Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mang theo túi du lịch cực lớn, bên trong là các loại thịt cùng đồ dùng cá nhân khác. Ngoại trừ dáng người khác hẳn so với con người bình thường, Sói tiên sinh đội mũ lưỡi trai, nhìn qua đúng kiểu người tiêu chuẩn được yêu thích.

Đồng hồ nhảy đến số 12, Tả Tiên Sinh vui mừng vỗ eo người trước mặt [đáng thương vì quá lùn không thể vỗ vai] nói,

"Chờ anh trở về a!"

Nói thế nào đây, hiện tại cậu đã hoàn toàn thích ứng với loại cuộc sống quần áo miễn phí chỉ cần há miệng chờ cơm này. Ngoại trừ mỗi ngày tránh không được nghe phải mấy âm thanh kỳ quái cùng chứng kiến cái bộ phận hẳn là bị đột biến kia, Sói tiên sinh là một bạn cùng nhà rất hoàn mỹ a!

Rất nhanh đã đến mùng bảy tháng ba, hiệp nghị hai người thương lượng để Sói tiên sinh có thể đến khu rừng sâu trong núi ở ngoại thành thì phải đi trước một ngày.

"Vậy đừng quên, trong tủ lạnh có món ngư hương nhục ti cậu thích, súp gà đun nhỏ lửa cùng gà Kung Pao cay, a, thịt kho tàu ở trên nữa. Rau dưa ở ngăn dưới, đều đã chuẩn bị hết, chỉ cần xào qua một chút là được...... Tuy bác sĩ không thích cà và bầu, nhưng vẫn làm một ít, đừng có bỏ ăn...... A, ớt xanh cũng vậy, tôi cũng đã xử lý qua, ăn tuyệt đối không có mùi,"

Cúi đầu thao thao bất tuyệt, mặc cái áo cộc tối màu, lộ ra dáng người rắn chắc của Sói tiên sinh.

Mặc dù ở mùa này thì có chút kỳ quái, nhưng hắn giống như không hề thấy lạnh, ngược lại còn có vẻ toát ra chút mồ hôi.

"Yên tâm đi, đâu có chết được chứ."

Tả Bất Lý thở dài nói,

"Tôi có thể tự mình rửa bát, cho nên không cần phải như hôm trước đang tắm dở lại lao ra cướp bát đĩa trong tay tôi......"

Cười thật thà phúc hậu, Sói tiên sinh gãi gãi đầu, đang định xoay người rời đi lại đột nhiên ngửi thấy một mùi hương.

Thơm ngào ngạt như miếng thịt bò thượng hạng trong tay đầu bếp, mùi mỡ tỏa ra từng đợt thơm lừng, màu hồng mềm mịn như màu rượu vang lâu năm. Mùi hương ngưng tụ, quanh quẩn trong không gian, như làn khói nhẹ như tiếng nhạc thần tiên, dẫn dụ từng thực khách. (Tui muốn ăn bò bít tết...)

Ừng ực.

Máu trong cổ họng nóng lên, Sói tiên sinh nuốt một ngụm nước miếng lớn.

Đôi mắt trừng lớn nhìn người bên cạnh – đúng là nơi phát ra mùi hương.

Tả Bất Lý hoàn toàn không phát hiện ra nguy cơ của bản thân, ngược lại còn vỗ vỗ người đang chậm chạp đứng mãi ở cửa ra vào, ai biết tay vừa vươn tới đã bị hắn tránh đi.

Chớp mắt mấy cái, cậu mới ngẩng đầu lên nhìn, thấy người kia mặt nghẹn đến đỏ hồng, giọng nói mang theo kinh ngạc lẫn hoảng sợ hỏi,

"Gì... Sao, anh làm sao vậy?"

Cổ họng Sói tiên sinh phát ra một tiếng mơ hồ, không kịp trả lời lại lập tức che kín miệng ngồi sụp xuống, mũ cũng rơi trên mặt đất...... Tả Bất Lý vội vàng tiến đến, ngay một giây sau bị đẩy ra.

"Đừng tới đây."

Nói xong những lời này, Sói tiên sinh giãy dụa ô một tiếng vai đột nhiên run run, càng cố co người lại, hơn mười giây sau, hắn mới chậm rãi đứng lên.

Cảm nhận thấy không khí xung quanh ngưng trệ cùng đầy áp lực, Tả Bất Lý lo lắng nhanh chóng lui về sau ba bước, có chút lảo đảo vịn vào tựa lưng của ghế đằng sau.

Tình, tình huống gì đây...... Không phải là ngày mai sao! Này này khinh thường hủ nữ tiết sao, sao nói đổi liền đổi a!

(Nguyên văn: 喂喂看不起腐女节吗, 不要说改期就改期啊!) – Có cao nhân nào hiểu thì rep cho mình nhé

Tuy vẫn còn sức lực để chửi, trong lòng cậu thật sự bị hù sợ rồi, hai chân run rẩy không đứng thẳng được.

Cúi đầu như đang cố gắng kìm nén, hốc mắt đầy tơ máu, răng nanh cũng dần dài ra. Người đàn ông cường tráng cao gần hai thước đột nhiên đi vài bước về hướng cậu, trong sự trầm mặc kia có loại cảm giác áp bách.

Tả Bất Lý run rẩy trộm lui về sau, khóe mắt cũng thấy được bức tường đằng sau.

Người đàn ông đột nhiên phóng một bước dài – mắt thấy không thể tránh được, Tả Bất Lý ngồi bệt mông xuống sàn, hai mắt nhắm tịt lớn tiếng tru lên,

"A a a! Đừng ăn thịt tôi a!!"

......

Trầm nặng trên cơ thể khiến người ta không thở nổi, nhưng cũng không phải cảnh bạo lực đầy máu me như trong tưởng tượng. Nệm thịt trên móng vuốt chỉ giữ chặt vai để cậu không thể chạy trốn, đầu lưỡi thô ráp nóng bỏng dính đầy nước miếng liếm trên cổ làm người cậu ngứa ngáy.

Tả tiên sinh đen mặt nâng cái đầu bị liếm ướt sũng lên, nhìn con sói đang nằm đè lên mình, điên cuồng liếm khắp người cậu, bởi vì khoảng cách quá gần mà có chút đáng sợ, hơi thơt nóng phun lên ngực cậu.

Đợi đợi chút, mình chẳng lẽ giống một cục xương chứ không phải khối thịt ba chỉ mềm nhuyễn sao?

Đang lung tung tự hỏi, không để ý phía dưới đã không ổn, con sói đã bị mê đến thất điên bát đảo ngay tại chỗ bổ nhào đến.

Tả Bất Lý cố gắng rụt người né tránh cái đầu to kia, lại ở chỗ nào đó mà cả người đột nhiên cứng đờ.

Nhoáng một cái có thứ gì đó vung ra, đúng là cái bộ phận đang lủng lẳng kia ở bụng dưới.

Sợ tới mức hồn bay khỏi xác, lại phát hiện con sói lớn tách hai chân ra, rõ ràng làm động tác nhún nhún phi thường kinh điển với đùi mình...... Nếu như người nào đã từng nuôi chó hay có biết qua, sẽ hiểu ngay cái này có ý gì.

Một chút lại một chút, lực lại càng mạnh hơn, làm thân thể Tả tiên sinh không khống chế được mà bị đẩy về trước. Móng vuốt trên vai lại dùng sức, kéo cậu trở về. Vải quần áo ở đùi cùng vai không chống đỡ nổi loại lực kéo này, rất nhanh đã bị xé rách.

Làn da trắng lộ ra, lập tức tiếp xúc cùng bộ lông, sói lớn cúi đầu.

Từa hồ sinh vật bị đặt dưới thân kia khiến nó rất hứng thú, nó hít một ngụm thật sâu trên cánh tay Tả tiên sinh, còn lấy lưỡi liếm liếm.

"Chết tiệt......"

Mặc dù bác sĩ Tả đã quen nhịn các loại bộ phận này, nhưng đối mặt với loại hành động khiến con người mặt mặt đỏ tim đập này, vẫn không có cách nào bình tĩnh.

Cho dù mình làm gì, chỉ sợ đều không thể thoát khỏi dã thú trước mắt. Tả Bất Lý nhắm mắt lại, nước mắt vẫn rỉ ra từ khóe mắt. Đột nhiên có thứ gì đó mềm mại giúp cậu liếm sạch...... Hơi hơi mở mắt ra nhìn, lại kinh ngạc lập tức mở to mắt, thấy dã thú đã biến trở về Lang tiên sinh.

...... Không, là Lang tiên sinh, lại không đúng lắm.

Mặc dù phần lớn vẫn là người, nhưng trên đầu lại có thêm đôi tai đầy lông, sau mông cũng là một cái đuôi lớn lông xù.

"Anh, anh"

Tả Bất Lý cho là đã thoát khỏi khổ ải, đang muốn vui mừng oán trách vài câu, lại bị hành động tiếp theo của hắn làm đại não ngừng hoạt động.

...... Giờ này kỹ xảo hôn môi một chút cũng không có, như là va chạm của dã thú. Lực hút quá lớn, làm hàm dưới của cậu mỏi nhừ. Đầu lưỡi mạnh mẽ xâm chiếm, ý vị tình sắc không nói nên lời.

Sói tiên sinh vẫn như cũ bị dã tính chi phối, mặc dù có hình dáng con người, nhưng hành vi cửa chỉ vẫn đầy "tính" chí mạnh bạo.

Bắt đầu không có cách nào phản kháng, đến cuối cùng thì chân tay chỉ có thể run rẩy.

Phần bụng dưới lại tiếp tục cọ, nhu hòa nhưng vẫn mạnh mẽ đến có thể giết chết cậu. Cách một lớp quần nhưng vẫn khiến cậu run lên, lỗ chân lông toàn thân như đồng loạt mở ra, run rẩy trong không khí lạnh lẽo.

Không biết từ khi nào mà phát hiện, thì ra không chỉ đùi mà còn những chỗ khác nữa, cũng đã hoàn toàn lộ ra bên ngoài, dáng người cường tráng hiện ra.

Nam nhân dùng thân thể đè chặt cậu, tay xé rách quần áo, trên da thịt lưu lại dấu vết sưng hồng nhàn nhạt.

Dùng sức cắn chặt răng mới không phát ra tiếng rên rỉ khiến người đỏ mặt, cả khuôn mặt Tả Bất Lý đỏ bừng, từng ngụm từng ngụm hít lấy không khí, dùng hết sức đẩy Sói tiên sinh, lại bị nhầm thành chơi đùa xô đẩy – khi hắn phát ra tiếng gầm vui sướng mới phát hiện ra, Tả Bất Lý cả người đều bị ngậm lên.

Không sai, thật sự là từ áo sau lưng bị "ngậm" lên, mang về phía phòng khách. (Cái từ "ngậm" kia, cứ tưởng tượng cảnh chó mẹ xách chó lên từ đằng sau ấy ~)

Giờ cơm đến rồi ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro