Chương 11: Tất cả chỉ là hồi ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa trưa mùa xuân, ngày ấm gió nhẹ, ánh mặt trời màu vàng sáng rỡ tà tà chiếu vào,một chùm hoa rớt xuống sàn nhà, ấm áp mê hoặc lòng người, rèm cửa rộng rơi xuống nền đất bên cửa sổ nhẹ nhàng phập phồng theo gió.

Lúc này đại đa số mọi người đều đang nghỉ trưa, trong phòng học chỉ có một nam một nữ hai bóng dáng đang bận rộn.

Chẳng được bao lâu, cô gái liền đứng lên, cầm lên bức vẽ cặm cụi cả buổi trời mới hoàn thành tiến tới chàng trai ở cách đó không xa, cười hi hi nghiêng đầu gọi anh: "Duy Khánh, em vẽ xong rồi."

Sau đó liền cầm bút chì phác kĩ lại các đường nét trên trang giấy... 

Trong hình là một chàng trai đang ngồi trước bàn, áo sơ mi trắng tùy ý vén lên làm lộ ra cánh tay rắn chắc, anh đang nghiêm túc xem tài liệu trong máy tính. Đường nét của bức tranh không khác là bao so với nguyên mẫu..

Nghe được thanh âm, Duy Khánh liền ngẩng đầu lên, một tay đặt trên bàn phím, mặt cưng chiều nhìn cô gái đang giương nanh múa vuốt, mỉm cười ôn hòa, nhìn thấy một mảnh gôm chì bên cạnh lông mi của cô đang nâng lên, nhẹ nhàng rung động tựa như một con bướm sống động, đột nhiên đưa tay ra chạm vào mặt của cô.

Trúc Anh sợ hết hồn, cánh tay đang quơ múa giữa không trung cũng không kịp thu hồi về nữa, mở to đôi mắt trong trẻo đen láy nhìn anh.

Ngón tay của Duy Khánh chà nhẹ dưới lông mi của cô, sau đó cầm một cái lông mi xuống cho cô nhìn.

Anh mới hoàn thành bài luận, ngón tay mang theo hương gỗ cùng hơi thở bạc hà, đầu ngón tay hơi lạnh, đều làm mặt cô nóng bừng, lại làm cô rối loạn.

Duy Khánh nhìn Trúc Anh chợt lóe đôi mắt to nhìn loạn khắp nơi, biết cô bá đạo cố chấp không có ý tốt, liền ho nhẹ một tiếng...

Duy Khánh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng,  cái hôn trong dự liệu đã rơi xuống. Lúc hai phiến môi sát lại, một cảm giác mềm mại, ấm áp truyền tới. Trúc Anh mở to đôi mắt nhìn thẳng Duy Khánh, không hiểu sao vào khoảnh khắc này cô có thể bình tĩnh đếm lông mi của anh như vậy...

Cửa sổ trong phòng học mở rộng , bên ngoài hoa nở lá rơi, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá lưu lại nền đất bàng bạc, ánh sáng khẽ khàng bao bọc lấy đôi tình nhân đang thân mật tựa vào nhau...

___

...Trúc Anh...

Khóa cửa chuyển động mang theo một tiếng 'rắc rắc' rất nhỏ, Duy Khánh đột nhiên thức tỉnh, cảm giác trống rỗng trong ngực khiến anh hốt hoảng, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, cái tên đó liền muốn bật thốt ra khỏi miệng nhưng lại bị lí trí dần dần thức tỉnh của anh cứng rắn đè ép vào trong.

Trợ lí Võ đi vào, đứng ở phía sau anh nhẹ giọng kêu: " Giám đốc, thời gian không còn nhiều, nên đi thôi"

Duy Khánh đang tựa vào ghế sa lon trước cửa sổ, trong tay vẫn còn đang cầm một tập văn kiện, không biết ngủ thiếp đi lúc nào, có chút hoảng hốt, chẳng qua là trong nháy mắt anh liền giơ tay giãn nhẹ lông mày, vừa mở miệng mới phát hiện thanh âm khàn khàn vô lực: "Được, cậu đi ra ngoài trước chờ tôi, tôi ra ngay."

Võ Thế Kiệt đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa, Duy Khánh mới thu hồi vẻ yên lặng trấn định vừa rồi, mặt không biểu tình giữ vững động tác vừa nãy bất động.

Cũng thời tiết như vậy, cũng ngày ấm áp gió nhẹ như vậy, cũng cảm giác quen thuộc như thế khiến cho anh ngỡ rằng cô vẫn còn ở trong ngực anh, cho là anh vừa mở mắt đã có thể nhìn thấy đôi mắt mang ý cười của cô.

Duy Khánh quay đầu nhìn ánh nắng mùa xuân bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói nhỏ: "Trúc Anh....Lương Trúc Anh"

Mùa xuân đang đẹp, gió xuân đang ấm áp, mà em lại không có ở nơi đây.

Ngọc Vy vừa kết thúc bài giảng, cô cho cả lớp giải tán thì nhìn thấy Trúc Anh ngồi ở gần hàng ghế cuối cùng, bên cạnh có một nam sinh dáng vẻ sinh viên, gương mặt ngượng ngùng đỏ gay.

Người nam sinh kia không biết nói với Trúc Anh cái gì,  Trúc Anh liền mặt khinh bạc nhìn cậu, môi mỏng khẽ mở nói mấy câu, đáy mắt rõ ràng hiện ra hai chữ quen thuộc, trêu đùa.

Tiếp theo nam sinh kia mặt liền biến sắc cắm đầu bỏ chạy.

Ngọc Vy vừa lắc đầu vừa cười tiến lại gần, cũng khó trách, hôm nay Trúc Anh mặc áo T-shirt quần jean, gương mặt tinh xảo quyến rũ kia phảng phất không có để lại dấu vết của thời gian, nhìn thoáng qua thật giống với bộ dạng của một sinh viên đại học.

"Tớ nói, đã nhiều năm như vậy, cái tật xấu hay trêu đùa này của cậu sao vẫn còn chưa sửa?"

Trúc Anh vẫn còn đang hướng về bóng lưng của cậu nam sinh kia cười, khi quay đầu lại trên mặt vẫn đang nở nụ cười to, ôm Ngọc Vy một cái rồi với vẻ mặt vô tội trả lời: "Là cậu ta trêu chọc người ta trước."

Ngọc Vy ôm lại cô một cái: "Lá gan của người ấy cũng lớn, không biết Trúc Anh 'cô gái như yêu, ngọt đến ưu thương' là nữ thổ phỉ đã từng tung hoành của Đại học A này sao?"

Trúc Anh cười đến gãy cả lưng, kéo cả người Ngọc Vy thẳng ra ngoài: "Cậu ta tự nhiên gọi tớ là bạn học? Tớ cũng đã tốt nghiệp bao nhiêu năm, vẫn còn có người gọi tớ là bạn học."

Ngọc Vy cười khẽ: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó liền hỏi tớ có thể đem số điện thoại của tớ cho cậu ta được hay không? Bọn trẻ bây giờ tiếp cận như vậy thật không có sáng tạo."

"Vậy cậu trả lời như thế nào, dọa đến nỗi cậu ta chạy nhanh như thế?"

"Tớ nói". Trúc Anh dùng giọng vừa nói tái hiện lại một lần: " Số có từ 1 đến 10 cậu chọn một con đi..."

Ngọc Vy không nhịn được cười: "Người ta nói là số điện thoại"

Trúc Anh nghiêng đầu cười xấu: "Cậu ta cũng nói như vậy a, tớ nói với cậu ấy, vậy thì càng không được rồi, người khác còn phải tìm tôi, cho cậu sợ người khác không tìm được tôi"

Ngọc Vy rốt cuộc cũng hiểu tại sao người nam sinh kia tại sao phải chạy nhanh như vậy, quay đầu nhìn gương mặt mỉm cười sáng rỡ của người bên cạnh, sự vui vẻ từ khoé mắt tràn ra phủ kín cả khuôn mặt: "Yêu nghiệt, hoan nghênh trở lại"

Trúc Anh nghe được tiếng gọi quen thuộc, giật mình, nhẹ giọng mở miệng: "Vy, đã lâu không gặp."

Năm đó, Trúc Anh ở tại ngôi trường này trải qua mấy năm tốt đẹp nhất của đời người, chạy nhảy từ đông sang tây, tốt nghiệp xong lại đi nước ngoài du học, sau đó ở lại nước ngoài công tác, trải qua nhiều năm như vậy, rốt cuộc cô cũng trở về.

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, Trúc Anh tiện tay cầm lấy cuốn sách trong tay Ngọc Vy: "Cậu bây giờ cũng bắt đầu giảng thay rồi sao?"

Ngọc Vy sau khi tốt nghiệp một bên làm việc một bên giảng dạy, thủy chung không có rời trường học: "Thay tiết của giáo sư, khi ông ấy bận không qua giảng được thì tớ tới giảng thay vài tiết"

Trúc Anh nhìn quanh sân trường, thở dài nói: "Nơi này thật sự là một chút cũng không thay đổi"

Ngọc Vy liếc nhìn cô một cái: "Lần này trở về bao lâu?"

Trúc Anh không để ý hết nhìn đông lại nhìn tây: "Cần xem công ty an bài đã, lần này trở về làm một hạng mục, cần xem tiến độ hạng mục, đàm phán nhanh thì một năm, đàm phán chậm thì khó nói."

Ngọc Vy thỉnh thoảng cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, mỉm cười một tiếng, năm đó khi Trúc Anh mới bước vào cổng trường liền làm kinh ngạc toàn trường, một gương mặt tinh xảo quyến rũ, vóc người lả lướt, tác phong làm việc lại không được bình thường, để cho người ta không nhìn ra được đầu óc, vì vậy được ngoại danh là 'yêu nghiệt', đi ở trong sân trường tỷ số quay đầu lại cực cao, không nghĩ tới mấy năm trôi qua rồi, tỷ số quay đầu lại còn là cực cao không kém.

Ngọc Vy không nói đến nhiều hơn nữa, chuyển qua chuyện khác: "Tối nay đến nhà tớ ăn cơm đi? Gọi cả Thanh Bình với Văn Thanh nữa"

Trúc Anh nghe được tên hai người này liền cong mi mắt, giống như khi còn là sinh viên năm đó ôm lấy cánh tay của Ngọc Vy: "Đúng rồi đúng rồi, hai tên nghịch như quỷ kia như thế nào?"

Ngọc Vy chợt nhớ ra cái gì đó, cũng lên tiếng cười theo: "Văn Thanh tên kia đang rơi vào lưới tình với anh chàng kĩ sư tên là gì ấy nhỉ, à Phạm Duy Nhất. Thanh Bình thì vẫn mặn nồng bên tên  nhóc kém tụi mình hai tuổi đó, , giờ người ta đã là trưởng bộ phận khách hàng rồi, tiền đồ rộng mở, mấy nay con nhóc đó mặt mày nở hoa lắm..."

Trúc Anh gương mặt không thể tin: "Hai tên đó ăn gì, may mắn như vậy? Thanh Bình với tên nhóc... à  Hà Duy, công nhận hồi đó tớ còn không nghĩ hia kẻ bát nháo đó sẽ thành đôi đâu, vậy mà yêu nhau đến bây giờ luôn, con bạn tôi..."

Ngọc Vy suy nghĩ một chút: " Đại khái mấy đứa dở hơi ở chung chắc cũng có những cái thú vị nên dính chặt như sam vậy."

Trúc Anh mặt tán đồng gật đầu: "Có lý"

Ngọc Vy liếc nhìn bên sườn mặt hoàn mỹ kia của Trúc Anh, khẽ khàng hỏi: " Vậy cậu tính khí nào mới có bạn trai đây?"

Trúc Anh thảng thốt quay đầu nhìn cô bạn thân, chợt như nhận ra điều gì: " Ừ ha, trong bốn đứa chơi chung giờ còn có mình tớ vẫn cô đơn lẻ bóng, đúng là hồng nhan thì bạc phận mà."

Ngọc Vy coi như không nghe thấy câu nói cuối đầy tự kỉ kia của cô nàng, cô vẫn biết dây là vấn đề mà Trúc Anh không muốn nói đến. Cô giơ tay lên xem thời gian: "Muốn ăn cái gì, lát nữa tớ đi mua thức ăn?"

Trúc Anh lắc đầu: "Không đi"

Ngọc Vy quay đầu nhìn cô: "Tại sao?"

Trúc Anh vẫn đang nhìn sân trường, miễn cưỡng trả lời: "Đi làm gì, đi nhìn cậu và cái tên Lâm Gia Thịnh ân ái ư?"

Năm đó, sau cặp đôi chị em Thanh Bình và Hà Duy thành đôi đã khiến Trúc Anh ngạc nhiên rớt quai hàm thì điều mà Trúc ANh đến bây giờ vẫn đặt nghi vấn là một người lúc nào cũng vẻ nghiêm túc ít nói như Ngọc Vy lại sẽ có một chân với tên Lâm Gia Thịnh lúc nào cũng nhe răng cười cợt, chả nghiêm túc được nổi ba giây.

Ngọc Vy kéo cô ra khỏi kí ức, chăm chú nhìn cô:"Đi xem con tớ, cậu còn chưa nhìn qua mà,"

Lực chú ý của Trúc ANh lại bị ba năm đoàn sinh viên từ bên cạnh các cô chạy qua hấp dẫn: "A, bọn họ đang làm gì thế?"

Ngọc Vy theo phương hướng bọn họ chạy nhìn sang: "Đại khái giảng đường chính khu A có hoạt động gì đó"

Vừa vặn có sinh viên bên kiểm toán vừa học tiết của Ngọc Vy đi qua, thấy các cô liền dừng lại chào hỏi: "Chào cô."
Ngọc Vy mỉm cười: "Ừ, chào các em , các em đây là đi làm gì vậy?"

Hai nữ sinh kia mặt tràn đầy ánh hồng: " Có công ty Dịch vụ kế toán -kiểm toán về trường tài trợ, nghe nói người đại diện là đàn anh đã tốt nghiệp tại trường, siêu cấp đẹp trai."

Trúc Anh nghe xong cũng không coi ra gì: "Sinh viên xuất sắc ư? Tớ cho là trừ Lâm Gia Thịnh nhà cậu ra không có ai xứng đáng với hai từ xuất sắc này nha, rõ là cà lơ phất phơ mà thành tích thì thật cmn kinh điển."

Nữ sinh viên biết Ngọc Vy, dĩ nhiên biết sư công Lâm Gia Thịnh năm đó là nhân vật phong vân của Đại học A, mặt hưng phấn tiếp tục mở miệng: "Nghe nói vị sinh viên này là cùng nhóm với Lâm sư huynh đấy ạ."

Nếu không phải là Lâm Gia Thịnh, thì chắc chắn chỉ có thể là người kia thôi, bạn hợp theo loài  mà

Ngọc Vy cũng không biết sẽ trùng hợp như thế, thận trọng xem sắc mặt của Trúc Anh.

Trúc Anh trên mặt ngược lại cũng không nhìn ra cái gì, tựa hồ chỉ là nghe lại những điều bình thường, cái tên đó nhìn như lơ đãng từ trong miệng cô chợt bật ra: "Ồ, Nguyễn Duy Khánh ư?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh