Chương 21: Tình yêu của chúng ta là như vậy đấy...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 21: Tình yêu của chúng ta là như vậy đấy...

I will leave my heart at the door

I won't say a word

They've all been said before, you know

So why don't we just play pretend

Like we're not scared of what is coming next

Or scared of having nothing left.....

Em sẽ để lại trái tim mình bên ngoài cánh cửa.

Em sẽ không nói thêm một lời nào nữa.

Tất cả đều đã nói hết cho anh biết rồi..

Vậy tại sao chúng ta không vờ như chúng ta sẽ không sợ hãi với những gì sẽ tới.

Hay sợ sẽ đánh mất tất cả....

==============================

Ông Thanh hạ cặp kính lão xuống đặt lên bàn một tiếng cạch khẽ khi thấy bóng Mai mở cửa bước vào.

Lâm – trợ lý của ông vội đứng dậy kéo chiếc ghế tựa lớn lại gần, gật đầu chào Mai không quên một câu mời cô đầy lịch sự.

- Mời em ngồi.

- Cảm ơn anh.

Mai cười nhợt nhạt, đặt mình xuống ghế ngồi đối diện với ông Thanh, tựa như cách đây một năm trước cô cũng ngồi đối diện với ông như vậy. Chỉ khác rằng, trước kia là ngày cô bắt đầu còn giờ là ngày cô kết thúc...

Lâm nhẹ nhàng ra ngoài khép cửa lại.

Căn phòng thực sự im ắng.

Mai lên tiếng, giọng nói yếu ớt của cô đầy mệt mỏi.

- Ông...cháu có chuyện muốn nói. Về lời đề nghị cách đây một năm của ông và cháu.

- ừm, con nói đi.

Ông Thanh lắng nghe đầy chăm chú, tuy nhiên khuôn mặt ông chẳng hề tỏ bất ngờ dương như ông đã biết rằng điều này sẽ đến.

- Giờ cháu muốn để lại tất cả cổ phần của mình cho Nguyên. Cháu và anh ấy sẽ chia tay.

- Được, cháu cứ làm những điều cháu muốn. Tất cả số cổ phần đó đã đứng tên cháu rồi, cháu muốn chuyển cho ai thì hãy chuyển cho người đó.

Mai trầm ngâm, cô ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt ông Thanh. Trong đầu cô lúc này xuất hiện một thứ cảm xúc kì lạ, không phải sợ hãi cũng chẳng phải kinh nể...đó là cái cảm giác hoài nghi đến nhức nhối..

- Ông có thể nói cho cháu biết lý do thực sự không?

- Lý do???

- Tại sao lại là cháu?

Ông Thanh đưa tay gấp cuốn sách trước mặt lại, mỉn cười nhìn Mai, ánh mắt dìu dịu đong đầy những tia ấm áp. Mai cảm giác như ông đang rút ngắn cách địa vị của cô và gia đình ông lại, bỏ cái bức tường mà ông vẫn cản trước mắt cô hơn một năm nay xuống, trò chuyện với cô như một người ông nói chuyện với đứa cháu dâu của mình.

- Ở đời, con người ta gặp được nhau là cái duyên...nhưng ở được bên nhau lại là tùy ở phận. Con và Nguyên, hai đứa đã là mối duyên nợ của nhau thì dù có đi hay ở thì vẫn sẽ về bên nhau. Mai này, một năm qua ở bên cạnh Nguyên, con có thể nói cho ông biết...tình yêu rút cuộc là gì hay chưa?

Mai hiểu hàm ý trong câu hỏi của ông nội, mọi mâu thuẫn trong lòng cô dường như đang khiến tâm tư cô vô cùng xáo trộn. Nên nói ra hết hay im lặng và bỏ đi giống như việc bao năm trước cô đã từng làm.

- Khi trái tim bắt đầu biết suy nghĩ như trí óc thì người đó sẽ không thể biết yêu, con có nghĩ vậy không?

Ông Thanh điềm tĩnh nói, dò xét những sắc thái trên gương mặt Mai. Ông cảm thấy hài lòng, hài lòng vì mình đã không chọn nhầm người, hài lòng vì cháu mình đã không yêu nhầm người.

- Ông chọn con là bởi vì con khác với những cô gái đã từng thích Nguyên. Con yêu Nguyên không vì bất cứ thứ gì khác ngoài tình yêu, thứ duy nhất con nhìn thấy ở nó không có gì ngoài tình yêu....Và đó là thứ duy nhất mà gia đình ta không bao giờ có thể hiểu nhìn thấy được từ nhau.

Nếu tình yêu là một ngõ tắt.

Nếu mọi con đường dẫn lối cô đến trái tim anh là một con đường tối tắm.

Nhưng đã dốc lòng thì hãy cứ bước tới.

Đó là những điều mà ông Thanh muốn cho cả Mai và Nguyên hiểu.

Tình yêu là thứ không thể dùng một phép toán để đong đếm hơn nhiều hơn, không để dùng cân để đo được hơn nặng. Tình yêu là thứ bạn phải dùng trái tim mình để lắng nghe, để thấu hiểu...và để tha thứ.

- Ông sẽ cho con thời gian để suy nghĩ, con có thể dành hết tất cả mọi thứ cho Nguyên, con có thể hận nó, căm ghét nó. Nhưng đừng rời xa nó thêm một lần nào nữa. Cứ đi theo niềm tin của con, biết đâu....những điều con biết không chỉ dừng lại ở đây.

=====================

- Chào chị, chị đến gặp anh Nguyên ạ.

Cậu lễ tân nam tươi tỉnh chào Mai từ xa, đồng thời nhấc điện thoại lên gọi vào phía trong.

- Anh Nguyên đang ở trong phòng đó chị.

Mai gật đầu nhẹ đáp lại sự lịch sự của người đó, nhẹ nhàng bước vào trong.

Hầu như mọi người trong văn phòng Nguyên đều biết mặt Mai, nhìn thấy cô bước vào ai cũng tươi cười hỏi dăm ba câu bông đùa. Trong hàng vạn cái ánh mắt đang nhìn về phía cô lúc này, chứa bao nhiêu phần trăm khao khát, chưa bao nhiêu phần trăm hờn ghen, có bao nhiêu phần trăm soi xét... Mai đều có thể cảm nhận được. Chỉ thấy nực cười bởi chính mình cũng hùa theo đáp lại những ánh mắt đó bằng nụ cười đôi phần giả dối của mình.

Cuộc sống là một trường học mà không hề có lễ tốt nghiệp dành riêng cho ai. Ở đây...chúng ta buộc phải học cách từ bỏ một số thứ, buông tay với những thứ không thuộc về mình, quên đi một vào điều và tha thứ cho những người đã từng làm ta cảm thấy thương tổn... Quan trọng hơn cả đó là ta phải biết tha thứ cho chính mình ....để có thể tàn nhẫn hơn một chút.

- Chưa tan làm mà, sao em lại tới đây.

Nguyên ngạc nhiên nhìn đồng hồ rồi hỏi vợ mình.

Gương mặt cô lúc này thoáng ẩn hiện một nỗi buồn man mát, ánh mắt tựa như không hề lay động lạnh lùng nhìn anh, nhưng nhanh chóng thỏa lấp điều đó bằng một nụ cười hắt ra hờ hững.

- Ừm...em hơi mệt nên xin phép về sớm một chút, ghé qua chỗ anh luôn để anh khỏi phải đón.

- Sao không gọi điện, em đi bằng gì qua đây.

- Em bắt taxi.

- vậy hả???

Nguyên cảm thấy hơi lo lắng nhìn sắc mặt Mai.

Thường thì Mai hay đi xe bus hơn là đi taxi, đó là một thói quen từ lúc anh yêu cô cho đến khi anh lấy cô...rất ít khi anh thấy vợ mình thích bắt taxi đi đâu đó. Một là đi bộ, đi xe máy và thông thường hơn cô có vẻ thích bắt xe bus, phải chăng hôm nay cô mệt trong người thật.

- Em ngồi đi, có mệt lắm không? Công việc cũng xuôi xuôi rồi anh sẽ xin phép về sớm.

Chỉ đảo mắt qua Mai cũng biết, công việc xuôi xuôi mà Nguyên nói hiện tại đang chất chồng chất đống lên trước mặt anh. Anh ấy...thực sự lo cho mình, Mai thầm nghĩ, thấy trong mình có một niềm vui nhè nhẹ nhem nhóm.

- Thôi, em ngồi chờ. Anh cứ làm việc đi.

Nguyên ngần ngừ nhìn Mai.

- anh cứ làm việc đi.

Mai đặt mình xuống ghế tựa, đẩy Nguyên về phía bàn làm việc.

Anh gãi gãi đầu ái ngại, lúc sau mới ngồi xuống tiếp tục công việc của mình.

Căn phòng khá yên lặng vì cả anh và cô không mở lời nói với nhau được mấy câu. Mai ngồi đọc tin tức trên điện thoại còn Nguyên thì bắt đầu xử lý nốt công việc dang dở của mình.

Lát sau thấy yên ắng quá Nguyên cất tiếng hỏi.

- Em đói không?

- Không, anh cứ làm đi mặc kệ em.

Mai vừa chống tay vào cằm vừa đọc cuốn sách Nguyên đang đọc dở ở trên bàn.

Anh lắc đầu lại cúi mặt xuống máy tính.

- Chúng ta cứ tưởng rằng mình hiểu hết về người khác, bởi chúng ta nhiều tuổi và từng trải hơn họ, nhưng thực chất chúng ta lại chẳng biết gì...

Mai bỗng nhiên lên tiếng, Nguyên ngừng tay đánh máy lại khó hiểu nhìn cô. Mai mỉn cười quay sang nhìn anh, thấp thoáng đâu đó trong đáy mắt cô vẫn đang cố tìm kiếm một thứ nơi ânh để tiếp tục hi vọng.

- Chúng ta cứ tưởng rằng mình hiểu hết về nhau, bởi chúng ta cùng trải qua một mối quan hệ rất dài bên nhau, nhưng thực chất chúng ta lại chẳng biết gì cả... Quyển sách này viết thế...

- Ha ha ha....cuộc sống sẽ trở nên vô nghĩa nếu em biết hết mọi điều về người khác, vợ ạ.

Nguyên ngồi xuống bên cạnh Mai từ bao giờ, anh choàng tay ôm lấy vai cô, cúi xuống mâm mê đôi môi mềm mại của cô.

- Giống như đôi môi em hầu như ngày nào cũng đỏ cam hôm nay lại chuyển mày đỏ hồng.... Điều đó cũng khiến anh cảm thấy tò mò tại sao hôm nay em lại muốn thay đổi. Hay giống như việc em hôm nay vui vì một điều vu vơ, ngày mai lại buồn đột ngột, khiến anh lo lắng.

- Ừm, anh nói đúng.

Mai nhẹ chạm ngón tay lên bờ môi chồng, cô nhướng người lên chạm vào môi anh, đắm mình vào nụ hôn ngây ngất thêm một lần nữa.

- Thỉng thoảng em tìm đến chỗ làm của anh không báo trước thế này...sao định bắt xem chồng mình có đang lăng nhăng với cô nào không hả???

Dứt nụ hôn, anh ôm cô vào lòng, bông đùa nói.

- Vậy anh có không?

- Có khả năng lớn lắm.

- Ha ha ha....Vậy...

- Vậy sao???

- Vậy em sẽ phải để anh ra đi rồi.

- Nói vớ vẩn.

Nguyên véo nhẹ tai Mai mắng.

Anh cười lớn đứng dậy, lại gần bàn làm việc thu dọn sổ sách, giấy tờ.

- Về thôi, anh đưa em đi ăn. Hôm nay anh sẽ tan làm sớm.

Mai mỉn môi bước lại gần phía Nguyên, vòng tay anh qua người mình, ôm lấy anh nũng nịu nói.

- Vậy hôm nay đưa em đi hẹn hò đi... Lâu rồi em không đi xem phim, mua sắm rồi...chán quá.

Nguyên cảm thấy hơi kì lạ.

Mai hôm nay có vẻ tâm trạng hơn, nhõng nhẽo hơn mọi hôm.

Không biết cô đang buồn chuyện gì mà cảm xúc lại thất thường như vậy.

Anh thơm nhẹ lên mái tóc cô, giọng anh thì thầm ấm áp.

- Được rồi, hôm nay sẽ làm mọi điều mà em thích.

======================

Huy mệt mỏi bước ra khỏi phòng hỏi cung, anh vươn vai, đưa tay che miệng ngáp dài.

- Anh sẽ nói cho chị Mai biết chứ???

- Chuyện gì??

Huy hơi giật mình quay lại nhìn Như Phong ngạc nhiên hỏi.

- Chuyện hôm nay, hắn đã nói với anh đấy.

- Ha ha ha...Có thể. Nhưng không phải ngay bây giờ, nói với Mai phải lựa cơ hội. Về thôi em.

Huy nói rồi bước chầm chậm xuống thềm.

Như Phong khẽ mỉn môi, cô khoang tay lại đi sóng ngang với cậu.

- Anh hiểu chị ấy tường tận như vậy, hai người không đến được với nhau không thấy hoài phí sao?

- Em đang ghen đấy à.

Nhìn Phong, Huy hỏi một câu nửa đùa nửa thật rồi cẩn thận để ý từng cảm xúc đang thay đổi chầm chậm trên khuôn mặt cô. Phong vẫn là một cô gái cứng rắn, ngay cả lúc này dù trong lòng cô đang trào lên những cơn sóng ngầm thì khuôn mặt vẫn không hề tỏ ra khó chịu. Điều này với một số người sẽ cảm thấy khó chịu nhưng còn Huy lại cảm thấy điều đó với anh vô cùng thu hút.

- Anh nghĩ xem...em là bạn gái anh, em không ghen thì có phải có vấn đề không!

- Nếu em không ghen thì anh sẽ rất buồn.

Cậu cúi xuống, chạm vào má Phong một nụ hôn man mát như cơn gió đầu hạ.

Hai má cô ửng hồng, đưa tay đập nhẹ vào người cậu.

- Làm cái gì thế!!!

- An ủi em.

- Xì....

- Không phải em điều tra anh rất kĩ sao, nếu em đã biết vậy tại sao vẫn còn yêu anh.

- Vậy còn anh, anh đã biết như vậy sao còn đáp lại tình cảm của em.

Quả là một cô gái thông minh, anh biết cô ấy sẽ không trả lời câu hỏi của anh một cách dễ dàng, Huy nghĩ và thầm cười trong đầu mình.

- Trong công việc hay tình cảm, em luôn là một cô gái chắc chắn. Em luôn đứng trong một vòng tròn mà mình tự vẽ ra, không bao giờ dám bước chệch khỏi quỹ đạo đó cho đến một ngày em gặp được anh. Anh nói đúng, em đã điều tra anh rất kĩ càng, chính vì thế mà em bắt đầu yêu anh. Những câu chuyện về anh mà người ta thêu dệt lên hay con người thật của anh, chúng đều ám ảnh em.

Vừa nói, đôi tay Phong buông xuống đan chặt lấy tay Huy.

- Phong, nếu anh rời khỏi đây...em có muốn đi cùng anh không?

- Nếu em đi cùng anh cũng đồng nghĩa em sẽ phải bỏ ngành này mãi mãi.

- Anh biết.

Cậu khẽ nói, đôi môi chợt mỉn cười vu vơ.

- Vậy anh cũng biết nếu anh rời khỏi đây thì em và anh sẽ....

- Anh biết.

Huy ôm lấy đôi vai Phong, cảm nhận hơi ấm mong mảnh tỏa ra từ cơ thể cô ngay sát bên mình, mùi nước hoa quen thuộc dìu dịu.

- Tình yêu của chúng ta là vậy đấy...

Lời Phong nói ra có vẻ nhẹ tênh, nhưng sao cả cô và Huy đều cảm thấy lòng mình nặng nề đến vậy.

Liệu tình yêu giữa chúng ta có phải là như vậy không?

All I ask is...

If this is my last night with you

Hold me like I'm more than just a friend

Give me a memory I can use

Take me by the hand while we do what lovers do

It matters how this ends

'Cause what if I never love again...

"Mọi điều ước mong của em chỉ là...

Nếu như đêm nay là đêm cuối cùng được ở bên anh.

Hãy chặt em hơn vòng tay một người bạn.

Trao cho em những kí ức mà em có thể cất giữ.

Nắm lấy tay em như chúng ta còn là một đôi tình nhân thực sự.

Bởi biết đâu, em sẽ chẳng thể yêu thêm một ai khác..."

=======================

- Ăn nhiều vào.

Nguyên gắp thức ăn sang đĩa cho Mai.

- Anh không ăn à?

Thấy Nguyên chỉ uống rượu, Mai lo lắng hỏi.

- Vừa nãy anh ăn bỏng ngô nhiều quá nên đầy bụng rồi. Em ăn đi, để ý anh làm gì.

- Anh dạo nay rất hay bị khó tiêu. Mai tranh thủ đi khám xem sao?

- Khó tiêu là chuyện thường mà. Uống thế này chốc nữa là tiêu ngay.

- Anh chỉ toàn chủ quan, toàn uống mấy cái thứ độc hại này rồi sau còn hỏng gan nữa chứ chẳng đùa đâu. Mai đi khám ngay cho em yên tâm đi.

- Biết rồi...dạo này vợ hay lo lắng cho chồng thế. Hay lo lắng là chồng sức khỏe yếu không chiều được vợ.

Anh nháy mắt trêu chọc cô, cô hơi ngượng đập nhẹ vào tay anh mắng nhỏ.

- Chỉ có cái nói linh tinh là giỏi.

- ha ha ha...

Nguyên cười sảng khoái, nhìn bộ dạng ngại ngùng của Mai khiến anh thấy hưng phấn hơn thường lệ. Ôm lấy người Mai, anh cúi xuống khẽ thì thầm trêu chọc cô tiếp thì đằng xa có bóng người tiến lại phía mình.

Nguyên buông vai vợ mình, hơi nheo mày nhìn người đang đi đến. Mai cũng ngừng cười nhìn theo hướng mắt của chồng mình.

- Nguyên??

- Anh Vũ.

Nguyên vội đứng dậy bắt tay người quen.

- Anh đi đâu thế này?

- À có hẹn ở với Phong ở đây.

- Ra thế.

- Đây là vợ em – Mai còn đây là Vũ – bạn của anh và Phong.

Anh tươi cười nhìn Vũ rồi quay sang nhìn Mai.

Mai lúc ngồi im một chỗ tựa như một bức tượng, mặt cô xám ngắt lại, ánh mắt chằm chằm nhìn về phía Vũ, đôi môi bỗng run rẩy.

Nguyên vội lay người Mai, hoảng hốt hỏi.

- Em sao vậy???

- Vợ cậu sao vậy? Em có sao không?

Vũ cũng quan tâm cúi lại gần hỏi thăm Mai.

- Anh...anh là ai???

Vũ trợn tròn mắt nhìn Mai rồi quay sang nhìn Nguyên. Anh ái ngại nhìn Vũ cười trừ rồi lại lay người vợ mình lần nữa.

- Em...sao lại hỏi cái gì linh tinh thế.

- Anh ấy là Vũ – bạn của Phong. Chắc nó ít khi kể nên em không biết thôi. Trước lạ sau quen mà em.

Nguyên vẫn không hiểu sao Mai lại cư xử như vậy, nhưng vẫn nhẹ nhàng lựa lời giúp cô bình tĩnh lại.

- Anh không nhận ra à...Có lẽ lâu rồi nên anh ấy trông khác với ảnh, anh ấy là anh trai em...Anh Long, là anh phải không?

- Long...??? Em ơi, em hiểu nhầm gì rồi. Anh là Vũ.

- Không, chắc chắn là anh...Chắc chắn anh là anh trai em.

Mai nói, nước mắt cô tự nhiên cứ trào ra như mọi vết thương xưa cũ lại nhức nhối trở lại.

- tại sao...tại sao...anh đã đi đâu suốt thời gian qua.

- Mai!

Tiếng Nguyên quát lớn.

- Em bình tĩnh lại chưa.

Thấy đám đông trong nhà hàng quay sang nhìn họ, Nguyên mới bắt đầu nói nhỏ tiếng lại.

- Em bị làm sao vậy... Xin lỗi anh, có lẽ cô ấy thấy anh giống với anh trai đã mất của cô ấy quá nên...bị nhầm.

- Không, em không thể nhầm được. Là anh trai em, sao em có thể nhầm được...Anh là anh Long phải không, phải không? Trả lời em đi.

Vũ từ ngạc nhiên chuyển sang có chút dè dặt nhìn Mai đầy ái ngại.

- Xin lỗi nhưng tôi...không phải.

Nguyên thấy thế vội vàng gọi người thanh toán, ôm lấy người Mai đứng dậy, kéo cô ra xe.

- Anh thông cảm, khi khác mình nói chuyện sau anh nhé.

- ừm...cậu và vợ cứ về đi.

Vũ đưa tay chào Nguyên, anh nhìn sang Mai khẽ lắc đầu nhè nhẹ.

- Không, buông em ra.

Mai hất tay Nguyên ra, chạy về phía Vũ.

Ánh mắt như van nài anh hãy nói ra rằng mình chính là anh trai của cô.

- Xin lỗi em...nhưng anh...

Vũ chưa dứt hết câu, dường như mọi thứ trước mặt Mai tối sầm lại.

Nguyên vội vàng chạy đến đỡ lấy người vợ mình đang khụy xuống.

- Mai...em sao vậy, tỉnh lại đi.

=============================

���������r��

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro