CHƯƠNG XXII: GIẢI CỨU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cả nhà nó vì chuyện nó bị bắt cóc mà rối tinh rối mù cả lên. Hải Phong liên tục bàn bạc với người bạn cảnh sát xem làm cách nào để tìm ra nó. Mới đầu, mọi người chỉ nghĩ đây là vụ bắt cóc tống tiền nhưng sang ngày thứ ba rồi mà họ vẫn chưa nhận được cuộc điện thoại nào cả.

  Báo chí cũng đưa tin rùm beng cả lên. Nào là có kẻ ghanh tỵ với tiểu thư của tập đoàn Dương Thị, nào là tiểu thư Dương Thị gây thù chuốc oán rồi bị trả thù,... đủ các tin đồn càng làm cho vụ bắt cóc đi vào ngõ cụt.

   ...

   Nó tỉnh lại sau một cơn mê man dài. Người nó bây giờ không còn cảm giác nữa, cả người chỗ nào cũng đau nhức, hình như còn sốt một chút. Nó mím đôi môi khô rát, đôi mắt bị bịt kín mít nên nó cũng không biết là ngày hay đêm. Nó bắt đầu kiệt sức rồi, đã mấy ngày trời nó không được ăn, bụng đã dính vào lưng. Ngày trước nó cũng từng chịu đói như vậy nhưng nó vẫn có nước. Còn bây giờ... không thức ăn, không nước uống,...nó có thể thấy sự sống đang bị rút đi, mỗi phút trôi qua càng thêm căng thẳng...

   Thiên Anh bưng khay coffee ra cho khách hàng. Cậu đã làm ở đây được nửa năm rồi, công việc ở đây ổn định, mức lương cũng khá. Mỗi tháng cậu cũng có thể dành dụm được chút ít đem về cho mẹ. Cuộc sống trôi qua yên ả nhưng chỉ có cậu biết, trong thâm tâm, sự day dứt vì mẹ cậu đã khiến Tử Anh bỏ đi vẫn luôn đeo bám. Cậu luôn mong có thể tìm thấy nó, nói một lời xin lỗi và một lời thổ lộ để nó có thể hiểu tình cảm của cậu - tình yêu thầm lặng suốt mười mấy năm trời.

- Mời quý khách!

   Thiên Anh nhẹ nhàng đặt hai tách màu nâu sữa còn đang bốc hơi nghi ngút xuống bàn rồi quay người nhưng ngay lập tức cậu khựng lại vì nghe câu nói của người con gái:

- Tối nay tôi muốn ông giết con bé Tử Anh đó, sau đó phóng hỏa luôn khu nhà đó. Đằng nào thì khi tập thể đó cũng đang chờ được dỡ bỏ. Lửa cháy hết, sẽ chẳng còn ai biết con bé đó chết ra sao!

   Thiên Anh sợ hãi ngồi xuống bàn bên cạnh. Khoảng cách rất gần nên cậu có thể nghe được tiếng họ trao đổi. Một cô gái mặc bộ váy màu đỏ, đeo chiếc kính râm to bản, đối diện là một người đàn ông đầu tóc bù xù, quần áo cũng bụi bặm, đặc biệt là vết sẹo dài trên má khiến người khác ghê sợ. Ông ta chỉ gật đầu:

- Được! Tôi sẽ giết con bé! Còn tiền thì sao?

   Người con gái mở túi xách, lấy ra một phong bì màu trắng đẩy tới trước mặt người đàn ông:

- Tôi đưa trước cho ông một nửa. Chỗ còn lại xong việc tôi chuyển khoản cho ông!

- Cảm ơn cô!

   Thiên Anh chỉ nghe tới đó cũng đã hiểu được mọi chuyện. Cậu vội vàng đi tới xin nghỉ nửa buổi rồi thay vội đồng phục. Cậu vừa ra ngoài cũng là lúc người đàn ông mở cửa chiếc xe giống xe chở thư và leo lên. Thiên Anh nhìn thấy thùng xe không khóa, vội nhảy lên. Chiếc xe chuyển bánh, Thiên Anh ngồi trong góc tối, vô cùng lo lắng cho người cậu yêu...

   Nó cố gắng cựa người để giữ cho bản thân tỉnh táo. Không ngờ nó chạm phải cái túi ở dưới chân. Nhưng chỉ có túi không thì cũng làm gì được chứ? Nó không nhìn thấy thì làm sao lấy được thứ nó muốn chứ? Hi vọng mong manh nhất cũng không có, nó muốn buông xuôi. Bây giờ...nó biến mất có phải mọi chuyện sẽ như ban đầu không????

   Hắn ngồi quan sát màn hình máy tính. Đã ba ngày rồi nó vẫn bặt vô âm tín, điều này làm hắn vô cùng khó chịu. Thà nó cứ bên anh thì ít nhất hắn cũng biết là nó an toàn. Còn bây giờ thì...

   Hạ Mộc mở cửa phòng, mang cho hắn một chén trà hoa cúc. Anh có thể lờ mờ đoán ra được tình cảm mà thằng nhóc này dành cho nó.

- Em uống đi, sẽ dễ chịu hơn đấy.

- Cảm ơn anh!

   "Bíp"

Một tiếng kêu phát ra từ máy tính làm cả hai đang nói chuyện thì khựng lại. Cả hai không hẹn mà cùng hướng về phía màn hình máy tính. Trên màn hình là một chấm đỏ rõ ràng, chính nó là chủ nhân tiếng kêu. Hắn không dám tin vào mắt mình, cố nhìn thật lâu, miệng lắp bắp:

- Anh! Đấy có phải GPS của cô Thy không?

  Hạ Mộc bình tĩnh nhìn màn hình, xác định không nhìn nhầm mới gật đầu:

- Đúng! Ta đã tìm được con bé! Anh đi báo với bố mẹ. Em ở yên đây nhé!

  Dứt lời, Hạ Mộc liền chạy ra ngoài. Hắn thừ người một lát rồi nhanh chóng túm lấy chìa khóa trên bàn chạy về phía gara.

   Trong thùng xe tối tăm, trái tim Thiên Anh đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu rất lo lắng và có chút hối hận. Cậu không hối hận vì mình đã tới đây mà hối hận vì bản thân hành động quá bồng bột. Nhỡ tên kia có đồng bọn thì mình cậu làm sao có thể cứu được nó. Nhưng dù có phải hi sinh tính mạng cậu cũng cam lòng. Nói cậu ngu ngốc cũng được. Cậu cần chuộc lỗi..

   Trên con đường tấp nấp, một chiếc Audi đang phóng như bay nhưng vẫn chưa thỏa mãn được chủ nhân của nó. Hắn liên tục nhấn ga, muốn đi tới càng nhanh càng tốt. Chiếc xe lướt đi, càng lúc càng đưa hắn tới gần nó.

   Chiếc xe thùng cuối cùng cũng dừng lại. Thiên Anh chờ mãi không thấy động tĩnh gì định bò ra ngoài. Khi cậu mới bước được một bước thì thùng xe bật mở, thật may là cậu kịp núp sau một thùng các tông to. Có ánh sáng nên Thiên Anh mới có thể thấy trong xe là đủ các can lớn nhỏ, từ chúng toát ra mùi đặc trưng của dầu hỏa. Nếu cậu đoán không nhầm thì đây là chỗ mà tên kia muốn dùng để đốt cháy khu nhà nào đó.

   Hai can dầu được xách đi, Thiên Anh gần như nín thở khi bàn tay suýt chạm tới người của mình. Rồi thùng xe đóng lại, Thiên Anh kiên nhẫn đợi, chờ cho đến khi tiếng bước chân đi xa dần mới chui ra khỏi thùng xe.

   Ra ngoài cậu không khỏi cảm thấy rùng mình. Tầng trệt của một khu tập thể cũ nát, rác rưởi ở khắp mọi nơi, đám ruồi nhặng vo ve nhiều vô số kể. Còn chưa kể tới nước thải bốc mùi chảy róc rách. Nói chung là đây không phải là nơi con người có thể ở. Thiên Anh kín đáo bám theo nhưng khi chưa bước được mấy bước thì tay đã bị bẻ quặt ra sau. Cậu nghe tiếng quát:

- Nói mau! Các người nhốt cô ấy ở đâu?

   Thiên Anh thoáng chút ngạc nhiên, xoay người lại:

- Cậu cũng đến cứu Tử Anh ư?

   Trên mặt hắn đã giãn ra chút ít nhưng tay vẫn khóa chặt tay Thiên Anh:

- Sao ngươi biết cô ấy!

- Khi khác hãng nói, bây giờ tính mạng Tử Anh mới là quan trọng, chúng đang tính thiêu rụi nơi này! Phải nhanh lên mới được!

- Được!

   Vậy là hắn buông tay, hai người cứ vậy đi tìm nó khắp nơi nhưng vẫn không thấy. Hắn bắt đầu sốt ruột, mới quan sát sơ thì chỗ này chỉ có tầm 10 tên, hắn dư sức đối phó nhưng không biết rằng trong kia liệu còn có ai khác không?

  Bỗng có một tên nhìn thấy hai người, vội hô hoán:

- Đại ca! Có kẻ lạ xong vào!

   Tên đại ca đang chuẩn bị uống trà liền ném luôn chiếc chén xuống đất. Cái chén vỡ thành nhiều mảng, văng đi khắp nơi:

- Chúng mày bắt luôn hai thằng oắt cho tao! Kẻ nào dám chĩa mũi vào chuyện của Sơn Sẹo này đều lhải chết!

  Hắn vừa dứt lời, bọn đàn em đã xông tới. Hắn không nề hà gì, xắn tay áo lao vào. Thiên Anh cũng không chậm trễ giở món Karate đáp trả.

  An Nhi ở trong phòng nghe thấy tiếng đấm đá cùng tiếng kêu la thảm thiết thì vô cùng lo lắng. Cô ta vội túm lấy nó lôi lên sân thượng. Nó đã khá yếu, lại bị túm đau không thốt được ra tiếng. Qua đôi mắt lờ mờ, nó thấy một đám hỗn loạn.

   An Nhi kéo nó lên sân thượng. Qua ánh hoàng hôn đỏ rực, nó nhìn An Nhi đang mất hết lí trí. Nó khẽ hỏi:

- An Nhi! Sao cậu làm vậy?

   An Nhi nhìn nó, bật cười man rợ rồi thét lên:

- Mày còn giả bộ ngây ngô với tao à? Tất cả là tại mày. Mày cướp gia đình tao, mày cướp luôn người tao yêu nhất, tao hận mày, tao hận mày!

   Nói rồi cô ta xấn tới, túm hai tay vào cổ nó ra sức bóp.

   Nó thấy khó thở, cố gắng gỡ tay cô ta nhưng không thẻ. Sức lực quá yếu, nó cố gắng vùng vẫy, khuôn mặt dần trở nên trắng bệch.

   Khi đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, một tia lí trí cuối cùng trỗi dậy, nó dồn hết sức lực vùng ra. An Nhi bị đẩy lùi lại, sảy chân trượt xuống, chỉ còn một tay bám được vào thềm lan can.

   Nó mới được giải thoát vội hít lấy hít để không khí. Mãi đến khi nhận thấy việc mình làm nó mới xà tới, quỳ xuống túm lấy tay An Nhi.

   An Nhi không hề cảm động cười mỉa:

- Mày đừng tưởng làm thế tao sẽ mang ơn mày! Mày mơ đi! Đời này dù tao có làm ma cũng không tha thứ cho mày đâu!

   Nó đã mệt lắm rồi, hơi sức đã cạn, thực sự không còn sức để đôi co. Nó thì thào:

- Tớ không cần... Tớ không muốn mẹ mất đi một đứa con...

   Một câu nói đơn giản lại như thấm sâu vào trong lòng của con người tội lỗi. Một giọt nước mắt lăn thật dài trên đôi má.

- Tử Anh! Xin lỗi cậu! Xin lỗi vì đã để cậu phải chịu khổ. Vị trí này vốn là của cậu, tớ đã cướp đi mất. Bây giờ lại đối xử với cậu như vậy, tớ tệ lắm đúng không?

  Nó cố gắng mỉm cười dịu dàng:

- Không! Tớ không trách cậu. Nếu tớ không xuất hiện, mọi chuyện đã khác...

   Vì nắm lâu nên tay nó đổ mồ hôi khiến bàn tay trơn hơn, An Nhi bị tụt xuống. Nó cố gắng trấn tĩnh:

- An Nhi! Cậu cố chút nữa! Tớ kéo cậu lên!

- Vô ích thôi! Tớ đã gây ra nhiều chuyện như vậu, chỉ có chết mới xóa được lỗi lầm này! Buông tớ ra!

- Không được! Tớ không thể buông!

   An Nhi khóc, những giọt nước mắt sám hối muộn màng. Rồi cô rướn người, cắn thật mạnh vào mu bàn tay nó. Cắn rất mạnh, cắn tới chảy máu. Nó bị đau nhưng vẫn kiên quyết không buông ra.

- Tử Anh! Buông tớ ra!

- Không được!

   Đúng lúc đó, hắn cùng Thiên Anh chạy tới nơi. Hai người mau chóng kéo An Nhi lên. Khi An Nhi vừa lên khỏi cũng là lúc nó lịm đi.

   Trong ánh hoàng hôn đỏ rực, nó nằm đó, khuôn mặt trắng bợt, bàn tay nhầy mhụa máu...
*  *  * Hết chương XXII*  *  *
   Ice gần đây đi học cả ngày, điện thoại lại hỏng sạc nên cũng k có đủ pin viết truyện, lay lắt mãi mới ra được chap. Ice rất xin lỗi vì đã bắt cả nhà chờ lâu * cúi đầu*
   Mong cả nhà sẽ tiếp tục ủng hộ Ice <3
   Love all :*

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro