Chương 3: Giao điểm mở rộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một tuần thảo luận, Nhất Lam cũng cùng Lí thị kí kết hợp đồng 200 ngàn tệ. Mùi thơm của nhân dân tệ thật sự như nước xuân dược đối với nhân viên công ty.

Kí hợp đồng xong là mọi người đều trong trạng thái hăng hái, tay chân không ngơi nghỉ, tăng ca cũng không ai than phiền. Hai ngày nữa là ngày hẹn gặp Lí tổng, cả công ty chìm ngập trong không khí bị deadline đuổi chạy. Sau một đêm tăng ca vất vả để hoàn thành Demo, Phương Thiên Trạch thông báo, " Mọi người vất vả rồi, hôm nay nghỉ một ngày lấy lại năng lượng nhé."   Nói xong liền mặc kệ nhân viên, nhanh chân xách balo chạy về nhà ngủ một giấc hồi sức.

Căn nhà nhỏ của anh nằm trong khu chung cư Liên Tĩnh, đúng như tên gọi tĩnh lặng như hoa sen. Tiểu khu nhỏ ban ngày rất yên tĩnh. Là một nhà thiết kế thì việc tự mình thiết kế nội thất cho căn nhà là rất tiết kiệm, Phương Thiên Trạch luôn tự hào về điều này, căn nhà nhỏ nhưng ấm áp. Mở cửa nhà sau một ngày một đêm không về, chợt có một khối bông trắng mềm mềm nhào vào trong lòng, liền chớp mắt ôm lấy, là tiểu cô nương mèo chân ngắn của anh, Măng cụt. Ôm lấy con gái vừa ăn thức ăn mèo về phòng ngủ, nằm trên giường vuốt vuốt hai cái liền ngủ mất, mặc cho tiểu chân ngắn quất đuôi gọi chủ nhân. Vẻ mặt mệt mỏi, quần mắt thâm đen, quần áo nhàu nhĩ, tiếng thở đều đều chứng tỏ chủ nhân ngủ say rồi.

Khi trời nổi lên từng đám mây ráng vàng như lớp kẹo đường thì trên giường Phương Thiên Trạch cũng thức giấc, tiểu Măng Cụt đói bụng rồi ngồi cạnh cọ cọ hăng say, " Con gái thật đáng yêu, lại đây ba ba thân thân một cái nào." Nhấc lên hôn hôn cọ cọ một lúc mới chịu bỏ ra bỏ qua vẻ mặt bất lực của tiểu cô nương.

Sau khi tắm táp sạch sẽ xong, cảm thấy đói bụng mới phát hiện tủ lạnh nhà bây giờ trống không rồi, Phương Thiên Trạch quyết định đổi đồ đi siêu thị. Khoác áo dạ, tay trái đút túi, tay phải ôm lấy mèo nhỏ bỏ vào túi tote cùng đi ra ngoài.

Là một chàng trai nhưng khả năng làm việc nhà của anh rất cao siêu từ đi chợ, nấu ăn, rửa bát, khâu quần áo, đan len, đủ tiêu chuẩn để trở thành người chồng mẫu mực 5 sao.

Dạo vài vòng Phương Thiên Trạch quyết định hôm nay ăn lẩu cay Tứ Xuyên, lấy một ít thịt bò, rau cải, đậu phụ và mì cùng một ít thứ vặt vãnh khác ra quầy thu ngân, một anh chàng đẹp trai dắt mèo đi siêu thị, tay xách túi thức ăn đứng xếp hàng cũng thu hút không ít ánh mắt của các cô dì chị em. Phương Thiên Trạch là người hay ngại ngùng, được nhiều người nhìn như thế vành tai cũng đỏ ửng cả rồi. Bước khỏi cửa siêu thị liền thở phào nhẹ nhõm như trút đi gánh nặng.

Trời xuân Bắc Kinh gió đêm cũng không lạnh lẽo mà man mát, đem theo mèo nhỏ cùng đi dạo thật sự thư thái. Vừa đi vừa nhẩm theo lời bài hát Xanh lục của Tôn Yên Tư. Quá chuyên tâm nên anh không nhận ra  Lí Vấn Hàn vừa bước ra từ phía cửa hàng trà.
" Phương tổng, thật trùng hợp làm sao."
"Đúng là trùng hợp."
" Anh ở gần đây sao?"
"Đúng vậy, tôi ở khu Liên Tĩnh, khá gần đây."
"Tôi chợt nhớ ra rằng ngày mai tôi có hẹn cùng anh."
"Hi vọng ngài không quên lịch hẹn  ngày chúng ta gặp mặt thảo luận tiến độ kế hoạch."
"Đúng vậy, tôi đối với Phương tổng rất đáng mong chờ. Ngại rồi, tôi còn việc cần phải làm." Thấy thời gian hẹn sắp đến, Lí Vấn Hàn muốn vội nói lời tạm biệt.
"Vậy tạm biệt ngài." Phương Thiên Trạch nhanh chóng kết thúc rồi quay đi.

Trác Hướng Không từ phía trong cửa hàng bước ra nhìn về phía Thiên Trạch bước đi, ánh nhìn chuyên chú bất thường.

Lí Vấn Hàn cho Trác Hướng Không một cái liếc mắt.
" Trác tổng lại lần nữa mất đi cơ hội làm quen Phương tổng rồi, nhưng không sao, anh ta ở khu Liên Tĩnh đấy. Nhưng cũng thật kì lạ, cùng một thời điểm, một địa điểm thế nhưng lúc nào hai người cũng lệch nhau."
"Trác tổng nhanh lên, chúng ta sắp muộn rồi." Hôm nay bọn họ có hẹn làm ăn thật chứ không phải tụ họp ăn chơi.

Ngồi trên ghế, tay đặt trên tay lái Trác Hướng Không nhếch nhẹ làn môi mỏng thì thầm:
" Đúng vậy, thật sự kì lạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx