Những ngày ở quê. (Phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế là tôi về quê ngoại. Tôi đến ở nhà dì Vân Anh. Ngày đi, tôi chỉ mang theo  vài bộ quần áo, cái điện thoại và dăm ba thứ linh tinh.

Dì Vân Anh là em ruột của mẹ tôi. Dì  sống bằng nghề làm ruộng. Thỉnh thoảng, khi gặp lúc túng quẫn, mẹ tôi vẫn thường đến nhờ vả dì. Những lúc đó, bao giờ mẹ tôi cũng chở về nhà vài chục ký gạo. Nói chung mẹ và dì là hai chị em rất thương nhau.

Quê tôi cách Cần Thơ khoảng vài chục cây số. Dẫn vào làng là một ngõ trúc quanh co, sâu hút, đẹp như tranh vẽ. Trưa lúc trời đứng bóng, luồn qua ngõ trúc vẫn mác rượi. Nắng bị chặn lại trên những ngọn tre trúc cong cong, chỉ rụng xuống con đường đầy lá khô và phân bò những giọt vàng lóm đóm. Lúc không có nắng, những ngõ tre đầy tiếng chim. Từ sáng đến chiều, lũ chim sẻ, chim sâu, chách hoạch và chào mào đua nhau hót liếu lo trên những cành nhánh lúc nào cũng đong đưa theo gió. Ngày tôi khăn gối về quê, lũ chim sẻ dạn dĩ chào mừng tôi bằng cách rũ nhau sà xuống mặt đường nhặt những hạt thóc rơi vãi từ những chiếc xe bò đủng đỉnh đi ngang. Chúng nhặt thóc sát ven đường, ngay cạnh cây mâm xôi tim tím và bụi bông giấy đầy gai. Khi tôi đi ngang qua, chúng không buồn bay lên, chỉ đưa mắt ngó tôi như thầm hỏi cái thằng nhóc ốm nhom này từ đâu đến và đến làm cái quái gì?

Nhà dì Vân Anh ở cuối con ngõ, nằm sau khúc ngoặt chạy quanh ao rau muống của ông Nam. Đó là một căn nhà gạch ba gian, rộng rãi, thoáng mát. Chỉ có căn bếp là lợp tranh, trong nhà chất đầy những bồ đựng lúa và những đống trấu để đun bếp

Đằng trước là cái sân phơi lát gạch. Trước nữa là những thân cau cao vút nằm kế lũy tre xanh bao quanh vườn là nơi chiều chiều lũ chim tụ hợp về cãi lộn ỏi tỏi trước khi đi ngủ.

Vườn phía khá rộng nhưng ao rau muống đã choán hết phân nữa diện tích. Dường như ở làng, mỗi nhà đều có một ao rau muống. Trên phần đất còn lại, lác đác dăm cây ăn trái. Cây bòng nằm kế bên cạnh chuồng bò. Dọc theo hàng rào là những cây ổi sum suê trái. Toàn ổi sẻ, trái nhỏ xíu, chỉ lớn hơn ngón tay cái một chút. Giữa vườn cạnh giếng đá mốc rêu, có hai cây khế, một cây khế ngọt và một cây khế chua. Trong những ngày ở nhà Vân Anh, ban trưa tôi thường mắc võng giữa hai cây khế này nằm lướt Facebook. Những lúc như vậy bao giờ tôi cũng thiếp đi giữa trang Facebook. Cơn gió thoảng từ ngoài khe suối thổi vào cộng với tiếng chim sâu lích chích bên tai cứ khiến mắt tôi khép lại, không làm sao cưỡng nổi. Chỉ đến khi một con chim quỷ quái nào đó lẻn vào vườn ăn khế chínvaf nhả hạt rơi trúng mặt tôi, tôi mới giật mình mở choàng mắt dậy và ngơ ngác nhìn quanh.

Dì Vân Anh có hai người con. Thằng Toàn nhỏ hơn tôi hai và thằng Lộc nhỏ hơn tôi bốn tuổi. Ngay hôm đầu tiên tôi về, thằng Lộc lật đật kéo tôi ra sau vườn. Nó chỉ tay lên cây khế, hí hửng khoe:

- Cây khế nhà em trái quá trời! Em hái xuống cho anh ăn nghen!

Tôi thận trọng:

- Khế này là khế gì? Ngọt hay chua?

- Cây này là khế ngọt. Cây kia mới chua.

Tôi gât đầu:

- Vậy mày trèo lên đi!

Chỉ đợi có vậy, Lộc nhanh nhẹn bám cây trèo lên. Nó trèo nhanh như sóc. Nhìn nó leo thoăn thoắt từ cành này sang cành khác, tôi hồi hộp muốn rụng tim.

Tôi kêu lên:

- Mày trèo chầm chậm thôi! Coi chừng té!

Lộc cười hì hì:

- Té sao được!

Nó không thèm nghe lời tôi. Nó tiếp tục nhún nhảy và đu qua đu lại trên các cành cây trông phát ớn.

Lộc chọn hái chừng hai, ba trái thật to. Rồi nó đứng dạng chân giữa hai chạc cây, ngó xuống:

- Em liệng xuống cho anh chụp nghen!

Tôi lắc đầu:

- Thôi, mày đem xuống đây đi! Tao chụp không trúng đâu.

Lộc nheo mắt:

- Gì mà chụp không trúng! Gần xịt mà!

Tôi bực mình:

- Tao đã bảo không trúng là không trúng! Mày sao hay cãi quá vậy!

Nhưng thằng Lộc đúng là bướng bỉnh. Nó không chịu tụt xuống ngay, mà lại rủ:

- Hay anh trèo lên đây chơi với em đi! Ăn khế, ăn ngay trên cây mới ngon!

Tôi sợ trèo cây. Đứng trên cao nhìn xuống, bao giờ tôi cũng bị hoa mắt. Tôi nghe lời xúi dại của nó trèo lên cây khế, thế nào cũng chóng mặt ngã xuống gãy cổ u đầu.

Thằng Lộc không biết điều đó nên nó rủ toàn chuyện độc địa

- Tao không trèo lên đâu! - Tôi từ chối.

- Sao vậy? Anh sợ té hả?

Thằng Lộc hỏi như thể đi guốc trong bụng tôi. Tôi đỏ mặt, nói trớ:

- Tao sức mấy sợ té! Tao chỉ sợ dơ quần áo thôi!

- Thì cởi đồ ra! Mặc quần cụt như em vậy nè!

Tôi khịt mũi:

- Tao khác, mày khác! Tao là người lớn! Sang năm tao vô lớp mười!

Tôi đem chuyện học hành ra doạ nhưng thằng Lộc coi bộ chẳng sợ tí nào. Nó tỉnh khô:

- Người lớn thì người lớn chứ! Ba em là người lớn nhưng ba em vẫn mặc quần cụt vậy!

Thằng Lộc này là dân quê mà sao nó mồm mép quá xá. Nó đem dượng Quang Minh ra làm " bằng chứng " khiến tôi đứng chết trân. May sao lúc ấy thằng Toàn kịp thời can thiệp. Nó thò đầu ra cửa bếp, kêu:

- Anh Nhật với thằng Lộc vô ăn cơm! Mẹ tìm nãy giờ kìa!

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro