CHƯƠNG IX: LINH LAN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sau ngày khai giảng nó đù một cái trở nên nổi tiếng. Nổi tiếng bởi màn hát đơn ca do hot boy khối 12 đệm đàn, nổi tiếng bởi vai diễn nàng tiên cá lấy nước mắt của khán giả. Với nó nổi tiếng hay không cũng không quan trọng. Tuy nhiên, nhờ nổi tiếng mà nó gặp không ít phiền phức. Ví dụ như buổi sáng đi học thì có người đứng chờ đi học cùng, đến trường mà có mở tủ lấy đồ thì cũng phải ôm một đống giấy với đủ mùi hương thơm cùng trang trí các loại bỏ vào sọt rác. Đấy là còn chưa kể những kẻ đeo bám dai dẳng khiến bạn cùng phòng khó chịu theo. Có lần có cậu bạn lớp bên còn bày đặt mang nguyên con gấu bông to hơn người nó tới tặng, báo hại nó không biết phải khóc hay phải cười.

   Tình huống như vậy xảy ra nhiều khiến hắn cũng không khá khẩm hơn tẹo nào. Thử hỏi bây giờ osin nhà mình nổi như vậy hắn sao dám bắt nạt nó đây??? Với lại hình như hắn không ưa được cái đám bám theo sau nó, toàn người xấu thôi. Hắn đã từng tự hỏi lí do mình thấy khó chịu là gì nhưng câu trả lời của hắn lại không có. Cứ cho vì lí do đó đi.

   Sáng đầu tuần, nó vẫn như mọi ngày dậy chuẩn bị bữa sáng cho cả phòng. Việc nấu ăn tưởng chừng đơn giản mà thật vất vả. Do Nhật Linh không thích ăn trùng lặp nên nó thường phải nấu các món khác nhau. Mặc dù hắn đã dặn nó nhưng nó vì không muốn không khí trong phòng bất đồng nên vẫn chăm chỉ nấu các món khác nhau.

   Nó bây giờ đang đứng hớt bớt bọt trong nồi nước hầm xương để cho canh không bị nhiều mỡ thì hắn lù lù xuất hiện với cái bản mặt kiểu "vô cùng chán ghét":

- Tôi nói cô không phải nấu đổi mà!

   Nó không trả lời hắn luôn, vẫn chuyên tâm hớt bọt rồi nở một nụ cười khẽ:

- Ăn bánh mì với sữa mãi cũng sẽ chán mà.

- Tôi nói không chán!

- Thì tớ chán! Cậu ngồi đi, tớ nấu xong rồi đây!

   Hắn cũng chẳng biết nói thêm gì nữa. Tại sao có thể có người như vậy chứ? Hiền lành một cách quá đáng. Hắn không thích như vậy. Nó chỉ cần hở ra một tí là sẽ bị bắt nạt ngay. Hắn ngồi xuống ghế, mắt không tự chủ được mà dán vào bóng lưng nhỏ bé đang chuyên chú kia. Không biết từ bao giờ sự chú ý của hắn sẽ tập trung vào người kia. Không biết từ bao giờ hắn luôn hình thành phản xạ tìm bóng dáng ấy trong đám đông. Người này là ai? Sao tự dưng có thể chiếm cứ trái tim hắn như vậy? Hắn không phục. Không phục nhưng vẫn luôn làm theo con tim.

- Dậy sớm thế mày?_Huy Nam vỗ vai hắn cắt ngang cuộc suy nghĩ.

- Ừ!_hắn lạnh nhạt.

- Mày cứ như cục đá ấy. Ở đây không có fanclub của mày đâu mà tỏ ra lạnh lùng boi làm gì. Như dở ý._Huy Nam vẫn lải nhải.

- Mày không im tao cho cả trường biết số điện thoại của mày!_hắn vẫn bình thản.

   Huy Nam hoàn toàn cứng họng. Cậu thừa hiểu thằng bạn thân từ hồi đi học mẫu giáo này. Nó nói được là sẽ làm được. Tốt nhất không nên đụng vào vẫn hơn. Huy Nam tặc lưỡi, đưa hai tay lên cao:

- Được! Tao đầu hàng!

   Huy Nam le lưỡi, không thèm nhìn "âm hồn" đang vất vưởng kia nữa mà tiến đến gần bếp đưa mũi hít hà:

- Oa! Thơm quá nha! Tử Anh thật tuyệt vời!

   Nó chỉ mỉm cười không nói. Bình thường Huy Nam vẫn hay nói vậy. Nó biết là cậu bạn làm quá nhưng khi nghe được vẫn thấy thật vui vẻ. Cuộc sống ở đây khiến nó vô cùng thoải mái.

- Mọi người dậy sớm vậy?_An Nhi cười rạng rỡ đi tới, sau lưng là Nhật Linh và Thiên Khánh.

- Mọi người vào bàn đi. Tớ nấu xong rồi._nó nhỏ nhẹ.

- Cậu vất vả rồi!_Thiên Khánh vừa nhăn nhở khoe hàm răng trắng bóc vừa về vị trí.

- Vậy ăn nhiều một chút là được rồi!_nó vẫn cười hièn lành.

- Được!_Thiên Khánh trịnh trọng gật đầu.

   Nó cẩn thận bưng sáu tô bún sườn thơm ngát lên. Từng miếng sườn nhiều thịt màu sắc hấp dẫn trên những sợi bún trắng nhỏ. Nước dùng trong vắt lại gần như không có váng mỡ nhưng vẫn thơm ngát mùi sườn. Tất cả đều đủ cả sắc, cả hương.

   Mọi người vui vẻ dùng bữa sáng. Xong xuôi tất cả lại cùng nhau đi học.

   Vừa xuống tới sân tòa B hắn đã thấy đám "đuôi" của nó, lớn nhỏ đủ cả. Nói đám nam sinh 11, 12 đã đành, đằng này còn cả đám con nít lớp 10 cũng bày đặt theo mới chả đuổi. Hắn không tự chủ mà túm lấy tay nó kéo đi nhanh ra ngoài.

  Đám nam sinh thấy nó ra thì ngay lập tức nhào tới nhưng khi vừa thấy người đang nắm tay nó thì không ai nói với ai câu nào ngay lập tức giải tán. Nó tuy không hiểu vì sao hôm nay đám người này lại vậy nhưng cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều, chỉ cần họ không quấy rầy nó là được thôi.

   Hai người bọn hắn đi trước, theo sau là bốn người kia, họ đến thẳng hội trường để sinh hoạt đầu tuần. Học sinh đã đến đông đủ, mỗi người một câu làm cái hội trường  rộn rã hẳn lên.

   Đúng 7h30p, hiệu trưởng mặc bộ comple đen thắt cà vạt màu ghi chậm rãi bước lên trên bục. Học sinh toàn trường ngay lập tức im lặng.

   Đầu tiên thầy hiệu trưởng tóm tắt lại các hoạt động trong tuần, chỉ ra những ưu - khuyết điểm cần sửa chữa. Sau đó thầy mới phổ biến các hoạt động tuần này. Thầy hiệu trưởng cất giọng trầm trầm:

- Tuần này trường chúng ta sẽ có một buổi dã ngoại kéo dài một tuần. Kế hoạch cụ thể sẽ được chuyển đến từng lớp sau.

   Phía dưới truyền đến từng đợt ồn ào. Học sinh nào cũng vô cùng phấn khởi. Gần hai tháng không được ra ngoài làm ai cũng thấy vô cùng phấn khích. Tiếng ồn ào càng ngày càng lớn, trong hội trường giới hạn lại càng to rõ hơn. Thầy hiệu trưởng hắng giọng:

- Bây giờ không còn việc gì mời thầy, cô và các em về lớp.

   Đám đông nhanh chóng giải tán. Trên đường về lớp, đâu đâu nó cũng nghe thấy các bạn học sinh bàn tán về buổi dã ngọai. Hầu hết đều nói về sẽ ăn mặc ra sao, trang điểm như thế nào. Hắn cũng không quan tâm lắm, chỉ lẳng lặng đút tay vào túi quần đi theo sau nó.

....

   Kế hoạch được phổ biến cho cả lớp, nội dung chính là cho học sinh của SKY tới đồn điền cao su của một phụ huynh nào đó. Trong một tuần này học sinh vừa được tham gia các hoạt động để nâng cao nhận thức về thiên nhiên và cùng thử làm việc như các công nhân ở đây để trải nghiệm được chân thực hơn. Học sinh của SKY thì không hào hứng với mấy công việc nặng nhọc này lắm nhưng chắc chắn là họ không phải làm rồi.

   Sáu ngày học trôi qua nhanh chóng, hôm nay đã là Chủ Nhật.

   Ngay từ sáng sớm, các lớp đã tập trung đông đủ ở sân trường. Nắng vàng rực rỡ lấp ló sau những tán cây làm không gian như sáng bừng lên. Hắn cầm lấy vali của nó đi trước, nó lúng túng theo sau. Không hiểu hắn bị sao mà cứ thích làm mấy trò khác người như vậy, cứ một mực đòi kéo hành lí làm nó vô cùng xấu hổ.

- Nhanh lên coi!

   Nó bị tiếng nói của hắn làm cho giật mình vội nhanh chóng bước theo hắn. Hai người đi qua một cái sân rộng tới sân bay riêng của trường. Trên đường băng là rất nhiều máy bay to lớn.

   Nó là lần đầu được nhìn máy bay chân thực như vậy nên không khỏi có chút kinh ngạc. Nó thấy có chút nghi ngờ, cái máy bay lớn như vậy có thể bay lên sao???

   Trong lúc nó đang mải suy nghĩ vẩn vơ thì hắn đã bước lên bậc thang,thấy nó vẫn chần chừ thì đang định lên tiếng giục. Nhưng lời nói vừa đến cổ họng chưa kịp phát ra thì đã nghe được tiếng nói của Kris:

- Em không lên sao?

   Hắn không hiểu sao trong lòng có cảm giác hụt hẫng. Hụt hẫng sao? Từ này hình như không có trong từ điển của hắn. Kẻ kiêu ngạo đứng trên vạn người như hắn sao có thể như vậy được chứ? Hắn không nhìn nó thêm nữa,quay người xách hành lí đi thẳng vào trong.

   Nó kinh ngạc nhìn nụ cười thân thiện trên khóe môi của Hạ Mộc. Nụ cười của. anh, ánh mắt của anh, cử chỉ của anh,...bất kì cái gì thuộc về anh cũng làm cho người ta cảm thấy nghẹt thở. Anh trông như vậy mà luôn xa cách làm trong lòng nó hình như có chút nhói lên.

   Thấy nó không trả lời mình, Hạ Mộc vẫn giữ nụ cười nhẹ, ân cần hỏi lại:

- Anh đang hỏi em đó!

   Nó như sực tỉnh, vội vã cúi đầu, lí nhí:

- Em cũng đang định lên. Chỉ là em lần đầu thấy máy bay!

    Hạ Mộc suýt phì cười vì lí do của nó. Anh nắm lấy tay nó tiến về phía trước.

   Nó hết kinh ngạc nhìn những ngón tay thon dài đang bao trọn bàn tay mình lại kinh ngạc ngẩng đầu xem biểu hiện của anh. Dưới ánh nắng rạng rỡ, anh trở nên mờ ảo, chỉ thấy ánh sáng vòng quanh người anh tạo nên một vòng hào quanh rực rỡ. Anh thực sự trông giống như một nam thần hư ảo làm người ta đã nhìn là không muốn rời mắt.

- Kris!

   Một tiếng gọi thu hút sự chú ý của nó. Nó theo phản xạ ngẩng đầu, chỉ thấy trong khoảnh khắc bàn tay anh hình như xiết chặt tay nó hơn. Nó nhìn ra phía sau, một cô gái với một bộ đầm trắng vô cùng xinh đẹp đang cười thật rạng rỡ với anh. Nó theo phản xạ muốn rút tay nhưng anh lại càng nắm chặt hơn. Nó nhìn cô gái tiến lại gần mà lúng túng cùng cực, người đó hình như...rất có ảnh hưởng với anh.

   Linh Lan hơi sầm mặt khi thấy Hạ Mộc đang nắm tay một người con gái lạ. Phải! Cô đã bỏ rơi anh nhưng không có nghĩa là nhanh như vậy mà anh có thể yêu người khác được. Trên thế giới này, người xứng với Hạ Mộc anh nhất chỉ có thể là cô - Linh Lan.

   Linh Lan thu lại ánh mắt, mỉm cười nhẹ nhàng lướt tới bên cạnh hai người, tay không yên phận mà ôm lấy khuỷu tay Hạ Mộc.

   Kris không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn người con gái trước mặt trông vẫn thuần khiết như ngày nào. Có phải cô nghĩ Dương Hạ Mộc anh là thằng đần lụy tình không? Ngày đó khi cô bỏ đi cùng "bạn thân" của anh liệu cô có nghĩ cho anh không? Chưa bao giờ anh thấy khinh thường con người này như vậy.

   Hạ Mộc buông bàn tay đang nắm tay nó ra rồi nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay trắng nõn đang bám trên khuỷu tay mình rồi cất giọng nhẹ nhàng:

- Linh Lan! Mừng em trở về!

   Một câu nói bình thường nhưng chứa sự rét lạnh đến thấu xương. Anh - đã không còn là Hạ Mộc mười sáu tuổi ngày trước rồi. Anh xoay người, lại nắm lấy tay nó, đi tới thùng rác gần đó thản nhiên ném luôn chiếc áo khoác len hàng hiệu màu xám tro đang mặc vào thùng rác mà không hề chớp mắt, giống như chiếc áo đó "vô cùng bẩn thỉu".

   Mọi hành động của Kris đều lọt vào mắt của Linh Lan làm cô tức đến nghiến răng nghiến lợi. Cô vẫn nhớ mãi ngày đó - ngày anh đứng trong mưa cầu xin cô đừng bỏ rơi anh. Linh Lan cô đã có được bản lĩnh đó được một lần thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Còn con bé kia à? Cái loại hám tiền đó thì giải quyết sẽ rất dễ dàng...

   Mười chiếc máy bay tư nhân lần lượt cất cánh mang theo hơn một ngàn học sinh của SKY tới Tây Nguyên - vùng đất với cao nguyên đất đỏ bazan hùng vĩ, với núi rừng hoang sơ, với những giá trị văn hóa lâu đời. Trông ai cũng có vẻ rất hào hứng với chuyến đi.

   Nó vừa đi vào toilet rửa tay thì sau lưng xuất hiện bóng váy trắng phản chiếu trong gương. Nó nhận ra người con gái này, hình như tên là Linh Lan. Nó lễ phép cười quay đầu gật nhẹ với Linh Lan rồi bước qua người cô ta ra ngoài. Nhưng nó còn chưa bước tới cửa thì cổ tay đã bị nắm chặt làm nó đau đến nhăn mày. Rồi Linh Lan cất giọng:

- Nói xem cô muốn bao nhiêu?

   Nó ngây người, nhất thời không thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của Linh Lan. Nó lùi lại, đứng đối diện với người con gái đó, nhìn thẳng cô ta mà hỏi:

- Chị nói thế là có ý gì?

   Linh Lan nở nụ cười cay độc mà phun mấy câu:

- Cô đừng giả vờ ngây thơ nữa. Con trai thích con gái ngây thơ chứ con gái như tôi thì không thích tí nào đâu con nhãi ạ!

   Nó nhíu mày, cô gái này bị sao vậy? Trông cô ta rất thánh thiện, sao có thể phun ra những lời này chứ?

- Hình như chị tìm nhầm người ro!Không có việc gì thì em xin phép đi trước.

   Nó một lần nữa xoay người lách khỏi cô gái trước mặt đi ra ngoài. Ngày hôm nay thật sự kì cục, hết Trạch Dương bị ấm đầu lại tới anh Hạ Mộc quá tốt rồi cả người con gái này nữa,... toàn chuyện kì lạ.

   Lần này hình như Linh Lan bị chọc giận thật sự. Cô ta nổi điên túm lấy tay nó lôi mạnh làm nó lùi về phía sau, rồi khi nó đứng chưa vững thì má trái đã lại bị ăn một cái tát đau điếng. Nó bàng hoàng ôm má trái đau rát rồi mở to mắt nhìn người con gái trước mắt.

- Mày đừng có dùng cái vẻ ngây thơ đấy mà lừa anh ấy! Anh ấy chỉ có thể là của tao, mày hiểu không? Mày còn đụng tới anh ấy thì đừng trách tao!

   Linh Lan bực tức bỏ đi mặc nó vẫn đang sững sờ ngồi dưới sàn nhà. Nó vẫn không hiểu nổi mục đích chị ta làm vậy là gì. Nó cùng Hạ Mộc thực sự chỉ là quen biết bình thường mà thôi. Hít một hơi dài, nó đứng dậy phủi quần áo rồi ra ngoài. Cứ cho là nhà giàu ăn no rửng mỡ đi.

   Nó gần đi tới ghế mình thì lại gặp Hạ Mộc. Anh hình như đang rất vội. Nó chỉ mỉm cười với anh rồi bước đi nhưng anh đã chắn trước mặt nó. Nó kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, trong khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau hình như nó thấy trong mắt anh xẹt qua một tia đau đớn. Anh khẽ áp tay vào má trái của nó, bàn tay mát lạnh làm má nó thật dễ chịu. Rồi cái giọng trầm ấm đó lại vang lên:

- Ai làm chuyện này?

   Nó không trả lời, vẫn nhìn anh không nói. Dù gì nó cũng không hiểu sao mà người con gái kia đánh nó, làm sao có thể nói cho anh được.

   Hạ Mộc thôi không nhìn nó, anh chỉ nói với nó một câu rồi bước đi:

- Em về chỗ ngồi yên cho anh!

   Nó đứng nhìn mãi theo bóng dáng cao cao ấy cho đến khi bóng anh khuất hẳn mới nuối tiếc đi về chỗ. Trong không khí, hình như vẫn còn vương hơi thở của anh, thật ấm!

...

  Hạ Mộc đi tìm Linh Lan, anh muốn nói tất cả rõ ràng với cô. Và thực sự anh cũng không khó để tìm thấy người đó.

   Linh Lan vừa ra khỏi phòng ăn trên máy bay, trên tay là một ly rượu vang đỏ vô cùng dụ hoặc. Khi nhìn thấy anh đứng đó thì cô vô cùng vui vẻ mỉm cười đi đến bên anh, cánh tay cũng theo thói quen mà khoác lên cổ anh. Hai người rất gần nhau, đủ để cho hơi thở vấn vít trên cánh mũi. Hai người cứ vậy đứng nhìn nhau một lúc lâu. Linh Lan đợi mãi không thấy anh lên tiếng, đánh liều nhón chân muốn hôn anh. Khi đôi môi đỏ mọng kia chỉ còn cách môi anh một chút thôi thì giọng nói trầm thấp nam tính đó lại vang lên, chỉ một câu nói mà có thể khiến người ta vô cùng đau khổ:

- Cô không xứng được làm thế! Tôi đến là chỉ để nói với cô: tránh xa Tử Anh ra!

   Anh chỉ nói vậy rồi quay người bỏ đi, chiếc áo khoác màu caramel vẫn là bị ném vào sọt rác...

   Linh Lan ngây người đứng đó. Trong trí nhớ của cô Hạ Mộc luôn yêu chiều, tha thứ cho cô mọi lỗi lầm. Cô không tin anh yêu con nhãi kia. Chắc chắn chỉ là rung động nhất thời. Chỉ cần con bé kia biến mất thì mọi việc sẽ ổn. Và rồi người ta thấy, trên khuôn mặt thanh thuần đó là một nụ cười kiều diễm nhưng sặc mùi ác độc...
*  *  * Hết chương IX *   *  *
  xin lỗi vì đã để các bạn phải chờ lâu. Tại vừa rồi Ice ốm ghê quá, suốt hai tuần liền sổ mũi với đau họng nên không viết được chap mới.
   Dù bây giờ vẫn chưa khỏe hẳn nhưng Ice đã cố viết chap mới nhưng nó hơi bị ngắn xíu, m.n thông cảm nha.
   Nhớ votes với cmts cho Ice nhé, đừng bơ Ice mà tội nghiệp :)
   Love all <3

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro