Chương 17: Đứa con của quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngôi làng nhỏ, một cuộc sống đồng quê yên bình, một người bạn thân thiết là một thứ khá phổ biến với bao đứa trẻ. Nhưng trong trường hợp này thì không.

Gần ngôi làng nhỏ nằm cách xa 100 cây về phía Tây của thủ đô Aratila thuộc vương quốc Arapan có một con sông nhỏ chảy xuyên xuốt khu rừng. Con suối đó là cội nguồn sống của cả ngôi làng. Và nó còn là nơi thân thuộc của Mirinki.

Tại một khúc sông, cô bé đang ngồi trên một khúc cây mục nát, tay đang ôm một con thỏ bông chính là Mirinki. Em có mái tóc đen dài đến hông, đôi mắt to tròn màu nâu trông rất dễ thương. Dựa vào ngoại hình của em thì cũng phải tầm 6 đến 7 tuổi, một độ tuổi của sự ngây thơ, trong sáng và là độ tuổi của sự vui đùa.

Thế nhưng, em lại trông có vẻ thờ ơ và buồn bã.

Bỗng Mirinki đứng dậy, phủi quần áo rồi đi về phía làng. Em đứng lên khiến cho gấu váy rơi xuống, dài tới mắt cá chân. Bộ váy trắng em mặc trông rách rưới, bẩn thỉu, trông thật trái ngược với khuôn mặt của em. Vậy tại sao em lại phải mặc bộ quần sao như vậy?

Khi Mirinki đi về tới đầu làng, em cẩn thận, rón ren, đề phòng tứ phía. Bỗng một hòn đá bay đến đập vào đầu em.

"Ái!" Em thốt lên đau đớn.

Mirinki quay lại, một đám trẻ con trông trạc tuổi em nhìn em với ánh mắt khinh bỉ. Mirinki sợ hãi, em ông chặt lấy con thỏ bông trên tay.

"Làm ơn đi, tha cho mình hôm nay đi mà." Em nói, nước mắt đọng lại trên khóe mắt.

Giọng nói thanh và ngọt lịm của một Mirinki cất lên khiến cho những đứa con trai trong đám kia phải đỏ mặt vì sự dễ thương của em.

Bỗng một đứa con gái bước lên. Cô bé đó có mái tóc vàng, được tết một cách gọn gàng và chỉnh tề. Quần áo cô bé mặc là một bộ đầm hồng, xen kẽ với những mảnh ruy băng trắng. Mặc dù mới nhìn thôi có thể thấy cô bé đó thuộc dạng quyền lực, giàu có trong làng.

"Mọi người cẩn thận, đừng để vẻ đẹp của ả ta đánh lừa." Cô bé ấy nói. "Ả ta là con của quái vật đấy."

Nói xong, cô bé ném một hòn đá về phía Mirinki. Hòn đó đập vào người em khiến em đau đớn. Sau đó, hàng loạt các hòn đá khác được ném từ đám trẻ đó. Những hòn đá bay vào và đập mọi nơi trên cơ thể em. Em đau đớn, nhưng em không kêu lên. Em lấy người, che chắn cho chú thỏ bông của em, ngăn không cho hòn đá nào đập vài chú.

Khi trận mưa đá đã ngới, Mirinki nhân thời cơ, chạy thật nhanh về nhà.

"Này! Chạy đi đâu đấy? Đồ quái vật?" Cô bé giàu có hét lên nhưng cô không thể làm gì, Mirinki đã chạy quá xa để cô có thể đuổi theo.

Cuối làng có một ngôi nhà đơn xơ, cũ kĩ. Trước cửa, một người con gái đang phơi quần áo. Cô gái ấy mang dáng vẻ của một thiếu nữ 16, tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Cô đang phơi thì thấy một cái bóng chạy lại gần từ đằng xa. Đó là Mirinki.

Mirinki vừa chạy vừa khóc.

"Emili-onee-san!" Cô bé hét lên nức nở.

Cô gái mang tên Emili hốt hoảng chạy tới. Cô cúi thấp người để vừa tầm với Mirinki. Mirinki chạy tới, em ôm trầm lấy cổ Emili, òa khóc.

"Chuyện gì vậy Mirinki?" Emili hốt hoảng hỏi.

"Em... bị ném... đá vào đầu." Mirinki vừa khóc nức nở vừa nói.

Emili đẩy nhẹ Mirinki ra, cô giật mình hoảng sợ. Trước mắt cô là Mirinki với đôi mắt ướt đẫm với một cái đầu đang rỉ máu thành dòng.

"Mirinki, vào trong mau lên, chị sẽ băng bó cho em." Emili nhanh chóng đề nghị.

Emili dẫn Mirinki vào trong nhà. Căn nhà gỗ này không có gì nhiều, chỉ có một chiếc bàn gỗ, một cái tủ và một chiếc giường. Mirinki nhìn lên giường, một người phụ nữ đang nằm trên đó. Người phụ nữ đấy quay lại nhìn Mirinki, hốt hoảng thốt lên.

"Có chuyện gì xảy ra với con vậy?" Cô ấy hỏi.

Nhận được câu hỏi dịu dàng, Mirinki khóc to hơn.

"Mẹ!"

Em chạy tới, ôm trầm lấy mẹ của mình.

Mẹ em thấy thế cũng ôm chặt lấy em, lòng đau sót.

"Bọn trẻ lại bắt nạt con à?" Người mẹ nhẹ nhàng nói.

"Vâng~~" Mirinki nức nở nói. Xong em ngưởng mặt lên nhìn mẹ mình. Em hỏi: "Mẹ ơi, tại sao con lại là đứa trẻ của quỷ?"

Người mẹ ngạc nhiên trước câu hỏi của Mirinki. Cô không nói gì, chỉ ôm trầm lấy đứa con bé bỏng của mình.

"Mẹ xin lỗi." Cô nói.

Màn đêm buông xuống, Emili và Mirink ngồi trên bàn trong phòng bếp cùng nhau. Emili bôi thuốc và băng bó đầu cho Mirinki. Khi đã xong, Emili nhìn Mirink vui vẻ cười.

"Có vẻ ổn rồi đó, em cứ để thế cho đến khi vết thương lành nhé." Emili nói.

"Chị không phải lo, em khỏi nhanh lắm." Mirinki mạnh dạn tuyên bố.

Emili không đáp lại, cô chỉ cất đồ đạc vài trong tủ và bắt đầu bày thức ăn lên bàn.

"Emili-onee-san." Mirinki lên tiếng.

"Sao em?" Emili đáp lại.

"Mẹ bao giờ khỏi bệnh vậy chị?"

Emili giật mình. "Chị cũng... không biết nữa." Cô trả lời, giọng buồn hẳn đi so với lúc nãy.

"Em muốn mẹ được vui cười như trước kia." Mirinki khẽ khàng nói, cũng như Emili, em cũng trở nên buồn sụ.

Emili e thẹn. "Chị cũng vậy." Cô nói. "Nhưng không sao đâu, rồi mẹ sẽ khỏe trở lại thôi mà." Emili cố gượng cười, an ủi Mirinki. "Bây giờ thì chúng ta cùng ăn thôi. Mẹ đã ăn trước và nằm nghỉ rồi nên chỉ có hai chị em mình thôi."

Mirinki ngạc nhiên. Xong em chấn tĩnh lại, trả lời khẽ: "Vâng."

Trông biểu cảm của em cho thấy em rất lo lắng cho mẹ mình. Cũng không thể trách em được, đó là mẹ em mà.

Trăng đã lên đến đỉnh, Emili và Mirinki chung nhau một giường. Họ đang ôm nhau, chìm sâu vào giấc ngủ. Nhưng Mirinki, có vẻ như em đang gặp ác mộng.

******

Trong giấc mơ, em thấy mình đang cầm trên tay chú thỏ bông của mình, đứng giữa một khoảng không vô tận.

"Có ai không?" Em hét lên thất thanh, đan xen sợ hãi.

Không có một ai đáp lại. Em run lập cập, sợ hãi, ôm lấy chú thỏ bông của mình. Bỗng, em cảm thấy có gì đó đến gần. Em ngưởng mặt lên và quan sát. Thứ tới gần em là những bóng đen với đôi lắt đỏ lòm, nhìn chằm chằm vào em.

Mirinki sợ hãi. Em khóc, nước mắt chảy thành dòng trên đôi má em.

"Đồ~~~ quái vật~~~" Những chiếc bóng ấy nói.

Một giọng nói ghê rợ, khiến em càng sợ hãi hơn nữa.

"Mày~~~ phải chết~~~ cho chúng tao~~~ được~~~ sống~~~" Chúng lại nói.

Mirinki hoảng loạn, mồ hôi em chảy ra đầm đìa, em khóc to hơn. Khi chúng tới gần em với ánh mắt ám ảnh ấy, em không thể chịu được nữa.

"Không!"

Em hét lên. Và tấ cả bọn chún ùa tới, kéo em vào bóng tối.

******

Mirinki bật dậy. Em nhìn xung quanh một vòng. Tất cả đều ở đây, căn nhà gỗ tồi tàn thân thương của em. Em cười, một nụ cười yếu ớt.

"May quá, chỉ là mơ." Em nói thầm.

Mirinki dụi mắt, mắt em có hơi ướt, có lẽ là em đã khóc trong lúc ngủ. Mirinki nhảy xuống giường, tay không quên chú thỏ bông của mình và rón rén chạy ra ngoài, hướng về phía bờ sông - nơi ưa thích của em. Có lẽ em nghĩ nếu đi ra đó hóng mát, tâm trạng em sẽ tốt hơn và em có thể quay trở lại ngủ tiếp.

Mirinki đi một mình vào rừng trong một thời điểm mà bầu trời tối nhất. Mặc dù có trăng nhưng hầu như chúng đều bị che khuất bởi những tán cây cao rộng lớn.

Mirinki vẫb tiếp tục đi. Trong rừng vào buổi đêm rất đáng sợ và nguy hiểm, vậy nên em cố gắng đi thật nhanh đến đích.

Sau một hồi đi bộ, Mirinki đã tới được bờ sông. Tại khúc sông đó, mặt nước phản chiếu lại ánh Trăng như là nó tự phát sáng vậy. Dòng nước lấp lánh ánh trăng, cộng thêm vài con đom đóm bay qua bay lại, tỏa sáng một ánh sáng xanh nho nhỏ trông thật đáng yêu. Quang cảnh thật là tuyệt đẹp dưới con mắt của Mirinki

Mirinki lại gần khúc gỗ mà em hay ngồi và... tất nhiên là ngồi lên nó và ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Trong một thoáng, em thấy lòng mình như nhẹ bẫng. Tất cả sự lo âu, sợ hãi trong em đã tan biến thay vào đó là sự thanh thản mà em hằng mong ước.

Em vui vẻ cảm nhận thiên nhiên. Em hít những hơi thật sâu, cảm nhận tiết trời mát mẻ của mùa hè về đêm qua là da của em, cảm nhận bãi cỏ mềm mại bên dưới bằng bàn chân trần của mình.

Nhưng, Mirinki thấy có một đã điểm gì đó là lạ. Bãi cỏ dưới chân em có một điểm gì đó khác so với mọi ngày. Nó cao hơn và mềm hơn, đặc biệt là em không cảm thấy những ngọn cỏ nhọn đâm nhẹ vào da mình nữa, thay vào đó là những ngọn cỏ mềm mại như những mảnh vải.

Thấy làm lạ, Mirinki ngó xuống. Để xem là mình đang dẵm lên cái gì. Và kết quả em đạt được khiến em ngạc nhiên tột cùng.

Dưới chân em là một người. Cụ thể hơn là một chàng trai trẻ, thân hình cao ráo, mặc một chiếc áo trông na ná giống áo choàng nhưng ngắn hơn và có màu xanh thay vì màu nâu em thường thấy.

Anh chành đó đang nằm gối lên tay mình, nhìn Mirinki và nở một nụ cười. "Em gái à, em có thể bỏ chận ra khỏi bụng anh có được không? Nếu em làm được thì anh sẽ rất biết ơn."

Mirinki hoảng hốt. Em vừa ngạc nhiên vừa sấu hổ trước việc mình đã làm. Em nhấc chân lên, ngả người về phía sau. Do ngả quá xá nên em ngã bổ nhào xuống đất.

Em ôm đầu đau đớn. "Đau quá." Em than.

Ngay lập tức, chàng trai trẻ ấy bật dậy, vội vã chạy đến chỗ em.

"Em có sao không?" Cậu nói, giọng lo lắng.

Chàng trai ấy đưa tay ra trước, có lẽ là cậu muốn giúp em đứng dậy.

Nhận được lòng tốt của cậu, Mirinki e ngại đưa tay ra, nắm lấy tay cậu ấy. "Em... cảm ơn." Em nhẹ nhàng nói.

Cậu trai ấy đỡ Mirinki lên và mỉm cười với em. Em liền đỏ mặt, ngại ngùng nói: "Em... xin lỗi vì đã... đặt chân lên bụng anh. Em cứ nghĩ anh là... bãi cỏ, nên em... không để ý."

Cậu trai đó ngơ ngác một lúc rồi phì cười. "Chắc là bụng anh giống bãi cỏ quá nên em mới thích thú đến thế." Cậu nói.

Vào thời điểm đó, bầu trời đã khuất mây, Mặt Trăng lại trổ tài tỏa sáng của nó. Lúc đó, Mirinki có thể nhìn thấy rõ chàng trai đó. Cậu ta có một mái tóc đen và một khuôn mặt khá điển trai. Cậu ta cao tầm 1m80, trông có thể là lớn tuổi hơn Emili.

Cậu trai đó cúi người xuống thấp để ngang mình với Mirinki. Cậu đặt tay lên đầu em, mỉm cười và xoa nó.

"Anh chưa giới thiệu bản thân nhỉ." Cậu ta nói. "Anh tên là Kobayashi Michio, một lữ khách tới từ phía Đông. Còn em là?"

Mirinki e thẹn khi cái cậu Michio đấy hỏi.

Nhưng để giữ phép tắc, em trả lời: "Em... tên là... Mirinki. Em sống ở... ngôi làng cách đây không xa."

"Chào em Mirinki. Vậy tại sao em lại ra đây vào thời điểm này? Lại còn đi một mình nữa chứ." Michio hỏi.

"Dạ, em... tới đây để giải tỏa... căng thẳng ạ."

"Hể. Mới có nhừng này tuổi mà em đã gặp phải vấn để căng thẳng rồi à? Vậy em kể với anh đi, anh sẽ giúo em bình tĩnh lại."

Michio nói với nụ cười trên mội. Mirinki ngạc nhiên. Đây là người đầu tiên ngoài chị và mẹ em chịu nói chuyện với em. Điều này khiến em rất vui.

Nhưng có vui đến đâu cũng không thể chối bỏ sự thật. Có khi nếu biết em thân phận của em, Michio có thể sợ em và chạy mất.

Nhưng em sẽ không nói dối, em chần tĩnh rồi nhắm tịt mắt lại, nói: "Em ra đây là bởi vì cả làng xa lánh, sợ hãi em vì em là đứa con của quỷ."

Michio im lặng. Mirinki nghĩ là cậu đã cao chạy xa bay vào thời điểm này, nhưng thay vì bỏ chạy, Michio lại đặt tay lên cằm, suy nghĩ.

"Hừm, cái này căng đây." Michio nói. "Vậy, tại sao em lại bị gọi như thế?"

Mirinki ngạc nhiên. Đây là người đầy tiên không bỏ chạy khi em nói vậy. Có lẽ là do cậu là người ngoài nên không biết, thế nếu cậu biết thì có thể cậy sẽ sợ hãi và bỏ chạy. Bỗng em giật mình, trở lại với hiện tại. Em định thân lại, chuyện này em phải làm rõ ràng mới được. Rồi em bảo Michio lùi xa ra để em có thể trả lời cho câu hỏi của cậu.

Mirinki bỗng toát ra một thứ ánh sang kì lạ, cơ thể em bắt đầu biến đổi. Mái tóc màu đen của em bắt đầu đổi sắc vàng, một chiếc đôi dài và xùa mọc ra, tiếp theo là một đôi tai nhọn chồi lên trên đầu em, cuối cùng là đôi mắt nâu to tròn trở thành một đôi mắt đỏ ngẫu.

Sau màn biến hóa kì diệu, chủ cần nhìn qua, Michio cũng có thể nhận ra hình dạng này.

"Em là hồ ly... đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro