Chương 02: Âu Cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đế Lai đem quân từ phương Bắc tràn xuống phương Nam, thế binh như nước lũ, triều đình cản không nổi, đã sớm bị mất mấy tỉnh thành vào tay địch. Ấy là Đào Thiền nghe thấy các tỳ nữ khác sau khi xuống núi mua đồ về đều kể lại như vậy. Họ nghe nói Đế Lai ưng ý phong cảnh tươi đẹp của vùng Lĩnh Nam, nơi đây nhiều chim muông hiếm lạ, lại nhiều loại gỗ quý, nên gã đã sai quân dựng thành đắp lũy định ở lâu dài. Hầu hết nam đinh trai tráng dưới chân núi Phong Châu đều bị bắt đi làm nô lệ phục dịch xây thành, chỉ còn lại nữ quyến ngày đêm đau lòng căm phẫn. Bọn họ lập tế đàn, hướng về phía Đông hải gào khóc gọi Lạc Long Quân. Tỳ nữ đang kể chuyện càng thêm phần khoa trương: " Lúc ấy, chỉ thấy biển đông nổi sóng dữ dội. Đột nhiên, từ dưới đáy biển, một con cự long xé nước phi lên, long ngâm uy động tứ hải, chấn động khắp cõi Lĩnh Nam..."

Đào Thiền cảm thấy nếu còn ở lại nghe nữa, sợ chính mình sẽ bị nàng ta làm cho hồ đồ mất. Bèn xách theo ấm trà hoa cúc, thong dong bước xuống cổng cung điện giữa sườn núi. Lão mộc tinh không biết lại lên cơn cái gì, ngày nào cũng nằng nặc đòi nàng khi đến gặp lão phải đem theo trà hoa cúc, nói là uống trà để vơi đi nỗi nhớ người. Tên Xương Cuồng này cũng thật là, nếu đã nhớ như thế, sao không bất chấp để ở bên người ta đi. Chuyển kiếp mới thì sao, quên hết kiếp cũ thì thế nào? Ba hồn bảy phách không phải vẫn chỉ là của một người hay sao?

Lại qua mấy ngày, Lạc Long Quân không biết từ đâu mang về một mỹ nữ, nói nàng ta từ nay về sau chính là nữ chủ nhân của Lạc Long cung, dặn dò tỳ nữ phải kính cẩn đối đãi nàng ta. Lạc Long Quân không quay về Đông hải như mọi lần, mà cùng vị mỹ nữ kia sớm tối bên nhau, tình nồng ý đượm. Đào Thiền ngày ngày quét dọn dãy khách phòng sau hậu viện Lạc Long Cung, mỹ nữ trông như thế nào, tên là gì, nàng cũng không biết. Toàn bộ thông tin đều do lão chuột già ở xó bếp, ăn no rảnh rỗi chạy qua tán gẫu với nàng. Lão kể chuyện này rất cao hứng, đến bộ râu trắng cũng run lên bần bật, nước miếng văng tứ tung. Lão chuột già xưa nay rất thích học điệu bộ của mấy người kể chuyện trong quán trà dưới nhân gian, thêm mắm dặm muối, khua môi múa mép. Tóm lại, Đào Thiền luôn cảm thấy, phàm là chuyện do lão chuột già kể, mười phần chỉ có ba phần đáng tin.

" Nữ nhân đó tên Âu Cơ, là con gái của Đế Lai. Xem bộ dạng nàng ta say mê Sùng Lâm như vậy, chắc chẳng mấy chốc mà Lạc Long cung lại có thêm tiểu Sùng Lâm. Phiền phức chết đi được." Xương Cuồng vừa uống trà Đào Thiền mang tới, vừa thở than.

" Ta vẫn thấy có chút không hợp lý. Đế Lai là giặc ngoại xâm, theo lý theo tình, Lạc Long Quân đều không nên yêu con gái gã." Đào Thiền nhăn mày.

Xương Cuồng không thương tiếc gõ trán nàng, nói: " Tiểu hoa yêu, ngươi không hiểu tình trường."

Đào Thiền ăn đau, không chịu thiệt cấu véo lại lão mộc tinh, cấu cho lão la oai oái, đoạn lớn giọng nói: " Tình trường là cái gì? Có làm ta no bụng được không?"

Xương Cuồng thật vất vả thoát khỏi ma trảo của Đào Thiền, tự chỉ tay lên ngực lão: " Lấp đầy nơi này của ta là đủ rồi."

Rồi lão chỉ vào ngực nàng: " Còn có của ngươi nữa. Đợi chút..." Xương Cuồng nheo mắt: " Trời tối quá, ta nhìn không rõ. Ngươi quay lưng với ta làm gì? Quay phía trước lại đây xem nào."

Đào Thiền nghiến răng: " Đây là phía trước của ta."

Xương Cuồng: "..."

Nghe nói chiều tối hôm đó, Âu Cơ vốn đang trong phòng riêng, tự mình tô son. Bị loạt âm thanh tru tréo dưới núi truyền lên làm cho giật mình, ngón tay chấm đầy son đỏ quẹt ngang mặt. Đúng lúc Lạc Long Quân mở cửa bước vào, còn tưởng nàng ta bị thương hộc máu, hốt hoảng một phen triệu hồi toàn bộ Dược yêu trên núi Phong Châu.

Chớp mắt, lá vàng lại rụng đầy sân. Lập đông năm nay, tin vui Âu Cơ có thai đã truyền khắp mọi ngõ nghách Lạc Long Cung. Từ lão chuột già chuyên ăn vụng ở xó bếp, đến ả chép tinh lả lướt ở hồ nước nóng sau đỉnh Phong Châu, ai ai cũng khẩn trương đến khó hiểu. Đào Thiền nhìn vòng eo nhỏ nhắn của Âu Cơ, thầm nghĩ nàng ta có muốn cho ra đời tiểu Lạc Long Quân, sợ rằng cũng phải đợi mấy tháng nữa. Lạc Long Quân y còn chưa khẩn trương, các ngươi chim chuột cá ếch sốt ruột cái gì?

Xương Cuồng ngồi nghe nàng lảm nhảm, hết sức thảnh thơi nhấp một ngụm trà, rồi mới nói: " Một long thần, một hạc tiên. Ta cũng thật thắc mắc không biết con của họ sẽ là giống gì?"

" Âu Cơ là hạc tiên? Nàng ta không phải người phàm ư?" Đào Thiền cảm thấy thông tin này vô cùng mới mẻ, bèn trưng ra bộ mặt hóng chuyện, mắt chớp chớp nhìn Xương Cuồng.

Đỉnh Phong Châu ngàn năm yên tĩnh. Kể từ khi Lạc Long Quân đưa Âu Cơ về, mới có một lần đại náo nhiệt. Ấy là ba tháng trước, khi Đế Lai hùng hổ ra lệnh cho hơn hai vạn binh mã tới chân núi đòi con gái. Khua chiêng gióng trống một hồi, con gái không những không đòi được, cả đại quân khổng lồ còn bị Xương Cuồng một mình đánh cho tan đàn xẻ nghé. Xương Cuồng lão mộc tinh kị nhất là âm thanh ồn ào nhức óc. Bọn chúng chọn cách khiêu chiến như vậy, vừa hay chọc vào nỗi đau năm xưa bị Lạc Long Quân đánh bại của lão. Ngày ấy, lão đánh cũng thật sướng tay. Chỉ tùy tiện nhổ vài gốc tre dưới chân núi, đánh cho bọn chúng một đường chạy về phương Bắc, dù là quay đầu ngoảnh lại cũng không dám. Đế Lai bị đánh bại thảm hại như thế, Âu Cơ lại không ra mặt dù chỉ một lần.

" Nàng ta đương nhiên không phải người phàm. Thân phận con gái Đế Lai, trong sinh mệnh trường cửu của Âu Cơ, bất quá chỉ là một lần lịch kiếp. Lịch kiếp xong rồi, Đế Lai đối với nàng ta, chẳng qua chỉ là một kẻ phàm trần xa lạ. " Xương Cuồng nói.

Vấn đề lịch kiếp này, Đào Thiền đương nhiên hiểu, nàng nói: " Tính cả thời gian làm một bông hoa, Lạc Long Quân nói qua rồi, cả ngươi cũng biết, ta đã hơn một vạn tuổi. Vậy mà đến cái bóng của thiên lôi cũng không thấy."

" Ngươi ngại mình sống lâu quá rồi phải không?" Lão mộc tinh ném cho nàng một cái nhìn nửa con mắt: " Lấy tu vi của ngươi, nếu bị sét lịch kiếp giáng xuống, chỉ sợ ngay đạo đầu tiên cũng đủ biến ngươi thành đào thui."

Đào Thiền bỗng bừng tỉnh đại ngộ: " Ta hiểu vì sao nguyên thân của ngươi lại là cây chiên đàn đen thui khô quắt khô queo rồi."

Xương Cuồng: "..."

Một năm nữa cứ như vậy bình đạm trôi qua. Âu Cơ cuối cùng cũng sinh rồi.

Đào Thiền hôm đó được phân làm một trong những nô tỳ phụ giúp bà đỡ. Nàng tận mắt chứng kiến, Âu Cơ sinh ra một cái bọc đầy trứng, đếm sơ qua, cũng phải gần trăm quả. Lúc Đào Thiền bưng chậu nước đỏ au máu ra ngoài, liền thấy Lạc Long Quân bộ dạng khẩn trương lo lắng, mấy chậu hoa trước cửa phòng Âu Cơ cũng bị y bóp nát vụn.

Phu thê hai người cũng thật quá mắn đẻ đi, Đào Thiền trong lòng cảm thán.

Sau đó, nghe lão chuột tinh kể, Âu Cơ hóa nguyên thân, ấp bọc trứng ấy tròn ba mươi ngày. Bọc trứng tròn trăm quả, nở ra được trăm đứa trẻ cả nam lẫn nữ. Sự yên tĩnh của núi Phong Châu, cứ vậy mà bị trăm tiếng khóc xé nát.

Đào Thiền cảm thấy nàng nên nhìn lão chuột già bằng con mắt khác. Lão đi nhìn trộm phu nhân nhà người ta ấp trứng như vậy, còn chưa bị Lạc Long Quân phanh thây lăng trì, kiếp trước không biết đã tích được bao nhiêu công đức?!

Một trăm đứa trẻ hậu nhân tiên rồng ra đời, là tin vui khắp cõi Lĩnh Nam. Lạc Long Quân lần này không ngại náo nhiệt, chiêu cáo thiên hạ, phát thiệp hồng, chính thức thành thân với Âu Cơ. Nghe nói thần tiên khắp cõi tứ hải ngũ châu đều đã nhận được tấm thiệp hồng này. Trên ấy đề ngày thành hôn diễn ra, chính là vào mùng 9 tháng chạp sắp tới. Đào Thiền bấm ngón tay, đại khái ngày kia Lạc Long Cung có hỉ sự. Lạc Long Quân này, có phải quá gấp gáp rồi không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro