Chương 7: Đừng bao giờ đưa tình yêu vào giấc ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Đừng bao giờ đưa tình yêu vào giấc ngủ

Lặng yên nghe tiếng mưa rơi, lặng yên để thấy đêm trôi

Lặng yên nghe tiếng thở dài, lặng yên nghe xót xa trong tôi.

Lặng yên khi anh nói chia tay, lặng yên nghe nước mắt rơi.

Lặng yên trong cơn mưa buồn, lặng yên nghe nỗi cô đơn.

==========================

Đừng bao giờ đưa tình yêu vào giấc ngủ bởi nó sẽ khiến chúng ta thao thức cả đêm....

Mỗi khi khép mắt lại, Mai vẫn luôn tự nhủ mình về điều đó.

Nhưng, khi đôi chân bắt đầu chênh vênh len theo những ảo mộng, cô lại bật dậy giữa đêm khuya và bắt đầu thức cho tớ sáng. Người ta bảo mất ngủ là triệu chứng của những người bị suy sụp tinh thần, không chữa sớm lâu ngày thế thành tâm bệnh muốn chữa cũng khó khỏi. Mai hẳn biết rất rõ điều đó....vậy mà cô vẫn để những cơn mất ngủ ấy kéo đến triền miên, hết đêm này qua đêm khác mà chưa một lần muốn uống thuốc.

Huy hay bảo đó là do cô muốn hành hạ thể xác mình, với một người như cô có lẽ chết đi sẽ nhẹ nhõm hơn là sống. Tuy lời cậu ta nói có chút tàn nhẫn, nhưng Mai không bao giờ phủ nhận điều đó. Phải, cô đã từng muốn chết...muốn kết thúc tất cả những oán hận, những đớn đau trong lòng mình thật nhanh chóng và nhẹ nhàng. Nhưng rồi cô vẫn không thể chết được, bởi bản thân cô cảm thấy sợ hãi và hối tiếc với sự lựa chọn đó của mình và cũng bởi sâu trong lòng cô khao khát sẽ được yêu lại người ấy một lần nữa...

Dù chỉ một lần, cô vẫn muốn được ở bên anh....

Giờ cơ hội ấy đang ở trước mắt cô, anh ấy đang ở rất gần chỉ cách cô vài ba bước chân nữa...

Anh ấy là có thực...không phải là ảo ảnh...

Mai cảm giác bước chân mình trĩu nặng, ánh mắt cô không rời khuôn mặt của anh trong phút chốc cô chỉ muốn ngã nhào vào cánh tay của người ấy mà khóc cho thỏa những tháng ngày họ rời xa nhau.

- Là cô...

Nguyên chỉ kịp nói ra có như vậy.

Cả người Mai ngã khụy xuống đất ngất lịm đi.

Dù bắt mình phải tỏ ra mạnh mẽ đến cỡ nào thì cuối cùng cô vẫn chỉ là một người con gái ôm trong mình một trái tim quá đỗi yếu mền. Trước khi bước vào căn phòng này, cô đã nghĩ trong đầu rất nhiều thứ để nói với anh ... vậy mà khi gặp được anh, cô không thể thốt ra nổi một lời.

..........................

Khi Mai mở mắt tỉnh dậy, cô nhận ra mình đang nằm trong phòng riêng của người nào đó. Căn phòng rộng mênh mông gấp 3,4 lần phòng ngủ bình thường ở nhà trọ, công thêm những thứ đồ đạc đắt tiền bày trí trong đây khiến Mai cảm thấy có chút ái ngại. Cô động đậy người định rút kim truyền từ tay ra đi xuống giường thì có ai đó đẩy cửa bước vào.

Người đó là Nguyên...

Mai chuyển sang trạng thái bất động, cô nằm im trên giường không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Đã 4 năm không gặp, Nguyên đã thay đổi rất nhiều, từ đầu tóc cho đến cách ăn mặc đều chững chạc hơn và đặc biệt đôi mắt vô hồn như muốn xuyên thấu tâm tư của người khác mà anh dùng để nhìn về phía Mai, phút chốc khiến cô thấy gáy mình lành lạnh.

- Cô tỉnh rồi..

Nguyên cất giọng nhàn nhạt, kéo chiếc ghế cách đó không xa ngồi xuống bên cạnh giường Mai.

- V..âng. Giọng cô run run.

- tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Bao nhiêu tiền mới đủ để cô biến khỏi mắt tôi.

Bốn năm rồi không gặp lại, Mai vẫn cố gắng tìm một chút gì đó ấm áp hiện trên khuôn mặt của anh, một chút hi vọng để cô bấu víu rằng anh ấy sẽ tha thứ, nhưng dường như Nguyên không hề muốn ban phát cho cô bất kì tình cảm nào ngoài sự hận thù hiện hữu trên đó.

Thấy khuôn mặt cứng đờ của Mai, Nguyên thản nhiên chớp mắt nhìn vào tờ giấy trên tay mình và tiếp tục nói.

- Cô hay ra giá đi, đây không phải là thứ cô muốn sao.

Nguyên đột nhiên rút ví ra, cầm một sập tiền quăng thẳng vào mặt Mai, miệng nở một nụ cười đầy khinh bỉ.

- Bao nhiêu thì mới đủ?

Trong mỗi giấc mơ của Mai, cái viễn cảnh cô và anh được gặp lại luôn luôn được hiện hữu, đó là một ngày nắng xanh ngời với những tia nắng hồng rực rỡ họ sẽ nắm tay nhau đi hết quãng đường còn lại trong yên bình và hạnh phúc. Giờ cô nhận ra rằng, nhưng giấc mơ hạnh phúc là thứ không phải để mơ vì ở hiện thực nó chỉ khiến cho cuộc đời mình chòng chành, chới với.

Cô không oán hận anh khi tàn nhẫn với mình bởi cô đáng phải nhận điều đó, cô chỉ thấy oán hận chính mình đã quá ngu ngốc rời xa anh.

- Không...bao giờ là đủ với em, anh biết phải không?

- Đúng, ko bao giờ là đủ với cô. Ha ha ha, tôi chót quên mất cô là người như thế nào. .. Tôi chót quên mất...ha ha ha...ba bốn năm rồi, cũng phải quên chứ..

Nguyên cười phá lên, chút chua chát thấp thoáng trong nụ cười của anh khiến Mai nhận ra rằng chưa một phút nào anh quên cái ngày hôm ấy khi cô rời xa anh. Thật đau đớn!!! Khi đối mặt với nhau mà ai cũng nhận ra người đang đau khổ thì thật là đau đớn!!!

- Em tự hỏi...nếu như...chúng ta vẫn còn yêu nhau...thì liệu bây giờ chúng ta sẽ hạnh phúc chứ?

Mặc kệ cho nhưng giọt nước mắt đang ướt đẫm trên khuôn mặt Mai, Nguyên chỉ nhếch môi hờ hững đáp.

- Cô sẽ có câu trả lời của mình...nếu như cô không làm những chuyện khốn nạn...Còn giờ tôi chỉ muốn biết cái giá để cô có thể cút khỏi gia đình tôi!

- Chẳng có cái giá nào cả...em chỉ cần anh!

Mai nắm vội lấy tay Nguyên như sợ rằng cô sẽ lại vuột mất anh một lần nữa.

- Cần tôi?

Nguyên chỉ tay vào ngực mình căng mắt nhìn Mai đầy hoài nghi, anh hất mạnh bàn tay cô ra, lấy một tờ khăn ướt trên bàn lau sạch tay mình tựa như một thứ bẩn thỉu gì đó vừa rơi trúng tay anh.

- ha ha ha ha, Mai, cô nghĩ đây là trò chơi của mình à? Cô nghĩ rằng tôi vẫn còn là một thằng ngu như trước đây à? Ha ha ha, cô hoang tưởng quá rồi đấy. Tôi không rảnh rỗi để vờn với cô.

- Em biết số tiền đó với anh quan trọng thế nào. Chỉ cần anh ở bên em, chẳng phải ông anh nói rằng chỉ cần anh ở bên em thì số tài sản đó sẽ thuộc về anh sao??? Một là yêu em, hai là giết em đi...

Con người ta khi chấp chới đứng giữa vực thảm thường không hiểu nổi những suy nghĩ của mình và Mai cũng vậy. Giờ đây đứng trước anh, thứ duy nhất mà cô sợ hãi đó là lại đánh mất anh một lần nữa. Lời ông Thanh bỗng chốc lại vang lên trong đầu cô " Ông chỉ cho cháu cơ hội, còn cháu có tận dụng hay vứt bỏ nó là ở cháu.."

- Cô đang nghĩ gì trong đầu vậy.

Bàn tay anh bóp chặt một bên vai cô.

- Giết cô để làm bẩn tay tôi à, còn yêu cô thì cô nghĩ xem liệu mình có xứng đáng. Cô nghĩ rằng tôi sẽ thèm khát cái thứ tiền bẩn thỉu ấy à. Thứ tôi muốn duy nhất đó là cô...HÃY BIẾN KHỎI CUỘC ĐỜI TÔI!

Nguyên đẩy mạnh Mai vào thành giường, anh quay người định bỏ đi. Dù bị ngã dúi về phía sau nhưng Mai vẫn vội vàng nhoài người ra ôm lấy Nguyên.

- Em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa, dù anh có coi em là thứ gì đi nữa...em vẫn yêu anh...vẫn yêu anh rất nhiều. Em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa...

- ha ha ha...

Tiếng cười của anh nhỏ dần, bàn tay anh mạnh mẽ gỡ những ngón tay đang đan chặt vào nhau của cô ra.

Mai không bao giờ quên được đôi mắt anh khi đó nhìn mình.

Đôi mắt đục ngầu đầy thù hận chằm chằm nhìn thẳng vào chính diện cô, mặt Mai tái mét đi đầy sợ hãi.

Một lần nữa anh hất tay cô ra, bước ra ngoài đóng sầm cánh cửa lại, mọi thứ ánh sáng đều lụi tàn khi cánh cửa đó khép lại.

.......................................

.......................................

Vị bác sĩ đang ở phía bên ngoài, gương mặt anh ta khá căng thẳng khi nhìn thấy Nguyên bước ra, có vẻ như anh ta đã nghe thấy hết mọi thứ diễn ra trong đó.

Nguyên chỉ nhìn thoáng qua anh ta một cái rồi buông lời lạnh nhạt.

- Tay cô ta bị chảy máu..băng lại giúp cô ta.

- ờ...cậu...

Bác sĩ chưa kịp thốt lên lời nào, Nguyên đã bước qua anh không hề quay đầu lại.

Quát nạt, xua đuổi cô ta mà vẫn còn chạnh lòng khi thấy bàn tay cô ta bị kim đâm đang chảy máu. Tại sao trong lòng lại đau đến thế??? Tại sao???

Anh nắm lấy ngực mình, cảm giác đau buốt chạy dọc sống lưng khiến anh như muốn ngừng thở.

"Mày điên thật rồi?" Anh lắc đầu, tự lẩm bẩm rồi bước xuống cầu thang, trở về phòng ngủ.

=======================

Lặng nghe tiếng con tim để biết anh yêu em nhiều hơn.

Nhìn anh cất bước đi làm tim em nhói đau không thôi.

Anh xa khuất mờ giữa phố người, chuyện tình yêu chỉ là giấc mơ thôi.

========================

- Có một bản công văn mà cô cũng đánh sai là thế nào, hồn vía cô để đi đâu thế.

Trưởng phòng kinh doanh bực dọc cầm sập giấy ném xuống bàn Mai, lúc này cô mới giật mình cúi mặt xuống lí nhí xin lỗi.

- Em xin lỗi...

- Xin lỗi, hợp đồng mấy trăm triệu cô có đền nổi không. Lời xin lỗi của cô có đền nổi không. Lên tầng 3 lấy hợp đồng mà anh Hòa duyệt rồi mang xuống đây cho tôi, rồi đánh lại ngay cái mớ rẻ rách này đúng 2 tiếng nữa đi cho tôi biết chưa.

Mai vội vàng đứng lên rời khỏi bàn làm việc, cô chưa bước được vài bước thì tiếng Nhàn – cô đồng nghiệp bên cạnh thì thào.

- Em lấy luôn mực in với vài tập A4 xuống đây nhé. Hồi sáng chị quên mất, lấy hộ chị không tí nữa anh Khánh mà biết lại chửi chị chết. Nhé, giúp chị...

Cô thở dài gật đầu rồi nhanh chóng bước ra thang máy.

.............................

Một bàn tay đặt mạnh lên vai Nguyên, anh giật mình quay lại...

Phong đứng sau lưng ngó anh với khuôn mặt khó hiểu còn Nguyên thì thở phào nhẹ nhõm.

- Haixx, cứ tưởng bảo vệ.

- bảo vệ thì sao, sao mày đứng đây. Sáng mày không đi làm à?

Anh lung túng định đáp lại lời Phong gì đó nhưng sau đó lại đột ngột nóng giận hằm hằm nhìn bạn mình hỏi.

- Sao mày không nói cho tao biết cô ta làm ở đây.

Nhìn phía sau lưng Nguyên, Phong dường như hiểu ra tất cả.

Cuối cùng thì bạn anh cũng biết chỗ Mai đang làm, nhưng có một thắc mắc đó là tại sao Nguyên có thể biết được điều đó. Phong cười cười kéo Nguyên đi về phía quán cà phê ở sảnh cách đó không xa, vừa đi vừa nói.

- Từ từ rồi nói, tao cũng mới biết. Tao về đây làm cũng mới được ít ngày.

- Mày về công ty này được 2 tháng rồi, sao mày không nói cho tao biết cô ta làm ở đây. Mày định lừa tao đến bao giờ...

Nguyên tiếp tục truy vấn không cho Phong được phép quanh co.

- Ôi dào, lừa đéo gì mày. Công ty của cô ta với tao khác nhau, mày hiểu lầm rồi.

Phong bối rối cười cười dù lòng đang lo lắng không yên, anh vẫy tay gọi phục vụ order đồ uống rồi mới từ tốn nói tiếp.

- Công ty của cô ta mới chuyển đến đây chưa được một tuần. Tao cũng mới chạm mặt cô ta hôm qua hôm kia thôi.

Phong liếc liếc thái độ của Nguyên, gương mặt của anh lúc này khiến Phong cảm thấy hơi bồn chồn đành bịa tạm ra mấy cái lý do chống cháy.

- Tao cũng định nói với mày nhưng công việc bận quá.... Nhưng, sao mày biết cô ta đang làm ở đây.

- Chuyện dài lắm.

Nguyên cầm tách cà phê uống một ngụm nhỏ không quên nhếch môi nở một nụ cười khinh bỉ.

- Quả thật gặp Mai tao cũng bất ngờ lắm, tao cũng đang suy nghĩ xem có nên nói cho mày biết không. Chuyện của chúng mày...ờ nên...

- Hừ tao hiểu...

- Thế chuyện là sao, kể qua qua đi có được không?

- Mày biết nhà tao dạo này có chuyện gì rồi phải không?

- ừm, ông mày muốn để tài sản cho người ngoài.

- Cô ta chính là cái người ngoài đó.

- Vãi...Shit! Sao Mai quên được ông mày mới được chứ.

- Đó là "BÍ MẬT" mà tao đéo thể hiểu nổi, ông tao chỉ nói là cô ta cứu ông tao nên quyết định để lại toàn bộ cổ phần cho cô ta. Cả nhà tao đang bát nháo cả lên, mẹ tao đang sắp xếp công việc ở Nhật để bay về.

- Không thể tin nổi.

Phong cố tỏ ra vô cùng ngạc nhiên dù thực lòng anh không hề bất ngờ vì nó.

- 70% cổ phần, ko hiểu là bao nhiêu tiền. Cô ta có biết được giá trị của nó không nhỉ?

- Cô ta biết, biết rất rõ nên cô ta còn dám đưa ra thỏa thuận với tao.

- Thỏa thuận?

- Đúng, cách duy nhất để tao thừa hưởng số tiền đó một là giết cô ta hay là cưới cô ta. Ha ha ha mày có tin được không, trước đây cô ta chia tay tao vì tiền giờ thì bám lấy với tao cũng chỉ vì tiền.

- Ừm...

Phong chỉ ậm ừ mà không lên tiếng phản đối điều gì, bởi anh nhận ra qua nét mặt của Nguyên thì anh còn yêu người con gái kia quá nhiều, dù cô ta có biến thành kẻ nào đi nữa thì trong thâm tâm Nguyên không thể căm ghét cô ấy.

Nếu quên được thì Nguyên đã không tìm tới đây ngày hôm nay.

Nếu hận được thì Nguyên đã yêu một người khác và hất Mai về phía quá khứ của mình.

- Có một cách.

Nguyên tròn mắt nhìn Phong, đang nói ngừng bặt lại lắng nghe.

- Mày lấy cô ta rồi ly dị thế là xong. Nếu mày lấy cô ta, cô ta sẽ đồng ý để lại số cổ phần đó đúng không. Lấy xong rồi đâu ai cấm mày quyền li dị.

Nói đến đây Phong thấy sắc mặt Nguyên thay đổi, anh trầm hẳn xuống suy nghĩ điều gì đó thật lâu sau mới lên tiếng.

- Đúng, li dị ha...tao quên mất nó.

Phong cười thầm trong bụng " Không phải mày quên mà là mày không muốn điều đó xảy đến."

- Vậy mày cứ suy nghĩ kĩ đi. Mày muốn lấy 70% cổ phần thì cưới cô ta rồi li dị, còn không thì tốt nhất hãy để cô ta đi đừng vướng bận điều gì nữa. Được chưa? Giờ thì tao phải lên công ty, trễ quá rồi thảo nào cũng bị sếp chửi. Còn mày ngồi đây nghĩ hay về là chuyện của mày.

- ừm, mày đi đi.

Phong đứng dậy, Nguyên vẫn ngồi đó đăm chiêu. Hẳn là anh sẽ phải suy nghĩ về điều này nhiều lắm, bởi một bóng dáng vừa lướt qua trước mắt khiến anh không thể nào rời khỏi nó được.

============================

Quang thở dài đặt lưng ngả ra phía sau ghế.

- Lâu lắm rồi mới gặp em, em dạo này vẫn khỏe chứ. Anh biết mọi chuyện rồi.

- Vâng.

Mai có chút mệt mỏi, cô cố nở một nụ cười buồn đáp lại người con trai ngồi đối diện.

- Ha, quầng mắt của em trông kinh quá. Chắc suy nghĩ nhiều lắm phải không?

- Một chút ạ.

Mai giơ ngón tay lên ra hiệu cho cái từ một chút của mình, tuy nhiên gương mặt phờ phạc của cô lại nói lên điều ngược lại.

- Em mới gặp Phong 2 ngày trước đúng không?

- Vâng, công ty anh ấy mới chuyển về làm ở gần công ty em, nên thỉnh thoảng bọn em vẫn đi uống nước.

- ừm...

Quang gật gù rồi anh nhanh chóng nói vào chuyện chính luôn chứ không hề vòng vèo.

- Mai, em đã quyết định chắc chắn chưa, sẽ không quay trở lại được nữa đâu em biết chứ. Nếu giờ em thay đổi, anh có thể giúp em.

- Anh Quang, em cảm ơn vì anh đã giúp em rất nhiều. Nhưng, em đã nghĩ kĩ rồi, em sẽ không chạy trốn nữa. Em không còn là em của 4 năm trước nữa, dù bất cứ chuyện gì xảy ra em cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ anh ấy.

Quang cảm giác được sự quyết tâm trong lời Mai nói, nhưng thâm tâm anh vẫn lo lắng không yên.

- Khi anh 8 tuổi bố anh lấy người phụ nữ khác, lúc đó Nguyên mới 3 tuổi, nó không hề biết mẹ mình đã mất mà chỉ hồn nhiên gọi người phụ nữ kia là mẹ và bà ta cũng mặc định nó là con mình. Dù bà ta đối với anh không ra gì nhưng với Nguyên bà ấy thực sự hết lòng vì nó, cũng có thể vì bà ta không có con và cũng có thể vì nó là thứ duy nhất để bà ta có tiếng nói trong gia đình này.

- Em biết ạ.

- Bố anh đã nói với anh điều này. Nếu bọn anh muốn lấy vợ thì sẽ phải lấy một người môn đăng hậu đối, ít nhất gia đình cô ta đủ lớn để phát triển kinh doanh được cho nhà chồng. Còn nếu bọn anh muốn lấy người mình yêu thì không có cách nào khác đó là làm tất cả bằng hai bàn tay trắng. Trước đây anh không tin vào lời bố nói đâu, tưởng là đùa chứ...

Mai hơi ngước mắt lên nhìn Quang, tự mình kể ra câu chuyện của chính mình không hề dễ chịu một chút nào.

- Vâng...

- Sau khi Hoàng Anh mất, anh mới nhận ra rằng lời ông ấy nói là sự thật, tiền là thứ khiến con người có thể bất chấp tất cả. Chính anh là người đã giết cô ấy, nếu ngay từ đầu anh không ngu ngốc cố chấp thách thức bà ta thì...

- Anh Quang, anh không hề có lỗi...anh đừng nói như vậy.

- Nguyên cũng sẽ giống như anh, nếu hai đứa vẫn còn yêu nhau thì chắn chắn nó sẽ từ bỏ tất cả để được đến bên em. Và mẹ anh thì không bao giờ chấp nhận điều đó, với bà ta Nguyên là tất cả nên bà ấy sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra.

- Bác ấy không muốn em hủy hoại tương lai của anh ấy.

- Chính bà ta mới là kẻ hủy hoại tương lai của nó.

Quang vò chặt điếu thuốc trên tay, cảm giác như mọi nỗi oán hận đang dồn nén bây lâu muốn được bùng phát.

- Mai, em phải biết rằng nếu em bước vào con đường này, vĩnh viễn em sẽ là kẻ chịu nhiều tổn thương nhất. Trước đây anh đã từng nói với em như vậy rồi em nhớ chứ.

- Em biết nhưng.... Ông nội anh đã cho em cơ hội này, nếu đánh mất nó em sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa. Ngay cả khi gặp Phong, em cũng không dám hỏi về anh ấy bởi em sợ, em sợ mình sẽ không kìm được mà chạy đi tìm anh ấy. Em đã nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ còn gặp lại anh ấy nữa. Em vẫn còn rất yêu anh ấy, 4 năm là quá đủ rồi, em không thể chịu đựng thêm nữa.

Mai đan chặt hai tay vào nhau, cô chờ đợi Quang lên tiếng.

- Ừm...anh hiểu, ông anh hẳn biết rõ cơ hội đó là thứ duy nhất có thể bảo vệ em.

Quang bỗng nhìn thẳng vào mắt Mai, bàn tay anh nhẹ vuốt mái tóc cô.

- Đừng sợ hãi cô bé, vẫn còn rất nhiều người ở phía sau em, ít nhất em biết trước được một người đó là anh.

Đột nhiên Mai cảm thấy lời Quang nói mang một ý nghĩa kì lạ, ánh mắt anh đối với cô cũng rất khác, khiến cô hơi ngại đành cụp nhanh mắt xuống không dám nhìn anh nữa.

- Cảm ơn anh.

- Không có gì. Anh chỉ làm điểu không khiến mình hối hận thôi.

- Quang, thực sự...xã hội này, người ta không cần tình yêu sao? Mai rụt rè khẽ hỏi.

- Có, người ta cần chứ. Rất cần là đằng khác.

Quang cười nhẹ, chăm chú mắt không rời cô gái trước mặt.

Khuôn mặt lúc nào cũng thoáng một nỗi buồn không thể đặt tên của cô ấy, có phải lúc nào cũng khiến người ta xao động như vậy hay không?

Nửa muốn cô ấy chạy tới...

Nửa muốn cô ấy dừng lại...

Chỉ cảm thấy tâm hồn hoàn toàn trống rỗng, khó chịu đến lạ lùng.

=====================

Ánh nắng xế chiều đổ bóng xuống lớp kính lớn phía ngoài sảnh rực rỡ một màu tím đỏ.

Mai tất bật chạy qua chạy lại giữa hai tầng để vận chuyển đống tài liệu từ văn phòng tầng 1 lên tầng 2, theo chỉ thị thì giám đốc mới ngày mai đến nhận chức sẽ cần mấy thứ này gấp. Chạy cũng được 3,4 lượt rồi nên cũng thấy thấm mệt, Mai khệ nệ bê chồng tài liệu cuối cùng ra thang máy.

- Lộp bộp...

Không may cho cô, cánh cửa thang máy còn chưa kịp mở ra thì đống tài liệu chòng chành trên tay cô đã thi nhau rơi la liệt xuống đất.

- Haixxx... Đã khổ thì chớ.

Mai thở hắt ra mệt mỏi kêu lên cúi người xuống nhặt chúng lên.

- Ôi, cảm ơn.

Bỗng có một người tốt bụng bước ra từ thang máy cúi xuống nhặt hộ Mai. Xếp lại tài liệu ngay ngắn, Mai ngẩn lên rối rít cảm ơn thì mới nhận ra gương mặt của anh ta trông khá quen.

- Cô...có phải là ...người hôm trước ở nhà ông Thanh.

- À, vâng.

Mai nhận ra người đó chính là vị bác sĩ hôm trước khám cho mình nên cảm thấy hơi ngại.

- Vết thương ở tay cô không sao chứ?

Anh ta nhìn về phía bàn tay cô thấy vết xước đã đóng vẩy, vui vẻ nói.

- Gần khỏi rồi đó. Cô dạo này ăn uống có tốt không, trông mặt mũi cô xanh xao quá.

- Cảm ơn anh...

Mai hơi e ngại vì sự nhiệt tình của anh chàng bác sĩ này, chắc anh ta tưởng nhầm cô là người nhà của ông Thanh nên mới nhiệt tình hỏi han đến vậy.

- Tôi ổn.

Nói đến đây thì đột ngột Mai thấy hơi chóng mặt, có lẽ do đi lại tầng nọ tầng kia nhiều quá ...

- Cô không sao chứ?

Thấy Mai loạng choạng, anh bác sĩ vội đưa tay đỡ người cô lại.

- Cảm ơn anh, may quá...

Cô thở phào, người chẳng có chút sức lực mấy nên hơi dựa vào anh ta, may có anh ta ở đây không thì...

- tôi đỡ cô ra phía kia ngồi nhé, chắc cô bị hạ đường huyết rồi.

- Vâng, nhờ anh...cảm ơn...

Nhưng chưa đi được bước nào, đột nhiên cả người Mai bị kéo giật về phía trước. Tay cô bị lôi mạnh đi về phía trước, miệng chỉ ú ơ kêu được vài tiếng ơ ơ.

Từ phía sau, Mai nhận ra người đang kéo mình đi là Nguyên, người anh đằng đằng sát khí lôi thẳng cô đi về phía cuối hành lang.

Nguyên buông tay, ấn mạnh người cô ngồi xuống ghế.

Cô vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ ngồi điều chỉnh lại nhịp thở cho đều đặn.

Mai thấy vị bác sĩ đang ngạc nhiên không kém đứng ở phía xa nhìn mình, sau đó anh ta nở một nụ cười ái ngại liếc Nguyên, liếc sang cô rồi nhanh chóng rời đi.

- Tôi có chuyện muốn nói với cô.

- Là chuyện gì???

- Chuyện hôm trước.

Nguyên gằn giọng xuống, anh đứng thẳng người đưa mắt nhìn xuống cô, nở một nụ cười nhàn nhạt.

- Cô nói đúng số cổ phần ấy rất quan trọng với tôi, tôi sẽ không vì một chút nóng giận mà để nó lọt vào tay cô dễ dàng như thế.

- Vậy anh muốn...

- Tôi muốn chúng ta kết hôn.

- Thật chứ???

- Tất nhiên.

Đáp lại đôi mắt đang hấp háy nhưng tia hi vọng của Mai, Nguyên chỉ hơi nhếch miệng, đôi mắt gần như vô cảm với mọi thứ.

- Cô chắc chưa biết thế nào là làm ăn kinh doanh.....nhưng tôi đoán cô sẽ sớm biết điều đó thôi. Cho tôi biết câu trả lời của cô trong tuần này...

Nguyên quăng cho Mai tấm card, buông lời.

- Đây là số điện thoại, email, fax...của tôi, cô có thể dùng 1 trong những thứ đó để liên lạc với tôi.

Nói rồi, anh lững thưng quay người bước đi bỏ lại cô ngồi đó đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn vào tấm card trên tay.

===============================

Từng cơn mưa khẽ rơi, từng giọt mưa giá buốt tim tôi.

Yêu anh rất nhiều nhưng anh đâu có ngờ.

Để mình em giờ ôm nỗi đau, nỗi đau giữa cô đơn.

�$�za��z�Ԭ�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro