Chap 5: Va chạm ( H )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wriothesley hài lòng, tay ngút ngoắt ra hiệu đi theo.

Trên cùng một chiếc xe, hai người đi trên đoạn đường tưởng chừng dai vô tận. Suốt quãng đường, hai người trầm lặng chẳng nói với nhau lời nào.

Cảm giác khó chịu, bứt rứt không kìm được, Neuvillette khẽ liếc nhìn Wriothesley một cách cẩn thận, nhìn vẻ tập trung lái xe, tim anh bỗng nhiên đập liên hồi. Thầm nghĩ.

- Neuvillette: Đẹp quá..

Anh không ngờ vì sự bất cẩn đã để ngôn từ vụt qua khỏi ranh giới suy nghĩ, môi mấp máy nói thành tiếng.

Wriothesley liếc nhìn, miệng nở nụ cười khách sáo như kiểu "Tôi cảm ơn" rồi lại chẳng nói lời nào mà tiếp tục lái xe.

Thừa biết mình mới làm chuyện xấu hổ, Neuvillette ngại ngùng không dám đối mặt với đối phương, lặng lẽ chuyển đôi mắt sang nhìn ngắm những khoảng khắc mà chiếc xe lướt qua.

Không biết bao lâu khi anh như bị hớp hồn với những cảnh vật lướt qua rất nhanh mà chẳng để lại ấn tượng nào. Chỉ biết khi nhận ra, chiếc xe đã đỗ gọn gàng trước một căn nhà khá to.

Tuy không phải đồ sộ như những căn biệt thự xa hoa, nhưng nó rất phù hợp cho người sống một mình?

Anh bước xuống xe, khúc ngắm nghía những sự vật tồn tại xung quanh, khúc lại bắt đầu thắc mắc.

- Neuvillette: Anh sống ở đây một mình sao?

Wriothesley có vẻ bất ngờ với câu hỏi ngớ ngẩn của anh, tay để lên nắp xe, nói với giọng có vẻ khá đáng thương.

- Wriothesley: Ừm, có hơi cô đơn nhỉ?

- Neuvillette: À- trông căn nhà này hợp với anh lắm..

Neuvillette ngượng ngạo thay đổi chủ đề để tránh phật lòng người kia, biết tâm tư của Neuvillette, Wriothesley tiếp tục khích lệ tinh thần anh.

- Wriothesley: Hưm..dù sao thì anh là người đầu tiên được chiêm ngưỡng căn nhà của tôi đấy!

- Neuvillette: Thật sao? Vinh hạnh quá.

Dù không nói ra, nhưng thấp thoáng thấy được nụ cười của Neuvillette, Sói bước chân đi trước, thấy phản ứng như vậy lại thúc đẩy suy nghĩ từ nãy đến giờ của Wriothesley. "Tên này dễ dụ thật"

Sói đứng trước cửa, tay thuần thục bấm bấm mật khẩu nhà, rồi vặn cười bước vào. Neuvillette thấy làm lạ, lại hỏi tiếp.

- Neuvillette: Cho tôi biết mật khẩu cũng được sao?

Wriothesley quay lại, không đáp ngay, khuôn mặt bị khuất sáng một nửa, chỉ thấy được con mắt đăm chiêu không rõ ý nghĩa nhìn anh không rời.

- Wriothesley: Ừ, tại tôi lúc nào cũng chào đón anh mà.

Kết thúc cuộc trò chuyện vô vị bằng một câu trả lời hời hợt, anh vẫn ấp úng muốn nói thêm gì đó, nhưng nghĩ rồi lại thôi.

- Wriothesley: Anh ngồi đi, rồi chúng ta uống rượu.

- Neuvillette: À...được, cảm ơn.

Không biết từ khi nào anh đã đứng ở phòng khách, vừa ngồi xuống lại thấy Wriothesley đi lấy rượu, anh nhìn xung quanh rồi lại rơi vào suy nghĩ.

Rõ ràng, khác với anh, Wriothesley là một người có vẻ hoạt bát, hay cười. Dù là tức giận, ngại ngùng hay tất cả các tâm trạng thì Wriothesley cũng luôn thể hiện ra một nụ cười.

Neuvillette càng nghĩ càng khó hiểu, suy nghĩ ngày một nhiều. Có thể Wriothesley hay cười thật, nhưng lâu lâu, chỉ trong một khắc nào đó, nụ cười của Wrio dần trở nên méo mó?

- Wriothesley: Này, anh đang suy nghĩ gì đó?

Cái lạnh của chai rượu áp vào má, Neuvillette đưa mắt nhìn tới Wriothesley đang nghiên đầu.

Vẫn là hình ảnh đó, một Wriothesley mỉm cười thiện chí, đang bưng một mâm đồ uống. Neuvillette nói bâng quơ cho qua chuyện, rồi lại tiếp tục không gian riêng của hai người.

Lòng tự trách, nghĩ mình có hơi nhạy cảm, Wriothesley vẫn là Wriothesley đó thôi, không có gì khác biệt.

- Wriothesley: Nghĩ lại thì, tôi vẫn chưa biết tên anh..

Miệng hỏi, tay lại rót một ly rượu rồi đưa cho Neuvillette, không ngần ngại gì, nhận lấy ly rượu rồi đáp lời Wriothesley.

- Neuvillette: Tôi tên là Neuvillette, 30 tuổi.

Anh không biết lời nói của mình sai ở đâu, mà trông Sói có vẻ ngạc nhiên, cơ thể dừng cử động một lúc, mắt chớp chớp rồi thở dài nói một cách né tránh.

- Wriothesley: A, tiếc ghê đó, tôi lại kém anh 5 tuổi lận sao?

Giọng nói có chút bất mãn, mắt nhìn vào khoảng không, cảm giác có hơi khác lạ. Wriothesley uống một hơi hết ly rượu của mình, rồi đặt xuống bàn rõ một tiếng rất to.

- Wriothesley: Thật ra, gu của tôi là những người bé hơn tôi cơ.

- Neuvillette: Bé sao?

Là ý gì, "bé" ở đây là thước đo cho cái gì?

- Wriothesley: Để mà nói thì, chỉ cần nhỏ tuổi hơn, dù có là Alpha hay Omega cũng được.

- Neuvillette: À...ra là vậy sao.

Có hơi hiểu nhầm ý của Wrio, nhưng khi hiểu được, ánh mắt của Neuvillette trĩu xuống, trong lòng nặng nề.

Thấy Neuvillette có vẻ thất vọng, Wriothesley cũng không trách gì, một phần cũng là do anh hơi gấp gáp.

- Wriothesley: Mà, như thế nào cũng được.

- Wriothesley: Dù có là thần thánh thì tôi mới là người chủ động, nắm thế thượng phong.

- Neuvillette: Vậy nên?

- Wriothesley: Anh nên cảm thấy may mắn vì là ngoại lệ của tôi chăng?

Rượu còn chưa ngấm, nến còn chưa tắt, bình rượu còn tận nửa chai, mà sự kiên nhẫn của Wriothesley đã hết.

Sói bắt đầu ăn thịt con mồi, áp ngực của cả hai vào nhau, sức nặng của Wriothesley đè nặng lên, ngấu nghiến lấy đôi môi rụt rè của Neuvillette.

Chiếc ghế sofa nhỏ chật chội bắt đầu rung rinh, cách người kia tấn công bất ngờ, cưỡng hôn mạnh bạo như vậy khiến Neuvillette choáng váng.

Đẩy Wriothesley tách ra khỏi môi mình, hơi thở gấp gáp đi theo những câu nói.

- Neuvillette: C-Có thể lên giường không..?

- Wriothesley: Được.

Anh liếm môi, túm mạnh tay của Neuvillette kéo đi, vừa vào phòng, Wriothesley lại tiếp tục bắt nạt người kia. Không để Neuvillette nghỉ ngơi một giây nào, lưng tựa vào giường êm ái, ngực lại bị đè đến ngạt thở.

- Wriothesley: Phù..~

Neuvillette ho khan, miệng lưỡi nóng như lửa đốt, máu từ vòng miệng chảy ra, nhỏ giọt lên tấm ga xanh đen.

Wriothesley vồ vập lấy anh, liếm phần rỉ máu do xước môi rất ngon lành, tay kia sờ soạng, nắn hết chỗ này đến chỗ nọ, tay khác lại cởi bỏ những tấm vải chật chột, nóng nực.

Lúc này, Neuvillette mới thật sự ngửi được mùi Pheromone của đối phương, nó nồng đến mức ngạt thở. Chẳng mấy chốc, cả hai đã lột sạch đồ ra, da thịt tiếp xúc với nhau càng nhiều, sự hưng phấn của Neuvillette càng đi xa khỏi tầm kiểm soát.

"Thật...không chịu nổi nữa"

Wriothesley giật mình, bất ngờ bị vật mạnh xuống, tuy giường rất êm ái, nhưng va đập mạnh cũng đủ khiến Wriothesley có hơi mơ hồ.

- Wriothesley: Gì thế? Muốn tự nhún à?

Neuvillette thở ngày một gấp, mắt láo liên nhìn khắp mọi nơi trên cơ thể ngon ngọt. Từ những phần cơ, múi đầy mồ hôi, qua ánh đèn trở nên rõ ràng hơn. Núm vú đỏ hỏn, núp sau da thịt, dương vật đang cương cứng vì hứng thú, dục vọng dơ bẩn.

Ngoài ra, sẹo ở khắp nơi, nó nhấn đậm cho làn da chai sạn đó thêm nổi bật. Neuvillette tự hỏi, không biết anh ta làm nghề gì. Đối với người khác, sẹo là một thứ xấu xí, không được tồn tại trên bất kì chỗ nào đối với một người ở ranh giới hoàn hảo, nó là vết tích không thể bỏ đi, những phần thịt lồi lên trông xấu xí, như quái vật vậy.

Nhưng đối với một người say đắm Wriothesley như điếu đổ, anh lại cảm thấy ghen tị với những vết sẹo không biết đã xuất hiện từ bao giờ. Anh cúi người xuống, đầu lưới ướt át mơn trớn những nơi đó.

Khẽ liếc nhìn Wriothesley với đôi mắt dầm mờ đục, như thể một con thú cưng đang làm nũng để được dỗ dành.

- Neuvillette: Tôi làm cũng được sao?

- Wriothesley: Hả? À, ừ, nếu anh muốn tự chủ thì cũng được thôi.

Wrio có vẻ thấy khó hiểu với hành động kì lạ của anh, nhưng cũng trả lời cho qua, Neuvillette lại trầm tư, nghĩ gì đó rồi lại cười rất kì cục, miệng lầm bầm gì đó mà đến Wriothesley cũng chẳng nghe rõ.

"Cảm ơn vì bữa ăn"
___________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro