi! Ngồi xuống trước đã!

- Vâng!_Mỹ Kim kéo nó cùng ngồi xuống.

- Cháu tên Tử Anh phải không? Ông đã nghe cô chú nói rất nhiều về cháu rồi!_ông nở một nụ cười hiền từ.

  Nó bẽn lẽn gật đầu:

- Vâng ạ!

- Những bạn có hoàn cảnh có hoàn cảnh như cháu học trường này thường sẽ phải chịu áp lực rất lớn. Cháu làm được không?

- Được ạ!_nó vô cùng kiên định ngẩng cao đầu.

  Ngay lúc nhìn thấy khuôn mặt nó ông Phúc khẽ chấn động. Cô bé này có khuôn mặt rất quen thuộc. Hình như đã thấy ở đâu rồi thì phải. Nhất là đôi mắt này, có nét rất giống một người nào đó ông từng gặp.

- Bác! Bác sao vậy?_Mỹ Kim thấy ông ngây người đành gọi thử.

- A! Không sao! Được rồi! Bây giờ các cháu về KTX đi!

- Vâng! Cháu xin phép đi trước!_Mỹ Kim lễ phép.

- Cháu chào ông!

  Hai người đi ra ngoài, hướng KTX mà đi.  Trong phòng hiệu trưởng, ông Phúc vẫn đang cố nhớ xem cô bé kia đã gặp ở đâu...

  Nó theo Mỹ Kim đi về KTX và hoàn toàn bị choáng ngợp bởi ngôi trường  này quá mức xa xỉ. Hàng chục tòa nhà cao đến vài chục tầng được sơn trắng rực rỡ trong nắng. Trong khuôn viên hoa cỏ đua nhau khoe sắc, cỏ xanh mướt được cắt tỉa tỉ mỉ. Đây có lẽ là trường chuẩn Quốc tế đầu tiên của Việt Nam. Thực khiến cho người ta kinh ngạc.

  Mỹ Kim dừng lại trước một tòa nhà đề một chữ B cao đến năm mươi tầng. Bà lôi nó vào trong, đi thang máy lên tầng 50.

"Ting"

  Thang máy mở ra, trước mặt nó là nguyên một tầng lầu được bài trí kiểu phòng khách. Bên trong tụ tập rất nhiều người. Trạch Dương, hai cậu bạn, có cả cô gái gặp trong SHOPPING CENTRE nữa. Họ đều đang ngồi trên ghế sofa hướng mắt vào màn hình 100 inchs to bằng cả cái tường. Một cô gái trẻ mặc một bộ lady office tiến tới, trên mặt là nụ cười vô cùng tươi tắn:

- Chào chị!

- Chào cô! Tôi đưa cháu đến nhận phòng KTX.

- Vâng! Hiệu trưởng bảo em xếp phòng rồi. Cháu ở tầng 49.

- Cảm ơn cô!

- Em theo cô vào với các bạn đi!

- Vâng ạ!

- Cháu ở đây có gì bỡ ngỡ cứ tìm cô giáo, không thì hỏi Trạch Dương nhé. Cô về đây!_Mỹ Kim xoa đầu nó.

- Vâng! Cháu biết rồi ạ!_nó mỉm cười vẫy tay chào bà rồi theo cô giáo tiến tới chỗ mọi người đang ngồi.

  Mỹ Kim xoay người bước đi, rất hài lòng nhìn con trai cùng cô bé đáng yêu kia đang vui vẻ cùng với lớp. Sẽ rất lâu chúng mới được ra ngoài đấy.

  Nó được cô giáo dẫn tới trước mặt các bạn. Cô giáo vỗ vỗ tay, cầm điều khiển tắt tivi đi rồi hắng giọng trịnh trọng:

- Giới thiệu với cả lớp, đây là bạn mới của lớp ta tên Hàn Tử Anh. Đề nghị các em cho một tràng pháo tay chào mừng.

  Không gian im phăng phắc, tiếng muỗi kêu cũng có thể nghe thấy, không một ai lên tiếng, chỉ liếc mắt nhìn nó một cái khinh bỉ.

  Cô giáo bị không khí như thế này làm cho lúng túng. Nó sợ hãi không dám ngẩng đầu lên nhìn các bạn. Không khí vô cùng gượng gạo.

- Mau tới đây!

  Một tiếng nói cất lên thu hút tất cả mọi ánh mắt. Hắn nhướng mày chờ đợi, hai tay khoanh tròn, ngồi rất thoải mái trên ghế. Nó không nói gì, lặng lẽ tiến đến cạnh hắn trong ánh mắt khó hiểu của cô giáo cùng ánh mắt sắc lẹm của bọn con gái trong lớp. Phải biết trong SKY này, hắn là một trong mười hotboy đẹp trai nhất do toàn thể nữ sinh của SKY này chọn ra nha. Trước giờ hắn luôn nổi tiếng lạnh lùng, không thích gần con gái mà bây giờ lại như thế này.

- Ngồi xuống!_hắn lạnh lùng ra lệnh.

  Nó không nói gì, lẳng lặng ngồi xuống chỗ trống bên cạnh. Theo lí thuyết thì bây giờ hắn là cậu chủ còn nó là người giúp việc nên nghe lời hắn là điều tất nhiên.

- Cô nói tiếp đi!

   Cô giáo bị hắn dọa sợ, hồn phách đã bay đi cả, bấy giờ nghe hắn nói mới choàng tỉnh, lúng túng:

- A! Được! Bây giờ phòng chia như năm trước, riêng tầng 49 trước giờ chỉ có 5 bạn ở bây giờ bổ sung thêm bạn Tử Anh! Các em có ý kiến gì không?

  Một tràng xì xầm nổi lên, hiển nhiên không bằng lòng với cách chia phòng mới. Một cô bạn béo lên tiếng:

- Không được! Bạn Tử Anh đó là gì mà được ở chung phòng với Huy Nam của em chứ. Em không đồng ý.

- Đúng rồi! Bạn ấy không thể cùng phòng với Thiên Khánh đẹp trai!

- Cả Trạch Dương siêu mĩ nam nữa!

  Cả căn phòng ba mươi mốt người bỗng chốc ồn ào hẳn lên. Tất cả đều là không muốn nó ở trong phòng đó. Nó bối rối cúi gằm mặt, tay túm lấy vạt váy không biết phải làm sao. Đúng lúc đó một tiếng nói trầm trầm đầy uy lực vang lên:

- Tất cả im lặng!

  Ngay lập tức không khí im lặng như tờ. Hắn híp mắt nhìn quanh, lạnh lùng lên tiếng:

- Ai không đồng ý cho cô ấy cùng phòng với tôi là đang đối đầu với Dark. Không muốn gặp thẻ đen chứ?

  Tất cả mọi người đều im bặt, không khí vô cùng căng thẳng. Trong SKY này ai mà không biết tới Dark chứ? Tổ chức này do Trạch Dương hắn đứng đầu, trong tổ chức chỉ có khoảng mười người nhưng đều là những người có quyền thế. Một khi gặp thẻ đen của Dark rồi thì bạn chắc chắn phải về chuẩn bị hành lí để cuốn gói ra khỏi SKY là vừa. Tổ chức này không bao giờ sử dụng vũ lực, chỉ là dùng một vài câu nói cũng đủ khiến một công ty nào đó tán gia bại sản. Đương nhiên không ai có thể nghi ngờ.

- Các người câm hết rồi sao?_hắn gằn giọng.

- Không ạ! Cậu muốn như thế nào thì như thế đấy, chúng tôi không có ý kiến!_cô bạn béo vừa nãy còn vô cùng hùng hổ bây giờ đã như chuột cống cười nịnh nọt.

- Vâng! Theo ý cậu!

- Theo ý cậu!

  Tiếng ồn ào lại nổi lên. Không một ai dám phản đối hắn. Hắn hài lòng nhếch môi, lạnh nhạt nói:

- Các người cũng thật biết điều. Bây giờ cô nói tiếp đi.

  Những lời tiếp theo cô giáo nói nó không thể nghe thấy. Trong đầu nó là khuôn mặt lạnh lùng của Trạch Dương. Không thể tưởng nổi cậu con trai hay bị mẹ véo má đến nhăn nhó ở nhà với người lạnh tanh này là một. Phải nói là khác nhau một trời một vực đi.

  Cô giáo đã nói giải tán mà nó vẫn đang ngồi mông lung. Hắn nhíu mày nhìn sắc mặt trắng nhợt của nó, lạnh lùng cầm tay nó lôi đi. Nó bị lôi đi bất ngờ nên vôi vàng đứng lại. Hắn thấy nó không chịu đi thì quay người nhìn nó chằm chằm:

- Sao không đi?

  Nó nhìn khuôn mặt hắn sợ hãi mà cụp mắt xuống, khẽ nói nhỏ như muỗi kêu:

- Các bạn nữ không muốn thấy tôi gần cậu.

  Hắn không thèm nói nhiều, quay người tiếp tục cầm tay nó mà kéo đi. Thang máy đông nên hắn kéo nó theo đường thang bộ mà xuống tầng 49. Dừng lại trước cái cửa bằng gỗ nâu bóng, hắn khẽ quẹt thẻ một cái, cánh cửa tự động mở ra, hắn kéo tay nó vào trong. Hắn thả tay nó ra, lạnh lùng buông một câu:

- Phòng cô bên cạnh phòng tôi!

  Hắn xoay người bước vào phòng gần đó. Nó chờ khi nghe được tiếng cửa đóng lại mới ngẩng mặt lên nhìn.

  Trước mắt nó là một căn phòng rộng được bài trí bắt mắt. Phòng khách đặt một bộ sofa màu trắng trang nhã, tivi 50 inchs siêu mỏng được đặt trên tủ gỗ cùng dàn loa chất lượng cao. Sâu bên trong là phòng bếp. Nó đi lại gần hơn, mở tủ lạnh ra, bên trong đầy ắp thức ăn tươi ngon. Nó quan sát thêm căn bếp, thấy tất cả đều đầy đủ tiện nghi. Mọi thứ còn nguyên tem, nguyên mác chưa hề được dùng. Nó chỉ có thể thầm cảm thán. Cuộc sống cửa người có tiền thật quá phung phí đi. Nó đi ra khỏi bếp, ngay bên phải là 6 cái cửa nằm kề nhau, có lẽ là phòng riêng cửa mỗi người. Nó tiến tới phòng hắn. Hắn chỉ nói là phòng cạnh phòng hắn mà không nói xem là phòng bên trái hay bên phải làm nó vô cùng lúng túng. Đúng lúc này, cô gái lần trước mở cửa vào trong phòng, cô gái cất giọng nhẹ nhàng:

- Cậu mới tới à?

  Nó lúng túng gật đầu. Cô gái kia trông thật xinh đẹp, lại có vẻ thật thân thiện nữa.

- Phòng cậu ở bên phải phòng Trạch Dương. Phòng tôi ở bên trái phòng Trạch Dương.

- Cảm ơn cậu._nó rụt rè cảm ơn rồi mở cửa phòng đi vào. Bên trong là một phòng tầm ba mươi mét vuông có sẵn một giường ngủ, một bàn học, một tủ quần áo cùng một tủ đầu giường. Ngay lối ra vào là nhà vệ sinh khép kín cùng phòng tắm riêng biệt. Nó quả thật rất hài lòng với căn phòng như thế này. Thật sự đẹp ngoài sức tưởng tượng của nó.

  Nó khoan khoái đi tới cửa sổ sát đất dẫn ra lan can mở tung cánh cửa sổ. Lan can này trông sang tòa nhà C của các anh chị khối 12. Hai lan can chỉ cách nhau tầm 2 mét, nếu đóng cửa sổ mà không buông rèm là làm gì phòng đối diện cũng thấy được. Nó khoan hoái hít một hơi thật sâu. Bỗng lọt vào tầm mắt nó là hình ảnh Hạ Mộc đang ngồi trên lan can lưng tựa vào tường mi khép hờ. Ánh nắng chiếu lên người anh như một lớp hào quang sáng rực rỡ khiến người ta chói mắt. Anh ngồi đó, tai đeo tai phone, tay khoanh trước ngực có vẻ rất yên ả nhưng vô cùng cô đơn. Nó bỗng thấy tim mình nhói một cái, thấy anh như vậy mà vô cùng đau lòng.

  Hình như cảm nhận được có người đang nhìn mình chằm chằm, Hạ Mộc mở mắt nhìn thẳng về phía ban công đối diện. Chính là cô gái đó, cô gái nhìn rất quen thuộc mà không thể nhớ ra ai.

   Nó bị anh nhìn lúng túng chạy vào phòng đóng cửa buông lại rèm. Nó tựa vào tường tay ôm ngực. Nó có cảm giác như đi ăn trộm mà bị phát hiện vậy, làm tim nó không ngừng run lên.

  Nó lắc đầu xua đi ý nghĩ vẩn vơ kia, chạy tới lôi vali sắp xếp lại đồ đạc. Quần áo nó vốn là do Mỹ Kim mua, sách vở cùng đồ dùng học tập cũng vậy. Nó thấy bản thân thực vô cùng may mắn. Vừa được nhận vào làm, vừa được cô chú cho đi học, lại còn là trường tốt như SKY. Có lẽ, ở hiền gặp lành là có thực.

  Nó sắp xếp xong đồ đsjc thì đồng hồ trên tường đã chỉ 10h. Nó cầm bộ quần áo mới thay ra bộ đồng phục rồi ra ngoài bắt tay nấu nướng.

  Hắn ngồi trong phòng ngửi được mùi thức ăn thơm nức thì đi ra ngoài. Trên sofa, Huy Nam, Thiên Khánh, An Nhi cùng Nhật Linh đang ngồi nói chuyện phiếm còn nó thì hí hoáy trong bếp. Hắn ngồi xuống cạnh Huy Nam, lạnh nhạt hỏi:

- Cô ấy làm gì vậy?

  Huy Nam cười nhăn nhở, vô cùng khoái trá cười:

- Cô ấy nấu cơm cho cả phòng đấy. Nhờ phúc của cậu tớ không phải gọi cơm canteen rồi!

   Hắn không vui nhíu mày. Trong phòng này từ khi bọn hắn học tiểu học đến nay chưa bao giờ có ai biết nấu. Bởi phòng này toàn là công tử, tiểu thư được nuông chiều từ bé nên chẳng thấy ai động tay vào bếp bao giờ nhưng theo qui định của trường  thì hàng tuần thực phẩm đều được đưa tới chất trong tủ lạnh. Mà cũng không riêng phòng hắn, phòng nào hầu như cũng vậy, thức ăn cuối tuần nào đi đổi cũng luôn là y nguyên.

- Mọi người đi rửa tay rồi vào ăn cơm. Tớ nấu xong rồi!_nó nhỏ nhẹ lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

  Huy Nam cùng Thiên Khánh thật vui vẻ chạy đi rửa tay. An Nhi cũng cười nhẹ rồi đi tới. Riêng Nhật Linh thì tỏ vẻ khinh thường:

- Tôi gọi cơm canteen. Không phiền cậu!

  An Nhi kéo tay Nhật Linh lắc lắc đầu:

- Linh! Đừng làm vậy!

  Nhật Linh nhìn An Nhi rồi miễn cưỡng đi tới bàn ăn. Đại tiểu thư như cô mỗi lần ăn cơm đều là do đầu bếp riêng nấu cho, bây giờ phải ăn như vậy thì có chút không đành lòng nhưng vì bạn thân An Nhi nói nên cô đành nể tình đi tới. Hắn ung dung đi tới ngồi vào bàn ăn ngồi cạnh hai thằng bạn. Nó ngồi xuống đối diện hắn, bên cạnh là An Nhi và Nhật Linh.

  Nó đứng dậy xới cho mỗi người một bát cơm đặt ngay ngắn trước mặt các bạn. Hắn lên tiếng:

- Ăn đi!

  Nó hồi hộp nhìn biểu hiện của các bạn. Chỉ thấy mặt hắn lạnh tanh, mặt Huy Nam trầm mặc, mặt Thiên Khánh méo mó, mạt Nhật Linh cau có, mặt An Nhi cười cười thì không khỏi thất vọng. Nó nấu tệ vậy sao?

- Tớ xin lỗi! Mọi người để xuống để tớ dọn đi!_nó cúi đầu nhỏ nhẹ.

  Hắn nhìn nó, trầm giọng:

- Ai nói cô dọn?

- Là mọi người thấy chúng khó ăn. Vẫn nên dọn đi thì hơn.

  Huy Nam nhanh nhảu:

- Ai nói không ngon. Quả thực là rất rất ngon.

- Đúng đấy! Hương vị rất tuyệt!

  Nó bất ngờ ngẩng đầu nhìn hai cậu bạn kia. Trong mắt không giấu được tia vui mừng mà hỏi:

- Các cậu nói thật sao?

- Thật!_An Nhi gật đầu khẳng định.

- Vậy sao các cậu nhăn nhó?

- Tại tay nghề của cậu cao quá làm tớ thấy không hài lòng với đám giúp việc ở nhà. Nấu tệ quá trời quá đất luôn._Huy Nam lè lưỡi.

- Thằng Nam nói đúng đấy. Cậu nấu thật tuỵet!

  Nó vui vẻ cười thật tươi:

- Vậy các cậu ăn nhiều một chút!

- Được!

  Bữa ăn trôi qua thật nhanh, các món nó nấu cứ vơi dần. Nó nhìn thấy vậy tâm tình vô cùng vui vẻ cười thật tươi.

  Bữa cơm kết thúc, năm người kia về phòng, mình nó lại ở lại dọn dẹp. Nó rửa kĩ bát đũa rồi úp lên trên chạn bát. Tuy nhiên chạn bát hơi cao làm nó với mãi.

"Choang"

  Một tiếng đổ vỡ vang lên làm hắn theo phản xạ chạy ra ngoài. Nó đang quỳ trên sàn gỗ nhặt lấy những mảnh sứ vỡ. Hắn mau chóng chạy tới:

- Không sao chứ?

  Nó nở nụ cười hiền lành, lắc lắc đầu:

- Không sao! Chỉ là chạm bát cao quá tớ với không tới nên lỡ làm rơi!

- Lần sau phải cẩn thận.

  Hắn nói xong rồi ngồi xuống giúp nó nhặt. Khi hắn chuẩn bị chạm vào mảnh đĩa vỡ kia thì một giọt máu nơi xuống ngay miếng đĩa đỏ lòm. Hắn nhíu màu nhìn nó:

- Cô bị thương?

  Nó vội giấu tay ra sau lưng, cười hiền lành lắc đầu:

- Không sao! Chỉ là vết thương nhỏ.

- Đưa tay đây!

- Tớ không sao thật mà._nó cố chấp.

  Hắn không nói hai lời túm lấy cánh tay đang giấu sau lưng của nó. Trong phút chốc hắn nhíu mày. Trên ngón tay nhỏ trắng muốt của nó là một vết rạch khá sâu. Hắn không kìm được, tức giận quát nó:

- Sao bị đứt sâu như vậy mà không băng vào. Nhiễm trùng thì sao?

  Nó sợ hãi mỉm cười yếu ớt:

- Không sao thật mà! Ngày trước lúc đi nhặt sắt vụn tớ còn bị sâu hơn như thế này nhiều.

  Hắn thấy càng bực mình hơn. Bàn tay gầy, nhỏ như vậy mà phải chịu bao nhiêu là đau đớn làm lòng hắn thoảng lên một cảm giác xót xa. Hắn nghiêm mặt ra lệnh:

- Ngồi im trên ghế chờ tôi!

  Nói rồi hắn bước nhanh ra khỏi phòng bếp rồi đi nhanh tới tủ thuốc lấy bông băng. Hắn quay trở lại, ngồi xuống ghế bên cạnh, một tay cầm tay nó, một bên đem cồn thấm vào vết thương sát trùng.

  Nó bị xót khẽ kêu lên

"Ưm"

  Hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhăn nhó của nó, tay cũng nhẹ hơn một chút. Máu của nó thấm đỏ cả miếng bông. Hắn chăm chú vừa làm vừa thổi cho nó bớt đau. Nó mải nhìn tay mình rồi bây giờ mới quay qua nhìn hắn. Nhìn nghiêng trông hắn rất đẹp trai. Lông mi dài, mũi cao thẳng, da trắng không có mụn như đám con trai lớp nó. Mái tóc màu rêu khói cũng được cắt tỉa hợp thời càng tăng thêm sức quyến rũ của hắn. Nếu như anh Hạ Mộc trông lạnh lùng kiểu cô đơn thì hắn lạnh lùng kiểu đế vương trông rất ngang ngược.

- Tôi đẹp trai vậy sao?

  Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt nâu trong veo của nó mà hỏi. Nó lúng túng cúi đầu xuống thật thấp, mặt đã bắt đầu đỏ một mảnh. Hắn khẽ nhếch môi cười nhưng rất nhanh thu lại. Cô gái này quả thật không giống những cô gái hắn từng gặp. Ở người này toát ra sự dễ thương khó tả.

- Trạch Dương! Mày làm gì thế?_Huy Nam vốn định ra ngoài uống nước thì thấy cảnh "mờ ám" nổi máu trêu ghẹo.

- Không liên quan đến mày!

  Hắn buông một câu rồi mặc kệ thằng bạn mà lấy urgo băng cho nó. Nó lí nhí:

- Cảm ơn!

- Ừ!

  Nó đứng dậy khỏi ghế, lại định cúi người xuống nhặt những mảnh vỡ còn lại thì hắn đã lên tiếng:

- Nam! Mày hót chỗ này vào cho tao!

  Huy Nam đang uống nước thì bị ho sặc sụa, trong đầu là cả đống hỏi chấm to đùng. Sau một hồi suy luận cậu cũng rút ra được một điều: Trạch Dương hôm nay bệnh thần kinh!!!

- Sao tao phải làm?

- Tao bảo mày làm.

- Mày quá quắt nó vừa thôi!_Huy Nam tức giận nhảy dựng lên.

- Tao nhớ mày ngày 20/7 trốn đi chơi tiêu mất 1000$ của bố mày. Haizzz, có lẽ chú Tú sẽ rất vui khi biết tin này!

  Huy Nam hoàn toàn cứng họng. Hắn lại dám vì một đứa con gái mà tệ bạc với anh em. Giỏi! Rất giỏi! Vô cùng giỏi!

- Được! Tao làm!

- Cảm ơn!_hắn quay sang nó. - Về phòng nghỉ đi!

- Nhưng bát tôi còn chưa có rửa xong...

- Để đó tôi gọi Thiên Khánh ra làm.

- Nhưng...

  Nó còn định nói nữa nhưng hắn đã chặn ngang:

- Không nhưng nhị gì nữa. Đi vào phòng.

  Nó nhìn khuôn mặt tức giận của hắn đành lủi thủi về phòng. Chờ khi nó vào phòng đóng cửa hắn mới lôi Thiên Khánh đang "yên giấc trưa thu" dậy rửa nốt chỗ bát. Hai thằng bạn mặc dù vô cùng bất bình nhưng do bị hắn nắm thóp nên đành ngậm ngùi làm osin.

  Nó ra ngoài ban công hóng gió, không tự chủ được mà nhìn ban công đối diện, anh đã không còn ở đó. Nó thấy lòng dâng lên một cảm giác tiếc nuối, mất mát khó tả. Nó không hiểu nổi cảm giác kì lạ này. Thật quá khó hiểu đi.

  Bỗng quyển sách Sinh học nó đang cầm trong tay bị tuột rơi xuống. Nó với tay theo nhưng không kịp. Quyển sách bay với một tốc độ khủng khiếp, hướng một bóng màu đen đang nằm mà đậu xuống. Nó không biết làm sao, hớt hải chạy ra thang máy xuống tầng trệt rồi chạy ra bãi cỏ.

  Trên bãi cỏ xanh rì, Hạ Mộc đang nằm nhắm mắt dưỡng thần. Nó rón rén tiến lại gần. Đúng lúc này anh mở choàng mắt làm nó giật mình lùi lại. Anh cầm quyển sách trên tay, lãnh đạm mở miệng:

- Sách của em sao?

  Nó lúng túng hết nhìn anh lại nhìn quyển sách rồi lí nhí cúi đầu:

- Là sách của em! Nhưng em không cố tình làm rơi vào người anh, chỉ là trượt tay...

   Anh nở nụ cười hiền hòa, đứng dậy dúi sách vào tay nó:

- Lần sau nhớ cẩn thận!

  Nói xong anh xoay người bước đi. Nó nhìn bóng lưng cao lớn kia, tim vẫn nảy thình thịch trong lồng ngực. Anh thực đẹp! Trông giống như một vị thần Hi Lạp được tạc ra, từng đường nét như điêu khắc vậy. Làm người ta muốn nhìn anh thật lâu nhưng lại không dám đến gần.

  Mãi cho đến khi anh khuất sau tòa nhà trắng cao ngất nó mới quay người vào trong. Nó ôm lấy quyển sách. Quyển sách hình như vẫn vương lại mùi thơm của anh. Mùi bạc hà lạnh lạnh.

....Sáng hôm sau...

  Hôm nay là ngày học chính thức, mọi người trong phòng trừ nó ra thì chưa ai dậy cả. Nó VSCN rồi ra làm bữa sáng. Bữa sáng chỉ là một quả trứng ốp la, bánh mì nướng cùng một li sữa. Nó ngồi xuống ăn phần của mình rồi vào trong thay đồng phục. Sau khi nhìn kĩ mình không có gì sai sót nó mới yên tâm ra khỏi phòng. Hắn cùng các bạn đang ăn sáng, thấy nó ra thì thôi không ăn nữa, đứng dậy cầm cặp đi tới.

- Sao cậu không ăn xong bữa đi?

- Tôi không muốn ăn! Đi thôi!

  Vậy là hắn đi trước, nó theo sau, đám bạn cùng phòng cũng không ăn nữa, đi xuống cùng 2 người. Cả nhóm đi xuống thang máy rồi đi qua khu vực KTX rộng lớn. Nó vui vẻ nhìn cảnh vật xung quanh. Những em nhỏ xinh xắn cũng đang trật tự xếp hàng đi học. Đồng phục của SKY từ tiểu học cho tới đại học đều là giống nhau làm nó không khỏi thán phục. Đúng là trường  dành cho nhà có điều kiện có khác.

  Hắn dừng bước trước một tòa nhà cao ngất ngưởng. Nó đưa mắt nhìn xung quanh và hoàn toàn choáng ngợp. Tường bao bốn phía hoàn toàn là kính, gạch lát nền là loại đá có thể soi gương được. Vài cái cột đá trong đại sảnh là đá cảm thạch trắng muốt được đẽo gọt tỉ mỉ. Thang máy được trang bị tới năm chiếc luôn sẵng sàng phục vụ học sinh đi lại. Cây cảnh được trưng cũng là loại vô cùng quý, giá tiền lên tới vài chục triệu.

  Nhật Linh khinh bỉ nhìn nó. Có cần phải tỏ ra ngạc nhiên đến vậy không? Những thứ này vốn rất bình thường mà (mẹ ơi! đây mà là bình thường thì Ice ta đã không phải thần chém gió :]]])

- Đi thôi!

  Hắn túm tay nó vào thang máy, bốn người kia cũng mau chóng đi vào. Thang máy thẳng hướng tầng 50 mà đi tới. Đi qua hành lang rộng hai mét là nguyên một lớp học được sắp với phòng học riêng, phòng máy tính riêng, phòng thí nghiệm riêng. Phải nói là hiện đại trên cả hiện đại làm nó trầm trồ mãi không thôi.

  Hắn kéo nó về chỗ hắn làm những ánh mắt sắc lẹm muốn giết người của đám con gái cứ vậy thẳng tắp bắn về phía nó. Nó muốn đổi chỗ nhưng hắn không cho. Cô giáo bước vào lớp, cả lớp đứng dậy chào. Môn đầu tiên là Văn. Nó chăm chỉ nghe giảng trong khi hắn đang ngáp ngắn ngáp dài. Hắn khec chọt chọt tay nó. Nó nuối tiếc dời mắt khỏi bài giảng xoay đầu khó hiểu nhìn hắn. Hắn hiểu ý chỉ chỉ quyển vở trắng tinh của mình rồi chỉ sang trang vở đầy chữ của nó ghé tai thầm thì:

- Mau chép bài cho tôi!

- Nhưng mẹ cậu nói tớ chỉ việc trông nom cậu, không phải chép bài._nó cũng thầm thì lại.

- Nếu không chép tôi bảo mẹ đuổi việc cô!_giọng hắn đã sặc mùi uy hiếp.

   Nó tuy thấy việc này không đúng lắm nhưng không còn cách nào đành ngậm ngùi chăm chỉ ngồi chép. Hắn nhếch môi cười thỏa mãn rồi lăn ra ngủ biến.

  Một ngày học nhanh chóng kết thúc. Ngày đầu tiên với nó mà nói thật sự là vô cùng tuyệt vời. Giáo viên giảng rất dễ hiểu, trang thiết bị phục vụ học tập vô cùng tiên tiến. Nó thấy vô cùng hạnh phúc, trời đúng là không phụ lòng người mà.

   Đêm đó nó đã nằm mơ một giấc mơ thật đẹp. Trong mơ nó được nhận học bổng, được tuyển thẳng vào đại học tại SKY. Nó còn thấy mẹ nó nhìn nó mà cười thật hiền từ nữa. Một giấc mơ ngọt ngào biết bao.

*  *  * Hết chương VII *  *  *

  Ý tưởng bí quá T^T

Văn mới chả thơ bị dọa chạy hết rồi hay sao ý. Có phải m.n thấy phần 2 rất nhàm chán không???

  Tạm thời như thế này đã, chương sau sẽ có biến. Hắc hắc. Ta sắp được "động tay động chân" với đàn cháu thân yêu rồi. Hê hê hụ hụ —.—" Già rồi mà ham hố để bị sặc nước miếng (-_-)

  Nhớ votes mới cmt cho Ice nha. Love all ~ :*

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro