Tập 9.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn cơm xong, Thế Huân liền dẫn Mân Thạc đi ra biển.

Hai người cởi giầy và bít tất, chân trần chạy trên bờ cát.

Mân Thạc chạy về phía trước, Thế Huân chạy sau, tránh phải né trái không cho hắn bắt được.

Thế Huân không đuổi, ngồi xổm tại chỗ nhìn bóng lưng Mân Thạc cười.

"Tiểu tử thối cười cái gì." Mân Thạc trở lại, nhẹ nhàng đá hạt cát vào lưng Thế Huân.

"Không có gì." Thế Huân nhếch miệng cười, vươn cánh tay lôi Mân Thạc xuống.

"Oái." Mân Thạc kinh hô một tiếng, hai người ngã vào biển.

"Lè, mặn quá." Mân Thạc phun nước biển ra, ghét bỏ từ trên người Thế Huân bò dậy.

Hai người lên chổ nước cạn, Thế Huân ngồi xếp bằng, nước biển cũng chỉ tới đầu gối của hắn.

"Làm sao bây giờ, quấn áo ướt hết rồi." Mân Thạc cúi đầu vẩy vẩy áo sơmi dính nước, làn da như ẩn như hiện.

Thế Huân mím môi cười trộm, thấy Mân Thạc nghiêm túc vội vàng nói: "Không sao không sao, chơi trước, chơi xong lúc nữa em mua cái mới cho."

Mân Thạc ngẹo đầu suy nghĩ: "Cũng được" .

Thế Huân buồn bực hắn lần này cảm thấy mình bị phá sản, còn cái nụ cười đểu của Mân Thạc nữa chứ, chân nhỏ giương lên, hất nước lên đến vai Thế Huân.

"Hay quá ha, dám đánh lén." Thế Huân nhảy dựng lên. Mân Thạc thấy tình thế, vội vàng chạy xa xa.

"Nè nè nè đừng tới đây." Mân Thạc dùng hai tay nước biển uy hiếp Thế Huân.

"Hảo hảo hảo, em không qua." Thế Huân dừng lại bước chân, gật đầu đáp ứng.

Mân Thạc thấy hắn quả thật không tới nữa, mới buông lỏng ra hai tay, nước biển đều rơi xuống.

Đồng thời, "ào" một tiếng, Thế Huân hất nước qua, Mân Thạc vội vàng che mặt.

"Thằng quỷ nhỏ nói không giữ lời!"

Thế Huân không nói gì, Mân Thạc co cổ lên, ti hí mắt nhìn qua khe hở, nhưng không thấy thân ảnh của Thế Huận đâu.

Mân Thạc để tay xuống, liếc nhìn chung quanh, cũng không thấy Thế Huân.

"Tiểu tử thối, lại muốn giở trò đùa." Mân Thạc lẩm bẩm, lại nhìn xung quanh.

"Ngô Thế Huân mau đi ra." Mân Thạc thét lên. Không có thanh âm trả lời, nhưng thật ra cách đó không xa mấy người lữ khách ngoại quốc tò mò nhìn cậu.

Mân Thạc chợt sốt ruột, vừa đi ra biển vừa gọi tên Thế Huân.

"Làm gì mà kêu tên người ta miết vậy?" Thanh âm trầm thấp ở sau người vang lên, Mân Thạc còn chưa kịp xoay người lại, dưới chân đã bị mất thăng bằng, cả người ngã vào biển.

Lại uống nước biển nữa rồi, Mân Thạc nhắm mắt lại.

Thế nhưng Mân Thạc được ôm vào trong lòng, đôi môi mềm mại mang theo ôn độ chạm nhẹ.

"Ưm..." Mân Thạc hốt hoảng mở mắt, đối diện là đôi mắt cười cuả Thế Huân.

Tấm tắc. . . Người này thật đúng là đẹp trai.

Mân Thạc nhắm hai mắt một lần nữa.

==========

Xán Liệt dẫn Bá Hiền đến quầy lưu niệm, chợt nghe sát vách truyền đến tiếng nhao nhao.

Đi tới nhìn thoáng qua, mới phát hiện là Mân Thạc và Thế Huân.

Hai người đều mặc quần áo ẩm ướt, ở trước quầy tranh luận.

"Biểu ca?" Bá Hiền kinh hô.

Đang cùng Thế Huân tranh luận Mân thạc liền ngẩn ra, người cứng ngắc, kéo kéo miệng cười.

"Bá Hiền."

"Biểu ca sao anh lại thành như vậy." Bá Hiền tiến lên vắt góc áo Mân Thạc, nước chảy tỏn tỏn xuống.

"Tại tên tiểu tử này nè." Mân Thạc trừng Thế Huân.

Thế Huân giơ tay, biểu thị mình rất vô tội.

Xán Liệt liếc mắt trên quầy y phục, khóe miệng cong cong. Áo tình nhân, xanh và hồng.

"Cái kia đi Thế Huân, từ xưa hồng với xanh là CP đó."

Mân Thạc không hiểu: "CP là cái gì?"

Thế Huân cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu nói một từ: "Couple "

Mân Thạc đỏ mặt, rụt cổ cách Thế Huân xa một chút.

"Không biết, tôi phải mặc áo màu xanh."

"Được rồi được rồi, màu xanh cho anh." Thế Huân bất đắc dĩ.

Một bên Bá Hiền nhìn chằm chằm, Xán Liệt nhu nhu tóc nó, buồn cười nói: "Không sao chứ."

Bá Hiền lắc đầu không trả lời.

"Biểu ca, hai người buổi tối đi đốt pháo hoa không." Trên bàn cơm, Bá Hiền vừa ăn món Xán Liệt gắp cho vừa nói.

Ngồi ở đối diện Mân Thạc lại liếc nhìn Thế Huân.

"Buổi tối lạnh lắm, không đi, hai người đốt đi, tôi và Mân Thạc ở sân thượng nhìn là được."

"→_→ a này! Thiệt không đó!" Bá Hiền nuốt xuống thức ăn trong miệng, bất mãn trừng Thế Huân.

Xán Liệt bên cạnh ôn nhu chùi miệng cho Bá Hiền, công kích ân ái trở lại.

Thế Huân liếc mắt.

Không cần ai nói cũng biết tên kia đang gây hấn.

Chỉ là lau miệng thôi! Có gì mà không dám! !

Thế Huân nhìn lén Mân Thạc, tiểu sóc kia đang cúi đầu nghiêm túc ăn.

Quên đi, khiêu khích thì khiêu khích, Thế Huân cũng không dám quấy rối cậu vào lúc Mân Thạc đang chuyên chú thưởng thức như thế.

==========

"Thế Huân, tới cậu tắm." Mân Thạc lau tóc từ trong phòng tắm đi ra.

Thế Huân để di động xuống, đi tới.

"Sao vậy." Mân Thạc mở to mắt nhìn về phía Thế Huân.

"Không có gì." Thế Huân ôn nhu cười cười, đưa tay sờ gò má ửng đỏ của Mân Thạc.

Mặt Mân Thạc lại càng đỏ hơn.

========= TBC =========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro