Chap 10:Thủ đoạn của tam đại tiểu thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước vào trong biệt thự của Lăng gia,bố trí căn phòng khá ngăn nắp.Đồ vật tuy không quá quý giá nhưng tuyệt đối không phải loại tầm thường.

Bên trong phòng khách có 5 người.Đứng đầu tiên là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, theo như suy đoán đó là Lăng Ngũ Phong,cha cô.Có người phụ nữ khoảng 40 đứng bên cạnh khoác tay ông ta,bà ta cũng khá xinh đẹp dù không còn trẻ.Phía sau còn có ba cô gái,rất ra dáng tiểu thư, khoảng tuổi của Mộc Miên hoặc lớn hơn 1,2 tuổi, trông khá quen.

"Anh rể, em đã đón cô ấy tới" Tiêu Dương bên cạnh cô lên tiếng.Anh rể sao, theo lẽ cô phải gọi người này là..cậu.Ôi trời, cô mới tới mà nhiều điều ngạc nhiên quá.Ông cậu này trẻ và đẹp trai hơn cô tưởng tượng về một người cậu.Vậy người phụ nữ kia là mẹ cô.

Lăng Ngũ Phong tiến lên nắm tay Mộc Miên,vì xúc động mà hai tay run run, nước mắt lưng tròng "Mộc Miên cuối cùng ba cũng tìm được con,ba xin lỗi vì đã để con cực khổ bao lâu nay"

Cô muốn ôm ông ta nhưng lại không thể làm được.Vì sao chứ,ông ta là cha cô nhưng vì lí gì cô thấy xa cách như vậy.

Cô từ từ đến trước mặt người phụ nữ kia, không kìm được mà hỏi "Mẹ, là mẹ sao".Đáp lại cô là vẻ mặt lạnh lùng của bà ta.

"À không.Đây là Tiêu Mai,cô gọi là dì Mai.Chúng ta vừa kết hôn gần được 3 tháng" Lăng Ngũ Phong lên tiếng giải thích rồi quay sang ba cô gái phía sau

"Đây là Nhã Nhược-chị 2 con,Nhã Ái-chị 3,cuối cùng là Nhã Tâm-chị tư.Các con học chung trường một trường đấy".Cô từng nghe nói ba vị tiểu thư danh môn vọng tộc của Lăng gia rất nổi tiếng trong các cuộc xã giao. Trách sao quen mặt.

"Chào mọi người" Mộc Miên khá là khó chịu với thái độ của 4 người này, có thật là người thân của cô không đây.

"Đây là Mộc Miên, em của các con.Từ nay là người một nhà,phỉa giúp đỡ Mộc Miên rõ chưa?"

"Ôi chao,hoa khôi của trường đây mà. Không ngờ chúng ta lại thành người một nhà. Thật hân hạnh.Nhưng con nghĩ không cần giúp đỡ cô ta đâu.Với năng lực mê hoặc đàn ông di truyền có lẽ cũng đủ sống đấy ba ạ" Nhã Ái cất giọng mỉa mai

"Không dám làm chị em với cô" lần này là Nhã Tâm lên tiếng

"Câm miệng cho ta" Lăng Ngũ Phong gân xanh đã nổi đầy trán,tức giận mà hét lên.

"Em nghĩ tụi nhỏ nghĩ sao nói vậy,vả lại có gì sai đâu" Tiêu Mai cũng a dua theo.

Mộc Miên đang rất cố kìm nén cơn giận đang thiêu đốt tâm gan.Người một nhà sao,còn thua lũ cặn bã.

"Chị, đừng đổ dầu vào lửa nữa"Tiêu Dương thấy tình hình căng thẳng đành lên tiếng khuyên nhủ chị mình

"Dù gì cũng là người một nhà,đương nhiên phải giúp đỡ nhau.Tới giờ cơm trưa rồi.Mọi người xuống ăn thôi"Lúc này Lăng đại tiểu thư,Nhã Nhược mới lên tiếng.

Tất cả nghe vậy liền xuống phòng ăn.Tiêu Dương nắm lấy tay Mộc Miên kéo đi không hay biết Lăng Nhã Nhược đang nhìn họ với đôi mắt căm phẫn và ghen ghét.

Bữa cơm vô cùng nhạt nhẽo,chỉ có 'gia đình họ' nói với nhau.Hoàn toàn xem Mộc Miên là không khí. Chỉ có Tiêu dương liên tục gắm đồ ăn cho cô mặc cho Tiêu Mai liếc xéo.Cô không ăn nhiều chỉ uống một ly sữa tươi lót dạ.

---------

Sau bữa tối, Lăng Ngũ Phong gọi cô vào thư phòng.Một lát sau.......Mộc Miên như chết đứng. Trong lòng không khỏi cười khổ.Ra là vậy, cô là con ngoài giá thú.Chẳng trách thái độ của họ lại như vậy. Mẹ cô là một đào hát, bà cũng đã mất khi sinh cô ra. Nực cười, vậy mà cô còn hi vọng về 1 gia đình hạnh phúc.Quả là hảo huyền.Cuộc đời thật biết hành hạ con người.

Lê từng bước chân ra khỏi thư phòng, lòng cô quặn đau.Rất đau,đau đến mức hô hấp cũng không thể.Cứ tưởng cuộc đời mình thay đổi,không ai có quyền xem thường mình nữa.Nhưng không ngờ thân phận lại càng thấp hèn hơn.Cô muốn đi nhưng những lời của ba khiến cô không nỡ.

"Ba ba không quan tâm người ta nói gì, chỉ cần biết con là con ba.Chăm sóc con là điều tất yếu.Đây cũng là di nguyện của mẹ con"

MẸ.Sao mẹ nở bỏ con đi sớm vậy.Con chưa một lần gặp mặt mẹ,chưa được gọi 1 tiếng mẹ mà.

Mộc Miên thu mình trong góc phòng,âm thầm rơi nước mắt.Cô là vậy,không bao giờ khó trước mặt người khác.Chỉ khi chỉ còn một mình cô mới bắt đầu tháo bỏ lớp ngụy trang kiên cường,bộc lộ chính con người thật.Như một đứa bé vô lực dựa vào cánh cửa.Đã là đứa bé thì rất dễ bị tổn thương.

------------

*12h đêm*

Đây không biết là lần thứ mấy cô phải bò vào nhà vệ sinh

"A,a.Đau chết mất.Không chịu nổi nữa.A da" Môc Miên khẽ rên hừ hừ.Môt tay ôm bụng một tay chống vách tường đi về phòng.Rốt cuộc là sao đây.Trước giờ hệ tiêu hóa cô rất tốt vậy mà hôm nay mới đến Lăng gia đã đau sống dở chết dở thế này.Không khéo đau chết mất.Không được phải xuống lầu xem có viên thuốc đau bụng nào không.

Gương mặt Mộc Miên đổ mồ hôi lạnh, khi đang chống tường đi qua phong Lăng Nhã Ái liền nghe cuộc đối thoại bên trong:

"Chị hai, em còn tưởng chị thật lòng chấp nhận đứa con hoang kia rồi chứ" Nhã Ái vừa nhai đồ ăn răn rắc vừa mơ hồ nói

"Chị ba,chị thật ngốc.Trước mặt ba mà công kích con nhỏ đó,không biết che dấu.Sau dễ bi nghi ngờ,chị nghĩ sao mà chị hai chấp nhận nó vậy,đúng không chị hai?"

Lăng Nhã Nhược cười lạnh lẽo, ánh mắt vô cùng độc ác "Lăng gia chỉ có 3 vị tiểu thư thôi.Tiện nhân vẫn mãi là tiện nhân. Cái đồ con hoang đó mà cũng muốn làm tứ tiểu thư sao.Đáng chết mà"

Nhã Nhược e dè hỏi "Lỡ ngày mai ba phát hiện Lăng Mộc Miên chết trong nhà vệ sinh liệu có nghi ngờ chúng ta không?"

Tam tiểu thư cũng bị lời này làm cho khiếp sợ "Đúng đó chị hai.Nếu ba báo án,rồi cảnh sát điều tra ra chúng ta bỏ thuốc tiêu chảy vào ly sữa của cô ta thì sao?''

Nhã Nhược hừ lạnh "Ly sữa đó chị đã bảo dì Lưu đổ bỏ sau đó rửa sạch sẽ.Cảnh sát dù có lục tung nhà này lên cung không tìm được chứng cứ.Lúc đó chỉ có thể kết luận Lăng Mộc Miên bị ngộ độc thôi.Hahaha"

"Em thật nể chị đó.Làm cô ta chết không đối chứng.Đến lúc tang lễ,dùng thuốc nhỏ mắt,chúng ta làm bộ khóc thương tâm.Vì em gái đột nhiên qua đời." Nhã Nhược lên tiếng tán thưởng

Nhã Tâm cũng cao hứng "Chủ ý này hay nha.Ba chúng ta rất đau lòng nha..haha.Thương thay cho Lăng Mộc Miên,xuống âm phủ mà làm tứ tiểu thư..haha"

Ở ngoài cửa, thân thể bé nhỏ của Mộc Miên khẽ run lên, cô gắt gao cắn lấy môi dưới,hung hăng trừng mắt nhìn 3 kẻ đang kêu ngạo kia.Ba người họ Lăng các ngươi. Là Mộc Miên ta đây ngu ngốc mới tin các người vẫn còn chút tình nghĩa chị em.Được rồi hãy chờ đấy...

Hàn Thiên Kì sau khi nhận điện thoại của Mộc Miên liền chạy đến nhưng cô đã ngất một lúc rồi.Lăng Ngũ Phong và Tiêu Mai xoa mắt nhìn y tá và Thiên Kì đưa Mộc Miên lên cáng.Chỉ có Tiêu Dương là sốt ruột chạy tới chạy lui.Còn 3 chị em họ Lăng kia lạnh lùng ,nhìn chằm chằm Thiên Kì, không nói lời nào.Đáng chết sao lại là Hàn Thiên Kì,người thừa kế của Hàn thị. Sao cậu ta lại xuất hiện cứu Lăng Mộc Miên.Nếu không phải tại cậu ta thì Mộc Miên kia đã xuống âm phủ rồi.Thật khốn khiếp.

Hàn Thiên Kì chợt quay đầu lại, ánh mắt nguy hiểm liếc qua 3 chi em kia,vô cùng tức giận: "Nếu Mộc Miên có chuyện gì,các người cứ chờ đó.Tôi sẽ không bỏ qua"

"Tiểu tử...cậu ỷ mình..tuấn tú,liền uy hiếp chúng tôi.Ăn nói..bừa bãi"Lăng Nhã Ái cà lăm cãi lại.Thật ra cô ta để ý Thiên Kì từ lâu.Nhưng cậu ta cũng chả buồn liếc nhìn cô ta lấy một cái.

Lăng Nhã Nhược nhìn Hàn Thiên Kì bước xuống lầu,hung ác nói thầm; "Hàn Thiên Kì sao lại quen biết tiện nhân kia,chết tiệt"

**************

Hết chap 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro