Chương 7: Tiêm thuốc cải tạo thể chất trở nên dâm đãng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai cơ thể quấn lấy nhau trên chiếc giường lớn, tứ chi giao hoà, người nằm trên đè chặt người bên dưới, lồng ngực kề sát đôi vú, hơi thở nóng bỏng giao thoa hoà quyện. Đôi mắt ai cũng cháy bùng lửa giận, nhưng kề da cận thịt với nhau càng lâu, cả hai càng không ai chịu đựng nổi nữa, đốm lửa trong mắt dịu đi, tựa như cánh hoa tan chảy thành mật, hương thơm ngào ngạt toả ra xung quanh, làm tâm can bọn họ chìm trong niềm say đắm.

Ân Yến Từ lười tranh luận xem ai đúng ai sai, y thả lỏng thân thể mặc cho hắn đè lên người mình, Ân Yến Từ đã quá quen với sức nặng như thế này hàng đêm, khiến người ta vừa yên tâm lại thoải mái. Nhẹ nhàng vươn tay chạm vào hầu kết của người đàn ông, y cười cười nhìn bộ phận gợi cảm ấy khẽ nhúc nhích vì bị mình khiêu khích, Ân Yến Từ không chút kiêng kị hỏi: "Thì ra ông xã là người của Thiên Hoàng Minh, ừm, để em đoán nhé... Khí thế bốc cao ngút trời nhường này, có năng lực muốn làm gì thì làm cái ấy, anh là Phượng Sơn?"

Tổng minh chủ của Thiên Hoàng Minh, Phượng Sơn. Tự tay tiếp nhận một bang phái đang trên bờ vực sụp đổ từ năm mười lăm tuổi, trụ vững gót chân dưới tình cảnh bị giới xã hội đen lăm le xâu xé, thậm chí còn giữ cái danh ông lớn đất Châu Á, địa vị sánh ngang với Mafia ở Ý và xã hội đen ở New York. Bao nhiêu năm qua, hắn chưa từng công khai lộ diện lấy một lần, dân tình chỉ biết tới hắn với những tiếng tăm lẫy lừng. Thời trai trẻ, hắn có một cái tên gọi là Phượng Nhị gia, nghe nói hắn là con thứ hai trong nhà, nhưng trong giới tuyệt nhiên không có một chút tin tức gì liên quan tới người anh trai thần bí của hắn.

Ân Phượng Sơn cọ cọ cái mũi tinh xảo của người đẹp, thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy... Cục cưng, em vừa biết được một bí mật lớn lắm đấy, tôi có nên địt chết em để diệt khẩu không nhỉ?"

Nếu là ngày thường, Ân Yến Từ sớm đã bày ra thân thể quyến rũ nằm đấy, chờ nam nhân này rong ruổi trên người mình. Nhưng bây giờ y vẫn còn đang thù dai đây này, nhân lúc Ân Phượng Sơn lơ là, y giãy ra khỏi người hắn bằng tốc độ nhanh như cắt, ôm cánh tay đứng bên mép giường, hừ lạnh: "Tấm thân này vừa bị cái tên khốn nạn nào đấy tra tấn, giờ mệt chết đi được, không có tâm trạng lăn giường với anh."

Đây là giở trò giận dỗi không cho chịch? Ân Phượng Sơn đứng dậy, nhéo nhéo cằm mỹ nhân, hỏi: "Em chắc chưa?"

Ân Yến Từ không chịu thua đáp lời: "Đương nhiên, hơn nữa... Cả thể xác lẫn tinh thần của người ta đều bị thương, cần phải có thời gian khôi phục cơ, gia* chịu khó phòng không gối chiếc một thời gian nha."

(*): từ 'gia' này là gọi theo thời xưa ấy nha. Kiểu như gọi lão gia đồ đó á

Sự dụ hoặc tuôn ra theo từng câu từng chữ, Ân Yến Từ mới vừa quay người lại đã bị người đàn ông túm lấy eo, gập hai tay ra sau lưng, hắn túm cổ tay y kéo tới bên một ngăn tủ. Ân Phượng Sơn lấy một ống thuốc ra từ cái hộc nhỏ, giơ lên trước mắt cho Ân Yến Từ xem, hắn mở miệng, giọng nói mang theo chút nguy hiểm: "Vốn còn đang ở do dự có nên đưa thứ này vào trong người em hay không, nếu em đã có bản lĩnh cự tuyệt tôi, vậy ông xã cũng chẳng cần khách khí với em nữa, nhỉ?"

Ân Yến Từ tuy rằng bị khống chế, không thể động đậy, nhưng y lại không hoảng không loạn, thậm chí còn quyến rũ liếm vài cái lên bàn tay đang cầm ống tiêm của người đàn ông, nháy mắt hỏi: "Ông xã, anh tiêm ma túy vào người em à?"

Ân Phượng Sơn cười nhẹ: "Sao tôi nỡ được?"

Mũi kim đâm vào cánh tay ngọc không tỳ vết của Ân Yến Từ, cảm giác có một luồng chất lỏng lành lạnh rót vào trong thân thể khá kì dị, Ân Yến Từ bị người đàn ông ôm, bình tĩnh mặc kệ động tác của hắn. Ném ống tiêm sang một bên, ôm người đẹp mềm mại về lại trên giường, Ân Phượng Sơn nở nụ cười quỷ dị, nói: "Đây là một loại thuốc có thể thay đổi thể chất của em, được nghiên cứu chế tạo ra từ gen của chúng ta... Thân thể của bé cưng sẽ trở nên dâm đãng không thể khống chế, đặc biệt là khi ở bên tôi, em sẽ phát nứng cả ngày, không thể cự tuyệt người đàn ông của em tới đụ địt."

Trong cơ thể quả nhiên có một luồng khí nóng bỏng len lỏi khắp nơi, thân mình y trở nên mềm mại vô lực, y như người không xương cốt, không muốn làm gì hết, chỉ muốn được ông xã vuốt ve yêu thương... Trời ạ, cảm giác này khó chịu muốn chết, Ân Yến Từ đấm đấm lồng ngực người đàn ông, như giận như không nói: "Anh là đồ biến thái, ưm a... Vú dâm của em, trướng quá, ông xã, mau xoa xoa cho em..."

Mấy mảnh vải vụn còn lại sớm đã bị người đàn ông xé bỏ hết, mỹ nhân trần truồng cuộn tròn trên giường, vì sự biến chuyển kì dị trong thân thể mà không ngừng vặn vẹo, eo nhỏ lắc lư, đôi chân dài lúc co lúc duỗi, hai đồi vú dâm dật tròn tròn lại to hơn một vòng, thoải mái lay động trên thân thể tinh xảo, đầu vú đỏ tươi còn điểm xuyết vài chất lỏng trăng trắng...

Ân Phượng Sơn tiến lại gần, ngửi được mùi sữa trước ngực người đẹp, cất giọng khàn khàn nói: "Bé vợ đĩ, thuốc bắt đầu có công hiệu rồi đây."

Hắn thế nhưng lại gọi mình là vợ... Ân Yến Từ run rẩy, đến cả trái tim cũng muốn nứng, nảy thình thịch liên hồi làm y không chịu nổi khoái cảm kéo dài. Hai bầu vú lay động, cảm giác trương trướng tăng lên rõ rệt, y nhịn không được kéo tay người đàn ông, đặt lên ngực mình an ủi, dâm đãng dẫn dắt bàn tay ấy sờ soạng khắp nơi, y thoải mái kêu: "A a a/// Thoải mái chết mất, ưm ư... Sướng quá, cái gì thế này, vú chuẩn bị phun nước dâm..."

Nhìn kĩ hơn, nào có đơn giản chỉ là nước dâm, rõ ràng là sữa tươi ngon ngọt. Ân Phượng Sơn bị phun đầy một tay, hắn giở thói hạ lưu dùng số sữa ấy xoa lên hai cánh mông mập của Ân Yến Từ, đồi mông trắng muốt vốn đã trơn mềm, lại được bôi thêm sữa dâm, xúc cảm ấy khiến người ta có muốn ngừng cũng không được. Ân Phượng Sơn lật người mỹ nhân lại, tiếp tục chà đạp cái mông đĩ vừa sưng vừa đỏ, vệt đỏ trên mông dính thêm sữa trắng, đẹp đến mức tim hắn không thể ngừng đập. Tiết tấu đùa bỡn càng lúc càng nhanh, chỉ mới bị chơi mông, thế mà cả cơ thể Ân Yến Từ đã bắt đầu đong đưa, đặc biệt là hai chiếc bánh bao phì nộn trước ngực, lắc lư liên tục, lẳng lơ hết mức.

Sữa chảy ồ ạt liên tục như vỡ đê, từng tia sữa lớn phun ra bên ngoài, hai bầu vú bóng loáng, không chỗ nào không dính sữa. Khăn trải giường dưới thân còn thảm hơn, ướt một tảng lớn, hoa văn in trên ấy dần bị nhuộm hương sữa, dâm mĩ bất kham. Ân Yến Từ còn đang bị chơi mông vô lực khóc thút thít:"A a a, ông xã chậm một chút được không... Ưm a a... Sao cứ chảy sữa mãi thế này, ông xã, em, ưm a... Ngăn không được."

Ân Phượng Sơn hôn người đẹp đang phun sữa không ngừng, đôi tay phủ lên hai bầu vú, ôn nhu an ủi hai cái vú vất vả, gắn bó như môi với răng, điên cuồng mà dây dưa, chỉ chốc lát sau, đồng tử của mỹ nhân dần dần tan rã, ngoan ngoãn để cho người đàn ông vừa ôm vừa xoa... Ân Phượng Sơn ôn nhu nói: "Bà xã đừng sợ, lần đầu tiên tiêm nước thuốc, phản ứng này là bình thường. Sữa tươi quý giá thế này, chúng ta đừng nên lãng phí."

Ân Yến Từ cho rằng người đàn ông muốn chơi nhũ giao, tuy y cũng thích, chỉ là có một chỗ còn muốn được yêu thương hơn... Y chôn mặt trong lồng ngực cường tráng của Ân Phượng Sơn làm nũng: "Ông xã, ưm... địt lồn đi được không, lồn ngứa sắp phát điên rồi... Ư a a, chính anh chơi lồn làm nó sưng lên, còn bỏ mặc không đưa cặc bự vào an ủi nó."

Ân Phượng Sơn nhướng mày cười nói: "Giờ chịu cho địt rồi à?"

Đồ đáng ghét... Ân Yến Từ đưa mắt liếc hắn một cái, lại chủ động vươn chân dài cuốn lấy eo người đàn ông, nũng nịu: "Bé vợ đĩ biết sai rồi mà, dù sao sau này cũng sẽ không rời xa ông xã nữa, ngày nào cũng vạch lồn cho ông xã địt , ưm..."

Người đàn ông tỏ ý vừa lòng, bế Ân Yến Từ vào phòng tắm, để người đẹp lẳng lơ quỳ gối bên bồn tắm, rồi ôm chặt y từ sau lưng, sau đó hứng hết sữa cho chúng chảy vào trong bồn, thấp giọng nói: "Hôm nay địt em ở trong nhà tắm, ngoan, phun sữa ra đi, ông xã tắm sữa tươi cùng em."

Bên trong bồn tắm đổ đầy nước, Ân Yến Từ đáng thương bị người đàn ông đè ở bên cạnh vắt sữa, xấu hổ muốn chết... Nhưng y không muốn phản kháng, vú bự được xoa nắn, hai cái lỗ dâm loàn bên dưới lại càng cảm thấy trống vắng, y đành phải nâng mông, chủ động tìm kiếm cặc bự.

Trong nước rất nhanh đã có vài tia sữa trắng ngà loang ra, Ân Phượng Sơn ôm người đẹp bước vào, hắn chôn mặt vào cổ y, lẩm bẩm: "Bé cưng em thấy sao, tự ngâm trong sữa của mình có sướng không?"

Nghĩ đến chuyện sữa của mình đang dính đầy trên da thịt hai người, Ân Yến Từ vừa thẹn vừa sướng, y vươn đôi tay ôm chặt lấy tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, chủ động gác một chân lên bồn tắm kêu dâm: "Ông xã, địt em, a a... Địt chết con đĩ nứng của anh đi."

Ân Phượng Sơn không hề khách khí, cây cặc bự dựng đứng, đâm một phát vào cái lồn bị bỏ đói hồi lâu. Nơi đó nước nôi ngập tràn, dịch dâm hoà trộn cùng sữa, phảng phất như tạo phản ứng hóa học, cái lồn từ trong ra ngoài đều nứng muốn điên lên được, cảm giác như có một trăm cái móng tay khẽ gãi nhè nhẹ vào tâm can, tra tấn người đẹp đến mức khóc thút thít cầu địt. Cặc bự đâm chọc uy mãnh vô cùng, nước trong bồn tắm như cũng len lỏi vào, không còn phân biệt được nước ở đâu nữa, khi ra khi vào, cùng với con cặc thô cứng bắt nạt lồn nứng mỏng manh.

Thân thể lúc chìm lúc nổi trong bồn tắm, mỗi một tấc da thịt đều mất sạch ý thức, giống như sinh ra chỉ để bị đụ địt... Sướng, thật sự quá sung sướng, Ân Yến Từ thất thố mà kêu dâm: "Chồng ơi mạnh lên, a a... Lồn bị địt lỏng mất, giỏi quá đi, ưm a... Chim nhỏ của em bắn rồi, cặc bự cũng mau bắn đi mà, hức hức, bắn hết tinh dịch vào trong cái lồn dâm này đi..."

Eo Ân Phượng Sơn điên cuồng chuyển động, dập đụ không ngừng, bàn tay to du ngoạn trên thân thể mỹ nhân, thở dốc trêu chọc Ân Yến Từ: "Không phải đây là cái lồn nhỏ à, sao giờ lại to thế này?"

Hai mắt Ân Yến Từ đỏ lên, y yêu kiều rên rỉ: "A a a... Cặc chồng to quá đi mất, a, địt vào, ưm a... Lồn nứng, làm nó rộng ra, a... Địt vào cả bụng em rồi, sướng quá..."

Hai người dây dưa trong bồn tắm mãi không chịu dứt, mấy lời kêu dâm thô tục tuôn ra không ngừng, cho tới khi Ân Yến Từ bị địt ngất, Ân Phượng Sơn mới chịu nương tay bế y ra. Tuy người đẹp đã ngủ, nhưng cái lồn xinh đẹp phía dưới vẫn cứ nứng không ngừng, người đàn ông đụ địt thêm một hồi lâu, mới ôm người nghỉ ngơi.

Sau khi tỉnh lại, Ân Yến Từ cũng không có ý định rời đi, hai người tiếp tục quấn lấy nhau trong địa bàn của Thiên Hoàng Minh. Y chẳng quan tâm chuyện thân thể của mình bị tiêm nước thuốc biến dâm đãng cho lắm, dù sao không có nó, y cũng chẳng cự tuyệt người ấy đè mình ra đụ. Chỉ là mới vừa ngấm thuốc, nên phản ứng có hơi mạnh, Ân Yến Từ hận không thể dính luôn lên người Ân Phượng Sơn, cảm thụ da thịt và nhiệt độ cơ thể hắn. Hơn nữa chỉ cần ở cùng nhau, cả người y liền mềm nhũn, xương cốt tê dại, chỉ muốn được hắn ôm hôn. Sữa lẫn nước dâm đã trào cả ra, khoái cảm ấy vẫn hành hạ người như cũ.

Ân Phượng Sơn ôm người đẹp đến vườn hoa phơi nắng, Ân Yến Từ ngồi trong lòng hắn, mềm mại dựa dẫm, y không chịu đặt chân xuống tự mình đi, cũng không chịu tự ngồi sang một bên.

Nũng nịu trong chốc lát, Ân Yến Từ chủ động ôm cổ người đàn ông hôn môi, hé miệng để cho đầu lưỡi hắn xông tới dây dưa, cứ thế hôn tới khi y không thở nổi, mềm nhũn vô lực... Ân Phượng Sơn nhéo nhéo núm vú y, thấp giọng hỏi: "Lại muốn rồi?"

Ân Yến Từ cười nói: "Ở bên cạnh anh, lúc nào em cũng muốn cả... Chỉ là, ông xã tạm tránh đi chốc lát được không, em có việc phải làm."

Ân Phượng Sơn khẽ cười hỏi: "Sao, chuyện cơ mật trong tổ chức?"

Ân Yến Từ lười nhác nói: "Cũng không phải, chẳng qua ông xã ở đây là cơ thể của em cứ mềm nhũn ý, sao có thể làm việc nổi?"

Người đàn ông miễn cưỡng chấp nhận lý do, lại xoa xoa nắn nắn người đẹp một hồi mới bằng lòng rời đi.

Cơ thể khôi phục chút sức lực, Ân Yến Từ thoải mái thở ra một hơi. Y mở máy tính, kết nối đường dây bí mật, sau một lúc lâu, đầu bên kia mới thông.

Người y liên lạc, là lão đại của "Hoa hồng trong gió", Feld, một người đàn ông thoạt nhìn giống hệt playboy, bề ngoài vẫn luôn giữ cái danh người cầm lái của tập đoàn truyền thông lớn nhất nước Anh.

Ân Yến Từ thấp giọng báo cáo: "Không lấy được chip, Phượng Sơn tiêu hủy nó ngay trước mắt tôi."

Giọng nói bất cần đời của Feld vang lên: "À không sao, thoải mái đi, ừm... Chỉ là thiếu mất một tin tức có thể bán thôi, an nguy của cậu mới là quan trọng nhất. Đúng rồi, cục cưng này, hắn không làm gì cậu đấy chứ?"

Ân Yến Từ im lặng một lát, nhàn nhạt nói: "Hắn đụ tôi sắp chết, có được coi như 'làm gì' không?"

Feld chẳng hề để ý nói: "Đương nhiên không tính, cậu có thể bảo hắn chịu trách nhiệm, như vậy khá trọn vẹn đôi đường đấy. Ân ơi có chuyện này tôi muốn kể với cậu nè, tôi mới gặp được một người đẹp phương Đông, my god, có lẽ tôi rơi vào lưới tình với em ấy mất rồi."

Cuộc liên lạc bị cắt đứt, Ân Yến Từ nhún vai, y quá quen cái thói hấp tấp trong mọi tình huống của tên Feld này, không biết người đẹp xui xẻo nào bị cái tên điên này nhắm trúng.

Ở mảnh đất London xa xôi, Feld nhiều tiền tùy hứng bỏ lại cái tập đoàn lớn của mình ra đằng sau lưng, tranh thủ lúc rảnh rỗi đi dạo chơi đầu đường. Tuy thoạt trông hắn y như mấy tên playboy, nhưng trên thực tế, Feld không có thói quen tụ tập thác loạn, có thời gian rảnh, hắn thích tới mấy con phố đậm chất văn nghệ hơn.

Người đẹp phương Đông bị hắn để mắt tới hiện đang bị vây quanh bởi một đám nhiếp ảnh gia, hiển nhiên là đang chụp trong một sự kiện lớn. Người đẹp mặc một chiếc áo sơ mi hoa lệ thiết kế theo kiểu cổ phục, cổ áo xẻ một đường thẳng tới bụng, cứ vậy mà mặc lên người, chẳng nhìn ra hình dạng gì, ngực lộ hơn phân nửa. Cái quần dài màu đen ôm lấy đôi chân dài và bờ mông cong vểnh, vừa khéo dung hòa với chiếc áo hoa lệ phía trên. Trong miệng anh ngậm điếu thuốc, mái tóc đen lộn xộn, mắt phượng hẹp dài rất châu Á, nhìn thoáng qua, anh mang theo nét cuồng vọng khó che dấu, như một vật chui lên từ dưới lòng đất, vừa sắc bén vừa mang theo cảm giác cao cấp ưu việt.

Người đẹp này chẳng phải ai khác, chính là Cố Ly Sao. Anh là người phụ trách thiết kế trang sức cho bộ sưu tập của Ali Sabo, tiếng lành truyền xa. Một vài tạp chí thời trang trứ danh hẹn anh phỏng vấn, tiện đường chụp vài tấm ảnh, chính là hiện trường bây giờ. Không ngờ, lại bị tên sói háo sắc Feld này theo dõi.

Cố Ly Sao khi không ở trong phòng vẽ, trông loá mắt hệt như ánh mặt trời ở vùng đất Hy Lạp, mang theo khí chất của một chú báo hoang, khó trách lại khơi dậy dã tâm muốn chinh phục của Feld. Công việc kết thúc, đoàn người đến quán bar thả lỏng. Đều là con dân trong giới thời trang, một đám người đi cùng nhau trông cũng rất fashion.

Feld mặc kệ trái tim đang đập điên cuồng, vứt sạch mặt mũi bám theo, vào quán bar, cũng là để theo dõi Cố Ly Sao. Chỉ là ánh mắt hắn cũng chẳng có chút gì gọi là đáng khinh, ngược lại còn tràn ngập tán thưởng cùng yêu thích.

Tính tình Cố Ly Sao vốn dĩ đã thẳng thắn, lại nghiêm khắc quyết liệt, khó tránh khỏi việc đắc tội với người ta. Trong đám đang đi cùng cũng có người chướng mắt anh, ghen ghét tài hoa của Cố Ly Sao, cũng ghen ghét vẻ ngoài nóng bỏng chói mắt của anh. Vừa vặn có một ông chủ nhãn hiệu nổi tiếng mơ ước Cố Ly Sao từ lâu, liền có người âm thầm giao dịch với hắn, đánh thuốc Cố Ly Sao, đưa lên giường lão ta.

Cố Ly Sao thật sự không hề phòng bị, uống đến đỏ bừng cả mặt, xiêu xiêu vẹo vẹo bị đồng nghiệp đỡ lên lầu. Feld vẫn luôn ngóng cổ sang nào có thể không phát hiện ra trò vặt ấy, hắn len lén theo sau, đánh tên xấu xa kia một chưởng để gã ngất, rồi ôm lấy Cố Ly Sao rời khỏi quán bar. Hắn không yên tâm thả Cố Ly Sao ở một chỗ, liền đưa người lên xe lái về nhà, cũng dặn dò bác sĩ tư nhân ở đó chờ sẵn, làm một người quân tử chính trực chỉ đơn thuần muốn giải hết thuốc cho Cố Ly Sao.

Nhưng, chính anh lại ngây ngốc tự dâng mình lên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro