Ngoại truyện [những bức thư chưa gửi]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày....tháng...năm...

Cậu chủ à, cậu cho phép con gọi cậu là cậu chủ nhé!

Hôm nay là ngày đầu tiên mà đội trưởng cho phép binh sĩ về quê. Nhưng cậu ơi, con không về.

Con biết, con chẳng có một tư cách để nói lời thích cậu, huống chi còn nói thương. Con chẳng biết, mình làm vậy sẽ khiến cậu tổn thương hay không, nhưng con biết mình chỉ muốn bảo vệ cậu.

Nếu như hôm đó cậu mặc con giữa những trận đánh kia thì có lẽ con chẳng biết trên thế giới này có một thiên thần.

Con là một con quỷ đọa địa ngục. Người ta vẫn hay bảo thế khi con ăn cắp đồ của họ. Ðáng lẽ con không nên sinh ra...và đáng lẽ con chẳng thể mở mồm nói thích cậu.

Một con quỷ và một thiên thần, nghĩ bằng đầu gối cũng chắc chắn biết được chúng không dành cho nhau.

Nếu như đêm ấy, con dằn cái lòng ham muốn của mình xuống thì kết cục sẽ chẳng như vậy.

Cậu ơi, có lẽ cậu ghét con lắm có phải không? con chẳng biết phải làm thế nào khi đối mặt với cậu...nên con sẽ ở lại trong quân.

Cậu chẳng biết ở trên chiến trường nó kinh khủng như thế nào đâu.... mà đó là điều con cảm thấy những quyết định của con là đúng đắn. Khi lần đầu tiên con đối mặt trên chiến trường, con đâu phải nôn thốc nôn tháo.

Cậu có biết những mảnh bom có thể chém lìa chân của một người. Những cái cảnh họ ôm ruột của mình bị lòi ra còn nghi ngút khói hay chính tay cậu phải là người cầm ruột của họ rồi nhét vào trong như một lời mặc niệm.

Những trận mưa bom có lẽ quá tầm thường khi có những trận mưa mà cẳng chân, cẳng tay rơi lịch bịch xuống đồng cỏ xanh mướt. Một con người còn chẳng được toàn thây khi phải đối mặt với những trái mìn hay những quả lựu đạn.

Con sợ lắm! Có những lúc con rất muốn trốn quân để đi về nhà nhưng con biết sẽ chẳng có cái nhà nào để chờ con về đâu.

Cậu mạnh khỏe nhé! Có lẽ năm nay con sẽ chẳng được hát bài chúc sinh nhật dành tặng cho cậu rồi...

.
.
.
.
.
Ngày...tháng...năm...

Con muốn chết quá cậu ơi, những chuỗi đêm dài khắc khoải khi nhớ về vị tiểu đội trưởng của mình làm con thấy kinh hoàng.

Ngoài cậu, anh ấy là người thương yêu con nhất trong cái xã hội máu lạnh này.

Nhưng....cảnh ngục tù đã làm cho đôi mắt của con chẳng thể sáng như ban đầu nữa bởi cái nụ cười dù có cái chết vẫn chẳng dập tắt được.

Tù chính trị là một thứ gì đó rất kinh hoàng. Con sợ lắm. Ruồi nhặng bay đầy người, giòi bọ cứ nhúc nhích rồi ăn mòn cơ thể của người tù. Những buổi trưa lại có những hình phạt tra tấn tinh thần vô cùng dã man.

Con đã từng muốn chết.

Con khao khát cái chết bởi con quá mệt mỏi rồi.

Con sợ tâm hồn của mình chẳng còn trong sạch như xưa. Con sợ khuôn mặt chẳng có vết xước nay lại chằng chịt những vết sẹo lồi. Chính con còn kinh tởm bản thân mình. Mỗi khi nhìn vào gương còn lại muốn lóc đi những vết thương gớm ghiếc ấy.

Vị tiểu đội trưởng của con đi rồi.

Anh ấy hy sinh một mạng của anh ấy vì con.

Những màn đêm buông xuống là những lúc, con xé nỗi đau mình ra để ngồi ngắm nghía.

Con sợ...Chính Quốc năm xưa của cậu thật sự chết rồi.
.
.
.
.
.
Ngày....tháng...năm...

Con nghe Thái Hanh bảo cậu cưới cô Liên rồi nhỉ? Còn nghe nói có một cậu nhóc kháu khỉnh nữa cơ.

Khi vừa nghe xong...con cười.

Mà chẳng biết tại sao mình cười.

Rồi mỗi tối...con lại khóc.

Con khóc vì hạnh phúc mà cũng khóc vì đau lòng.

Con biết, hai người thật sự rất xứng đôi.

Ngay từ đầu, là do con mãi chối bỏ nó mà thôi.

Là một chấp niệm mà cả đời con không bao giờ vứt bỏ được.

Tín ngưỡng của con.

Luật lệ của con.

Cậu sẽ hạnh phúc chứ?

Hãy sống hạnh phúc nhé!

Con sẽ ở chiến trường để bảo vệ gia đình nhỏ của cậu....
.
.
.
.
Ngày...tháng....năm..

Vị đại đội trưởng của con hy sinh rồi.

Con chẳng có cảm xúc gì đối với hắn.

Là nên vui hay nên buồn.

Vui là bởi hắn phải trả giá cho việc phụ lòng vị tiểu đội trưởng hay nên buồn bởi hắn đã hy sinh.

Con chẳng biết hắn đã từng yêu tiểu đội trưởng hay chưa...

Chẳng biết hắn có hối hận không?

Chẳng biết cái chết đối với hắn là một sự thanh thản hay không....
.
.
.
.
Ngày....tháng....năm...

Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, con trở về với cái xóm nhỏ này.

Cậu vẫn đứng đó, đôi mắt vẫn đẹp như ngày nào mà nhìn con rưng rưng nước mắt.

Cậu lại cho con ảo tưởng nữa rồi! cậu ạ...

Cái ảo tưởng rằng cậu có một chút tình cảm với con... dù chỉ là một chút nhưng cũng đủ làm con sướng như điên.

Nhưng rồi con chợt ngộ ra rằng...

Cậu rưng rưng là do sợ con về phá hoại hạnh phúc gia đình cậu....

Chính Minh đẹp lắm cậu ạ...

Nó đẹp như cậu vậy....

Là con muốn dâng hết tất cả để trao tặng cho nó.

Và cô Kim Liên...

Cô vẫn đẹp như ngày nào.

Từng dáng đi uyển chuyển, giọng nói ngọt ngào cùng với tố chất cao sang...

Khiến con cảm thấy mình thật không có tư cách.

Cái tư cách có tình cảm với cậu.

Cô nói đúng, con về chỉ làm hạnh phúc của cậu vỡ nát mà thôi.

Bởi....con là một sự đen đủi của cậu mà.

Một sự đen đủi ngu ngốc.
.
.
.
.
Ngày...tháng....năm...

Cậu ơi, có lẽ đây là lần cuối con viết thư cho cậu rồi

Con chẳng biết mình có về được hay không nhưng con vẫn mong...

Mình không về.

Chẳng ai cần con cả...cậu ạ...

Có nhiều lúc, có muốn đứng ngay họng súng mà kêu những tên giặc bắn mình đi

Nhưng con chợt nhận ra rằng...

Mình chẳng làm gì được cho Phác gia cả.

Con muốn chết dưới một danh hiệu liệt sĩ chứ chẳng phải là một tên thiếu tướng ngu ngốc đi tự tử.

Con muốn cậu được người đời đối xử ưu ái hơn, thương cậu nhiều hơn bởi..

Cậu là người nhà của liệt sĩ.

Con muốn dành tất cả những gì tốt nhất của con cho cậu....

Kể cả linh hồn và thân xác này.

Nhưng....

Linh hồn đã bị vấy bẩn...

Thân xác thì lắm tồi tàn....

Quả thật, đến tư cách con còn chẳng có.

Nếu như có cơ hội, con sẽ chẳng để cho cậu gặp con.

Nếu như có cơ hội, con sẽ yêu cậu nhiều hơn.

Nếu như có kiếp sao, con sẽ là nữ còn cậu sẽ là nam, cậu nhé!!!

Con muốn yêu cậu một cách đường hoàng mà chẳng để người đời phỉ báng.

Vì nữ sẽ thiệt thòi hơn nam nên con chấp nhận ôm lấy sự thiệt thòi này.

Cậu ơi...

Nếu như con thật sự chẳng thể nào buông được cậu, con sẽ tự tử vào giây phút cuối đời....

Để ôm lấy một mối tình vụn vỡ chỉ ở riêng con.

Nếu như con nói thương cậu, cậu sẽ không ghét con chứ....

Nếu như con nói yêu cậu, cậu đừng chê con nha...

Nếu như con nói con thương cậu nhiều lắm...

Con mong cậu hãy cho con một câu trả lời.

Và nếu như....

Trên đời này không có hai chữ nếu như thì có lẽ sẽ chẳng có hai từ hối hận rồi.

Con chẳng hối hận vì mình yêu cậu.

Con chỉ hối hận vì tại sao con lại có mặt trên đời này....

Nếu như...con biến mất khỏi cõi đời này....

Cậu sẽ thương tình mà bố thí một chút tình cảm dành cho con chứ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro