Chương 8: Trong căn phòng...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong đứng bên cửa sổ, vẫn là tư thế cao ngạo với hai tay bỏ túi quần, đôi mắt đen sẫm hướng ra ngoài, nơi có một cánh đồng bồ công anh trắng muốt, những bông hoa với nhiều cánh nhỏ nở bung dưới ánh nắng.

Cả không gian đắm chìm trong sự yên tĩnh.

"Tháng sau nội sẽ trở về!"

Câu nói của Như xuất hiện trong đầu Phong khiến gương mặt lạnh lùng của cậu bỗng nhiên trở nên trầm tư. Không ai biết Phong đang nghĩ gì, cũng không thể nhìn thấy trong túi quần, những ngón tay của cậu đang xiết chặt.

Băng nhẹ nhàng đẩy cửa, điều đầu tiên mà cô bé có thể cảm nhận được là mùi hương dễ chịu và êm dịu từ căn phòng. Mùi hương đó có nét giống mùi của nước hoa Pháp, nhưng lại không quá nồng và có gì đó rất riêng, đem lại cho Băng cảm giác thoải mái nhưng lành lạnh và buốt giá khi mới bước vào.

Băng bước vào sâu hơn căn phòng, Phong đang đứng bên cửa, bóng dáng cao lớn với tấm lưng rộng, đem lại cảm giác vững chãi, an toàn. Chiếc áo sơ mi trắng tôn lên vóc dáng khỏe khoắn và càng làm cho Phong trở nên lịch lãm. Mái tóc hạt dẻ mềm mượt rủ xuống trán, sống mũi cao với chiếc khuyên mũi hình thiên thần màu bạc phát sáng thứ ánh sáng mê hoặc.

Có thể nói, khung cảnh trước mắt Băng giống như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.

Nếu là một người làm khác trong nhà có thể sẽ không làm chủ được bản thân trước khung cảnh đó.

Hay đối với Băng, bình thường cô bé sẽ ngây người ra trong giây lát trước sự cuốn hút từ người trước mặt. Nhưng hôm nay thì khác, bởi Băng không có tâm chí để quan tâm chuyện nào khác.

Băng đã nhịn đói 2 ngày.

Đồng nghĩa với việc 2 ngày Phong nghỉ học và cô bé cũng không được đến trường.

Nghe thấy tiếng động, và cảm nhận được từng bước chân quen thuộc của người con gái ấy, Phong nhếch môi cười, nụ cười cao ngạo nhưng cuốn hút, cậu nói mà không quay đầu lại.

- Đến rồi à?

Băng im lặng, tuyệt nhiên không lên tiếng, cô bé cúi người đặt khay đồ ăn xuống bàn, trên đó gồm một cốc sữa tươi, một chút sandwich cùng một số đồ ăn nhẹ khác.

- Không trả lời?

Không biết từ lúc nào, Phong đã đứng phía sau Băng, khi cô bé vừa đứng lên đã đụng phải thân người cao lớn, khuôn mặt của cô bé nằm gọn trong bộ ngực vạm vỡ, rắn chắc của Phong. Mùi nước hoa man mác dễ chịu xộc vào mũi, hương thơm nam tính cuốn hút khiến đầu óc con người như tỉnh táo hơn. Nhưng điều gì cũng có tác dụng phụ, cú va chạm không hề nhẹ khiến cho Băng cảm thấy hơi choáng, chút sức lực còn lại trong người như bị rút ra hết, cộng với mùi thức ăn khiến cơn đói trong người thêm cồn cào, cơ thể dường như không còn sức chống chọi. Băng lảo đảo ngã về phía sau, tưởng chừng cơ thể đang bị lực hút của Trái Đất níu lấy. Đôi mắt nâu cafe khẽ nhắm lại, chờ đợi kết quả sắp diễn ra.

Giữa khoảnh khắc cơ thể gần như sắp tiếp xúc với đất mẹ, Băng cảm nhận được bàn tay của ai đó đã đặt trên eo mình, hương thơm quen thuộc bủa vây xung quanh, cả người cô bé nhẹ bẫng như đang ở trên mây, cảm giác vừa an toàn lại vừa ấm áp.

- Nè! Mở mắt ra coi, cô bị sao vậy?

Tiếng gọi quen thuộc vang lên bên tai, tuy có chút hung hãn nhưng rất ấm áp, Băng giật mình mở bừng mắt. Người con trai ấy vẫn đang nhìn Băng chăm chú, khuôn mặt phóng đại ở ngay sát Băng, khuôn mặt hoàn hảo tựa như một bức tượng đạt đến độ tinh xảo, khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc. Đôi mắt đen sẫm với làn sương mỏng manh dễ thương, tuy hung dữ nhưng đáy mắt vẫn có gì đó lo lắng, có phải là đang lo lắng cho Băng không?

Giọng nói này, hơi thở này, vòng tay này, hương thơm này, tất cả đều thuộc người con trai ấy, tất cả đều như một thứ thuốc mê, khiến cho đầu óc Băng trống rỗng, dường như cô bé đang đi lạc vào cõi mơ nào đó, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ khiến Băng cảm thấy hoang mang.

Cô bé nhìn vào gương mặt ấy, chăm chú nhìn từng đường nét góc cạnh trên đó. Vẫn đẹp trai như vậy, vẻ đẹp lạnh lùng nhưng cũng ngang ngược, vẻ đẹp vừa hung dữ lại vừa ấm áp. Băng vô thức đưa bàn tay ra, từ từ chạm vào gương mặt ấy.

- Đủ rồi! Trúng tà sao?

Phong lạnh lùng hất tay Băng ra và thản nhiên đứng dậy, dường như cậu đang bị ánh mắt và hành động của Băng làm cho bối rối. Và vì bối rối nên Phong quên rằng cậu đang đóng vai trò làm điểm tựa cho Băng.

- Á..

Băng hét lên và chuẩn bị tinh thần đáp đất lần thứ hai. Nhưng lại một lần nữa có bàn tay của ai đó vươn ra, níu lấy vòng eo bé nhỏ.

RẦM.

Âm thanh không hề êm ái phát ra từ căn phòng sang trọng. Bên ngoài cửa sổ, những chú chim giật mình vỗ cánh bay đi. Trên chiếc giường rộng và vững chãi, chăn ga bị xô lệch, hai cơ thể nằm cuộn vào nhau. Phong nằm đè lên Băng, cả cơ thể to lớn dường như ôm trọn lấy cơ thể mảnh mai và nhỏ bé. Hơi thở cả hai đều bỗng nhiên trở nên gấp gáp.

"Suýt chút là toi rồi!"

Băng nghĩ thầm, đôi tay nắm chặt lấy lưng áo của ai đó.

"Tưởng lọt giường rồi chứ!"

Phong nghĩ ngợi, Băng trông nhỏ con vậy mà nặng ghê gớm. Nếu cậu không vươn tay ra kịp lúc có lẽ cô bé sẽ lọt sàn.

Tuy đang theo đuổi suy nghĩ riêng nhưng cả hai cũng chợt nhận ra tư thế rất ư kì cục hiện tại. Không hẹn mà cơ thể cả hai đều nóng bừng, Phong nằm ngay trên Băng, chỉ cách cô bé hai lớp áo mỏng. Lúc này, Băng có thể tưởng tượng cơ thể cả hai giống như một nồi áp suất, có thể luộc chín cả quả trứng gà nếu như đặt nó vào trong đó.

Phong nằm đè lên người Băng, một chân cậu kẹp giữa cặp đùi thon của Băng, làm cho chiếc váy của người giúp việc bị kéo lên cao, để lộ cặp chân dài và thon gọn. Một tư thế khá lý tưởng để chuẩn bị làm chuyện đó :))

Một tay Phong đặt trên eo Băng, tay còn lại vẫn giữ nguyên trên ngực cô bé. Chiếc áo sơ mi trắng của Băng không biết bị Phong giật đứt chiếc cúc phía trên cùng từ khi nào. Bờ vai trần trắng nõn cùng với xương quai xanh quyến rũ. Một bên giây áo màu kem lộ ra, phía dưới là hai bầu ngực căng đầy, tràn đầy sức sống và hương thơm quyến rũ của hoa nhài.

Năm nay Băng vừa tròn 16 tuổi, đó là độ tuổi trăng tròn, cơ thể thiếu nữ tuy chưa hoàn toàn phát triển nhưng nó cũng mang một nét gì đó rất riêng, rất thu hút. Nhất là lúc này đây, cơ thể nhỏ bé như căng lên sau lớp áo mỏng, hơi thở có phần gấp gáp, ngại ngùng, cộng thêm gương mặt ửng hồng lên vì bối rối và ánh mắt mơ màng như thôi miên Phong. Cậu không tự chủ được mà từ từ cúi đầu xuống. Đôi môi dường như đang tìm kiếm vị ngọt từ đôi môi của người kia mặc dù lý trí của Phong vẫn liên tục ra tín hiệu kiềm chế yếu ớt.

Băng thấy vậy cũng vội vã nhắm mắt lại, trái tim đập nhanh trong lồng ngực.

Cả căn phòng dường như tràn ngập không khí của dục vọng, ánh mặt trời cũng bớt gay gắt, từng cơn gió thoảng qua làm chiếc rèm cửa đu đưa, gió ghé đến cố len lỏi vào trong phòng như để thỏa mãn sự tò mò.

Còn đối với Phong và Băng...

Phong vẫn từ từ cúi mặt xuống, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi dường như đang tự tìm kiếm hương thơm quen thuộc.

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng rút ngắn lại.

3cm....

2cm...

0.5cm...

Và...

Khoảnh khắc đôi môi cả dường như tìm thấy nhau, tâm hồn như hòa làm một thì bỗng xuất hiện âm thanh kỳ quái phá đám.

Ọt ọt.

Phong nhíu mày, tính mặc kệ âm thanh quái quỷ đó, khuôn mặt cậu lại cúi xuống.

Nhưng...

Ọt ọt..

Âm thanh đó lại tiếp tục vang lên, Phong bực mình chống tay đứng dậy sau khi buông câu lẩm bẩm.

- Thật là... mất cả hứng!

Phong nhảy xuống giường, vơ vội chiếc áo khoác rồi đi nhanh vào phòng tắm, khóa cửa lại, tiếp sau đó là âm thanh của vòi nước chảy xuống.
Còn lại Băng, cô bé cũng vội vã ngồi dậy, chỉnh lại quần áo của mình. Xong, Băng đưa tay ôm lấy bụng, gương mặt vẫn còn ửng đỏ, cô bé cắn môi, cúi gằm mặt xuống.

Chuyện gì đang xảy ra với Băng thế này?

.

.

.

Khoảng 10 phút sau, Phong bước từ trong nhà tắm ra với chiếc khăn bông mềm mại. Vẫn là tình trạng bán khỏa thân và cơ thể thì vương mùi hương dễ chịu. Phong dùng chiếc khăn bông để lau khô tóc, cậu đã tắm đến hai lần chỉ trong một giờ đồng hồ!?!

Nhìn người con gái đang ngồi thẫn thờ trên giường, Phong lén cười, trông Băng giống hệt một đứa con nít tuổi mới lớn, gương mặt hồng hào đáng yêu, đôi mắt ngây ngô vừa như nghĩ ngợi gì đó lại vừa như không. Đáng yêu nhất có lẽ là đôi môi đỏ mọng và mềm mại như cánh hoa anh đào đang nở rộ, nhìn vào là chỉ muốn lại gần cắn cho một cái.

Phong bỗng lắc mạnh đầu, cậu đang nghĩ cái quái gì thế này?

Quăng chiếc khăn tắm đã hơi ẩm vào đầu Băng, Phong hất mặt.

- Về phòng thay đồ rồi ra ngoài với tôi!

Băng vô thức kéo chiếc khăn vẫn còn mùi hương của ai đó xuống, rồi vô thức gật đầu. Xong, cô bé đứng lên, tính đi ra ngoài.

- Đợi đã!

Phong ra lệnh rồi lại gần bàn để đồ ăn mà Băng vừa mang vào, cầm cốc sữa đã nguội lên uống liền một hơi. Xong, rất nhanh Phong đến cạnh Băng, xoay người cô bé, trận vào tường. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Băng cảm nhận được môi Phong đang phủ lấy môi mình. Rất thành thục, Phong tách môi Băng ra, một dòng chất lỏng tràn từ miệng Phong vào miệng Băng, mát lạnh và ngọt ngào. Dù ngạc nhiên trước hành động của Phong nhưng Băng vẫn đón nhận nó, nhanh chóng nuốt nó vào bụng.

Phong nhếch môi cười, dường như kế hoạch của cậu đã đạt được một nửa. Khi chắc rằng Băng đã nuốt hêt chỗ sữa do cậu truyền cho, Phong mới dùng lưỡi tách môi Băng (lần thứ hai) rồi thỏa sức vào trong khoang miệng của Băng khám phá từng ngóc ngách. Nụ hôn bất ngờ khiến Băng không kịp phản ứng. Lưỡi Phong vẫn mạnh bạo càn quét trong miệng Băng mặc cho cô bé đã cố gắng phản kháng.

Cảm giác như không khí xung quanh đang bị ai đó rút cạn, Băng thở dốc, bất lực đành vòng hai tay lên cổ Phong như một điểm tựa để níu lấy. Trong lòng thầm hi vọng ai đó sẽ "rủ lòng thương" mà "tha mạng".

Có lẽ lời cầu nguyện của Băng đã được nghe thấy, Phong luyến tiếc rời Băng sau khi thấy việc thở của cô bé dường như đang trở nên khó khăn. Phong thản nhiên dùng lưỡi liếm một lượt vành môi còn dính sữa của Băng, nói một cách bình thản.

- Rất ngọt!

Xong, Phong với lấy chiếc áo thun trên ghế, mặc vào rồi lạnh lùng bỏ đi. Mặc kệ Băng đang khổ sở với việc cân bằng lượng ôxi cho mình.

End Chương 8.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro