Chương 26: Yêu một người có lẽ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"My tea's gone cold I'm wondering why I..

got out of bed at all

The morning rain clouds up my window..

and I can't see at all?

=============================

Nguyên nằm dài trên chiếc ghế tựa ngoài phòng khách, gối đầu lên một bên chân Mai, thoải mái xem bộ phim đang chiếu trên tivi.

Mai thì không để tâm lắm vào bộ phim hành động nhì nhằng mà Nguyên đang xem, cô ngồi nghịch tóc anh, chốc chốc lại cố gắng tìm những sợi tóc bạc đang ẩn mình rất kĩ trong mớ tóc lòa xòa của chồng.

Hẳn là lâu lắm rồi, hai người mới được ngày chủ nhật ở nhà cùng nhau thảnh thơi không vướng bận công việc như vậy. Cả hai chỉ muốn nằm dài bên nhau cả ngày, nên đã quá trưa rồi hai vợ chồng vẫn chưa ăn gì.

Điện thoại Nguyên đổ chuông liên hồi.

Anh ngại không muốn ngồi dậy, nhưng bị Mai véo tay nên đành hậm hực ngồi dậy đi vào phòng bếp nghe máy.

- vâng, mấy giờ anh qua. Vậy ạ, vợ chồng em vẫn chưa ăn gì, đây đang định dẫn nhau đi ăn đây.

Mai loáng thoáng nghe tiếng Nguyên nói chuyện với ai đó từ bếp vọng ra, cô cũng không để tâm lắm, trườn người xuống nằm dài đúng chỗ Nguyên vừa rời đi.

Anh trở lại phòng khách, thấy cô đang lười biếng vươn vai chiếm chỗ của mình, cười nhẹ bước lại gần, cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn sâu cũng lười nhác không kém.

Yêu một người có lẽ là như vậy.

Cùng ở bên nhau lười biếng, cùng quấn quýt.

Chỉ cần ngắm nụ cười vô tư không chút sầu bi của người kia, biết họ hạnh phúc trong lòng mình cảm xúc cũng dâng trào.

- Anh Quang nói tối qua nhà mình ăn, em nấu món gì mới mẻ đi.

Nói một cầu Nguyên lại cúi xuống đặt vào môi Mai một nụ hôn, anh nằm bên cạnh ôm cô nói chuyện nũng nịu như một đứa bé.

- Haixx... sao anh không từ chối, em ngại đi chợ, hôm nay thích ăn hàng. Chán.

- Lười thế, lâu lắm rồi không chịu nấu cơm cho chồng. Mình lấy phải cô vợ lười.

- Hừ, kệ em.

Mai ôm cổ Nguyên, mắt híp lại, vươn cổ lên đặt môi mình lên môi anh.

Một cô gái vốn dĩ khô khan lạnh lùng như cô, trước mặt người mình yêu cũng biết nhõng nhẽo làm nũng, cũng biết ôm hôn ngọt ngào. Mai cũng cảm thấy ngạc nhiên bởi chính mình, khi ở bên cạnh Nguyên cô giống như được là chính cô – một người bấy lâu cô cất giấu. Một người không màu mè, không phải gồng mình gắng gượng để mạnh mẽ, một người đơn giản chân thành và mộc mạc nhất. Khi vui cô cười thât lớn, khi buồn cô sà vào lòng anh khóc thật nhiều, cô nói yêu anh ở mọi nơi kể cả trong từng giấc ngủ.

Từ khi nào...cô biết yêu thương người khác hơn bản thân mình như vậy?

Từ khi nào?

.................................

- Hôm qua ông nội có nói, dự án bất động sản của nhà mình sang năm là hoàn công rồi. Anh định mua một căn hộ ở đấy.

- Anh định chuyển nhà à?

- Không, anh muốn đón bố em và các em em lên đây.

- Nguyên.

Nguyên nói đến đây, gương mặt Mai sạm lại.

- Mình đã cãi nhau về việc này bao nhiêu lần rồi mà anh vẫn cứ như vậy.

- Em cũng đứng cố chấp nữa, bao nhiêu năm rồi. Giờ em cũng đã tìm được anh trai, bố biết được chắc cũng sẽ rất vui. Con nào mà chẳng là con, con mình dứt ruột đẻ ra, trước đây anh trai em mất bố em cũng rất đau lòng, em không biết hay sao?

Mai định cãi lại điều gì đó, nhưng Nguyên đã nhanh chóng chặn lời cô lại.

- Em đừng nói với anh là chỉ có cậu bạn Huy mới hiểu được. Anh là chồng em, anh không hiểu em thì ai hiểu hơn đây. Mẹ anh cũng không tốt, nhưng anh chưa bao giờ hận bà ấy vì lợi dụng anh, cũng chưa bao giờ hận bà ấy vì đã hại mẹ anh. Tất cả đều chỉ vì một chữ yêu, em hiểu không đồ ngốc!!!

Cô quay mặt đi, cô không muốn nhìn vào ánh mắt Nguyên lúc này.

Mai biết, chồng mình nói đúng.

Bao năm rồi, hận thù thì đã nguội lạnh nhưng chẳng hiểu sao vẫn không thể tha thứ.

Mai biết mình ích kỉ, dù là giả vờ cô cũng vẫn không thể tha thứ được cho bố mình.

Nguyên nhận ra Mai đang trăn rở, anh cũng chỉ biết thở dài phiền não ôm lấy cô vào lòng, cố gắng dỗ dành để cô nguôi ngoai đi những nỗi uất hận trong lòng mình.

- Kể từ ngày em lấy anh, em nghĩ xem em đã gọi điện về cho bố em lần nào. Lần nào bố gọi hỏi han, anh cũng bắt máy. Các em em cũng đã lớn hết rồi, giờ bố em già cả mà vẫn còn phải lo cho chúng nó. Mình giúp được gì thì giúp mà em, cuối cùng cũng là gia đình mình mà.

- Haixxx... anh có nói gì, em cũng sẽ không về.

-Anh không bắt em về quê, mà anh muốn em thỉng thoảng gọi điện cho bố. Rồi sang năm anh sẽ mua căn hộ trên này, đón bố và em em lên, chỉ cần em đồng ý vậy thôi.

- Tùy anh.

Nghe Mai nói thế, Nguyên phần nào cũng hiểu cô đã dần thỏa hiệp.

Anh cười cười, béo nhẹ hai má cô ra mắng yêu.

- Đồ ngang bướng. Ăn gì mà bướng thế.

- Kệ em.

Mai quay mặt đi giả vờ dỗi.

Nguyên kéo cô ngồi dậy.

- Thôi, vợ chồng mình đi chợ, lát còn đón khách.

- Suốt ngày bạn bè tiệc tùng...

Mai than vãn đứng lên, không quên đập vào người Nguyên một cái cho bõ tức.

- Suốt ngày kêu ca...em sẽ bị già đi đấy.

Cô quắc mắt quay lại lườm anh.

Anh cười toe toét, chạy lại ôm lấy cô kéo lên nhà cùng thay đồ.

==================

Thuận – bố Nguyên, trâm ngâm nâng ly rượu trên tay đưa kề đến miệng nhấp một chút.

Màu đỏ sậm của rượu vang nhạt đi dưới ánh đèn, sóng sánh ánh lên những tia vàng lấp lánh, quyến rũ tựa như một cô thiếu nữ đang thời xuân sắc.

Ngồi đối diện ông là vợ mình -Kiều Anh, tối nay bà diện một chiếc đầm ngủ bó sát với đường xẻ cao khéo léo khoe đôi chân trắng muốt nõn nà của mình. Ngồi một lát, bà tựa người nằm ngang ra chiếc sofa dài, đôi mắt ngắm nghiền, miệng lẩm nhẩm hát theo thứ nhạc Trịnh réo rắt buồn từ chiếc máy phát nhạc cổ đặt ở góc phòng.

Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay

Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời

Tay măng trôi trên vùng tóc dài

Bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này

Tuổi nào ngơ ngác tìm tiếng gió heo may.....

........................

Có một câu chuyện như vậy.

Ngày xưa, có một nàng công chúa kiều diễm, sống trong một tòa lâu đài tráng lệ. Mọi điều trên đời này nàng ước, nếu không làm được người ta cũng sẽ mua được nó cho nàng. Cuộc đời này, nàng cứ nghĩ rằng mình chẳng cần điều gì nữa vì tất cả đều đã ở sẵn ngay trước mặt mình rồi, cho đến ngày...tình yêu đến.

Nàng cũng giống như bao người nghĩ rằng một câu chuyện cổ tích thì hoàng tử sẽ phải yêu công chúa, vậy mà trong câu chuyện của nàng, chàng hoàng tử ấy lại yêu một con bé nghèo hèn không có gì trong tay.

Cuộc đời sao lại bất công, nàng công chúa nghĩ như vậy.

Con bé đó không xứng đáng với tình yêu ấy, bởi nó chỉ là một con bé nghèo hèn đến thảm thương, không bao giờ có lấy một bộ cách đẹp để khoác lên người chứ đừng nói đến một bộ quần áo sang trọng.

Nhưng... hoàng tử của nàng thì lại mê muội nó đến phát điên.

Mặc cho gia đình chàng ngăn cản, mặc cho gia đình nàng thúc ép, chàng vẫn quyết đến với người mình yêu. Vì cô ta, chàng sẵn sàng bỏ tất cả.

.............................

Tưởng như chàng hoàng tử đã kết hôn với cô gái kia thì nàng công chúa của chúng ta sẽ từ bỏ, nhưng tồi tệ hơn những gì chúng ta tưởng nàng không những không từ bỏ mà con nuôi những hận thù từ năm này qua năm kia.

Có được trái tim nàng mà lại không yêu nàng, đó hẳn là điểm bắt đầu của một bi kịch sâu thảm.

Tại sao nàng bị từ chối phũ phàng như vậy, nàng có gì thua kém.

Tại sao chàng ta lại quá cao ngạo tin tưởng vào cái tình yêu vĩnh cửu không cần vật chất xung quanh.

Tại sao họ lại làm tổn thương trái tim của nàng.

Rồi, nàng tìm mọi cách để đoạt lấy tình yêu của người khác, nàng không từ một thủ đoạn nào để dành lấy người mình yêu kể cả điều đó có khiến cho cô gái kia phải chết.

Và cuối cùng, nàng cũng có được người ấy.

Chỉ tiếc rằng, thứ trong tay nàng chỉ là một nắm đất không có linh hồn.

................................

- Anh có thấy mình độc ác không, khi bao năm qua ngay cả tình thương anh cũng không hề dành cho em lấy một chút. Em tồi tệ đến vậy sao?

- Cô không biết mình tồi tệ hay sao?

Đáp lại câu hỏi chát chúa của Kiều Anh, Thuận chỉ nhếch môi cười nhạt nói.

- Nguyên không hề biết cô là mẹ kế của nó cho đến tận bây giờ, nó cũng không hề biết cô là người hại mẹ đẻ nó. Cô nghĩ xem gia đình chúng tôi còn phải đối xử với cô như thế nào nữa, cô mới thấy thỏa.

- Thỏa ư??? Bao giờ anh đối xử như vậy với em, mà không phải từ gia đình anh, thì có lẽ khi đó lòng em mới thỏa. Cho đến tận bây giờ, em vẫn không biết là mình nên hận hay nên tha thứ cho anh.

Kiều Anh nhắm mắt, trái tim bà cảm giác như không còn đập được nữa, nhưng bà vẫn cố không để cho nước mắt rớt xuống từ khóe mi đang cay xè của mình.

Đã bao nhiêu năm bà nuốt những thứ còn đắng hơn như vậy vào lòng mà không dám oán thán, đã bao nhiêu năm bà không muốn khóc mà nước mắt cứ tự động rơi.

Là gia đình họ đã ép bà đến con đường này.

- Kiều Anh, cô nên nhớ người hận cô là tôi. Bao nhiêu năm nay, tôi sống im lặng để cô dương vây dương cánh vẫn không đủ hay sao. Cô vẫn luôn là thứ đàn bà ích kỉ như vậy từ trước đến nay không hề thay đổi.

- Ha ha ha ha

Kiều Anh nhìn Thuận cười lớn.

- Đúng em vẫn không hề thay đổi. Tất cả mọi thứ em làm đều là vì yêu anh.

Yêu một người có lẽ là như vậy.

Vì cho đi quá nhiều thứ nên đã luôn cố chấp đến mù quáng với tình cảm của chính mình.

Rồi cuối cùng khi nhận ra mình là người đau khổ nhất thì đã không còn lối thoát nữa rồi.

"My tea's gone cold I'm wondering why I..

got out of bed at all

The morning rain clouds up my window..

and I can't see at all

And even if I could it'll all be gray,

but your picture on my wall

It reminds me, that it's not so bad,

it's not so bad.."

========================

- Em đang đi đâu thế?

Nguyên tranh thủ lúc rỗi việc gọi cho Mai vì thấy tin nhắn của cô gửi bảo anh đến đón muộn.

- Sắp đi chơi nên em đi mua vali với một ít đồ .

- Không chờ anh à, em đi với ai thế.

Anh ngạc nhiên nhìn đồng hồ rồi nói tiếp.

- Hôm qua bảo anh đến đón sớm cơ mà?

- Em đang chuẩn bị tan làm thì Trà đến, hai đứa ngồi buôn một hồi thì nó rủ em đi mua đồ luôn. Nó cũng chuẩn bị đi du lịch. Lát nữa, anh qua đón em cũng được, giờ em đang đi lượn quanh trung tâm thương mại mua được một ít rồi.

- Trà??

- À, anh không nhớ à, cái đứa hôm trước đến nhà mình ấy.

Nguyên nghe thấy tiếng con gái khúc khích cười bên cạnh điện thoại của vợ, anh cũng thấy hơi an tâm được một chút.

- ừ, anh nhớ rồi. Thôi em cứ đi với bạn đi, nhiều đồ quá thì thuê người ta chở về chứ đứng có ôm một đống theo người nhé. Lát nữa đến anh gọi.

- Okie, bye anh.

Nguyên vừa cúp máy thì cánh cửa phòng anh vang lên ba tiếng gõ.

- Mời vào.

Anh ngẩng lên thấy mẹ mình bước đến gần chỗ anh làm việc, nụ cười đầy tươi tắn của bà hôm nay trông rất bí hiểm.

- Mẹ, sao đến lúc này vậy.

- Con trai chưa tan làm à?

- Vâng, con chuẩn bị đây.

- Mẹ đã làm xong thủ tụ rồi, mai mẹ sẽ bay.

- Mẹ đi sớm vậy à, thôi mẹ cứ đi cho khuây khỏa rồi về, bên đó dì Hoài cũng muốn mẹ qua chơi lâu rồi.

- Ừm...nhưng trước khi đi, mẹ phải đến gặp con để nói với con vài lời.

Nguyên hơi sững người nhưng anh dường như đã dự liệu trước điều này.

- Vâng.

- Dù em không sinh ra con, nhưng mẹ cũng đã nuôi con mấy chục năm nay. Con dù không yêu quý mẹ nhưng ít nhất cũng ủng hộ mẹ dù bất cứ chuyện gì xảy ra, con nghĩ có phải không?

- Mẹ...chẳng lẽ mẹ vẫn suy nghĩ vì những điều ông nội nói sao?

Mẹ Nguyên cười nhạt, bà chậm rãi đứng dậy, đôi mắt liếc xuống nhìn anh đầy khinh bỉ.

- Đó chỉ là một phần, phần còn lại mẹ cảm thấy mình đau bởi sự phản bội nhiều hơn, khi con ở đấy chỉ chống mắt nhìn mẹ.

- Mẹ....con đã luôn bênh vực mẹ dù bất cứ chuyện gì, từ trước đến nay đều là như vậy. Nhưng tại sao, 5 năm trước, mẹ lại khiến con và Mai chia tay, tại sao hả mẹ?

Nguyên cũng đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt mẹ mình nói không hề e ngại.

- Cái chết của chị Hoàng Anh – bạn của anh Quang, phải chăng mẹ cũng dính líu vào. Tại sao hả mẹ?

- Ha ha ha ha...bởi chúng nó là những đứa không xứng đáng con hiểu không? Các con còn quá ngây thơ, chúng nó là những đứa không đủ đẳng cấp đến bước vào thế giới này.

Đến giờ phút này khi chính tai nghe mẹ mình nói những điều như vậy, Nguyên thực sự choàng tỉnh sau một cú tát đau đớn của sự thật.

- Vậy, ai mới đủ?

- Ai rồi con sẽ biết.

Nói rồi, mẹ Nguyên rút từ túi xách ra một bức ảnh, bà quăng xuống bàn làm việc của Nguyên.

- Trước khi mẹ đi, mẹ muốn con biết nó. Nó là em gái con, tuy nó không cùng huyết thống với con nhưng thực tế thì nó vẫn là em gái con. Nó luôn ao ước có một cuộc sống như con, mà mẹ dường như chỉ biết chăm lo cho con mà bỏ quên nó.

- Cô gái này...

Nguyên cầm bức ảnh lên, đầu óc anh gần như quay cuồng không thể định hình được bức hình trước mặt mình.

- Cô ta...

- Nó tên là Trà...Chắc con đã từng gặp nó rồi.

- Bà....

Anh không nghe thêm bất cứ lời nào từ mẹ mình nữa chạy thục mạng ra khỏi phòng.

Bàn tay anh run lên nhấn vội số điện thoại trên máy.

Những đáp lại Nguyên chỉ là những tiếng tút dài vô vọng.

-----------------------------------

�����CR�3%P

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro