CHƯƠNG XI: NGUY HIỂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nó tiến về phía trước, cứ thẳng theo hướng anh công nhân kia chỉ mà đi. Hắn đi theo hướng ngược lại, hướng về căn nhà. Không hiểu sao trong hắn bỗng thấy bất an. Có linh cảm nào đó thôi thúc hắn quay lại. Hắn nửa muốn đi nửa lại không. Nhỡ đâu lo lắng của hắn là vô nghĩa, hắn theo nó sẽ được thấy cảnh nó bên anh Kris thì sao. Nhưng không đi thì hắn lại sợ nó sẽ xảy ra chuyện gì không may. Hắn cứ chần chờ mãi, cuối cùng vẫn là quyết định đi về hướng nó đi...

   Nó đi vào thật sâu trong rừng cao su mà chẳng hề thấy được bóng dáng thân thuộc. Không phải anh hẹn nó ở đây sao? Tại sao lại không thấy? Không lẽ anh bị gì rồi sao? Nghĩ vậy làm nó vô cùng lo lắng. Nó cất tiếng gọi:

- Anh Hạ Mộc ơi!

  Không có tiếng trả lời, đằng sau là tiếng bước chân dồn dập. Nó quay người. Trước mặt nó là khoảng mười tên thanh niên da đen nhẻm, răng trắng ởn cùng đôi môi thâm sì rất đáng sợ. Nó sợ hãi lùi lại, giọng run run hỏi:

- Các người là ai?

   Đáp lại câu nó chỉ là những tràng cười khả ố của đám thanh niên. Một tên có chiếc răng bọc vàng tiến về phía nó nở nụ cười ghê tởm:

- Cô em kiếm Hạ Mộc sao? Cô em ngây thơ quá rồi. Ở đây không có Hạ Mộc, chỉ có anh đây thôi. Khục...khục...

  Nó sợ hãi co rúm người lại, những kí ức kinh hoàng ngày đó lại hiện về...

*Flashback*

   Một con nhóc mười hai tuổi đang lang thang trên đường phố Hà Nội vào lúc mười một giờ đêm mùa đông. Hôm nay mẹ nó ốm, nó phải nghỉ học đi nhặt ve chai thay mẹ. Mãi đến khi muộn mới kiếm đủ tiền để mua cho mẹ nó tô cháo 10k cùng một vỉ thuốc cảm 4k. Tấm áo khoác mỏng manh không đủ che ấm cho thân người gầy khẳng khiu lại còn ướt cùng với những cơn gió đông lạnh buốt làm thân hình nhỏ bé càng thêm liêu xiêu đơn độc dưới ánh đèn điện vàng vọt chiếu giữa cánh đồng cỏ khu dự án.

   Nó xốc lại tấm áo để ủ cặp lồng cháo cho thật ấm còn mang về cho mẹ, đôi chân nhỏ cũng rảo bước nhanh hơn. Bỗng trước mặt nó xuất hiện một tên người nồng nặc mùi rượu đang đi xiêu vẹo. Nó im lặng không nói, chỉ né người tránh đi. Nhưng tên đáng chết đâu dễ dàng tha cho nó như vậy. Tên say rượu túm lấy tay nó giật mạnh làm cặp lồng cháo rơi xuống đất văng tung tóe. Nó sợ hãi co rúm người, miệng lặp bặp run run:

- Chú ơi! Chú thương con với! Mẹ con đang ốm ở nhà. Bà rất mong con!

   Tên túm tay nó chỉ cười nhe hàm răng ghê rợn mà cất giọng lè nhè:

- Bé cưng ngoan! Chiều anh chút rồi anh cho em về nhé!

   Nó tuy còn nhỏ nhưng đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm, nó thừa hiểu điều gì sẽ xảy đến nên giãy dụa quyết liệt. Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi trên gò mà đã lạnh căm. Nó giãy giụa không ngừng, luôn miệng van xin:

- Chú ơi! Chú đừng làm thế mà! Chú tha cho con với! Con phải về với mẹ con! 

   Tên yêu râu xanh không hề để tâm đến lời cầu xin của đứa bé đáng thương, nhẫn tâm đè nó xuống mặt đường rét lạnh. Nó hoảng sợ khi thấy bàn tay to đang chạm vào cái áo khoác cũ, vội vàng dùng hết sức lực túm lấy tay tên súc sinh cắn thật mạnh.

   Tên kia bị đau thì nổi khùng bạt cho nó một bạt tai. Sức lực của đứa bé mới mười hai tuổi làm sao chịu được cái tát mạnh như vậy. Nó chỉ cảm nhận được nơi má đau buốt rồi cứ thế mà ngất đi.

   Sáng hôm sau tỉnh lại thì nó đã ở nhà Thiên Anh. Thiên Anh có kể lại rằng lúc nó ngất đi đã có một chú tốt bụng đã đánh tên kia một trận rồi gọi cảnh sát bắt hắn vào tù. Lúc Thiên Anh ra tìm nó cũng là lúc chú ấy định đưa nó đi bệnh viện. Cậu hỏi ra mới biết là nó chỉ bị ngất nên đã bảo chú để cậu đưa nó về không lại sợ làm mẹ nó lo lắng. Cậu có hỏi tên nhưng chú không nói. Suốt thời gian sau nó vẫn tìm người đàn ông đó nhưng vẫn không có thông tin nào thêm. Tuy hôm đó không xảy ra chuyện gì nhưng những hình ảnh đáng sợ ấy vẫn luôn ám ảnh nó suốt một thời gian dài về sau...

*End flashback*

  Tên răng vàng túm lấy tay nó. Cánh tay thô ráp chạm vào da thịt non mềm làm nó sởn da gà. Nó sợ hãi hét lên:

- Buông tôi ra! Các người mau buông tôi ra!!!

- Em kêu làm gì cho mệt! Em có kêu thế kêu nữa cũng chẳng ai tới cứu em đâu. Để anh kêu hộ em nhé. Ha ha..._tên răng vàng câdt tiếng cười man rợ, một tràng cười man rợ của đám đàn em cũng đồng loạt cất lên sau đó.

   Nó hoảng loạn vùng ra khỏi bàn tay của tên răng vàng nhưng vô ích, sức lực của con trai với con gái chênh lệch quá lớn làm nó lực bất tòng tâm.

- Đại ca! Nhỏ này thật đẹp. Đại ca hưởng xong cho bọn em ké với nha!_một tên nịnh nọt.

- Được! Tao chơi chán sẽ tới lượt chúng mày! Hahaha!_tên răng vàng vô cùng "ga - lăng" phát biểu.

- Bọn em cảm ơn đại ca!

- Được rồi! Giờ thì đứng đây canh. Tao vào vui vẻ tí!

   Nó bị túm lôi vào bụi cây gần đấy. Từng giọt nước mắt bất lực lăn dài trên má. Nó không ngừng cầu xin:

- Xin anh hãy tha cho tôi! Đừng làm thế mà!

- Ngoan nào! Chiều anh chút đi! Rồi em sẽ thấy thích ngay thôi! Biết đâu em ngoan chút anh sẽ đổi ý cho em được làm người yêu anh! Haha.

   Nó cảm thấy cổ họng trào lên từng đợt ghê tởm, thức ăn từ trưa như muốn phun trào ra ngoài.

   Bàn tay to bè đặt lên trên áo bảo hộ lao động. Nó kinh hãi giãy dụa không ngừng. Khi khuôn mặt ghê sợ kia chỉ còn cách nó một chút thì nó buột miệng hét lên:

- Hạ Mộc!!! Cứu em với!!!

  "Bụp"

  Một tiếng động vang lên, sức nặng trên người đã không còn. Nó mở choàng mắt. Từ trên cao Trạch Dương đang đứng nhìn nó quần áo đã xộc xệch, khuôn mặt trắng trẻo đã lấm bụi đất còn hằn rõ vệt nước mắt. Cũng không để nó nói thêm gì hắn đã túm lấy tay nó lôi đi:

- Mau lên!

   Nó cũng chẳng còn thời gian suy nghĩ gì nhiều, vội đứng dậy chạy theo hắn. Bọn đàn em phát hiện ra tiếng động vội chạy vào trong thì thấy đại ca mình đang nằm dưới đất ôm lấy hạ bộ mà quằn quại.

   Tên răng vàng bị nhìn ngượng quá quát ầm lên:

- Chúng mày còn đứng đó làm gì? Mau đuổi theo chúng nó cho tao. Bằng mọi giá phải bắt được cả hai. Không thì chúng mày chết với tao!

   Bọn đàn em sợ hãi khúm núm gật đầu đồng thanh:

- Vâng ạ!

   Cả đám chạy đi để mặc tên răng vàng vẫn đang nằm lăn lộn vì đau đớn. Khi đám người đi xa thì bóng váy trắng mới xuất hiện. Trên khuôn mặt thiên thần bây giờ đã trở nên thật đáng sợ. Linh Lan giận dữ rít lên:

- Đồ ăn hại! Không bắt được con nhỏ đó đừng hòng tao trả cho chúng mày một đồng nào! Đồ vô dụng. Đi chết đi!_giày cao gót màu trắng không thương tiếc mà đạp mạnh vào nơi tên răng vàng đang giữ làm hắn rú lên đau đớn rồi ngất lịm đi.

  Bóng váy trắng mau chóng biến mất, trên nền đất chỉ còn những dấu giày lún sâu...

   Hắn cứ vậy nắm tay nó mải miết chạy. Tiếng hò reo của đám đàn em tên răng vàng ngày một gần. Trước mặt đã không còn là rừng cao su nữa mà đã là rừng cây. Hai người vẫn mải miết chạy. Nó thực sự đã thấm mệt, chân không muốn nhấc lên nữa. Hai người chạy đến một nơi lạ lẫm, trước mặt là một con sông to lớn. Nước từ trên thác cao cả vài chục mét đang ầm ấm đỏ xuống. Hắn loáng thoáng thấy trong ánh sáng chạg vạng những bóng người. Không suy nghĩ được nhiều, hắn kéo lấy nó xoay người núp sau tảng đá gần bờ sông. Nước sông lạnh buốt thấm qua quần áo vào người nó làm nó rùng mình.

   Đám người tiến ngày một gần. Hắn nghe tiếng chân bước trên tảng đá. Hai người im lặng nín thở. Trên đầu truyền đến tiếng chửi rủa:

- Mẹ kiếp! Để chúng nó sổng rồi! Ăn nói sao với đại ca đây?

- Tao mới thấy bóng chúng nó ở đây, chắc chưa đi xa được!

- Nhưng anh ơi! Em thấy bảo chỗ này có con ma nước ghê lắm. Người buôn mình bị bắt đi nhiều lắm!

- Mày ngu!_một tên gõ mạnh vào đầu tên vừa nói. - Làm gì có ma mà sợ!

Hắn đang nín thở bỗng nhiên trượt chân, may mắn là túm được cái rễ cây gần đó nhưng vì rễ cây bị túm mà đất chỗ đó sạt xuống gây ra một tiếng động nhỏ. Đầu óc hắn bỗng căng thẳng, nhỡ bị chúng phát hiện thì tính sao? Hắn có thể đánh lại được đám này nhưng nó thì không. Hắn không thể để nó xảy ra chuyện được.

- Chúng mày nghe thấy gì không?

- Em...em...nghe tiếng gì...ghê...ghê lắm!

- Thôi mày! Đi thôi!

  Tên đa nghi nhất vẫn chần chừ chưa chịu đi. Hắn linh cảm thấy hai người đó ở rất gần đây...

- Đi thôi mày!

   Tên đa nghi đành quay người bước đi. Hắn chờ cho bước chân xa dần mới khẽ thở phào. Không hiểu nó đã đắc tội với ai mà người đó lại muốn hãm hại nó như vậy. Thật may hắn đến đúng lúc. Nếu hắn chỉ chậm một chút thôi thì...điều gì xảy ra hắn cũng không dám tưởng tượng...

   Trời đã tối lắm rồi mà đường ra thì không thể tìm bởi lúc bỏ chạy hai người cũng không có thời gian làm dấu. Bộ đàm liên lạc nội bộ thì bị hỏng do ngâm nước lúc hắn kéo nó núp xuống nước. Hai người cứ vậy ướt lướt thướt mà lần mò đi trong buổi tối.

   Hắn thực sự đã thấm mệt, nó cũng chẳng khá khẩm gì hơn nhưng vẫn một mực nắm chặt tay nhau mà bước đi.

   Bỗng trước mặt hai người xuất hiện một cái chòi nhỏ, có lẽ là chòi canh rừng của dân bản. Hắn vội leo lên trên thang dây lên trước xem tình hình rồi mới giúp nó leo lên.

   Căn chòi có vẻ bị bỏ hoang khá lâu nên bụi bặm vương đầy, trừ một số ít cành khô thì không còn tìm được gì nhưng như vậy cũng đã là thật nhiều. Hắn lần mò tìm diêm hoặc bật lửa, nó cũng cúi xuống tìm giúp. Trong lúc vô ý mà tay nó khẽ chạm phải tay hắn nhưng nó vội rụt lại ngay. Hắn thì chẳng có phản ứng, vẫn điềm nhiên tìm kiếm.

   Chỉ một lúc sau ánh lửa đã sáng bập bùng trong căn chòi. Hắn cởi trần đem áo hong cho khô. Nó có vẻ bị lạnh, người khẽ run rẩy.

- Thay đi!

  Nó đang ngồi co rồi thì chiếc áo được đưa đến trước mặt. Nó tròn mắt nhìn hắn:

- Cậu không mặc sao?

- Tôi con trai không mặc cũng không sao. Bây giờ cậu thay ra để tôi hong khô rồi mặc không lại cảm cúm._hắn cất giọng đều đều.

   Dưới ánh lửa vàng vọt, ánh mắt hắn hình như sâu hơn, trong mắt là một thứ tình cảm mơ hồ...

- Vậy cậu quay đi một chút!_nó dè dặt mở lời.

- Được!

   Hắn quay người đi ra ngoài. Nó nhanh chóng thay chiếc áo khô của hắn vào. Người ướt thực sự rất khó chịu.

   Bỗng "rầm" một tiếng làm căn chòi khẽ rung. Nó vội vã chạy ra ngoài thì thấy hắn đang ngồi trên sàn căn chòi, tay đang ôm lấy chân phải. Tiếng "xè xè" vang lên rờn rợn làm nó rùng mình. Ngay gần chân hắn là một con rắn gì đó thật to trông quá ghớm ghiếc. Nó bị dọa cho sợ hãi đến lắp bắp, mãi mới thốt lên được một câu:

- Cậu không sao chứ?

   Trên mặt hắn bây giờ đã là một tầng mồ hôi mỏng. Hắn vừa định trả lời nhưng chút sức lực còn lại không đủ, hắn lịm đi, mê man...

   Nó hoảng hốt cầm nhánh củi đang cháy huơ huơ trước mặt con rắn làm nó sợ bỏ đi rồi mới lại gần hắn. Hắn đã bất tỉnh, rắn có lẽ rất độc. Nó chẳng suy nghĩ nhiều, vội ra sức xé toạc một mảnh quần buộc garô cho hắn. Sau đó nó tìm cách đưa hắn vào trong. Vì hắn khá to lớn so với nó nên nó thật chật vật để lôi được hắn vào.

   Dưới ánh lửa, vết cắn nơi chân phải hắn hiện lên thật rõ ràng, máu đã tụ lại thâm đen. Nó bắt đầu thấy cuống. Nếu không vì nó chắc hắn sẽ không bị như thế này. Nước mắt trào ra nhưng nó quệt đi. Bây giờ phải tìm cách cứu hắn.

   Bỗng từ trong túi quần hắn rơi ra một con dao gập nhỏ. Nó vội vàng chộp lấy, bật con dao ra rồi hơ qua luqả sát trùng.

   Ngay sau đó, nó rạch một đường vào vết cắt. Máu đen chảy ra thành một dòng nhỏ. Nó vừa nhích garô vừa chăm chú nhìn hắn. Những giọt mồ hôi to vẫn đang túa ra, có lẽ độc đang lan ra nhanh hơn.

   Nó hết nhìn hắn rồi lại nhìn vết thương. Không chần chừ thêm nữa, nó ghé môi vào miệng vết thương ra sức hút.

   Mùi máu tanh xộc vào mũi làm nó buồn nôn nhưng vẫn cố gắng hút vào để nhổ ra.

   Được ba lần như vậy thì trước mắt nó bỗng mờ dần rồi bây giờ là tối hẳn. Nó ngất đi ngay bên cạnh hắn, trên người là những vết máu tùm lum...
*  *  * Hết chương XI * *  *
  Xin lỗi vì Ice post truyện trễ *khoanh tay*
  Tại mạng di động trong KTX kém quá làm Ice khổ sở qtqđ luôn T^T
   Tuần này điện thoại Ice còn bị hỏng mữa, xui đủ đường luôn :(((
   Nhớ votes với cmts an uir Ice nha <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro