Chương 18: Đắm chìm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 18: Đắm chìm

Nguyên thờ ơ nhìn mọi thứ xung quanh.

Người đối diện anh chốc chốc vừa nói vừa liếc thái độ của anh nhếch mép nở một nụ cười nhạt.

- Cô biết rằng tôi đã có vợ rồi chứ???

Nguyên từ tốn hỏi người đối diện với cái nhìn lạnh lẽo.

- Tất nhiên là em biết rồi. Nhưng nghe mẹ anh nói thì mối quan hệ giữa 2 người chẳng mấy tốt đẹp. Tại sao anh cứ cố nhét mình vào cuộc hôn nhân eo hẹp ấy mà không nghĩ rằng mình có nhiều cơ hội hơn. Anh còn trẻ, có tài, gia đình có quyền lực như vậy...

- ha...ha...Cô là cố vấn hôn nhân gia đình à??

Anh mỉa mai.

Bất ngờ cô gái bật cười lớn hơn, ánh mắt lấp lánh.

- Vâng, anh thật có mắt nhìn người.

Nguyên đang ngậm chút nước trong miệng chưa kịp nuốt trôi thì đã suýt phọt hết nước ra ngoài. Không biết cô gái là ngây thơ hay là có vấn đề...

- Cô cũng còn trẻ, có tài, gia đình cũng có quyền lực như vậy...Hẳn không phải tìm hiểu người đã có gia đình rồi làm gì!

- Ban đầu em cũng nghĩ vậy, nhưng thật sự em đã bị thu hút bởi anh ngay từ lần đầu mẹ anh làm mối chúng ta.

Anh hơi bất ngờ vì sự bạo dạn của một cô gái trẻ măng đang ngồi đong đưa trước mặt mình. Anh chợt nhớ đến Mai cười thầm trong bụng, hồi bằng tuổi cô bé này vợ anh đúng là khác một trời một vực. Không bao giờ có cái nhìn lúng liếc ấy, cũng không bao giờ có chủ động tán tỉnh với bất kì ai. Ngay cả khi nhìn vào ánh mắt chan chứa tình yêu mà cô dành cho anh, bắt cô nói ra câu "Em yêu anh, vì anh thu hút em, em yêu anh vì điều này điều kìa..." cũng không bao giờ có.

- Cô có còn đi học không?

- Em học năm ba rồi, cùng trường của anh ngày trước luôn.

- Chẳng lẽ cô không có tình cảm với bất cứ ai cùng tuổi hoặc học cùng lớp với mình sao?

- Oh...ha ha ha.....lớp em bọn con trai nhiều thằng thích em không đếm xuể, nhưng anh biết đây, chúng nó lông bông nhìn chẳng có tương lai, suốt ngày chơi bời bằng tiềng của gia đình yêu mấy cái thằng vớ vẩn ấy thì chỉ khổ mình.

Mặt cô gái hơi ngẩng cao lên khi nói về bản thân mình, một cô gái khôn ngoan và đâu đó có chút tự mãn của trẻ con này khiến Nguyên chợt bật ra nụ cười sảng khoái. Cô gái cũng không biết anh cười chuyện gì nhưng thấy anh cười cũng hùa theo cười.

- Cô bé...nghe cô nói, tôi chợt nghĩ có lẽ ngày xưa vợ tôi cũng nghĩ y hệt như cô.

Cô ta dường như không hiểu, đôi lông mày khẽ hơi nhíu lại khi thấy anh nhắc đến vợ mình. Dường như trong mọi câu chuyện, anh luôn nhắc đến vợ...không biết là cố tình hay theo thói quen vốn dĩ như thế.

- Và tôi tự hỏi, chắc có lẽ vì thế mà cô ấy đã từng rời bỏ tôi. Một thằng chỉ biết chơi bời, chẳng có tương lai, thậm chí anh trai nó thì đi đông về tây mở công ty riêng còn nó thì chỉ biết dựa dẫm vào gia đình, không hoài bão, không hứa hẹn sẽ cho cô ấy một điều gì ổn định...

- Em nghe mẹ anh nói rồi, chị ấy chẳng xứng với anh.

Nguyên lắc đầu, giờ anh mới thấm hết những gì mà cuộc đời này muốn nói với anh.

- Không là tôi không xứng với cô ấy. Tôi nghĩ rằng mình nói đến đây là đủ rồi, tôi và cô chẳng hợp nhau và tôi sẽ không vì bất cứ điều gì mà bỏ vợ.

Nói rồi anh đứng dậy, thanh toán tiền rồi bước ra về.

Anh cũng không còn tâm chí để quan tâm hỏi cô gái kia đi về như thế nào, đi về bằng gì, cũng không hứa hẹn có lần sau gặp lại, bởi đầu óc anh bây giờ hoàn toàn trống rỗng. Điều duy nhất anh nghĩ bây giờ là gọi điện cho Mai hỏi xem cô ấy đang ở đâu, bởi anh đang nhớ cô da diết.

========================

Mai vùi mình vào trong chăn ấm ngủ say sưa ngủ mà không biết Nguyên đã về nhà từ lúc nào.

Anh nhìn thấy con gấu bông to sụ mà mới hôm trước cô mua về nằm ngự ngay bên cạnh cô, thâm chí Mai còn đắp chăn cho nó, anh bật cười lớn, lôi con gấu bông đặt xuống đất, chui vào chăn nằm xuống bên cạnh cô.

Bộ quần áo anh chưa kịp thay phả ra hơi lạnh khiến Mai ngọ nguẩy người quay lại mở mắt ra nhìn.

- Anh về rồi à... Đã ăn gì chưa???
Anh gật gật.

- Ừm, em xem tivi một lúc mắt díp vào, hôm nay người em mệt thế, cuối tháng rồi nhiều việc quá. Anh về lâu chưa???

- Được một tiếng rồi.

- Đi gặp bạn sao về sớm thế.

Mai lười biếng với điện thoại nhìn giờ, rồi lại đặt nó về vị trí ban đầu chui vào trong chăn định ngủ tiếp. Nhưng Nguyên ôm dịt lấy người cô, đánh thức cô dậy bằng một nụ hôn man mát đậu trên cổ.

- Để em ngủ đi.

Mai bật tiếng cười nhỏ đẩy mặt anh ra, rồi lại quay đi nhắm mắt lại.

- Muốn anh tha thì nói cho anh biết điều này, phải thành thật.

- Gì thế???

- Sao trước đây em nhận lời yêu anh?

Cô mở mắt to ngạc nhiên nhìn Nguyên, rồi bật cười lớn, đánh nhẹ vào người anh.

- Không phải anh tán tôi hay sao?

- Thì tất nhiên rồi. Nhưng phải có lý do gì để em đồng ý chứ?

Mai thấy khó hiểu vì hôm nay dường như Nguyên rất khác mọi ngày, không biết có chuyện gì mà tự nhiên anh gặm hỏi điều này.

- Ừm, thì anh cũng đẹp trai.

- Thế thôi.

- Chẹp, thì cũng tốt và yêu em.

- Không có lý do gì khác à????

Mai khẽ thở dài, cô quay hẳn người lại nằm đối mặt với anh.

- Vì anh lắm tiền, được chưa?

- Điêu quá.

Anh bóp mũi cô mắng yêu.

- Thế sao anh đủ tiêu chuẩn thế rồi mà em còn bỏ anh. Không phải em nói rằng anh không có tương lai hay sao?

Đây là lần đầu tiên sau bao lâu hai người làm lành, Nguyên hỏi thẳng Mai như vậy. Cô bỗng im lặng, có lẽ cô đang hồi tưởng đến nỗi đau ấy và cũng có lẽ cô đang không biết phải nói lý do của mình là gì để cả hai không phải vướng bận chuyện đã qua.

- Thôi được rồi, anh sẽ không hỏi em nữa. Ngủ đi.

Nhìn khuôn mặt thẫn thờ của cô, lòng chợt cảm thấy chua xót.

- Là em sợ ....

- Em sợ???

- Lúc đó anh và em còn quá trẻ, chẳng tình yêu nào có thể kéo dài mãi mãi, đặc biệt khi tình yêu của tuổi trẻ đôi khi lại là vật cản con đường của chúng ta. Em sợ, em là vật cản trên con đường của anh, bởi vì lúc đó với anh ....em là không xứng.

- Sao em lại có cái suy nghĩ điên rồ ấy.

- Em cũng không biết nữa....Em chỉ biết là mình đã sai lầm rồi...Nhưng không thể kéo mọi thứ quay trở lại như ban đầu. Em biết mình đã làm tổn thương anh....rất nhiều.

Nguyên ôm lấy Mai vào lòng.

Anh thừa biết vì sao cô lại làm điều đó, nhưng nếu cô đã muốn giấu đến cùng thì anh cũng sẽ không đào sâu thêm nữa.

- Anh cũng vậy....anh cũng đã làm tổn thương em rất nhiều.

Anh khẽ nói, đôi tay cố gắng xoa dịu những thổn thức trong cô.

=====================================

I know I'm not the only one

Who regrets the things they've done

Sometimes I just feel it's only me

Who never became who they thought they'd be

I wish I could live a little more

Look up to the sky, not just the floor

I feel like my life is flashing by

And all I can do is watch and cry

(Tôi biết rằng mình không phải là kẻ duy nhất thấy hối hận vì những việc đã làm.

Nhưng đôi khi tôi vẫn nghĩ rằng chỉ có mình tôi là kẻ không thể trở thành người mà mình hằng mong ước.

Tôi ước rằng tôi có thể sống thêm một chút nữa.

Để nhìn về phía trước chứ không phải cúi đầu bước đi

Để cảm thấy cuộc đời như vụt sáng

Nhưng tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là nhìn lại và khóc....)

================================

Quang và Phong đều không ngạc nhiên khi thấy Mai dạo này trông tươi tắn hẳn lên.

- Dạo này hai người có vẻ rất ngọt ngào.

Phong vừa nói vừa liếc thái độ của Mai.

Cô gật nhẹ đầu, cười tủm tỉm thừa nhận.

- Ừm, thì cũng bình thường.

- Anh thì nghĩ em nên thận trọng, mẹ kế của anh không phải dạng vừa đâu. Bà ta đã đuổi được đứa con cả của chồng ra khỏi nhà thì bà ta có thể làm mọi chuyện để em từ bỏ.

Quang nói đầy nghiêm túc, có vẻ như lời nói của anh có ý hơi phủ nhận hiện tại hạnh phúc Mai lúc này, nhưng anh không muốn nhìn cô đắm chìm vào thứ ảo mộng đó để rồi một ngày khi tỉnh dậy biết mình đã mất đi tất cả.

Mặt nước tĩnh lặng luôn tồn tại những con sóng ngầm và đã là sóng ngầm thì luôn luôn nguy hiểm hơn thảy.

- Em biết chứ.

Cô từ tốn nói, ánh mắt không một chút gợn.

- Từ trước đến nay cô vẫn không thể bỏ được cái tính cách cố chấp đến khó ưa của mình Mai ạ.

- Anh thương hại em sao Phong??? Đúng, em vẫn là em thôi. Dù em biết có thể những gì đang diễn ra là giả dối, dù em biết ngọt ngào thường man trá, nhưng thả em đắm chìm vào nó còn hơn để mặc nó ra đi một lần nữa.

- Chẹp...

Phong thở dài nhìn đôi mắt hấp háy hạnh phúc của Mai lúc này lòng anh cảm thấy bất an hơn.

- Không phải kì lạ quá sao anh Quang, bà mẹ anh chẳng lẽ lại cứ giả vờ phớt lờ thế này.

- Không hẳn là bà ta phớt lờ mà bà ta đang nghĩ xem phải làm gì. Chắc bà ấy cũng không ngờ ông anh lại để cho Mai một số tiền quá lớn như thế, thậm chí trong di chúc ông còn viết rõ là nếu người thụ hưởng là Mai có bất cứ điều gì xảy ra thì toàn bộ số tài sản đó sẽ được mang đi làm từ thiện.

Quang đan hai tay vào nhau, nheo mày suy nghĩ.

- Ban đầu nếu anh chấp nhận về công ty thì anh và Nguyên đều được hưởng một số cổ phần nhất định theo di chúc cũ của ông anh là vậy. Nhưng không thể nhiều như em được, có lẽ ông anh đã cho em một tấm vé an toàn tuyệt đối nhất từ trước đến giờ.

- Tại sao ông lại tốt với em như vậy???

- hha ha ha....

Quang nhìn Mai cười lớn, Phong ngồi bên cạnh cũng hơi mỉn cười ý nhị, Mai nhìn hai người đầy khó hiểu.

- No, no no.... Ông anh đã sửa chữa sai lầm muộn màng thôi em.

- Trước đây, ông của Quang chính là nguồn cội để mẹ kế anh ta bước vào nhà này. Và ông cũng là người phản đối ra mặt việc con cháu mình yêu đường theo đuổi những người "không môn đăng hậu đối"

Phong cười nói chỉ chỉ tay vào Mai có ý trêu chọc.

- Giờ em mới biết, ông nội bình thường rất hiền lành....

- Ừm, hiền lành....với cô thôi. Cô thử nghĩ xem, một người lăn lội mấy chục năm rồi trên thương trường để gây dựng một tập đoàn gia đình vừa lớn vừa vững mạnh như vậy thì có hiền được không.

- Vì con dâu lộng hành nên bố chồng cần một người để dằn mặt thôi. Một cuộc chiến ngầm trong gia đình anh, còn em dâu ....em đúng là chỉ đang mải mê hưởng thụ tình yêu với chồng.

Quang chêm lời, anh tỏ cái điệu bộ ngưỡng mộ cường điệu với Mai khiến cô vừa xấu hổ, vừa không nhịn được cười.

- Gia đình anh hẳn rất thích chơi cờ và thích chơi cờ người.

Mai lấy bĩnh tĩnh lại hỏi Quang một câu trào phúng.

- Em quá khen đó là truyền thống lâu đời rồi.

- Cô có muốn thế cờ thay đổi không, tốt lên hậu chẳng hạn????

- Anh có dụng ý gì sao???

Thấy Phong nhao lên Mai thấy tò mò muốn nghe điều anh ta định nói.

- Ừm...Sinh một đứa con.

- Ha ha ha...

Lần này đến Mai bật cười.

- Em chưa muốn bây giờ, trong tình yêu chỉ nên níu kéo không nên giàng buộc anh biết mà Phong.

- Thế cô nên đi đông lạnh trứng đi, không kẻo già mất.

Phong giở giọng đùa cợt.

Cô đập nhẹ vào vai Phong, lườm anh một cái.

- Quang, kể cho em nghe về mẹ kế của Nguyên và bố anh đi.

Quang trầm ngâm hẳn.

Phong cũng không ba hoa gì thêm.

Mọi người đều yên lặng hồi hộp chờ từng lời Quang nói.

==========================

Huy hất nước lạnh lên mặt, cố gắng giữ cho tinh thần mình tỉnh táo.

- Màu lam ư....

Không hiểu sao khi xem lại những bức ảnh từ vụ án chị gái Mai, trong đầu anh cứ hiện lên thứ màu sắc này.

Anh có cảm giác quen đến lạ lùng, tựa như trước đây anh đã nhìn thấy nó ở đâu đó rất nhiều lần rồi.

- Ừm tôi đây, sao ngủ muộn vậy Mai.

Cuộc điện thoại lúc nửa đêm của Mai khiến Huy cảm thấy kì lạ.

- Tôi không ngủ được, càng nghĩ về anh Thành tôi lại càng cảm thấy khó hiểu. Tại sao anh ấy lại có thể giết chị Phương tàn nhẫn như vậy được cơ chứ.

- Con người mà đôi khi 1 lỗ hổng trong tâm hồn khiến họ tạo nên những thứ sai lầm không thể sửa chữa được. Nguyên đâu, sao Mai lại thức khuya thế???

- Anh ấy ngủ rồi. Tôi đã muốn gọi cho Huy nhiều lần rồi nhưng thực sự dạo này bận đến điên đầu. Gia đình tôi vẫn không thể ngờ được Thành có thể làm chuyện đó. Liệu có sai sót gì không?

Huy thở dài, cậu nhẹ giọng an ủi Mai.

- Không, anh ta chỉ đang thuộc dạng tình nghi thôi, chưa có kết luận chính thức nên Mai cũng không nên lo lắng quá. Cho tôi hỏi một chút, chị Mai có thích màu xanh lam không, lam thẫm ấy...vì Mai cũng có 1 thời gian ở với chị Phương mà.

- Ừm...

Mai im lặng ngẫm 1 hồi.

- Bà ấy thì thích nhiều màu lắm, có đợt lâu rồi tôi có đến nhà chị ấy chơi, cũng thấy có một số đồ màu đó.

- Có nhiều không??

- Cũng bình thường. toàn khăn len với mũ len hay sao ấy. Nhưng đợt đó tôi không để ý lắm chỉ thấy trong tủ rõ nhiều đồ cùng một màu xanh như thế.

- Của chị Phương à???

- cái đấy tôi cũng không rõ. Không để ý lắm, lúc điều tra thấy gì à???

" Mai đã từng nhìn thấy, nhưng lúc khám nghiệm lại không hề có đống quần áo như Mai nhớ. Một cô ấy nhớ nhầm, hai là hung thủ đã đem hết đống đồ đó đi rồi mới giết Phương." Huy ngẫm nghĩ.

- Cũng không hẳn, chỉ là tôi thấy lạ vì chiếc váy Phương mặc trên người lúc chị ấy chết có màu như vậy nên mới hỏi thôi.

- Vậy hả...

- Ừm, thôi ngủ đi....khuya lắm rồi đấy, muốn mắt ngày mai như con cú hả. Mọi chuyện cứ để công an lo, tôi và Mai lo cũng chẳng ích gì.

- Ừm, thế Huy cũng ngủ đi nhé!

- Okie, bye!!!!

Cậu cúp máy, đặt mình nằm xuống giường.

Chiếc ga giường lạnh toát khiến Huy khẽ rùng mình nhổm dậy kéo tấm chăn mỏng bên cạnh đắp lên mình, đưa tay chỉnh lại điều hòa...

Bật đèn ngủ lên, Huy tựa người vào thành giường, đeo kính lên bắt đầu nghiềm ngẫm từng quyển sách trong đống sách đặt la liệt xung quanh mình.

Huy chăm chú đến mức, bầu trời bắt đầu hơi hửng sáng mà cũng không hay.

- Màu xanh lam tưởng trưng cho tự do nhưng cũng tượng trưng cho nỗi buồn.Người ta vẫn hay liên tưởng tới nước mắt và mưa mỗi khi nghĩ đến màu xanh lam. Ngay cả thần Zues cũng là người khi buồn thích tạo nên những cơn mưa...Khoác lên mình thứ màu sắc mà thần Zues thích, hẳn cô gái này cũng không biết mình đã phạm sai lầm gì....để phải trả giá như vậy.

Vừa đặt quyển sách xuống, Huy nặng nề đặt mình xuống giường chìm sâu vào giấc ngủ.

Mặt trời bắt đầu ló rạng ở phía chân trời.

================================

��xc���



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro