Chương 19: Người yêu thương ta nhất sẽ là người....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thù hận là thứ phải trả bằng thù hận.

Con đường duy nhất để một kẻ không quyền lực trả thù thế gian nay đó chính là cho những kẻ đã chà đạp lên hắn một cơ hội để được hắn chà đạp.

=======================

Hôm nay Nguyên có đi làm sớm hơn thường lệ, anh thong thả bước vào sảnh chính hơi gật đầu mỉn cười với cô lễ tân đang đứng trực ở quầy dịch vụ khách hàng. Cô ta cũng nhìn anh tươi cười, không quên chúc anh một buổi sáng tốt lành.

Nguyên bước vào thang máy, huýt sáo khe khẽ bài hát mà mình yêu thích. Tâm trạng anh ngày hôm nay đặc biệt tốt hơn thường lệ rất nhiều, hẳn cấp dưới của anh hôm nay sẽ rỉ tai nhau hỏi xem hôm nay sếp mình có việc gì mà vui đến vậy. Có vẻ không ai chú ý rằng Nguyên hôm nay mang theo một túi đựng cơm nhỏ mà Mai dậy sớm chuẩn bị cho anh. Thật ra Nguyên cũng thấy mình hơi phấn khởi quá, bởi với mọi người ở cơ quan anh thì đó là chuyện bình thường chẳng có gì phải ngạc nhiên, nhưng anh vẫn thấy niềm vui trong lòng cứ âm ỉ cháy, chốc chốc nhìn xuống chiếc túi miệng anh bất giác lại nở một nụ cười nhẹ nhẹ.

- Nguyên.

Sau lưng anh, tiếng của anh Dũng - trưởng phòng nhân sự gọi, Nguyên đang bước vào phòng đành dừng bước lại.

- Vâng, sao vậy anh.

Nguyên lại gần Dũng ngạc nhiên hỏi.

- Có người tìm cậu đang chờ trong phòng họp đấy.

- Vậy ạ.

- Ừm.

Nói rồi Dũng vỗ vai Nguyên mấy cái và rời đi luôn, khuôn mặt anh ta liếc anh đầy ái ngại. Nguyên đoán chừng có vẻ như sắp có chuyện không tốt chờ đợi mình đằng sau cánh cửa kia.

......................

Và đúng như anh dự đoán.

Mẹ anh đã ngồi chờ sẵn anh trong phòng.

- Mẹ.

- Ừm, Nguyên ăn sáng chưa con.

Mẹ anh đứng dậy đón tay anh kéo lại ghế ngồi, ánh mắt bà thoáng đã liếc thấy túi đồ trên tay anh nụ cười như nhạt lại.

- Con ăn rồi.

- Dạo này con gầy quá. Không ăn đủ bữa hay sao mà gầy thế hả con? Để mai mẹ bảo cô Bình ở nhà hầm cho con gà gửi qua nhà cho con nhé...

Nguyên cười trừ trước lời suýt xoa xót xa của mẹ anh.

- Mẹ, sớm vậy mẹ đến có việc gì không?

- Dạo này không thấy anh về nhà nên mẹ lo chứ sao.

Dù tai anh nghe mình nói thế nhưng trong đầu anh đoán được rằng không hẳn là lo lắng mà mẹ anh tìm đến đây.

- Dạo này con bận quá, mẹ biết sắp sửa sát nhập 2 công ty nên con có quá nhiều thứ phải giải quyết mà.

- Mẹ biết....mẹ biết...

Nguyên hiểu ánh mắt mẹ anh lúc này đang muốn ám chỉ điều gì.

- Mẹ nếu hôm nay mẹ đến đây nhắc nhở con về việc ấy thì....

- Con luôn phải đề phòng ....

Mặc dù lời mẹ Nguyên nói đầy cay nghiệt nhưng khuôn mặt bà vẫn cứ dửng dưng như không, đó là lần đầu tiên sau bao năm anh cảm thấy tâm địa của con người đôi khi tăm tối đến đáng sợ. Chúng ta chỉ nhìn thấy bộ mặt của quỷ dữ khi vào cùng địa ngục với chúng, con người cũng vậy chúng ta chỉ nhìn thấy bộ mặt thật của họ khi đứng cùng trên một chiếc thuyền. Người yêu thương ta nhất cũng chính là người sẽ làm tổn thương ta nhiều nhất.

- Mẹ yên tâm.

Anh cố nở một nụ cười trấn an mẹ mình, dù trong lòng anh nỗi đau như đang quặn lại từng cơn.

- ừm, mẹ luôn yên tâm vì con mà, con trai của mẹ.

Không biết rằng đó chưa bao nhiêu phần giả dối, nhưng mỗi khi nhìn vào ánh mắt ấm áp mà mẹ anh dành cho anh như lúc này....lý trí anh dù đang lấn át thì trái tim cũng bắt anh trùng xuống.

- À mẹ đã sắp xếp một cuộc gặp mặt cho con với ông Hoài – Phó Tổng giám đốc bên công ty xuất nhập khẩu linh phụ kiện từ Đức rồi đấy. Mẹ nghe nói sau khi sát nhập, dây chuyền sản xuất của chúng ta sẽ thay mới toàn bộ, ông ta sẽ giúp cho con rất nhiều. Với lại ông ấy cũng có một đứa con gái năm nay vừa mới tốt nghiệp đại học bên Đức về, rất đáng yêu. Nhân cơ hội này con làm quen luôn.

- Vâng.

Nguyên đáp lời luôn, bởi anh biết mình có từ chối cũng sẽ không được.

- Vậy mẹ cho số điện thoại, con chủ động liên lạc với ông ta nhé.

- Vâng, mẹ gửi cho con.

Mẹ anh thấy anh nhiệt bấm điện thoại, miệng nở một nụ cười vô cùng hài lòng, Nguyên chỉ cần thấy vậy là anh có thể yên tâm rằng mẹ mình sẽ không nghi ngờ điều gì cả.

Đợi mẹ anh ra về rồi, khi trở về phòng làm việc của mình anh mới lấy máy ra hủy cuộc hẹn.

"Nguyên đã đến lúc ông cháu mình phải nhìn thẳng vào sự thật....Ông sẽ kể cho cháu nghe hết về mọi điều bấy lâu mà ta đã giấu cháu..."

Lời ông nội cứ quay vòng vòng trong tâm trí anh.

Nguyên không rời mắt khỏi hộp thức ăn để trên bàn mình, nụ cười của Mai và lời ông nội anh nói cứ quện vào nhau quay vòng vòng trong tâm trí anh lúc này.

Anh tựa người vào ghế thở hắt ra.

- Nếu như.... Em biết được điều này...liệu em có đủ tỉnh táo để tha thứ cho anh....

===========================

- Bố và mẹ anh yêu nhau từ thời con là sinh viên, thời điểm đó ông nội anh vừa làm ở cơ quan nhà nước vừa dồn vốn để mở một xưởng sản xuất đồ gia dụng nhỏ. Nhưng hồi đó thị trường đâu phát triển như bây giờ, gia đình anh đã gặp rất nhiều khó khăn, nợ nần chồng chất và suýt nữa ông anh bị đuổi việc.

Quang chậm rãi kể lại quãng thời gian trước đây của gia đình mình bằng một giọng trầm ấm đầy truyền cảm. Mai chăm chú lắng nghe, còn Phong dường như anh đã được nghe câu chuyện này rồi nên hơi lỡ đãng, anh ta tập trung gắp thức ăn nhiều hơn là lắng nghe.

- Bố mẹ anh yêu nhau vấp phải sự phản đối mạnh mẽ của ông nội, đơn giản vì trong lúc gia đình khó khăn như vậy,nếu bố anh có kết hôn hay làm gì đi nữa thì ông vẫn muốn bố anh phải có sự lựa chọn sáng suốt để giúp đỡ gia đình. Một mũi tên phải luôn bắn được 2 đích đó là tâm niệm của ông.

- Nhưng bố mẹ anh vẫn lấy nhau???

- ừm...

Quang gật đầu, mỉn cười dịu dàng nhìn Mai. Trong đáy mắt cô lúc này bắt đầu xuất hiện những suy tư chồng chéo phức tạp, anh đưa chén rượu lên uống cạn rồi nói tiếp phần còn dở dang.

- Để đến với bố anh, mẹ anh đã mang thai trước.

- Hẳn lại khi đó mẹ anh đã chịu nhiều dị nghị lắm.

Mai tự hỏi mình, không biết rằng mẹ Quang khi ấy có từng hối hận không? Chắc chắn là mẹ anh đã từng có cái cảm giác ấy, cảm giác muốn quay đầu lại để thay đổi tất cả, cảm giác hối tiếc vì quyết định cảm tính vội vàng. Nhưng cũng chắc chắn rằng mẹ anh nếu có quay ngược được thời gian thì vẫn lựa chọn tình yêu ấy, lựa chọn người yêu ấy. Cũng giống như cô, cô đã từng nhủ với lòng mình nếu như được quay ngược thời gian cô sẽ không bước đến. Nhưng suy cho cùng nếu có quay ngược được thời gian thì sự lựa chọn của cô vẫn là như vậy, vẫn tình yêu ấy, vẫn con người ấy, không hề đổi thay...

Có nhiều thứ thật khó để giải thích!

Chúng ta hằng ngày hay trách móc người khác vì sự sai lầm của họ mà quên rằng chúng ta cũng từng sai lầm và cũng vẫn đang sai lầm giống hệt vậy. Chúng ta tưởng rằng, từ tình yêu người khác mình sẽ rút được ra kinh nghiệm của chính mình, mà sự thật thì chúng ta vẫn dẫm vào vết xe đổ ấy.

Nếu tình cảm giữa nam và nữ là những thứ mà chúng ta dự đoán được, những thứ có thể dùng đầu óc định đoạt được.... thì đó chắc chắn rằng không phải là tình yêu.

- Ờ, sự thật là không những vậy mà một năm sau khi sinh anh ra, ông bà nội mới chấp nhận cuộc hôn nhân ấy. Có thể nói, mẹ anh đã cùng bố anh trải qua khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời cho đến khi hưởng được một chút hạnh phúc lại bị kẻ khác cướp mất tức tưởi mà qua đời. Mỗi khi nghĩ đến điều này, anh vẫn không thể nào tha thứ cho ông nội và bố anh.

Mai muốn nở một nụ cười để an ủi Quang nhưng dường như để nở một nụ cười lúc này sao khó khăn quá. Cô đã từng trải qua điều tương tự như thế nên hơn ai hết cô hiểu điều đó đau đớn đến đâu. Trái tim ta đập vì một người là bản năng, yêu một người cũng là bản năng, nỗi đau cũng là một bản năng. Không ai có thể cấm cản bản năng ấy...không ai có quyền!

- Chẳng phải vì thế mà bố anh không tham gia vào chuyện của gia đình từ đó đến giờ sao.

Phong chêm lời nhắc Quang khi nghe thấy anh nói ra từ hận bố mình.

- Thì sao chứ, rút cuộc ông ta vẫn lấy người đàn bà đó. Ông ta lấy rồi hối hận thì có thay đổi được gì. Bà ta đang tìm mọi cách để trả thủ ông ấy, cho đến khi bà ta chiến thắng thì bà ta mới buông tha cho Nguyên và anh.

Có vẻ như Quang đã ngà ngà say và Mai cũng vậy, từ tối đến giờ cô uống hơi quá chén.

- Mẹ kế của anh vốn là bạn thân của mẹ anh, thật hài hước khi bạn thân lại đi cướp chồng của bạn, rồi nói với bạn mình rằng: " Trong cuộc đời này chỉ có kẻ thắng và người thua chứ không có kẻ nhường bước, nếu có trách thì cũng chỉ trách tại sao mình lại sinh ra trong một gia đình không xứng." Ha ha ha ha....Nếu như anh không nghe được những lời đó thì có khi bây giờ anh đã bị bà ta lừa bởi những thứ bà ta lôi ra dụ dỗ anh em anh.

- Vậy sao bà ta còn hận, chẳng phải bà ta đã cướp chồng của người khác sao?

- thế mới nên câu chuyện, mẹ kế của anh chưa bao giờ nghĩ là bà ta là một kẻ cướp chồng người khác. Bà ta nghĩ rằng mẹ anh mới là người cướp người bà ta yêu, mẹ anh đã khiến bố anh phản bội bà ta...và việc bà ta làm đó là khiến mẹ anh phải trả giá.

- Tại sao gia đình anh vẫn giấu Nguyên mọi chuyện đến tận bây giờ? Chỉ có mỗi Nguyên không biết điều nay thôi à?'

Quang lại đưa chén rượu lên uống cạn một hơi dài.

- Bà ta không có con mà lại rất cưng chiều Nguyên nên ông nội mới yêu cầu mọi người không ai được nói thẳng ra việc này với nó.

- Vậy chẳng lẽ anh ấy không nghi ngờ gì từ bấy đến giờ?

- hồi nhỏ thì không biết nhưng lớn lên thì chắc chắn nó biết rồi, chỉ là nó không thừa nhận mà thôi.

- Sao lại thế?

-Khi mẹ anh mất, Nguyên còn quá nhỏ để hiểu mọi chuyện trong khi mẹ kế lại đối xử quá tốt với nó. Bà ta cưng chiều nó như con, túc trực lúc nó ôm đau chăm sóc nó như con đẻ của mình. Ngay cả người ngoài nhìn vào không ai biết rằng bà ấy là mẹ kế của anh và Nguyên. Ông bà nội anh cũng cứ nghĩ rằng người đàn bà đó tốt đẹp cho đến bây giờ khi bà ta bắt đầu giở bộ mặt thật của mình ra thì họ mới nghĩ cách ngăn bà ta lại.... Đã là quá muộn.....

Lời nói với đôi mắt buồn mênh mang của Quang đột nhiên khiến Mai cảm thấy toàn thân mình run rẩy. Tại sao lòng cô bỗng nhiên lại bồn chồn như vậy, tại sao một sự nghi ngờ chớp nhoáng bỗng nhiên xuất hiện trong đầu cô.

- Vậy...giữa em và mẹ kế của anh....Nguyên sẽ ...có khi nào anh ấy sẽ ....

- Cô đừng suy nghĩ quá nhiều.

Phong nhìn biểu hiện của Mai, vừa nói vừa nhếch mép nở một nụ cười nhạt tựa như anh đã đọc được cái ý nghĩ chớp nhoáng kia trong đầu cô.

- Có những thứ không nên biết nó quá rõ ràng đâu, đặc biệt khi cô đã quá quyết định ở bên cạnh Nguyên. Càng cố gắng tìm hiểu về một người nào đó, cô sẽ càng lần ra những ngóc ngách sâu xa nhất trong họ, những thứ cô sẽ không bao giờ hiểu được tại sao nó lại tồn tại trong tâm hồn một con người. Nếu cô đã đủ lòng vị tha thì hãy bước vào, còn nếu không thì hãy buông bỏ nó đi .... Để cô và Nguyên, cả 2 đều tìm thấy sự thanh thản của lòng mình.

Mai lặng người.

Cô nâng một chén rượu uống cạn 1 hơi dài.

Cái vị cay xè xộc thẳng lên mũi khiến cô bất giác trào nước mắt.

Quang đã gục xuống bàn từ bao giờ, chỉ có Phong ngồi đối diện nhìn cô với ánh mắt nhàn nhạt như chờ đợi cô lên tiếng.

- Hừ....Người yêu thương cô nhất, cũng sẽ chính là người làm tổn thương cô nhiều nhất.... Vậy nên cô hãy nghĩ cho thật kĩ vào, trước khi cô lấy tình yêu để bao biện tất cả... Cô hiểu không!!!

......................

Khi đi trên một con đường mòn đầy sỏi đá, bạn ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời và tin rằng nếu bước theo vầng sáng trước mặt thì hẳn bạn sẽ tìm thấy được con đường lớn, chỉ cần cố gắng bạn sẽ tìm thấy lối thoát của chính mình.

Nhưng đôi khi cuộc sống không giống như vậy, cuộc đời sẽ có những người không cần cố gắng mà chẳng bao giờ mắc kẹt, cũng sẽ có nhừng người càng cố gắng lại càng chạy vòng quanh.

Trong tình yêu, con người thường quá nhiều những suy nghĩ chủ quan của mình để áp đặt lên một người, tự tin rằng khi yêu mình người ta sẽ thay đổi. Cũng giống như bạn đi trên con đường mòn và mộng tưởng rằng mình sẽ đến được với con đường lớn hơn.

Và đó là lý do tại sao mọi thứ đều vỡ tan tành....

=========================

Căn nhà tối om, Nguyên lần tay bật đèn phòng khách lên.

Chiếc áo khoác của Mai vứt ngang trên ghế sofa, túi xách của cô nằm lăn lóc dưới đất, anh khẽ thở dài nhặt lên xếp chúng lại gọn vào một chỗ, nhẹ nhàng bước lên gác.

Có vẻ Mai vẫn chưa ngủ, Nguyên nhìn thấy ánh đèn vàng hắt từ phòng cô ra hành lang.

Cánh cửa phòng không đóng.

Nguyên đẩy nhẹ cửa, anh giật mình khi thấy Mai cuộn chăn nằm dưới đất, khắp người cô nồng nặc mùi rượu.

- Mai...

Anh lay người cô, cơn giận trong lòng anh bắt đầu nhen nhóm.

- Em uống với ai mà say khướt thế này.

Người cô mềm mũn, đưa tay che miệng ngáp dài không buồn trả lời Nguyên.

Anh biết lúc này có quát nạt cũng chẳng giải quyết được điều gì, chỉ còn biết thở dài đỡ cô lên giường.

- Tôi đến chết với cô....

Mặc dù miệng thì kêu ca nhưng tay thì đưa ra sờ trán xem cô có bị sốt không, tay chân có bị lạnh không, đắp chăn cẩn thận cho cô rồi mới vào phòng trong thay quần áo.

Nguyên thay đồ xong không vội lên giường mà trở ra bàn việc bật máy tính, càng cuối tháng càng nhiều việc cần anh giải quyết, chưa kể việc anh đang thuộc diện đề bạt làm đại diện phía Bắc của công ty nên càng không thể thảnh thơi được. Vậy mà vợ anh có vẻ không hề biết về việc này, cô thảnh thơi đi ăn uống say bét nhè với bạn bè rồi về nhà ngủ ngon lành thế này....

Trong lòng thì thấy bực, nhưng nhìn Mai ngủ say sưa như một đứa bé, miệng anh bất giác lại cong lên nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt nhìn về phía cô đầy dịu dàng.

Nguyên làm việc đến gần sáng.

Người anh mỏi rã rời, anh bắt đầu buông bút, vươn vai đứng dậy đi vào giường. Anh đặt mình nằm xuống, ôm lấy người Mai, ngắm mắt chìm dần vào giấc ngủ sâu không hề mộng mị.

===========================

============================

����LQ�;X�"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro