CHƯƠNG VIII: VĂN NGHỆ KHAI GIẢNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Ngày hôm sau nó cũng là dậy chuẩn bị bữa sáng cho tất cả mọi người. Hôm nay các bạn cùng phòng nó đã dậy sớm hơn. Lúc nó vừa làm xong thì tất cả cũng đã tập trung đầy đủ bên ngoài. Cả đám cùng nhau ăn sáng rồi đi học.

"Reeeeeeeeng"

Chuông vào lớp réo rắt vang lên giải tán đám đông. Mọi học sinh đều ngồi ngay ngắn đúng vị trí. Giáo viên chủ nhiệm lớp bước vào, cúi người chào học sinh vô cùng tiêu chuẩn rồi nói:

- Hôm nay cô muốn triển khai kế hoạch văn nghệ chào mừng ngày khai giảng. Các em cùng đưa ra ý kiến nào!

  Cô bạn béo tên Hồng Hạnh giơ tay, vô cùng hăng hái đề xuất:

- Thưa cô! Để cho bạn Trạch Dương cùng An Nhi song ca đi cô. Hai bạn đều rất đẹp!

  Tiếng xôn xao nổi lên. Ý kiến này không tồi nhưng ai mà không biết trước giờ Trạch Dương chưa bao giờ tham gia văn nghệ chứ?

- Các em trật tự! Cô thấy ý kiến này rất hay! Bây giờ cô trò mình cùng hỏi ý kiến bạn An Nhi và bạn Trạch Dương nhé. An Nhi thấy sao?

  An Nhi ngồi trước hắn, nở một nụ cười dịu dàng:

- Vâng! Nếu bạn Trạch Dương đồng ý thì em không có ý kiến ạ!

- Rất tốt! Cảm ơn em! Còn Trạch Dương thì sao?

- Em sẽ đồng ý nếu bạn Tử Anh tham gia!_hắn buông một câu ngắn gọn.

  Cả lớp trầm trồ. Ai nấy đều rất nghi ngờ mối quan hệ giữa hotboy Trạch Dương với bạn mới đến. Phải nói cô bạn này rất được ưu đãi: được ở chung phòng với toàn hot boy, hot girl của khối, đấy là còn chưa kể Trạch Dương từng bênh vực cô bạn này, hôm nay lại xảy ra việc này nữa. Có điều gì đó không bình thường thì phải.

  Bỗng chốc nó trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt. Tất cả đều là ánh mắt chán ghét cùng đố kị. Nó thật lòng không muốn như vậy. Trạch Dương này sao cứ muốn làm khó nó mãi vậy?

- Cô không hỏi bạn ấy à?_Trạch Dương hỏi cô giáo bằng giọng tỉnh bơ.

  Cô giáo chủ nhiệm lúng túng. Việc này thật quá bất ngờ khiến cô không biết phải ứng phó làm sao đành thuận theo ý hắn mà hỏi:

- Tử Anh! Em có muốn tham gia đội văn nghệ của lớp không?

  Nó thực sự lúng túng, không dám ngẩng mặt lên nhìn cô giáo. Biết nói sao được? Nếu đồng ý thì chắc chắn nó sẽ bị ghét. Mà không đồng ý thì lại bị hắn uy hiếp. Nó đành gật nhẹ đầu, nói rất nhỏ:

- Vâng! Em sẽ tham gia!

  Cô giáo chủ nhiệm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Trạch Dương tuy không nói gì nhiều nhưng cũng đủ khiến người ta tay đập chân run. Cô giáo được giải thoát vô cùng vui mừng cười thật tươi:

- Vậy được! Chiều nay đúng 2h chúng ta bắt đầu tập ở phòng múa của trường nhé! Bây giờ thì vào học nào! Các em giở sách ra trang xx, chúng ta bắt đầu bài học...

  Nó ngoan ngoãn lấy sách vở ra chăm chú nghe giảng. Hắn thì nghe được mấy câu lại giở trò cũ ép nó chép bài cho mình còn bản thân thì ngủ.

  Năm tiết học qua đi nhanh chóng. Buổi trưa nó nấu vài món đơn giản cho sáu người. Trong bữa cơm, vẫn chỉ là Huy Nam cùng Thiên Khánh nói chuyện, hắn thỉnh thoảng chen một câu, An Nhi thì cười dịu dàng, chỉ có Nhật Linh là biểu hiện khó chịu ra mặt. Ăn cơm xong, nó lại một mình dọn dẹp. Dù gì, nó vẫn là làm công việc này quen. Trong phòng này, trừ nó ra thì ai chẳng là công tử với tiểu thư, làm sao mong họ sẽ dọn dẹp cho nó được.

  Lúc nó đang rửa bát thì An Nhi đi vào. Nó xoay người hỏi:

- Cậu cần gì để tớ lấy cho?

  An Nhi mỉm cười thân thiện, xỏ lấy đôi găng tay cao su rồi trả lời:

- Để tớ giúp cậu rửa bát!

  Nó vội vàng lắc đầu:

- Không được! Nước rửa bát sẽ làm da tay cậu bị khô!

- Cậu không sợ tay khô sao?_An Nhi vẫn cười tươi nhìn nó.

  Nó mỉm cười, khe khẽ lắc đầu:

- Không! Tay tớ khô thì không sao! Tay cậu mà bị khô sẽ rất xấu xí!

- Tớ không sợ!

  An Nhi rất thoải mái trả lời rồi cùng nó rửa bát. Nó cũng không cản nữa, cùng An Nhi rửa nốt chỗ bát còn lại.

- Được rồi! Cậu về phòng nghỉ đi! Lát còn đi tập!_nó mỉm cười nói với An Nhi

   An Nhi cũng không phản đối, xoay người đi về phòng. Nó lau dọn căn bếp một chút rồi cũng về phòng.

  Ngồi trong căn phòng yên tĩnh, nhìn rèm cửa trắng tinh bay bay, nó không tự chủ được mà ra ban công. Theo quán tính, nó ngẩng đầu sang nhìn ban công đối diện. Anh không ở đó. Nó thấy trong lòng bỗng hụt hẫng. Từ bao giờ cái dáng anh ngồi một mình đơn độc trên lan can đã ăn sâu vào tâm trí nó. Nó không biết cảm giác này gọi là gì? Chỉ là khi được nhìn anh nó sẽ thấy rất vui.

"Cốc...cốc...cốc"

  Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nó. Nó đi vào trong phòng, ra mở cửa.

  Hắn hai tay đút túi quần đứng tựa cửa, vẻ mặt lạnh nhạt không biểu lộ cảm xúc. Nó khó hiểu nhìn hắn:

- Cậu tìm tớ có chuyện gì?

  Hắn vẫn ung dung đứng đó, lạnh nhạt buông một câu:

- Gần 2h rồi, chỉ định gọi cậu đi tập. Tôi sợ cậu không biết đường.

- Nhanh vậy sao? Vậy cậu chờ tớ một chút. Tớ thay đồ xong ra liền.

- Được! Tôi ra phòng khách chờ cậu!

  Hắn xoay người đi ra, nó cũng không nói thêm gì, vào phòng chọn lấy một chiếc quần jean cùng áo phông trơn màu trắng mặc vào. Mái tóc dài, dày, đen óng ả được chải gọn buộc ra sau đầu. Trông giản dị không còn gì hơn.

  Nó ra ngoài cùng lúc với An Nhi. Hắn thấy hai cô gái ra ngoài cũng không nói thêm gì, đứng dậy đi trước. Nó cùng An Nhi cũng lẳng lặng theo sau.

   Ba người đi vòng vèo qua những con đường được lát gạch cẩn thận. Cái nắng đầu thu oi ả chiếu xuống qua những vòm lá xanh um. Đi một lúc, cuối cùng nhà đa năng của SKY đã ở trước mặt. Hắn đẩy cửa, leo lên tầng hai của tòa nhà ba tầng.

  Cô giáo chủ nhiệm cùng giáo viên thanh nhạc đã ở đó sẵn, thấy ba người bọn hắn bước vào thì cùng nở nụ cười:

- Hôm nay chúng ta sẽ cùng thống nhất xem tập gì được nhé! Nhưng trước hết thì cô cần các em thử giọng để có thể chọn bài. Bây giờ ai thử trước?

  Hắn bước lên trước, vô cùng tự tin:

- Để em!

- Vậy được! Em hát đi!

  Hắn cất giọng hát trầm trầm
"Một cơn mưa đi qua
Để lại...Những kí ức em và anh
Tìm em trong cơn mưa, anh thẫn thờ
Lần theo những dấu vết đánh rơi
Tưởng như rất gần mà ngờ đâu đã rất xa
Vụt mất theo cơn mưa ngang qua
Tưởng như rất lạ mà ngờ đâu đã quá quen
Từ lúc em ngang đời ta
Chiều cuối con đường mình nhìn ngắm hoàng hôn
Ẩn sâu trong tiếng tí tách rơi
Chờ mãi nơi này
Một cảm giác quá lạ thường
Cảm giác cho anh nhận ra
I love you...I love you so...
Cảm xúc cho anh gần em"
  Tiếng hát trầm ấm khiến bốn người có mặt trong phòng đều ngây ngẩn cả người. Hắn chưa bao giờ hát nên không ai nghĩ hắn hát lại hay đến vậy. So với bản gốc, có lẽ còn hay hơn một bậc mặc dù là giọng hát mộc không hề có đệm. Giáo viên thanh nhạc là người đầu tiên bừng tỉnh, vô cùng hưng phấn mà vỗ tay:

- Em hát rất hay! Hay hơn ca sĩ nữa!

- Đúng đúng! Rất hay! Cô không ngờ đó!_cô giáo chủ nhiệm cũng đồng tình.

  Hắn không nói gì, mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc. Hai cô giáo thấy vậy cũng không nói thêm. Cô giáo chủ nhiệm lại hỏi:

- Còn hai em ai hát trước?

  An Nhi mỉm cười nhẹ nhàng:

- Để em!

  An Nhi khẽ hắng giọng. Bài hát "Safe and sound" êm dịu cất lên. Mọi người im lặng lắng nghe. Tuy An Nhi hát cũng khá nhưng một số chỗ lên cao thì có chút đuối nhưng chung qui lại vẫn là giọng hát hay.

  Nó hát cuối cùng, có chút run run nhưng vẫn cố bình tĩnh lại. Giọng hát êm dịu cất lên:
"Rồi em cũng buông tay, mỏi, mệt
Vì những nỗi muộn phiền ,trong em
Vì anh cứ mang, theo hững hờ
Dù em cố gắng luôn yêu anh, nhiều hơn.

Niềm đau đớn phủ bằng, tiếng cười
Giọt nước mắt rơi ngược ,vào tim
Từ khi bóng anh xa khuất ,dần
Còn em đứng bơ vơ giữa đêm lặng thầm.

Bờ vai cứ rung lên tái tê
Bàn tay em buông lạnh trong gió
Dù như thế em cũng sẽ không
Cần một bàn tay không tình yêu.

Ngày mai có khi em sẽ buồn
Ngày mai có khi lòng sẽ nhớ
Dù như thế em cũng phải đi
Trên con đường không ,có anh"

  Hắn ngẩn người. Giọng hát này có thể hay đến thế. Thực sự so với giọng hát của An Nhi - quán quân tiếng hát học đường của SKY còn hay hơn rất nhiều. Nghe cứ như giọng hát đã được đào tạo bài bản vậy.

  Giao viên thanh nhạc mở lớn mắt, ánh mắt kiểu không-thể-tin-nổi dán lên người nó. Giọng hát đó cùng cô bé này trông thế mà lại vô cùng ăn khớp. Giáo viên thanh nhạc có bằng cấp cao như cô mà không thể nào bằng. Thật quá sức bất ngờ.

  Cô giáo chủ nhiệm bỗng bừng tỉnh, nghiêm túc vỗ tay, không quên khen ngợi:

- Không thể ngờ Tử Anh lại hát hay như vậy. Rất xuất sắc!

- Đúng! Tôi đã dậy qua rất nhiều người nhưng chưa có ai có giọng hát được như em!_giáo viên thanh nhạc gật đầu.

- Cậu hát thật quá hay!_An Nhi giơ lên ngón cái nở nụ cười thật rạng rỡ.

  Mỗi hắn lúc này vẫn đang trầm mặc. Hắn chỉ là định thử nó một chút. Mấy cái văn nghệ này hắn đâu có định tham gia. Nhưng An Nhi cùng cả lớp lại một mực trông ngóng làm hắn đành phải lôi nó ra làm bia đỡ đạn. Nếu nó hát dở thì đương nhiên sẽ không được tham gia. Nó không tham gia thì hắn cũng không cần tham gia. Ai ngờ...

- Được rồi! Bây giờ chúng ta hãy nghĩ xem nên biểu diễn tiết mục gì!_cô giáo chủ nhiệm lên tiếng phá tan sự trầm mặc.

  Một cuộc thảo luận sôi nổi của hai giáo viên cùng An Nhi diễn ra. Hắn cùng nó đều im lặng không nói, lẳng lặng lắng nghe. Rất nhiều ý kiến được đưa ra. Nào là tam ca, nào là chia từng khúc, nào là mashup, còn hơn cả thi "Học viện ngôi sao".

- Đúng rồi! Diễn nhạc kịch đi! Nhạc kịch độc đáo như vậy chắc sẽ không trùng lặp!_cô giáo thanh nhạc vô cùng vui vẻ đề xuất ý kiến.

- Nhạc kịch?_An Nhi cùng cô giáo chủ nhiệm kinh ngạc.

- Phải! Vừa khéo léo kể chuyện, lại có thể thể hiện được giọng hát, không phải rất tốt hay sao?_cô giáo thanh nhạc vô cùng đắc ý.

- Ý kiến không tồi! Hai em thấy thế nào?_cô giáo chủ nhiệm lúc này mới để ý đến hai người từ đầu đến giờ vẫn luôn trầm mặc.

- Em thì thế nào cũng được!_nó nhỏ giọng lí nhí.

  Hắn quay sang nhìn nó, rồi vẫn trưng ra biểu cảm lạnh tanh mà gật đầu:

- Tùy cô quyết định.

- Vậy được! Chúng ta thống nhất sẽ diễn "Nàng tiên cá" nhé! Để cô đi photo kịch bản.

  Hai cô giáo hào hứng rời đi. Không gian yên ắng trở lại. Trong căn phòng lớn, ba người bọn nó không ai nói với ai câu nào. Nó ngước mắt nhìn ra cửa sổ, ánh nắng thật đẹp, chiếu vào trong rực rỡ. Trong vệt nắng vàng óng, từng hạt bụi li ti hiện lên, vẩn vẩn trong không khí.

   15p sau hai cô giáo đã quay trở lại, trên tay là sấp bản thảo. Phát cho mỗi người một tập rồi cô mới nói:

- Các em đọc sơ qua kịch bản đi rồi chúng ta phân vai. Ba nhân vật chính là của ba em. Còn các nhân vật phụ ngày mai sẽ được bổ sung!

- Vâng!_ba người cùng đồng thanh.

  Hắn đọc sơ qua kịch bản. Nói là ba nhân vật chính cũng không đúng lắm bởi nhân vật trung tâm suy cho cùng cũng chỉ là nàng tiên cá mà thôi. Hắn đương nhiên sẽ không làm tiên cá rồi. Còn nếu phải giao vai chính này cho ai thì đương nhiên hắn sẽ chọn nó. Bởi xét bất kì phương diện nào hắn cũng thấy nó hợp hơn.

- Các em đọc xong chưa? Bây giờ thì phân vai nhé. Hoàng tử chắc chắn sẽ là Trạch Dương . Công chúa nước láng giềng và nàng tiên cá sẽ do hai bạn nữ đảm nhận. Theo cô thì nàng tiên cá giao cho An Nhi. An Nhi dù sao cũng có kinh nghiệm hơn Tử Anh.

- Em không đồng ý!

- Tôi phản đối!

  Hai tiếng nói cùng cất lên. Là hắn và cô giáo thanh nhạc. Cô giáo thanh nhạc nhanh chóng mở miệng:

- Xét về kinh nghiệm sân khấu thì An Nhi có nổi trội hơn nhưng về giọng hát thì Tử Anh hơn hẳn. Em ấy hát rất hay, giọng hát lại truyền cảm dễ khiến người ta mủi lòng. Tôi nghĩ Tử Anh hợp hơn.

- Không phải đâu ạ! Bạn An Nhi rất xinh đẹp, bạn ấy hợp hơn._nó vội lắc đầu chối bay chối biến.

- Em đồng ý với cô!_hắn gật nhẹ đầu.

- Vậy thì để bạn Tử Anh làm nàng tiên cá đi. Em cũng thích làm công chúa hơn._An Nhi vẫn giữ nụ cười, có điều không ai nhận ra nụ cười đó đã cứng đờ.

- Vậy thống nhất thế nhé!

....

   Những ngày tiếp theo của nó đều là sáng dậy chuẩn bị bữa sáng ăn xong rồi đi học; trưa về lại nấu cơm rồi dọn dẹp; chiều thì đi tập văn nghệ. Thời gian cứ vậy nhẹ nhàng trôi.

   Thật nhanh đã tới ngày tổng duyệt. Lớp nó bốc thăm phải diễn cuối cùng. Tổng duyệt văn nghệ gồm ba mươi tiết mục của ba mươi lớp nhưng chỉ chọn ra sáu lớp xuất sắc nhất để trao giải. Các lớp được nhận giải sẽ được biểu diễn trước toàn trường  trong ngày khai giảng chung của cả nước vào ngày 5/9. Ba mươi phần biểu diễn được chia làm hai buổi duyệt. Lớp nó tận cuối nên duyệt buổi chiều còn buổi sáng thì nó cùng các bạn trong đội đi xem. Nói chung tiết mục nào cũng được đầu tư công phu từ phục trang đến bối cảnh nhưng không có điểm gì thực sự nổi bật làm sự nhàm chán lặp đi lặp lại. Buổi chiều cũng không có gì khá khẩm hơn.

  Bây giờ là tiết mục thứ hai mươi chín của lớp 12C1. Trên sân khấu, một chiếc pianô trắng được đặt chỉnh tề khiến bên dưới khán phòng xôn xao. Ai cũng đều thử suy đoán xem tiết mục này là gì?

  Không để mọi người chờ đợi lâu, nhân vật chính đã xuất hiện. Nó ngạc nhiên nhìn anh xuất hiện trên sân khấu trong bộ comple đồng phục nam của SKY. Bộ đồng phục vừa vặn làm nổi lên dáng vẻ cao ráo của anh. Nó đứng bên cánh gà nhìn một chị mặc váy trắng dài nhẹ nhàng như tiên nữ lướt ra, rất tự nhiên mà khoác tay anh. Hai người cúi chào rồi về vị trí của mình.

  Đúng lúc màn biểu diễn chuẩn bị bắt đầu thì nó bị gọi đi thay đồ. Nó luyến tiếc nhìn anh rồi chạy vội đi.

   Phòng trang điểm cách âm làm nó không thể nghe thấy gì khiến nó có hơi chút hụt hẫng. Nhưng rất nhanh đã bị nó che giấu. Nó nhanh chóng được makeup rồi thay trang phục. 

    Màn biểu diễn của 12C1 đã kết thúc, khán giả có vẻ rất hài lòng. Những khuôn mặt mệt mỏi đều đã tươi tỉnh. Chỉ có điều khán giả đã chỉ còn lại ⅓. Khán phòng mới nãy còn chật kín mà giờ chỉ còn lác đác. Ai mà không biết khán giả ít hay nhiều là phụ thuộc bởi biểu diễn hay hay dở. Vậy mà khán giả bây giờ chỉ còn lại một phần ba. Quá ít để cho một tiết mục đoạt giải.

  Nó đang vô cùng lo lắng nắm chặt tay thì bàn tay bỗng nhiên bị ai đó nắm, rồi tiếng hắn trầm ấm, mạnh mẽ vang lên bên tai:

- Đừng lo! Có tôi ở đây!

  Một câu sáu chữ đơn giản mà làm nó yên tâm lạ thường . Nó hít một hơi thả lỏng. Phông nền cùng đạo cụ đã được sắp xếp xong. Nó bình tĩnh đi ra, bắt đầu màn biểu diễn.

....

  Ba ngày sau buổi tổng duyệt cũng chính là ngày khai giảng. Từ sáng sớm, sân trường rợp bóng cây xanh của SKY đã vô cùng nhộn nhịp. Từng tốp học sinh mặc đồng phục trường  đứng túm tụm nói chuyện vui vẻ. Những khẩu hiệu được treo đầy trên lan can các tòa nhà cao tầng xung quanh bị gió thổi bay nhè nhẹ. Những chùm bóng rực rỡ đủ màu cũng được treo khắp nơi. Đâu đâu cũng là không khí tươi vui.

  Đúng 7h30p, buổi lễ khai giảng chính thức được bắt đầu. Cô bạn MC xinh xắn vô cùng hào hứng giới thiệu các tiết mục văn nghệ chào mừng.

  Ba tiết mục đầu tiên nhận được rất nhiều tiếng vỗ tay cổ vũ. Ai ai cũng đều rất hài lòng với kết quả này. Tiết mục thứ tư đã bắt đầu. Tiết mục đặc sắc khiến khán giả thoải mái vô cùng.

  Nó vừa trang điểm xong. Lớp nó cũng giật giải. Tiết mục của lớp nó sẽ được biểu diễn sau cùng do phải bày đạo cụ. Nó vào toilet rửa tay rồi ra ngoài. Bỗng tiếng nói chuyện làm nó chú ý.

- Hạ Mộc! Hà Thu bị kẹt xe, giờ vẫn chưa tới. Tiết mục lớp ta làm sao đây?

  Hạ Mộc vẫn thản nhiên không thèm nhìn cậu bạn, chỉ lạnh nhạt buông một câu:

- Không đến cũng tốt. Bản "Time boils the rain" đó cô ấy hát cũng không hay. Tôi đàn một mình có lẽ tốt hơn.

- Không được! Cậu không thể làm thế!_cậu bạn gào lên.

  Nó vốn không định nghe lén người khác nói chuyện, chỉ là nghe đến tên anh thì tò mò nghe một chút. Biết chuyện này không có gì thì vội xoay người rời đi nhưng bỗng cái vòng tay Thiên Anh tặng lại rơi xuống làm nó phải cúi xuống nhặt nên động phải cánh cửa WC làm "rầm" một cái.

- Ai?_cậu bạn đi cùng kia quát lên.

  Nó sợ hãi đứng thẳng người, mặt cúi gằm:

- Xin lỗi! Vừa rồi em làm rơi cái vòng!

  Không ai trả lời. Nó nghe tiếng bước chân ngỡ là hai người đã đi, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp anh đang nhìn mình. Nó lúng túng cúi mặt, không dám nhìn thêm nữa.

- Em biết hát bài đó không?_Kris nhẹ nhàng hỏi.

  Nó bị bất ngờ, không thể tin được mà ngẩng đầu nhìn anh. Trong đôi mắt kia chỉ là sự thành tâm, không một chút giả dối. Anh lại cất giọng trầm trầm:

- Anh đã nghe em hát rồi! Nếu biết bài đó có thể giúp lớp anh được không?

  Nó vẫn còn đang bị bất ngờ. Không thể ngờ được buổi biểu diễn hôm đó anh có xem. Nó vô thức gật đầu.

- Vậy mình đi!

  Anh cứ vậy cầm tay nó đi ra ngoài, mặc kệ cậu bạn đang tức giận đến giậm chân.

  Nó tham lam hưởng thụ bàn tay ấm áp của anh, chẳng cần biết là mình đã bị dắt ra sân khấu. Chỉ đến khi Hạ Mộc dúi vào tay nó cái mic lành lạnh nó mới bừng tỉnh. Trước mắt đã là khán đài ngoài trời rộng lớn, học sinh bên dưới vẫn đang xôn xao. Nó sợ hãi quay đầu nhìn anh. Anh đã ngồi bên chiếc dương cầm mỉm cười với nó. Nụ cười ánh lên trong nắng làm nó thấy an tâm hơn. Anh đã muốn nó giúp thì nó sẽ giúp.

  Những nốt nhạc êm ái đầu tiên vang lên. Nó hít một hơi trấn định tinh thần rồi bắt đầu cất giọng:
"Gió khẽ lay cành hoa
Tuấn mã phi bỏ rơi tháng năm
Giữ giấc mơ non trẻ ấy một thời
Vẫn luôn vẹn nguyên vậy mà

Gió kéo mây, hè sang
Những tháng năm sẽ lau khóe mi
Hỏi chúng ta ba người bước trên đường
Đã ai lạc lối này rồi?

Thề bên nhau mãi không chia lìa
Thề rằng sẽ mãi luôn bên cạnh nhau
Dù thời gian có ngăn giữa lối
Dù là phải bỏ rơi nhân gian này.

Tuyết khẽ bay, từng cơn
Mái tóc vương màu tuyết trắng tinh
Hứa với nhau sẽ cùng sống phiêu bồng
Nhớ không người hay quên rồi?

Cũng chốn đây, hè nao
Đã có tâm nguyện thật lớn lao
Nắm lấy tay nhau và kết con thuyền
Lướt qua dòng sông sầu buồn

Thề bên nhau mãi không chia lìa
Thề rằng sẽ mãi luôn bên cạnh nhau
Giờ em muốn hỏi anh một câu
Phải chăng...chỉ hứa suông thôi hỡi người?

Thời gian xưa có đâu dối lừa
Một thời tuổi trẻ em đâu phụ anh
Đừng vội lau áng mưa màu tuyết
Kỉ niệm lúc ấy bên nhau êm đềm

Làn mưa tuyết cũng không thể xóa
Thuở nào, ánh mắt ta trao ban đầu

Ngắm sông...chiều buông
Cỏ xanh...rất xanh
Ánh trăng đưa nghìn bước quân hành
Ngóng thu mùa sau...Gió về..."
  Tiếng hát êm ái hòa cùng tiếng đệm piano được loa khuếch tán vang xa khắp sân trường , lan sang cả nơi tổ chức khai giảng của các em cấp I, cấp II làm mọi người đều ngây ngẩn.

   Bên cây dương cầm trắng, người con trai đẹp long lanh mờ ảo. Trên sân khấu, người con gái với mái tóc dài xoăn bồng bềnh thả tự nhiên được điểm bằng băng đô hoa trắng, trên người mặc váy trắng dài bị gió thổi bay bay. Càng nhìn càng thấy vô cùng ăn ý.

  Hắn đứng trong khán đài kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Cô giáo nói không tìm thấy nó làm hắn vô cùng lo lắng chạy đông chạy tây mà nó thì đang vô cùng thoải mái ở đây mà hát hò. Đã thế lại còn hát cho lớp khác. Hắn tự nhiên thấy tức giận, cảm giác giống như mình là kẻ đang làm trò hề. Nắm tay hắn không tự giác mà xiết chặt khi nhìn anh đang ngồi đó. Nó chạy tới là vì Hạ Mộc.

  Câu hát cuối cùng vừa dứt, tiếng nhạc cũng ngừng lại, sân trường không một tiếng động, thâm chí nghe được cả tiếng lá rơi. Nó căng thẳng nhìn xuống dưới, không phải làm quá tệ rồi chứ? Rồi bỗng chốc "bộp bộp". Một tràng pháo tay vang lên không ngớt. Ai nấy đều vỗ tay cho nó nhiệt liệt.

  Hạ Mộc không biết từ lúc nào đã đi đến bên nó. Anh rất tự nhiên cầm tay nó rồi cúi chào xong nhanh chóng kéo nó vào trong. Vào trong cánh gà, anh buông tay làm nó có chút không đành. Anh cũng không để ý ánh mắt tiếc nuối của nó, chỉ khẽ mỉm cười:

- Cảm ơn em! Anh sẽ hậu tạ em sau. Bây giờ em mau đi thay đồ, màn biểu diễn của lớp em đến rồi!

  Nó bây giờ mới sực nhớ ra chuyện này, vội vàng chào anh rồi nâng váy chạy về phòng thay đồ. Cô giáo chủ nhiệm sốt ruột nãy giờ cuối cùng cũng được thả lỏng, cô giục nó đi thay đồ. Nó nhanh chóng thay xong bộ váy rồi ra cũng vừa kịp.

   Trên nền là mặt biển xanh với những chú cá nhiều màu sắc, nó ngồi trên phiến đá cùng các chị em ngồi nói chuyện về câu chuyện tình yêu của tiên cá cùng với con người. Khung cảnh vô cùng xinh đẹp tươi vui. Rồi từ bên cạnh, chiếc thuyền có hắn đứng trên mũi được đưa ra. Hắn mặc bộ comple trắng, vẫn vẻ đẹp trai thường thấy, khuôn mặt nở nụ cười làm đám nữ sinh đổ liêu xiêu. Rồi phông màn được thay đổi, trận cuồng phong kinh hoàng nổi lên làm tàu của hoàng tử bị đánh nát, hoàng tử bị chìm xuống đáy biển. Nó nhanh chóng bơi ra cứu hoàng tử đưa lên bờ. Phông cảnh lại được thay đổi, nó lui về sau cánh gà nhường cho An Nhi ra ngoài. An Nhi đi dạo trên bờ biển, vừa đi vừa hát một bài hát rất tươi vui rồi như vô tình mà tìm thấy hoàng tử rồi tìm cách làm cho hoàng tử tỉnh lại. Hắn cùng An Nhi vào trong, phông nền lại được đổi. Trong nền nước sẫm màu, cô bạn béo Hồng Hạnh mặc bộ đồ đen sì đang ngồi bên cái nồi bốc khói trắng mù mịt cực kì giống mụ phù thủy. Nàng tiên cá là nó lúc này đi vào cùng các chị của mình ngỏ ý muốn có được đôi chân. Rồi mụ phù thủy ác độc bắt nàng tiên cá phải đổi cho mình giọng hát mới cho nàng đôi chân. Các chị của nàng đã ra sức ngăn cản rồi nhưng nàng vẫn không nghe, kiên quyết với tình yêu của mình. Sau khi đổi cho nàng đôi chân, mụ phù thủy giảo hoạt mới nói với nàng rằng nếu hoàng tử không yêu nàng thì nàng sẽ biến thành bọt nước, mãi mãi không thể trở về.

  Tất cả đều lặng im đón xem màn biểu diễn thật kĩ càng. Bởi vì hôm đó lớp nó diễn quá muộn nên không nhiều người được xem. Hôm nay lại được xem thế này ai cũng đều rất tập trung, chăm chú xem.

  Phông nền lại được thay đổi. Nó núp sau tảng đá bên bờ biển. Theo truyện thì là hoàng tử sẽ bắt gặp nàng tiên cá không mặc gì ngồi bên bờ biển nhưng vì không thể để nó không mặc gì nên kịch bản thay đổi là nó sẽ ngồi sau tảng đá được hoàng tử phát hiện đem về. Bối cảnh lại thay đổi, cung điện xa hoa lộng lẫy. Nó mặc váy trắng thanh nhã nhảy múa trong tiếng nhạc du dương mặc cho đôi chân đau nhức. Rồi thì lễ cưới của hoàng tử cùng công chúa nước láng giềng diễn ra. Hắn vẫn mặc comple trắng để An Nhi mặc váy cưới bồng bềnh khoác tay mình đi trên lễ đường rồi tuyên thệ. Nó khóc thật sự, một hạt nước lóng lánh rơi trên gò má trắng mịn làm nhiều nữ sinh phía dưới mắt đỏ hoe.

  Khung cảnh lại thay đổi, bây giờ đã là trên thuyền. Cảnh biển đêm với mặt trăng tròn vành vạnh nổi trên phông nền đen càng làm nổi bật lên mái tóc dài cùng váy trắng của nó. Hắn cùng An Nhi an tĩnh nằm trên giường. Rồi những người chị của tiên cá đến, giao cho nàng con dao rồi lại trở vào trong. Nó cầm con dao tiến đến bên giường, muốn cắm vào tim hoàng tử nhưng rồi không làm được. Phông nền lại thay đổi, là ánh bình minh rực rỡ báo hiệu cho nàng tiên cá phải tan biến. Nó được buộc dây hỗ trợ lúc này được kéo lên cao, vừa bay lên vừa cất giọng hát trong trẻo:
"Chuyện về nàng tiên cá
Trong biển xanh bao la
Nàng lỡ đem trái tim yêu một người
Nàng đánh đổi mọi thứ rời xa gia đình để đi tìm tình yêu
Nhưng rồi nàng nhận được gì đây?
Chàng hoàng tử không nhận ra nàng
Chàng thậm chí còn kết hôn với người khác
Nàng không có được tình yêu
Buổi bình minh sẽ tan đi như bọt nước
Không!!!
Các chị nàng không đành lòng như vậy
Con dao đó chỉ cần một nhát
Sẽ đem nàng trở về biển xanh
Sẽ xóa đi tình yêu không lành
Nhưng nàng không làm được
Tình yêu với chàng quá lớn
Nàng không thể ở bên người mình yêu
Vậy thì...
Hãy để nàng nhìn chàng hạnh phúc
Hạnh phúc nhé...Hoàng tử thân yêu
Em sẽ đi không bao giờ trở lại
Chẳng còn mong gì thêm nữa
Em chỉ là mãi mãi yêu người..."

  Tiếng hát lảnh lót nghẹn ngào làm tất cả mọi người xúc động. Nhiều nữ sinh không kìm được xúc động đã khóc thành tiếng. Những tiếng nức nở nghẹn ngào ở khắp nơi. Ai ai cũng đều vô cùng chú tâm xem màn biểu diễn.

  Nó dứt tiếng hát, một chiếc phông nền cũng được buông xuống che khuất nó hoàn toàn. Cuối vở nhạc kịch hắn cùng An Nhi tay nắm tay đi trên bờ biển đầy nắng vàng.

   Màn biểu diễn kết thúc trong tiếng vỗ tay không ngừng nghỉ. Vở kịch thực sự đã gây được xúc động cho người xem. Nó cùng các bạn tươi cười nắm tay cúi chào khán giả rồi đi vào trong.

  Buổi lễ khai giảng nhanh chóng được tiếp tục. Kết thúc buổi lễ, lớp nó được đồng giải nhất cùng lớp 12C1. Cô giáo chủ nhiệm rất vui mừng kéo cả lớp ra canteen ăn mừng chiến thắng. Một bữa ăn vô cùng nhộn nhịp, ai ai cũng đều có cái nhìn khác với nó làm nó rất vui vẻ. Cuộc sống của nó từ đây chắc sẽ khác rồi...
*  *  *Hết chương VIII*  *  *
  Ai nha nha! Hình như Ice viết chương này hơi bị sến thì phải. Cái đoạn mà nó hát cuối vở kịch ý nghe hơi điêu nhưng vì văn thơ có hạn nên tạm chấp nhận như thế nhé :p
  Nhiều bạn hỏi lịch post thì Ice sẽ nói lại: MỖI TUẦN RA MỘT CHƯƠNG VÀO THỨ TƯ HÀNG TUẦN. Nếu có gì thay đổi Ice sẽ post lên trang cá nhân nhé. Nếu bạn nào có "Follow" thì bảng tin sẽ hiện đấy :3
  Nhớ votes mới cmts cho Ice nha :***
  Cảm ơn các bạn đã ủng hộ bà già cùng đàn cháu này ^^
Love all ~

 

 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro