Hồi 2: Trưởng Thành.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 2: Trưởng Thành.

Nhiều năm sau, 21/07/2XXX, 6:00PM.

Nước V, thành phố VL, cửa hàng Vân.

Trên đường, xe cộ qua lại tấp nập những cửa hàng lần lượt lên đèn khiến cả con phố nhộn nhịp hơn rất nhiều, cách đèn đỏ không xa là một cửa hàng quần áo và phụ kiện được trang trí vừa đơn giản lại thanh lịch, giá cả hợp lý mẫu mã cũng đẹp, không gian bên trong rộng lớn với đủ lại quần áo, phụ kiện.

Khánh hàng người ra vào đông đúc, nhân viên cũng bận không kém. Phan Đình Quyên vừa tính tiền vừa nói với vào trong, giọng nói mang theo chút bực bội khó nhận ra.

"Sao rồi có điện được không?"

Bên trong vang lên giọng cô gái có chút đáng yêu.

"Được rồi, nói năm phút nữa tới."

"Chậc."

Phan Đình Quyên tặc lưỡi, nén bực bội vào trong vui cười với khách hàng trước mặt. Đúng năm phút sau một cô gái nhỏ nhắn chạy vào, nói xin lỗi với Phan Đình Quyên rồi vọt vào trong thay đồ, rất nhanh đã vọt ra đứng trước quầy thu ngân. Phan Đình Quyên lắc đầu đi vào trong để cho cô bé làm việc.

Không gian bên trong khá rộng, một bộ sopha, một cái bàn trà, máy nước lọc, máy pha caphe, bếp nấu ăn, chỗ rửa chén, nhà vệ sinh khá đầy đủ và tiện nghi đối với một cửa hàng quần áo và phụ kiện.

Cô gái ngồi trên xe lăn bất đắc dĩ nhìn cô đang bực bội nhỏ giọng nói.

"Cũng tới rồi mà, đừng bực nữa. Con bé còn là sinh viên mà."

"Biết thì biết nhưng cũng phải báo một tiếng, à chị ơi nay em đi trễ xíu hay gì đó. Đằng này chẳng nói gì. Nếu không phải tao với mày đúng lúc ra xem tiệm thì sao đây? Haizz nếu không phải Ân nó có chút tình cảm với con bé..."

Thiên Linh biết cô đang nghĩ gì chỉ cười nói:

"Mày biết rõ Ân không có ý đó mà, đó chẳng qua là một phần tính cách của nó biểu thị cho người ngoài thôi."

"Biết thì biết nhưng tao vẫn hy vọng."

Thiên Linh lúc này chỉ lắc đầu đáp:

"Tao cũng hy vọng, nhưng rõ ràng Ân không mở lòng nữa rồi."

"Hai lần đều tự lừa mình dối mình. Người trước đem trái tim của nó đóng băng, người sau đến làm tan chảy một góc băng rồi thẳng thừng đem tim nó chém ra trăm mảnh. Một người so với một càng ác độc, càng nhẫn tâm hơn. Nếu con bé đến sớm hơn...Tao nghĩ gì thế này trên đời làm gì có nếu như."

"Tao tàn phế vẫn có người nguyện bên cạnh yêu thương tao, mày bị vết sẹo lớn ngay lưng vẫn có người yêu thích chở che. Còn Ân tuy nó không bị gì cả nhưng tâm nó chết rồi."

Thiên Linh đột nhiên nói, cô nàng nhìn đôi chân của mình rồi lại nhìn Phan Đình Quyên hốc mắt đỏ lên.

"Nếu không phải tao và mày bên cạnh, Khả Ân đã điên từ ba năm trước rồi."

Đình Quyên nói rồi lắc đầu chuyển chủ đề.

"Thôi để tao điện Ân hỏi xem nó ăn gì lát về mua luôn."

"Ừa."

Ở một nơi khác, trong căn phòng khá rộng yên tĩnh tới mức chỉ nghe tiếng 'lách cách' của phím và tiếng quạt 'vù vù', mà chủ nhân căn phòng một cô gái với mái tóc đen dài, gương mặt thanh tú, đeo một gọng kính vừa cỡ, áo sơ mi kín cổ, quần short tôn lên đôi chân thon dài, ngón tay lướt trên bàn phím mắt nhìn chăm chú màn hình máy tính.

♫Tell me all about my colour, my hair and my little feet♫

♫That have carried me every mile of the way♫

♫Want to see your house, your streets. Show me all I do not know....♫

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, khiến cô giật mình theo thói quen đẩy gọng kính, tay cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh, híp mắt nhìn rõ tên người gọi tới mới chấp nhận mở loa ngoài, cô thả lỏng người dựa vào sau ghế, tay còn lại vẫn thoăn thoắt bay múa trên bàn phím.

"Nói."

"Ân, tớ nghĩ cậu nên nói nhiều hơn nếu không rất lạnh đó."

"Trọng tâm."

Phan Đình Quyên nghe giọng nói trong trẻo, vừa lười biếng vừa lạnh nhạt trong điện thoại, cô ấy liền đổi giọng, cố gắng khiến âm thanh mình trở nên ngọt ngào để trêu chọc cô bạn của mình.

"Được rồi, cậu rất không thú vị nha~ Bé cưng~ ăn gì không mình sẽ mua nà?"

Bên kia im lặng hồi lâu, mới mang theo một chút buồn bực cùng ý cười quát nhỏ:

"Hôm nay mày chạm mạch gì thế? Hay là con bé mới vào đổi tính cách với mày à Quyên? Nói đàng hoàng lại coi!"

"Này ý gì vậy hả? Lâu lâu đổi xưng hô không được à?"

Cô ấy cố ý để mình mang theo chút nũng nịu trả lời, đầu bên kia tự hồ với chút đùa dai này cũng không tức giận ngược lại cười khúc khích, giọng nói mang theo mười phần mềm mại ngọt ngào chí mạng, còn cố ý dùng xưng hô khi nãy của Phan Đình Quyên đáp lại:

"Thôi khỏi bạn hiền à~ chúng ta biết tính nhau cả đừng làm tớ ớn lạnh, cậu còn gì nữa thì nói lẹ bé cưng còn làm việc nha~"

Tốt rồi lần này tới Phan Đình Quyên chịu không nổi mà la lên:

"Thôi ngay! Không cần đâu Ân, vẫn là mày tao đi."

"Ơ tớ đã làm gì đâu, tớ vô tội a~ Tớ chỉ là muốn đổi xưng hô chút thôi mà, bé cưng thật thương tâm a~"

Thiên Linh ở bên cạnh nghe hai người đối đáp, không nhịn được cười lớn, mà Quyên lúc này xoa trán kêu rên nói:

"Vâng chị đại, em sai rồi chị đừng như vậy nữa, tóc gáy dựng đứng cả rồi! Giờ chị ăn gì em mua."

Tiếng cười khúc khích vừa lòng vang lên, đầu bên kia trở lại với giọng điệu vốn có của mình cũng đổi lại xưng hô:

"Dùng câu từ kiểu gì vậy hả? Tùy mày, à đúng rồi không có lần sau."

"Mày nói gì ta không hiểu haha."

"Bảo cô nhóc mới vô, không có lần sau."

Đầu bên kia dùng giọng điệu lạnh nhạt nhắc lại lần nữa, Đình Quyên cười khổ đáp:

"Được rồi, con bé cũng mới vô thôi mà. Còn là sinh viên năm nhất, du di cho bé nó được không?"

"Biết. Lần sau không điện được thì nhắn."

"Sẽ nói lại nguyên câu không thiếu một từ."

Người kia tự hồ còn muốn nói gì đó đã ngừng lại, ừ một tiếng rồi tắt máy, Phan Đinh Quyên để điện thoại vào túi phì cười:

"Trong ngoài bất nhất."

"Không phải nên là trong nóng ngoài lạnh à?"

"Sao cũng được. Chuẩn bị về thôi."

Cô nói rồi sửa soạn, đợi Thiên Linh chuẩn bị xong mọi thứ mới đẩy xe lăn bước ra ngoài, mắt thấy khách ít đi nhân viên lại bận rộn kiểm kê hoặc chuẩn bị đơn hàng online, Đình Quyên mới ngoắc cô bé mới vào nhỏ giọng nói.

"Sau này nếu bận đến trễ giống hôm nay em nhắn hoặc điện cho chị biết không? Khụ khụ một người nào đó nhờ chị nhắn hai câu. Không có lần sau và lần sau không điện được thì nhắn."

Cô bé nghe vậy chớp mắt hơi ngẩn người, hồi lâu mới phản ứng lại phì cười.

"Vâng ạ. Chị nhắn người nào đó nhớ ăn uống không lại sụt ký đấy."

"Em..."

Cô bé biết Đình Quyên muốn nói gì chi cười nói:

"Em biết rõ chị Quyên, Ân không có tình cảm với em. Chị ấy chỉ xem em là bạn, là em gái thôi."

"Haizz, chị không muốn em vì Ân mà chậm trễ."

Cô bé lắc đầu dù chỉ thua cô ba tuổi lại chững chạc nói.

"Cái con người đó tốt đến mức em không nỡ trách, luôn miệng nói mình không đáng để yêu thật ra là không dám yêu nữa mà thôi. Chị ấy chịu tổn thương đủ rồi, em nguyện ý thế này. Em nguyện ý đợi."

"Em...Ân ơi là Ân xem mày tạo nghiệp gì đây?"

"Không được nói vậy, chị ấy rất tốt."

Con bé cau mày không đồng ý với câu nói của Đình Quyên, sau đó lại cười vui vẻ được ra một gói quà nhỏ.

"Chị gửi cho chị ấy dùm em là quà sinh nhật muộn, hôm đó em không kịp đưa chị ấy đã chạy mất."

"Chạy mất??"

"Suỵt! Không thể nói. Em không muốn bị chiến tranh lạnh đâu."

Phan Đình Quyên nghe vậy cười cầm lấy món quà bỏ vào túi, rồi đẩy Thiên Linh đi, bên ngoài một chiếc xe bốn chỗ đã chờ sẵn ở đó, khi cả hai ổn định chỗ ngồi cửa vừa đóng cửa lại xe đã lăn bánh rời khỏi cửa hàng.

Trong một ngôi nhà rộng lớn bốn tầng, Trác Khả Ân vừa được nhắc đến đang lười nhác đánh vài chữ cuối, sau khi xem lại số liệu đang không ngừng xuất hiện rồi thay đổi. Cô xoa mắt nhìn đồng hồ, buông tay cho chương trình tự chạy một lần nữa, duỗi cái lưng mệt mỏi theo thói quen tựa vào ghế xoa trán.

Vừa định thả lỏng một chút thì điện thoại lại vang lên, nhíu mày nhìn số điện thoại xa lạ, nghĩ cũng không nghĩ liền từ chối nhưng vừa từ chối không lâu số đó lại điện tới, môi đỏ mím lại, nhíu mày hồi lâu mới chấp nhận.

"..."

"Khả Ân~"

"Ừ."

Đầu bên kia vang lên giọng nữ ngọt ngào quen thuộc, cô nắm tay bình tĩnh đáp, người nọ như không có gì trêu chọc.

"Tiểu Ân không cần phải lạnh lùng thế chứ, chúng ta đã quen mười năm em..."

"Cút."

Người vừa lên tiếng cô liền cụp mắt quát nhẹ.

"Thật là vô tình nha dù gì cũng ngủ một đêm..."

Trác Khả Ân xoa thái dương, nghiến răng quát.

"Cố Manh! Câm miệng. Cô rảnh rỗi quá nhỉ, nếu còn nói một câu vô nghĩa thì..."

Không đợi cô nói dứt câu, Cố Manh đã vội vàng chen vào.

"Đừng, đừng! Tiểu tổ tông tôi không chọc em nữa là được, em vẫn không thú vị gì cả~"

"Cảm ơn đã khen."

"Được rồi, được rồi! Bớt giận, bớt giận tôi muốn hỏi khi nào em qua đây, tôi muốn gặp em."

Nghe cô nàng nói, Trác Khả Ân không vui đáp:

"Gặp tôi?? Cố Manh, cô hiểu rõ tôi sẽ không tham gia. Không thể và không có khả năng."

"Thôi nào, bảo bối em không nên khiêm tốn, hơn ai hết tôi biết rõ trình độ của em và tôi cần em giúp. Em là thiên tài với trí tưởng tượng phong phú, Cố Manh tôi đề nghị tiểu thư Trác Khả Ân hãy hạ cố đến đây giúp tôi hoàn thiện dự án này."

Trác Khả Ân mím môi hồi lâu cũng không nói ánh mắt trầm xuống, đầu bên kia cũng không lên tiếng tựa hồ đang chờ câu trả lời của cô. Khả Ân nhíu mày muốn cúp máy nhưng nhớ tới gì đó cô khựng lại xoa thái dương thở dài, giọng điệu mang một chút bất lực cùng khó chịu:

"Được rồi, tôi sẽ không đi đâu. Thứ nhất, tôi không thể rời đi, cửa hàng không cho phép tôi làm một chuyến tới nơi của cô, quá xa.

Thứ hai, trong hợp đồng chúng ta ký trước đó ghi rõ tôi chỉ gợi ý và giúp đỡ đơn giản nó không bao gồm tôi làm việc cho cô.

Thứ ba, tiểu thư Cố Mạnh có phải đã quên rằng nơi cô đang ở chính là Trùng Khánh cách nơi tôi ở khoảng 3037km.

Thứ tư, tôi là một con mù đường.

Thứ năm, tôi rất lười nên là nghĩ cũng đừng nghĩ tới việc tôi đến Trùng Khánh."

Bên kia Cố Manh im lặng một lúc lâu sau cô nàng mới lên tiếng thở dài hỏi:

"Thật ra trọng điểm là xa và lười đúng không?"

"Đúng."

"Em thật vô tình, Khả Ân em biết rõ tôi có ý gì khi điện em vào lúc này."

"...cảm ơn lời khen, cũng vì hiểu rõ nên tôi mới từ chối."

Cách một quốc gia, Cố Manh ngồi trên ghế ngón tay khẽ lướt trên khung ảnh vuốt ve khuôn mặt mình tâm tâm niệm niệm, giọng nói trầm lại.

"Khả Ân, tôi sẽ không buông tay. Nếu chúng ta biết nhau sớm hơn và nếu tôi không...Có hay không em sẽ...yêu tôi?"

"Trên đời không có nếu như."

"Khả Ân, Em luôn vô tình như thế sao? Tôi đã luôn hối hận, em không thử một lần yêu tôi sao?"

Lần này Trác Khả Ân không trả lời chỉ mím môi, ánh mắt trầm xuống cô cụp mắt che giấu tâm tình trong mắt, cố giữ cho giọng mình không gì khác lạ đáp:

"Không thể."

Cũng không đợi bên kia nói thêm một lời nào cô đã cúp máy.

Bên nước T, Cố Manh nhìn cuộc gọi kết thúc tay không tự chủ cầm khung ảnh trên bàn, trong ảnh là Trác Khả Ân với bộ váy màu đen để lộ vòng eo nhỏ nhắn. Cô đang quay người nghiêng đầu nhìn vào ống kính môi đỏ khẽ cười, thanh tú mà rung động lòng người. Chính nụ cười này đã cướp đi trái tim của cô, nhưng người con gái trong ảnh đã không thể mở lòng thêm lần nào nữa.

Cố Manh nhìn người trong ảnh lòng không khỏi siết lại, cười khổ. Chính mình là người khiến trái tim vốn đầy vết thương triệt triệt để để tan vỡ, Cố Manh ngã người dựa vào lưng ghế ánh mắt hối hận lẫn tự trách.

Bên kia, Trác Khả Ân nhíu mày lơ đãng nhìn tấm ảnh trên bàn, ngón tay khẽ miết một bên bị xé, ánh mắt trầm xuống không tự chủ nhớ lại vài thứ không tốt đẹp.

"Hối hận cũng không thể thu hồi những gì ở quá khứ. Hai người lại giống nhau ở một góc độ nào đó. Mà người trước thì chưa từng hối hận."

Cánh cổng rộng lớn, gian nhà xe đơn bạc rộng rãi, những phòng học cũ kỹ chỉ có một vài khu là mới và đẹp, sân trường rộng lớn, nhà vệ sinh hư hại cửa sứt sẹo, tiếng ồn ào xung quanh, tiếng cười cợt và lời xì xầm. Nhìn cô gái đứng trước mặt, gương mặt xinh đẹp, mái tóc dài uốn lượn, lời lẽ lạnh lùng nhưng khiến cô không hiểu gì.

"Nguyễn Thiên Kim, cái tên cũng như con người đầy ghê tởm. Cậu nên cẩn thận lời nói của mình, nên nhớ hoạ từ miệng mà ra chưa có sự cho phép của tôi ai cho cậu đem tôi ra làm trò cười hả, tốt nhất cậu nên quỳ xuống xin lỗi..."

"Cậu có ý gì?"

Cô nhíu mày liếc mắt thấy được bóng dáng quen thuộc, người nọ đang dùng ánh mắt ác độc mang theo thỏa mãn cùng chăm chọc nhìn mình, cũng xem như hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, trái tim không tự chủ lạnh đi.

"Câm miệng và cút đi, Hà Vy."

"Có gan nói lại không có gan nhận hả? Cút đi? Cậu xem mình là ai hả? Một đứa con gái kinh tởm, ha tâm lý biến thái dơ bẩn."

Cô gái cười khẩy nói cánh tay vung lên muốn tát vào mặt cô, thì một cánh tay chặn lại, giọng nói quen thuộc mềm nhẹ vang lên bên tai.

"Nói thì cứ nói, động tay động chân, là côn đô à?"

Khả Ân nâng mắt nhìn thiếu nữ với gương mắt xinh đẹp, thấp hơn cô một chút ánh mắt trong sáng lại sâu thẳm nhưng nhìn thấu lòng người, mái tóc đen quá vai được buộc lên. Bên cạnh cũng xuất hiện thêm một người, chiều cao khiêm tốn, dáng người cũng nhỏ nhắn, cả người hơi run nhưng cũng không rời đi.

Cô lại nhìn người đang đứng phía sau Hà Vy, tình cảm bảy năm trong nháy mắt tan vỡ dù tình cảm đó là yêu hay đơn giản chỉ là tình bạn cô cũng không muốn làm rõ nữa. Người đó à không, là đám người đó đã phản bội thì không đáng để cô quan tâm nữa, đưa mắt nhìn hai thiếu nữ chỉ vừa quen ba năm nay khoé môi dâng lên ý cười vừa tự giễu vừa như cười khổ, hồi lâu Trác Khả Ân mới vươn tay vỗ đầu hai người trước mắt.

Cô bước lên một bước, Hà Vy lại lùi một bước, hai người cứ người tiến kẻ lùi tới khi Hà Vy lưng đụng vào tường không lùi được nữa mới ngừng lại. Khả Ân cúi đầu nhìn vẻ mặt hoảng sợ của cô ả, đôi mắt nâu mang theo âm lãnh, giọng nói trong trẻo mang theo chút trẻ con nhưng lời thốt ra khiến Hà Vy như rơi vào hầm băng.

"Nếu cậu đã muốn vậy tôi không ngại đem việc cậu 'hối lộ' giáo viên truyền ra rộng rãi đâu, Hà tiểu thư."

"Làm sao mày biết?! Nếu mày dám..."

"Tại sao tôi không dám? Tôi rất hân hạnh giúp cô nổi tiếng. Tỷ như đem việc cô bị bao dưỡng hay là việc cô dùng thân thể này kiếm tiền chăng, cũng như việc cô bị chính cậu ruột mình...Đó đều là tin mà ai cũng có hứng thú muốn nghe, nhất là những nhà báo họ sẽ vui lòng nhận lấy những thông tin này, viết ra một vài bài báo khiến cô nổi tiếng."

"Đủ rồi, câm miệng! Mày đừng quá đáng Nguyễn Thiên Kim!"

"Tôi chỉ làm đúng theo lời cô nói. Hà Vy à Hà Vy tôi không có nhiều kiên nhẫn để chơi với cô, tôi thật không đảm bảo mình sẽ lỡ tay làm gì đó đâu."

"Mày!!!"

Cô mỉm cười lùi về sau cả người dựa vào lan can hai tay khoanh lại, một tay đặt ngay cằm, nghiêng đầu đầy hứng thú nhìn Hà Vy. Cô ả dưới ánh mắt của cô mặt đen như đáy nồi chạy đi. Đưa mắt nhìn đám người phản bội, trong lòng càng khó chịu lời nói ra cũng không hề dễ nghe.

"Quả là một 'món quà quý giá'. Cây dao này đâm không sai, chúc mừng các người hoàn thành vở kịch. Vui chứ? Thanh Nhi."

Người bị điểm danh có chút giật mình nhìn Khả Ân, cô ta gượng cười rồi đem theo đám bạn rời đi.

Trác Khả Ân nhìn theo bóng lưng cô ta, không nói một lời liền nhảy ra ngoài lan cang ngồi trên mái hiên, động tác này khiến hai cô bạn bên cạnh hoảng sợ.

"Kim!! Cậu!"

"Cậu mau nhảy vô, đây là tầng ba đó."

Khả Ân ngồi đó, hơi quay đầu nhìn hai người họ một lúc, rồi quay đầu nhìn bầu trời âm u như tâm tình của cô lúc này, gió nhẹ thổi lên tóc mây như đang vuốt nhẹ đầu an ủi đứa bé nó yêu quý, vừa đẹp lại buồn vô cùng. Cô không đáp cũng không trở vào, khiến hai người kia khiếp sợ đang muốn nói gì đó, thì Khả Ân đã lên tiếng.

"Tớ muốn yên tĩnh. Không làm chuyện dại dột."

Thiên Linh còn muốn khuyên một chút, đã bị Đình Quyên kéo đi. Khả Ân trong lòng đếm đến mười thì tiếng điện thoại vang lên, cô đưa mắt nhìn vươn tay chấp nhận cuộc gọi. Không đợi người bên kia nói cô đã hỏi:

"Vì sao? Trả lời đi."

Bên kia im lặng hồi lâu mới đáp, câu trả lời khiến Trác Khả Ân không kiềm được mà bật cười.

"Nếu cậu nghỉ chơi với Phan Đình Quyên, chúng ta sẽ chơi lại. Tôi cũng sẽ suy xét tới cậu."

"Chỉ có vậy sao? Cô xem tôi là gì? Thanh Nhi, cô có từng xem tôi là...bạn sao?"

Cô cười nói, nước mắt như hạt châu lặng lẽ lăn xuống từ khóe mắt, giọng nói lạnh lùng hơi run rẩy, Thanh Nhi im lặng hồi lâu không kiên nhẫn mà lập lại lời nói của mình:

"Chỉ cần cậu nghỉ chơi với..."

"Ha haha haha hahahahaha"

Khả Ân không đợi cô ta nói hết đã cười, tiếng cười theo cảm xúc của cô to dần, tiếng cười đau khổ mà điên cuồng, tiếng cười vừa dứt tâm cũng từ đau đớn trở nên chết lặng, Mắt nâu dần đen tối giọng nói trong trẻo cũng âm lãnh vô cùng.

"Tôi hiểu rồi. Chúng ta, kết thúc."

Cúp máy đem liên hệ của mình với bọn Thanh Nhi xóa bỏ, nên rời đều rời đi. Làm đến lưu loát sạch sẽ không còn một chút liên hệ gì với bọn họ, Khả Ân để điện thoại xuống dùng tay mình ngắt lên đùi, ngăn lại ý nghĩ điên cuồng trong lòng, nước mắt yên lặng rơi xuống trong mắt lại lạnh lẽo không một chút ấm áp.

Cô giữ tư thế đó, cho tới khi toàn cảm xúc đen tối được ép xuống, mùi máu tanh hoà vào không khí, không nghĩ cũng biết chắc lại rướm máu rồi. Khả Ân không quan tâm tới vết thương trên đùi, đứng dậy xoay người bước vào nhảy qua lan cang trở lại hành lang, bước vào nhà vệ sinh rửa đi nước mắt trên mặt, tiện thể xem vết thương trên đùi.

Cô đem quần cởi đến một đoạn, làm lộ làn da như bạch ngọc mà trên đó vết ngắt xanh tím đến rướm máu, Khả Ân nheo mắt lấy tay khẽ bóp vết thương máu tươi lại tràn ra cô nheo mắt, tay muốn động thì bên ngoài đã vang lên tiếng gọi của Phan Đình Quyên.

"Kim! Cậu đâu rồi?"

"Này đừng doạ tớ chớ Thiên Kim!"

Hai giọng nói mang theo lo lắng vang lên, khiến đôi mắt lạnh lẽo tăm tối dần có một tia ấm áp, cô nheo mắt nhìn vết thương đang chảy máu hừ lạnh buông tay, chỉnh chu lại quần áo mới lạnh nhạt lên tiếng.

"Ở đây, tớ đi vệ sinh."

"Cậu..."

Phan Đình Quyên nhìn cô rồi im lặng không nói, Khả Ân xoa tóc đi tới cầu thang dựa vào tường, nhìn hai người từ nãy tới giờ lo lắng cho mình, cô nói:

"Có gì muốn nói, nói đi."

"Kim cậu đừng buồn, không đáng."

"Đúng vậy, không đáng đâu."

"Các cậu biết gì đó đúng không? Nói đi."

Phan Đình Quyên nhìn cô, xác nhận bạn mình đang bình tĩnh mấp máy môi nói:

"Cậu không phát hiện thôi, chứ thật ra tụi Thanh Nhi trước giờ đều luôn nhìn cậu như thế, khinh bỉ chán ghét và...xem thường hơn nữa tụi nó đang đùa giỡn với tình cảm của cậu."

"Rất rõ ràng sao?"

Cô nhướng mày hỏi, Triệu Thiên Linh nhìn cô nhưng vậy cũng rụt rè đáp:

"Rõ, tớ còn nhìn ra được mà, khi đi chơi họ cứ vô ý cố tình bỏ cậu ở phía sau, nếu bọn tớ không đi chung thì cậu chỉ có một mình rồi còn gì. Đôi lúc họ cố ý không cho cậu tham gia trò chuyện nữa cơ mà, nhưng khi cậu nói chuyện với tớ và Quyên thì lại kéo cậu ra trách cậu không để ý tới họ. Với lại...với lại..."

"Nói đi."

Khả Ân cười nói, đáy mắt lại không có một chút cảm xúc, cô muốn đem một chút hy vọng gì đó bóp nát, chặt đứt thứ cảm xúc dư thừa của mình.

"Tình cảm của cậu dành cho Thanh Nhi...bọn tớ đều biết, cô ta thậm chí còn cố ý lợi dùng tình cảm đó, động chạm cậu để chiếm lợi ánh mắt lại..."

Phan Đình Quyên ở bên cạnh tiếp lời, ánh mắt cũng sâu thẳm mà nguy hiểm.

"Cô ta biết rõ mọi thứ, tuy chán ghét và ghê tởm lại muốn nhìn cậu vì vậy mà xoay quanh cô ta, vì cô ta mà tình nguyện bị lợi dụng. Cô ta...không đáng để yêu"

"..."

Triệu Thiên Linh còn muốn nói gì đó, Phan Đình Quyên đã ngăn lại. Cô ấy nhìn ra cô cần yên tĩnh một lúc, Trác Khả Ân lúc này không để ý tới hai người, cô đang nhắm mắt đắm chìm trong cảm xúc của chính mình, bầu trời bên ngoài càng âm u, gió thổi mạnh lay động những ngọn cây như đang tức giận lại có chút đau lòng cho đứa trẻ nó muốn bảo hộ.

Hồi lâu, cô mới mở mắt nhìn hai cô bạn khẽ cười, dùng tay vò đầu hai người, một đường đi xuống cầu thang không nói gì.

"Đây là...không sao rồi hả? Quyên?"

"Chắc vậy, đi thôi tớ không muốn mắc mưa đâu."

Ba người họ không ai để ý, dưới màn mây âm u một tia nắng nhỏ len lỏi chiếu xuống, gió nhẹ nhàng lướt qua cả ba nhưng muốn an ủi ai đó.

Nghĩ tới việc xưa không khỏi thất thần, Trác Khả Ân đem bức ảnh để lại chỗ cũ, dù sao mọi cảm xúc khi đó đã không còn. Xoa đầu bỏ đi suy nghĩ lộn xộn cô bước vào nhà tắm mở nước, trên vòi sen một dòng nước ấm chảy xuống, Khả Ân cởi áo để lộ xương quai xanh tinh xảo, dọc theo đó là bả vai một vết bớt đỏ như một con phượng hoàng đang tung cánh, tinh xảo mà xinh đẹp.

Cô vươn tay sờ đến vết bớt đôi mắt hiện lên tia sáng rồi biến mất, trong đầu vang lên lời của Cố Manh, không kiềm nở nụ cười đầy chế nhạo.

Trác Khả Ân biết, những lý do khi nãy có bao nhiêu ngang ngược có bao nhiêu không hợp lý, nhưng ngang ngược vô lý thì sao? Cố Manh không dám bác bỏ những lý do sức sẹo đó. Sau những gì cô ta làm, đối đãi như vậy đã là nhượng bộ lớn nhất, muốn cô ngày ngày đối mặt với cô ta là không thể nào, đừng nói đến yêu.

Dù cô từng muốn đến nước T để học tập và phát triển, tiện thể đi giết người nhưng đó là trước kia, cô đã đáp ứng Thiên Linh là không giết người, huống hồ bây giờ cô không thiếu tiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro