"Những dòng nhật ký ôm hết kỷ vật" [3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 4, 2020

Sài Gòn chiều nay mưa nặng hạt, xuyên qua những hàng nước đọng trên lớp cửa kính, cao ốc phía xa tựa hồ cũng mờ nhòe.

Mờ nhòe như một thước phim đột nhiên dừng chiếu, thời gian ngưng đọng, hiệu ứng quay ngược bỗng thêm vào, cảnh vật trước mặt chồng lên những tháng ngày đã xa

Năm ngoái có xa không, anh lên Sài Gòn ở cùng em, hai đứa thích không rời phòng làm nhạc mà anh khen có view đẹp lắm, thích luôn cả ô cửa sổ to chạm đất nhìn ra được cuộc sống dưới kia

Năm ngoái có xa không, đêm em làm nhạc quên cả người bên cạnh, anh luyện giọng xong không có việc gì làm, lơ đãng kêu em đừng đeo tai nghe nữa, không tốt cho tai đâu, rồi mơ màng ngủ gật trong âm đàn trúc trắc chỉnh sửa và tiếng mưa rơi chạm khẽ vào thành kính

Năm ngoái có xa không, một buổi sáng tỉnh dậy sớm, vén tấm rèm cửa thấy cả thành phố mịt mờ giữa hơi nước, hai đứa nghịch ngợm chọn một ô cửa sổ không bị hắt, mở hé cho khí lạnh len lỏi, rồi lười biếng cả ngày dài trên tấm đệm lười nhìn hạt mưa như hạt gạo trong trượt dài trên kính

4, 5 tháng trước có xa không, những ngày em giam mình trong phòng nhạc, phía trước là cửa sổ vọng lại hình dung trêu đùa ca hát, một bên là bức tường còn nguyên lớp nhũ lóng lánh, em không dám dừng tiếng đàn đứt quãng, dứt một lần lại tưởng đâu đó tiếng anh về

2, 3 tháng trước có xa không, trong phòng nhạc từ ngày anh đi rèm ít khi đóng lại, những cơn mưa bất chợt vội đến vội đi, em đều ôm Bông nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không còn ai cảm thán cùng em, ở trên cao có cửa sổ to tựa hồ vươn tay sẽ chạm đến đầu nguồn giọt nước

Tháng trước có xa không, vào một ngày trái trời, em cũng ở trên lầu cao nhìn xuyên qua đêm đen mờ nước, đem cả màn mưa như rượu đắng Thiên Ý rót mời người cô độc, vào trong bản nhạc chưa thành hình

Hôm nay, rồi cũng sẽ xa không, một mình em đứng trước bầu trời chìm lấp trong mưa trắng, mưa trước mắt em liệu có giống hạt mưa anh đang thấy?

Sài Gòn bình thường không nhỏ, mưa cách trở bỗng thấy quá to, to đến cả ký ức trong lòng thành phố này cũng xa xôi như cách mấy đời, nhắm mắt lại vẫn thấy tháng ngày sắp cũ, nhưng cố thế nào cũng chạm không đến.

Sài Gòn lạc mất nhau, Sài Gòn biết khi nào có ngày gặp lại? Em vẫn thường đứng đây, qua khung cửa nhìn mưa đọng, biết đâu vô tình ta chạm ánh mắt nhau, dẫu cách xa đếm bằng trăm nghìn hàng nước

"Mưa làm mọi thứ trở nên nhạt nhòa, còn nỗi nhớ cứ dài rộng ra"

Tương lai anh bảo muốn em hiểu rõ, liệu có bao gồm cả nỗi nhớ này hay không?

-----
Cre pic: tỉ Trang Nguyễn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro