CHƯƠNG XIX: PHẪU THUẬT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Cả căn phòng lặng im, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe không rõ. Tất cả đều mơ hồ, khó thể tin được chuyện này là sự thật.

  An Nhi hoảng hốt đứng bật dậy gào ầm lên:

- Chanyeol! Chú nói dối. Cháu không là con bố mẹ cháu thì là con ai chứ? Chắc chú nhìn lầm rồi! Không thể nào! Không thể nào!_vừa nói An Nhi vừa ra sức lắc đầu, chuyện này quá khủng khiếp rồi.

   Chanyeol nhìn vào An Nhi đang hoang mang tột độ chỉ có thể khẽ thở dài:

- An Nhi! Là sự thật! Cô bé kia mới là con ruột của bố mẹ cháu! Có lẽ lúc giao hai đứa cho bố mẹ ruột y tá đã nhầm lẫn.

   Nó lặng im không nói. Mẹ nó đã nói chính bà đã tráo đổi hai đứa trẻ. Nó vốn không tin nhưng bây giờ thì là sự thật rồi. Nó phải làm sao đây? Trở về với bố mẹ nó, làm "em gái" anh sao???

   Bỗng tiếng "bíp" đều đều trong phòng cấp cứu đổi thành tiếng rít ghê rợn khiến tất cả tranh luận ngừng bặt. Chanyeol cùng mọi người vội vàng chạy vào trong. Tất cả đều bận rộn cấp cứu cho người phụ nữ nhợt nhạt đang nằm trên giường.

   Hải Phong, Mĩ Kim cùng đám trẻ đứng bên ngoài nhìn vào trong cửa kính. Bác sĩ cùng y tá đang bận rộn chạy tới chạy lui khiến trái tim họ như treo ngược lên.

   Thật lâu sau đó, Chanyeol mới bước ra, Phong vội vã túm lấy ông bạn rồi dồn dập hỏi:

- Chanyeol! Thy sao rồi?

- Cậu yên tâm! Tạm thời qua cơn nguy hiểm nhưng phải phẫu thuật nhanh lên. Cô ấy sắp không trụ được rồi!

- Tôi biết rồi!

- Ừ! Tạm gác mọi chuyện lại đã. Bây giờ ngay cả một phút với cô ấy cũng vô cùng quý giá!

- Tôi hiểu!

  Chanyeol không nói thêm nữa, chỉ đặt bàn tay lên vai Phong nắm nhẹ biểu lộ sự tin tưởng của mình rồi xoay người bước đi.

   Phong bước về phía nó, nhìn từ đầu đến chân. Cô bé này giống Thy ngày trẻ vô cùng, có lẽ đây chính là cô bé mà vợ ông từng nói trông rất quen mắt nhưng không nhớ ra ai. Con người là vậy, những thứ gần sát bên, nhìn đến quen thuộc nhưng đôi lúcc vì quen thuộc quá mà lãng quên đi... Ông khẽ hắng giọng:

- Cháu...à...ừm...con có thể hiến tủy cứu mẹ con không?

   Nó nhìn người đàn ông trước mặt có chút không quen lắm. Trước giờ nó chỉ có một người bố, tự dưng bây giờ bắt nó gọi một người khác là bố thì có chút không quen. Nhưng máu mủ vẫn là máu mủ. Trong người nó, vẫn chảy chung dòng máu với người này. Nó gật nhẹ đầu:

- Vâng! Làm càng sớm càng tốt ạ! Cháu muốn cô ấy mau khỏe lại!

- Được! Để bố đi nói với chú Chanyeol sắp lịch phẫu thuật cho mẹ con!

- Vâng!

   Phong xoay người bước đi, thực sự phải chấp nhận chuyện một người dưng trở thành con ruột của mình có chút không quen. Dù có nằm mơ cũng không bao giờ có thể ngờ được chuyện này.

   An Nhi khóc đến ngất đi làm Mĩ Kim phải đưa cô đi tới một phòng trống nằm tạm.

   Nó im lặng ngồi cạnh anh. Từ nãy đến giờ anh không hề nói gì cả. Chính nó cũng hiểu anh bây giờ cũng đang rất rối bời. Nó khẽ gọi anh:

- Hạ Mộc! Em...

- Đừng nói gì cả! Anh cần yên tĩnh!

   Nó thôi không nói nữa. Nếu nó không nhầm thì trong khoảnh khắc vừa rồi, nó đã thấy trong mắt anh là tột cùng đau đớn.

....

   Chỉ một lúc sau Phong đã quay lại đưa nó đi làm các thủ tục. Ca phẫu thuật được tiến hành ngay trong buổi tối hôm đó.

   Phong sốt ruột đi lại bên ngoài hành lang. Một bên là vợ ông, một bên là con gái "thất lạc". Tuy tình cảm cha con với con bé không nhiều nhưng không có nghĩa rằng ông là người gỗ không có trái tim. Con bé bị lưu lạc lâu như vậy, có lẽ cũng phải chịu không ít tủi cực. Sau này, ông sẽ cố gắng bù đắp thêm... Còn Thy - người phụ nữ quab trọng của cuộc đời. Hai người thật vất vả lắm mới đến được với nhau. Bây giờ ông còn chưa hết yêu vợ mình thì không ai có thể cướp được bà ấy đi KỂ-CẢ-TỬ-THẦN.

   Hạ Mộc thừ người nhìn vào tấm biển sáng màu đỏ trên bảng phòng cấp cứu. Màu đỏ thật mơ hồ, thật chói mắt làm anh thấy khó chịu. Có phải trái tim anh bây giờ cũng như vậy không?

   Anh từ nhỏ đã không hề được có một tình thương trọn vẹn. Mẹ là người yêu thương anh nhất và anh cũng thương yêu mẹ nhất nhưng bà lại mắc bệnh hiểm nghèo. Người con gái mà anh mới "lại dám" yêu, người anh dành cho thật nhiều tình cảm, muốn dõi theo, muốn cùng đi tới cuối con đường thì bỗng chốc trở thành em gái anh. À...hóa ra ông trời cũng vẫn còn thương anh lắm. Anh vẫn có thể dõi theo những bước chân của người con gái ấy nhưng không phải với tư cách của một người bạn đời mà với tư cách của "ANH TRAI". Anh thấy đau, thấy trống rỗng nhưng không thể cố gắng, cũng chẳng tgể làm gì cả. Cảm giác bất lực này, cũng đáng sợ y như lần bố ép anh đi ra nước ngoài. Anh ghét cảm giác đó, ghét cả bản thân mình. Không cố gắng thì không có gì nhưng nếu cố gắng thì cũng sẽ được gì đây? Anh bỗng nở một nụ cười - nụ cười chua chát.

    Đã qua bốn tiếng kể từ lúc hai người được đưa vào. Đèn phòng vẫn sáng nhưng Phong không nghe được gì cả. Mọi thứ đều im ắng đến đáng sợ.

    Chín tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn không hề có mọt động tĩnh nào. Bảng màu đỏ vẫn sáng chói khiến người ta sợ hãi. Bên ngoài trời sáng dần nhưng cơn mưa lại ập tới. Mưa tạt vào cửa kính rơi xuống, một giọt lại một giọt...

   Khi kim đồng hồ chỉ đến giờ đồng hồ thứ mười hai, đèn phòng cấp cứu cũng tắt. Nó và mẹ được đẩy ra ngoài, hai người vẫn còn đang hôn mê, trên người là đủ loại dây nhợ lằng nhằng. Chanyeol người đầy máu khẽ kéo khẩu trang ra thông báo:

- Ca phẫu thuật đã thành công. Hai người hộ an toàn rồi! Cậu an tâm đi. Bây giờ y tá sẽ đưa họ tới phòng hồi sức!

  Phong gật đầu:

- Cảm ơn anh nhiều lắm!

- Được rồi! Mau đi đi!

- Vậy tôi đi trước!_Phong quay sang gọi Hạ Mộc - Hạ Mộc! Con đi tới chỗ mẹ với em con chứ?

- Vâng!

  Hai người đàn ông cao ngang nhau, diện mạo cũng giống y hệt cùh bước đi. Bóng lưng cao lớn hắt lên tường trắng thành những mảng tối dài...
*  *  *Hết chương XIX *  *  *
  Ta cũng muốn ra chap sớm chút nhưng khổ nỗi điện thoại ta bị mẹ "xinh đẹp" chiếm dụng chơi điện tử nên đành ngậm ngùi thức khuya viết truyện đây TT^TT
   Mà tiện thể chúc trước m.n cùng gia đình năm mới an khang thịnh vượng, chúc các nàng ngày càng xinh, học tập tốt, công việc tốt, vạn sự như ý, chúc các chàng ngày càng đẹp trai, học tập cũng như công tác tốt, hạnh phúc viên mãn nha. Happy new year 2015 ^^
   Nhớ vote với cmt cho Ice nha. Love all :**

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro