Chương 09: Thư Từ Phương Xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Hoài Chương (01)

Word Count: 1,736

***

Tôi khác người.

Từ khoảnh khắc mở mắt, tôi đã biết điều đó. Với tôi, đây là một bí mật nhỏ, với một số người, đây có thể là chuyện lớn, tôi cũng không rõ nữa. Nhưng có một điều mà tôi chắc chắn, đó là phần lớn những người xung quanh đều có ấn tượng rằng tôi là một đứa trẻ có phần kỳ lạ, một đứa bé có thể phát ra tiếng nói khi chưa tròn một tuổi, một đứa nhóc có thể nhận biết mặt chữ ngay từ những lần tiếp xúc đầu tiên.

Một kết quả hiển nhiên - chẳng ai lãng quên tiếng mẹ đẻ đã hằn ghi trong huyết quản. Người canh cửa có lẽ đã bỏ sót, không đưa tôi bát nước sông Quên.

Ông trời không lấy đi ký ức của tôi, vừa là một đặc ân, cùng là một sự tra tấn kinh hoàng nhất. Tôi không sợ cái chết, tôi chỉ sợ sự lãng quên, tôi sợ những dấu vết minh chứng bản thân đã từng tồn tại sẽ bị thời gian lạnh lùng xoá sổ; những người thân quen nhất sẽ nhìn tôi như một người khách lãng du trên dòng đời đằng đẵng.

Tôi không thể chống lại đấng tạo hoá, chỉ đành học cách chấp nhận; em họ biến thành bạn bè, chú ruột biến thành thầy giáo, từ thân thành bớt thân, ít nhất, chúng tôi còn được hít chung một bầu không khí, cùng nhìn lên một bầu trời.

Thân phận thay đổi cũng không thể làm sợi dây huyết thống đứt đoạn, tôi vẫn dành tuổi thơ lần thứ hai ở nhà chú; người cha kiếp này quá bận để có dư thời gian dạy dỗ tôi.

Tôi vin vào cớ này, từ lúc vỡ lòng cho đến tận khi đi học ở học đường, ở lì nhà chú. Chú vô cùng hào hứng, dang tay chào đón tôi trở thành thành viên thứ tư trong nhà.

Chú chưa bao giờ là người thuận lợi đường con cái, từ kiếp trước tới kiếp này, bao nhiêu năm qua cũng chỉ được mỗi Hoành Sóc là con trưởng. Kiếp trước, đến tận khi chú qua đời, tôi ở phương xa cũng không nghe được tin ông có thêm mụn con nào.

Chẳng bù cho người cha kiếp trước của tôi, chẳng những đông con nhiều cái, người nào cũng tràn đầy tham vọng.

Năm tôi bảy tuổi, một số biến cố ập đến, chú và cha cũ chính thức cạch mặt. Anh em ruột bằng mặt không bằng lòng, lại thêm sự can thiệp của mấy lão già họ Trịnh, chú bị tống cổ khỏi thủ đô, cả nhà nhận lệnh khăn gói quả mướp chuyển lên vùng biên giới hẻo lánh, việc học hành và ở nhờ của tôi cũng theo đó mà tạm dừng vô thời hạn.

Dừng học chứ không phải là dừng liên lạc, cứ cách một thời gian, tôi lại nhận được một số thư từ, có khi là từ chú, mà cũng có khi là Hoành Sóc, chú chủ yếu hỏi thăm tình hình và chuyện học hành, còn về phần Hoành Sóc, em dành hầu hết dung lượng lá thư, nguệch ngoạc kể về những trải nghiệm có một không hai nơi nhà mới.

Cả hai kiếp, đời tôi đều gắn liền với vùng đồng bằng trù phú. Kiếp trước, do thân phận đặc biệt, tôi có nhiều hạn chế, không thể tùy ý rời khỏi thủ đô, thành ra, sự xuất hiện của những dãy núi trùng điệp và những thung lũng xanh rì là những điều ngoài tầm hiểu biết. Hoành Sóc còn làm cả một bài thơ để miêu tả cảnh núi rừng:

Viễn khán thiên vân bàn nhất thể

Nguyên lai bạch vụ phúc thanh sơn

Thê điền dĩ lỵ sơn lương tọa

Bế ái hoàng hoa tỷ mẫu đơn.*

*tạm dịch: 

Trông xa trời mây hoà một thể

Thì ra là sương trắng ôm núi xanh

Ruộng bậc thang dựa vào sườn núi

Hoa vàng ngậm sương như mẫu đơn

Những lá thư đều đặn đến và đi khiến tôi mơ tưởng về thế giới bên ngoài bốn bức tường thành, tôi muốn được đặt chân tới nơi trời mây giao thoa, nơi những ngọn núi được bao phủ bởi những làn sương dày đặc, nơi bông hoa vàng ngậm sương có thể sánh ngang với vẻ kiều diễm của những đoá mẫu đơn đang toả sắc.

***

Xa mặt nhưng không cách lòng, chúng tôi luôn cố gắng giữ liên lạc. Nhưng, bẵng đến một dạo, vô số lá thư gửi đi đều không nhận được hồi âm, tôi lo lắng đến mức chuẩn bị khăn gói tìm người thì mới nhận được thư hồi đáp.

Chuyện là, Hoành Sóc mải chơi rơi xuống nước, cơ thể nhiễm lạnh nên phải nằm tĩnh dưỡng, thư từ qua lại cũng bởi thế mà bị gián đoạn.

Đó là lần dài nhất chúng tôi không nói chuyện với nhau, từ đó về sau, tuần nào Hoành Sóc cũng cố gắng viết cho tôi một lá thư cập nhật tình hình, tiện thể gửi kèm một vài đặc sản địa phương.

Qua vài năm, Hoành Sóc lớn hơn, gia đình chú đón thành viên mới - Đỗ Thuỵ Khuê. Niềm vui ngắn chẳng tày gang, Thuỵ Khuê bị người ta bắt mất, Hoành Sóc từ đó vẫn một mình gặm nhấm nỗi ân hận khôn nguôi - chính em là người đã sơ ý để lạc Thuỵ Khuê .

Cha cũ cũng nhân lúc này, tách Hoành Sóc khỏi cô chú tôi, lệnh cho em một mình về thủ đô học tập. Tuy ở xa, Hoành Sóc lúc nào cũng canh cánh nỗi niềm, quyết tìm cho bằng được người em thất lạc. Trời không phụ người có lòng, sau này, Thuỵ Khuê đã được tìm về, vết thương đang rỉ máu cũng tạm khép lại.

Hoành Sóc hơn Thuỵ Khuê mười một tuổi, nhưng chênh lệch tuổi tác này không hề tạo ra khoảng cách giữa hai anh em, trái lại còn siết chặt sợi dây liên kết, Hoành Sóc vừa là anh trai, sẵn sàng lắng nghe mọi lời phàn nàn, cũng là người cha nghiêm khắc không khoan nhượng với những trò nghịch ngợm mà Thuỵ Khuê bày ra.

Trong gia đình trước kia của tôi, rất khó gặp được loại tình cảm thuần tuý thế này, mọi người đều mang theo mặt nạ, sau mỗi cử chỉ thân thiện là một cái bẫy công phu, sẵn sàng xé xác con mồi xấu số.

Hoành Sóc rất thích kể chuyện về Thuỵ Khuê, đặc biệt là những 'chiến tích' vô tiền thoáng hậu. Mỗi lần thư đến là một lần tôi ngạc nhiên với khả năng không giới hạn của Thuỵ Khuê, đứa trẻ này luôn biết cách tạo ra bất ngờ.

Đi học thì ngủ gật, trong lớp thì gây bè kết cánh, ra khỏi lớp thì đánh nhau với con nhà người ta, không việc xấu nào vắng mặt Thuỵ Khuê. Rõ ràng là Thuỵ Khuê gây sự, cuối cùng lại thành cha đi trước xách đồ, con lẽo đẽo theo sau, hai cha lóc cóc túi to túi nhỏ mò đến tận nhà nói lời xin lỗi.

Hoành Sóc rất khoái chuyện này. Em kể rằng, hai cha con nhà đó chọn được quà đẹp nhưng lại quên chọn ngày tốt, chẳng hiểu thám thính kiểu gì, rồng rắn đến nhà đúng hôm chú đi vắng, thế là cô và Thuỵ Khuê tiếp khách.

Mục đích của hai cha con vô cùng đơn giản - chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không. Cô hay chuyện, sau khi hỏi han Thuỵ Khuê thì cũng không nặng lời trách móc, sau khi nhắc nhở nhẹ nhàng cả hai bên thì đồng ý bỏ qua cho thằng ranh con kia. Đến lúc ông bố giơ túi quà ra, cô nhất quyết trả lại, mang đến bao nhiêu thì xách về bấy nhiêu.

Tin tức nội bộ, đại khái là cô chỉ nói thế thôi, hai cha con kia vừa khuất bóng, Thuỵ Khuê lập tức được thưởng một bữa ăn ngon và mấy ngày nghỉ học.

"Đánh tốt lắm." Cô viết trong thư gửi Hoành Sóc.

Tôi hỏi thăm kỹ càng thì mới vỡ lẽ. Thằng nhóc họ Bùi đã có hành vi 'không đứng đắn' với một số người hầu gái, Thuỵ Khuê chỉ 'ăn miếng trả miếng', tẩn cho nó một trận nhớ đời.

Cách dạy con của cô bao năm rồi vẫn không thay đổi, ngày xưa là dung túng cho Hoành Sóc nghịch ngợm, bây giờ, khi Hoành Sóc đã lớn, cô chuyển thành mắt nhắm mắt mở, bỏ qua cho Thuỵ Khuê.

Tôi vốn tính góp ý với Hoành Sóc, nhưng xem chừng là không khả thi; Hoành Sóc còn ủng hộ hành vi bạo lực này hơn cả cô.

"Nên mua gì nhỉ?" Ngay khi nhận được tin Thuỵ Khuê đánh người, Hoành Sóc không những không tức giận, còn rủ tôi ra ngoài ăn trưa, tiện thể mua một món quà cổ vũ.

"Cái này đi." Tôi chỉ bừa vào một cái trâm ngọc.

Bình thường, Hoành Sóc luôn sống rất tiết kiệm, nhưng riêng khoản mua đồ cho Thuỵ Khuê, Hoành Sóc không hề qua loa, lúc nào cũng chọn những đồ vật tinh xảo nhất gửi cho người em đang ở xa nghìn dặm.

Hoành Sóc quét mắt dọc theo sạp hàng, một lượt lấy tận năm cây trâm khác nhau.


"Lấy nhiều nhiều cho Thuỵ Khuê tiện thay đổi."

Mười lăm tuổi vấn tóc, hai mươi tuổi nhược quán.

Thuỵ Khuê hiện tại chưa quá mười hai, em chưa cần những thứ này.

Đã từng mang họ Đỗ, tôi có thể hiểu được phần nào cảm nhận của Thuỵ Khuê, nhưng tôi cho rằng, xung đột không phải là cách hay để giải quyết vấn đề, cái cây có muốn xanh tốt thì cái gốc phải chắc chắn, hiện tại, Thuỵ Khuê mới chỉ giải quyết được phần ngọn.

Thuỵ Khuê có xung đột với nhiều người, nhưng nhiều nhất vẫn là đám họ Bùi. Không thể không tán thưởng sức mạnh của định mệnh, thế hệ chúng tôi, không ai có thiện cảm với đám nịnh thần sống sung sướng trên xương máu nhân dân.

Dù không đồng ý với cách làm của Thuỵ Khuê, tôi vẫn mong muốn được gặp Thuỵ Khuê một lần.

Thế nên mới có vụ Bắc tiến này. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro