CHƯƠNG XXXIII: GẶP LẠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua nhanh tới mức chỉ cần nhắm mắt lại mở mắt ra đã trôi qua được một năm. Hắn tỉnh lại, hồi phục sức khỏe, giúp bố hắn làm việc ở công ty. Chỉ có cách đấy mới có thể khiến hắn tạm quên một nỗi đau thật lớn. Nói sao được, trái tim hắn đã trao trọn cho nó rồi.

Hắn về nhà sau một chuyến bay dài mệt mỏi. đây là lần thứ ba hắn trở lại căn nhà của hai người. Bình thường hắn sẽ về nhà để không khí gia đình không làm hắn trống trải nhưng chuyến bay đáp xuống muộn, hắn không muốn khiến mẹ phải tỉnh giấc. Hắn rót cho mình một ly Chivas rồi lặng lẽ ngồi xuống cửa sổ sát đất hướng ra ban công. Trăng hôm nay thật tròn, ánh trăng thu lành lạnh chiếu vào người hắn thứ ánh sáng bàng bạc. Nhấp một ngụm rượu, vị cay nồng tràn vào khoang miệng, làm hắn có chút khó chịu. Ngày trước hắn không uống vì rượu dễ làm hắn mất kiểm soát, khiến hắn thần trí không minh mẫn nhưng chính hắn bây giờ lại cần những thứ này để khiến bản thân không thể nhung nhớ. hắn cứ vậy ngây ngốc mà ngắm nhìn mặt trăng sáng rực. Hình như hôm nay là trung thu, là ngày đoàn viên mà bây giờ chỉ có một mình hắn. Ở bên kia liệu nó đang làm gì? Có còn nhớ về hắn không? Ngày trước hắn từng nghe nó kể, nếu như một người chết đi, xuống hoàng tuyền sẽ phải uống thứ nước gọi là "canh Mạnh Bà", chỉ cần uống nó là mọi kí ức đều sẽ không còn nữa, đau buồn tủi khổ trong nhân gian cũng sẽ không nhớ nữa, sẽ thoải mái mà bắt đầu cuộc sống mới. Nó cũng vậy... Đúng không???
Nó mệt mỏi tháo cặp kính xuống vặn người khẽ xoa đôi vai đã đau ê ẩm. Trời Prague về khuya tĩnh mịch, nó đứng trước khung cửa sổ kính, ánh trăng thu nhàn nhạt chiếu lên thân hình nó, in trên nèn đất chiếc bóng dài. Nếu nó không lầm thì hôm nay là trung thu. Ngày nó còn bé, trung thu nó sẽ được bố đèo trên chiếc xe đạp cũ cùng mẹ, một nhà ba người bọn họ đi dọc cầu Long Biên, tạt vào phố Hàng Mã ngắm đủ loại đèn lồng cùng đồ chơi sắc màu rực rỡ. Hà Nội đêm trung thu nhộn nhịp, bố mẹ dù không có tiền nhưng năm nào cũng sẽ mua cho nó một chiếc đèn ông sao to, bố đốt nến cho nó, chiếc đèn lồng với thứ ánh sáng yếu ớt nhưng chứa đầy tình yêu. Nó còn nhớ rõ lắm những kí ức ấy. Hà Nội, kỉ niệm vui nhiều, kỉ niệm buồn càng nhiều hơn. Không biết người con trai ấy giờ thế nào? Chắc có lẽ đã quên nó rồi nhỉ? Có khi hắn cũng đang hạnh phúc bên gia đình mới chăng? Nó hít một hơi thật sâu, nặng nề đứng dậy. Trên chiếc giường trắng tinh khôi, thiên thần nhỏ đang say giấc. Thằng bé giống bố, từ nét mặt đến cử chỉ, điều đó đôi lúc làm nó bối rối. Năm năm, không dài không ngắn nhưng để quên được một người thì thời gian đó chưa đủ. Nó nhẹ nhàng lên giường nằm cạnh con trai, khẽ đặt trên trán thằng bé một nụ hôn rồi kéo chăn trùm kín người hai mẹ con, rất nhanh cơn buồn ngủ kéo đến, cuốn nó vào giấc ngủ bình yên.
...
Sáng hôm sau hắn mệt mỏi tỉnh dậy, bên chân là vỏ chai trống không. Hắn đưa tay day thái dương đau nhức, hắn vậy mà lại ngủ quên bên cửa sổ. Liếc nhìn đồng hồ treo tường, hắn lười biếng tiến lại giường ngủ. Hôm nay, cứ để cho hắn lười biếng đi.
Nó đang ngủ ngon lành đã bị thằng nhóc nào đó không nể mặt mà giật chăn ra gào lớn:
- Mẹ già! Nếu mẹ không dậy thì thưởng tháng này của mẹ không còn đâu!
Nó vội vàng bật dậy, mở đôi mắt vẫn còn đang ngái ngủ nhìn con trai với ánh mắt cầu xin:
- Cho mẹ 5p thôi!
Nói xong không cần nghe câu trả lời nó đã nằm vật xuống ngủ tiếp.
Jason ngán ngẩm lắc đầu, cậu đi tới tủ quần áo, chọn cho mẹ một bộ đồ rồi đem treo trong nhà tắm. Cậu chưa đủ trưởng thành nhưng cậu hiểu cậu phải làm gì và nên làm gì. Nhìn những đứa trẻ cùng độ tuổi thoải mái mà vòi vĩnh bố mẹ đôi lúc cậu cũng có chút tủi thân nhưng nghĩ đến mẹ cậu lại tự an ủi mình. Cậu biết, mẹ không phải người ở đây, cậu cũng biết màu tóc nguyên thuỷ của mẹ không phải màu vàng, cậu cũng biết mẹ một mình nuôi cậu là có lí do, cậu biết, biết nhiều lắm,... Chính vì thế mà trách nhiệm của cậu thật nặng nề...
Thời gian không phải vì ai mà dừng lại...
Vòng quay xô bồ của cuộc sống vẫn chậm rãi quay...
Con người cũng bị cuốn theo vòng xoay ấy, không kịp có thời gian mà nghĩ ngợi chuyện đã qua...
.....
Hắn ngồi ở văn phòng trên tầng cao nhất, việc hắn thích nhất là mỗi buổi chiều ngồi đây ngắm hoàng hôn. Nhìn ánh sáng huy hoàng ấy vụt tắt, cũng có nghĩa là thêm một ngày nữa lại qua đi, cũng có nghĩa là hắn gần nó thêm một đoạn.
Hắn ngồi đó, dưới nắng chiều, ánh hoàng hôn hắt lên hắn thứ ánh sáng rực rỡ nhưng cô đơn. Hắn bây giờ cũng vậy, nhìn bề ngoài hắn giống như có tất cả nhưng thực ra hắn chẳng có gì cả, một thứ cũng không....
Ngày mai là ngày giỗ nó, cái ngày mà nó bình thản bước qua đời hắn. Hắn đã có kế hoạch, một kế hoạch chỉ mình hắn biết mà thôi.
Chờ đến khi tia nắng cuối cùng tắt hẳn, hắn mới lười biếng đứng dậy khoác lại chiếc áo vét, cầm lấy di động và cái cặp da trên bàn, lưu luyến nhìn nụ cười rạng rỡ của nó trong tấm ảnh cưới rồi mới lặng lẽ rời đi...
...
Một ngày mới nữa lại đến, Prague vẫn như bao ngày khác, lặng lẽ yên bình, nó vui vẻ cầm tay con trai đi xuống đường mặc kệ khuôn mặt nhăn nhó của cậu nhóc.
- Ông già! Hôm nay mẹ lĩnh lương, tiền thưởng được rất nhiều, công sức là do ông cụ non con đã giúp mẹ nên mẹ quyết định tối nay sẽ ăn cơm nhà hàng! Con thấy sao?
Jason nhìn mẹ bằng đôi mắt đầy khinh bỉ, cậu lại cảm thấy người mẹ này cần dạy dỗ rồi:
- Mẹ! Nếu mẹ thấy tiền điện, tiền nước, tiền mạng, tiền lò sưởi, tiền học thêm, tiền mua đồ ăn, tiền mua quần áo,...không làm mẹ đau đầu cuối tháng thì mẹ có thể thoải mái đi ăn nhà hàng. Có phải mẹ nhiều tiền quá nên muốn vứt bớt đi không?
Nó nhìn ông cụ non nhà mình mà miệng giật giật không thể phản bác được lời nào. Tiền lương của nó cũng không tính là cao lại nuôi con một mình nên đôi lúc cũng hơi chật vật. Thằng bé vẫn còn nhỏ mà có thể nghĩ nhiều như vậy thật không uổng công. Nước mắt của nó không kìm được mà trào ra, từng giọt từng giọt không thể kìm nén.
Jason nhìn thấy mẹ khóc thì không khỏi hoảng loạn, không lẽ cậu nặng lời quá. Cậu vội vàng ôm lấy chân mẹ, ngước đôi mắt cũng đang ngân ngấn nước mà cầu xin:
- Mẹ! Xin mẹ đừng khóc! Con biết con sai rồi. Mẹ muốn làm gì cũng được! Con đều nghe mẹ. Mẹ muốn đi ăn nhà hàng phải không, chiều đi học về con đến công ty đợi mẹ được không?
Nó nhìn con trai lo lắng lại bật cười. Nó quỳ xuống để cho khuôn mặt mình bằng với con trai. Nó tựa đầu vào vai thằng bé, đôi tay vỗ nhẹ sau lưng thằng bé trấn an:
- Jason ngoan lắm! Mẹ khóc không phải vì mẹ buồn đâu. Mẹ khóc vì thương con trai mẹ đấy. Tuổi của con đáng nhẽ ra con không nên cứ phải lo lắng như thế này. Mẹ xin lỗi, xin lỗi con nhiều lắm!
Jason ngẩn ra, không nghĩ mẹ lại khóc vì chuyện cỏn con ấy. Tính khí xấu xa lại nổi lên. Hai bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy khuôn mặt tèm lem nước mắt nước mũi của mẹ già kiên quyết đẩy ra rồi nghiêm túc nói:
- Mẹ! Mẹ lại làm nhăn và bẩn áo con! Và mẹ cũng sắp muộn làm.
Nói rồi cậu thong thả giơ chiếc đồng hồ trong tay lên:
- 2p nữa xe bus qua, mẹ không kịp thì đợi trừ lương đi!
Mặt nó hiện lên vài vạch đen. Tên quỷ nhỏ xấu xa này đúng là không thể tình cảm được mà. Nó vội đứng dậy, ba chân bốn cẳng mà chạy đi.
Jason nhìn theo bóng dáng tất bật của mẹ mỉm cười hét lớn:
- Tối nay mẹ nhớ về sớm! Đồ ăn con làm!
Nó đang chạy cũng phải dừng lại quay đầu cười toe toét:
- Yes, sir!
Rồi nó lại cắm đầu chạy.
Jason chờ cho đến khi bóng mẹ lẫn hẳn vào đám người chen chúc nhau lên xe bus mới thong thả đến trường...
Hắn đặt chân xuống sân bay, Prague vẫn y như trong trí nhớ yên bình của hắn. Nơi đây có hắn, có nó, không đau thương, chỉ có những tháng ngày hạnh phúc. Hôm nay, hắn là của nơi này!
Hắn lên chuyến xe bus đến trường. Vẫn là chuyến xe ấy, vẫn là những người phụ xe quen thuộc, vẫn đi qua những con phố thân quen. Hắn không biết mình đi trong bao lâu, mãi cho đến khi phụ xe nhắc thì mới chịu xuống.
Học viện Charlie vẫn vậy, vẫn tấp nập trong yên bình. Từng góc sân hay gốc cây ngọn cỏ đều vẫn y nguyên như vậy không hề đổi khác. Hắn đã đọc ở đâu đó rằng "Không sợ vạn vật thay đổi, chỉ sợ khi cảnh còn mà người thì đã thật xa"... Mọi thứ vẫn vậy, hắn cũng vẫn vậy, chỉ có nó là không còn ở đây...
Hắn nhìn khuôn mặt tươi cười trên màn hình, thầm gọi:
- Vợ à! Anh đến rồi!
Nói xong hắn mới thong thả đi bộ dọc con đường quen thuộc. Bất chợt có người vỗ vai hắn. Hắn quay lại nhìn, một người đàn ông phương tây tóc vàng cuốn hútđang nhìn hắn mỉm cười:
- Cậu trở lại rồi à?_giọng tiếng anh phát âm vô cùng chuẩn.
Hắn nhìn người trước mặt nở nụ cười:
- Mark! Đã lâu không gặp!
- Cậu trở lại một mình thôi sao? Cô ấy đâu?
Hắn không trả lời, đuôi mắt cụp xuống, trong đáy mắt là sự đau đớn không thành lời.
Nhận ra sự lúng túng của người bạn cũ, Mark cũng không hỏi nữa, chỉ vỗ vai cậu bạn mà cười lớn:
- Đi! Chúng ta đi uống cafe. Đã lâu rồi không gặp, tôi có nhiều chuyện muốn nói lắm!
Hắn gật đầu, cười nhẹ:
- Được! Đi nào!
...
Trong canteen trường, trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, hai người đàn ông đầy thu hút đang ngồi đối diện nhau cùng nói chuyện. Mark- có thể tính là "tình địch cũ" của hắn. Ngày còn đi học, dù biết nó là hoa đã có chủ vẫn không ngần ngại tiếp cận còn làm đủ trò để lôi kéo nó kìa. Bây giờ không ngờ cũng có lúc hai người có thể ngồi đối diện mà kể chuyện ngày xưa.
Nhấp một ngụm cafe nóng hổi, Mark hỏi hắn:
- Cuộc sống của cậu thế nào? Có ổn không? Mà bây giờ cậu đang làm gì thế? Từ lúc hai người về nước là gần như biệt tăm biệt tích luôn!
- Tôi với cô ấy kết hôn rồi!
Mark cười vui vẻ:
- Tôi cũng biết sẽ là như thế mà! Còn gì nữa cậu nói tiếp đi!
- Nhưng...
Mark vẫn chăm chú lắng nghe nhưng không nghe thấy gì từ hắn nữa nên lại giục:
- Cậu mau nói đi không lát tôi có tiết học rồi lại không kịp!
Hắn điều chỉnh lại giọng nói rồi cố gắng làm ra vẻ bình thường nhất:
- Nhưng cô ấy mất rồi! Cô ấy bị tai nạn xe hơi!
Cuộc trò chuyện trầm xuống. Mark hiểu mình đã tò mò không đúng nên bối rối không biết phải làm sao. Hắn thì cứ nhìn chằm chằm vào làn khói mờ ảo bốc lên từ tách cafe. Cũng không biết qua bao lâu thì Mark đứng dậy nói rằng cậu ta có tiết dạy rồi rời đi. Hắn chỉ gật đầu một cái đáp lễ rồi lại ngồi đó thẫn thờ, tách cafe cũng không còn nóng.
Hắn ngồi đó, nhìn về khoảng sân cỏ qua ô cửa kính lại nhớ về những ngày tháng tốt đẹp trước kia. Mới đó thôi mà tưởng chừng đã xa lắm.
Hắn mệt mỏi đứng dậy thanh toán rồi lại bước đi trong vô định, không biết bản thân phải đi đâu về đâu. Hắn lang thang qua những con phố hai người từng qua, ghé vào những quán hai người từng ngồi. Chỉ hôm nay thôi cứ cho hắn mềm yếu, chỉ hôm nay thôi cho hắn sống trong kí ức chỉ có hai người.
Chiều... Hắn đi dọc bờ sông nhìn ánh tịch dương dần tắt, đôi chân vô thức trở về nhà trọ năm xưa. Hắn nhìn thấy một cậu bé còn rất nhỏ mà tay đã phải xách đủ thứ. Hắn tiến tới cầm giúp. Thằng bé nhìn theo đống đồ, mặt phòng bị:
- Chú định cướp đồ ư?
Hắn bật cười với câu hỏi ngây ngô của thằng bé - nụ cười duy nhất của hắn hôm nay lại là do thằng nhóc này làm cho cười, không biết hắn nên vui hay nên buồn đây. Hắn nhìn thằng nhóc hỏi ngược lại:
- Nhóc con! Trông chú giống kẻ cướp lắm sao?
Jason nhìn người đàn ông trước mặt một lượt từ đầu đến chân. Người đàn ông trước mặt cậu rất cao, mái tóc màu nâu trầm được cắt tỉa cẩn thận trông rất hài hoà với gương mặt. Bộ quần áo trên người nhìn qua cũng biết giá không hề rẻ, đôi giày cũng là mẫu mới nhất năm nay. Người có thể mua sắm như vậy chắc chắn không thiếu tiền nhưng biết đâu...
- Có thể đồ chú mặc cũng là do cướp được!
Hắn lại bật cười, suýt nữa thì sặc cả nước miếng vì câu trả lời của thằng nhóc. Hắn không trả lời mà hỏi sang việc khác:
- Cháu bao nhiêu tuổi rồi?
- Sao cháu phải trả lời chú?
- Thằng nhóc này. Sao cháu có thể trả lời người lớn như thế chứ?
- Chú chưa chắc đã là người tốt!
Hắn mỉm cười móc hộ chiếu ra đưa cho thằng nhóc:
- Cháu có thể xem visa của chú!
Jason nhận lấy hộ chiếu của hắn xem xét cẩn thận, ghi nhớ một vài thông tin rồi đưa trả. Trong lúc người đàn ông đó đút trả visa vào túi thì một tấm ảnh nhỏ rơi ra. Jason nhặt lên, có chút kinh ngạc nhìn khuôn mặt quen thuộc. Tuy màu tóc và màu mắt khác nhau nhưng khuôn mặt thì giống y hệt.
Hắn đoạt lấy tấm ảnh từ tay thằng bé rồi đút vào túi áo:
- Cảm ơn cháu! Bây giờ thì vào nhà thôi.
- Chú vào nhà cháu làm gì?
- Chú có nói là vào nhà cháu à? Chú lên tầng 2, có thể giúp cháu xách lên một ít. Nhìn cháu khá chật vật.
Jason nhìn đôi chân ngắn của mình rồi lại nhìn đôi chân dài của người đối diện. Hừm. Có osin xách đồ cũng không phải không tốt.
- Được! Cháu cũng lên tầng 2!
Thế là hai người một lớn một bé cùng lên trên. Dừng trước cửa phòng, Jason lấy chìa khoá mở cửa rồi quay sang đón lấy đống đồ từ tay người đàn ông kia nhưng người đó không đưa mà cứ đứng đần mặt ra. Cậu nhóc hắng giọng:
- Chú! Đến nơi rồi. Không phải chú còn định theo vào nhà chứ?
- chú có thể vào được không?
- Sao cháu phải cho chú vào?
- Làm ơn đi nhóc!
Jason nghe thấy giọng điệu này không giống giả vờ, lại còn có chút nghẹn ở mũi giống như xúc động, cũng không đành lòng phũ phàng đuổi nên gật đầu:
- Được! Nhưng chú vào phải ngoan! Không được phá đồ đâu đấy! Mẹ già nhà cháu phá hoại là đủ rồi!
Hắn lại bật cười vì câu nói ngây ngô của thằng bé:
- Được! Chú không phá gì đâu!
Thằng nhóc đẩy cửa ra, hắn run rẩy bước vào. Căn phòng này vẫn vậy, vẫn y nguyên như trong kí ức của hắn từ rất nhiều năm trước. Vẫn là giường trắng với đôi gối đen, vẫn là bàn ăn nhỏ trải khăn trắng, vẫn là rèm cửa trắng luôn bay bay mỗi khi gió khẽ lùa, từng góc một vẫn thế!
Jason đặt trên bàn một li sữa rồi nói với hắn:
- Chú dùng tạm! Nhà cháu chỉ có mấy thứ này thôi, cafe cháu cấm mẹ cháu uống nên không mua! Chú ngồi đây nhé, cháu phải nấu bữa tối cho mẹ cháu rồi.
Hắn gật đầu rồi ngồi xuống. Nhìn bóng dáng nhỏ bé của thằng nhóc khó khăn chuẩn bị, hắn không kìm được mà muốn giúp đỡ. Hắn đứng dậy, hỏi :
- Cháu muốn chú giúp chứ? Chú là đầu bếp đấy!
- Được! Cháu cũng muốn đổi khẩu vị cho mẹ!
Nói xong câu đó chính Jason cũng không hiểu tạo sao lại tin tưởng người đàn ông đó vô điều kiện. Cậu chỉ biết,linh cảm của cậu rất ít khi sai.
Hai người đàn ông một lớn một nhỏ tất bật không để ý rằng vừa có người bước vào.
Nó theo thói quen vứt tung đôi giày cao gót rồi chạy vào nhà gọi lớn:
- Ông cụ non! Mẹ đã về rồi đây!
Nghe tiếng nói, cả hai người đàn ông cùng quay đầu, Jason nhăn nhó đi về phía cửa nhặt đôi giày xếp cho gọn, không để ý rằng mẹ mình và người đàn ông kia đang ngỡ ngàng nhìn nhau....
Mãi cho đến khi nhận ra điều kì lạ, Jason mới lên tiếng phá tan bầu không khí kì lạ:
- Mẹ! Mẹ sao vậy?
- Tử Anh? Là em sao?_giọng hắn cũng cùng lúc vang lên.
* * * Hết chương XXXIII * * *
rất xin lỗi cả nhà vì thời gian qua đã tạm dừng viết mà không có thông báo cụ thể làm mọi người phải chờ lâu.
Ice đã rất chán nản muốn bỏ dở truyện nhưnng nhờ những lời động viên của các bé đã cho Ice động lực viết truyện. Ice cảm ơn các bé rất nhiều :****
Truyện cũng sắp kết thúc rồi Ice sẽ cố gắng hoàn thành trong thời gian nhanh nhất có thể. Cảm ơn các bạn đã luôn tin tưởng, ủng hộ Ice ^^
Yêu cả nhà :*****
P/s: bonus cho cả nhà hình tượng thằng nhóc "con nhà người ta" kia nhá. Google muốn xỉu mới tìm được :p

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro