Lây bệnh của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khó chịu quá!

Cậu cố gắng mở mí mắt nặng trĩu của mình ra nhìn xung quanh. Trong phòng tối om không có lấy một tia sáng mặt trời. Có vẻ như trời tối rồi. Cậu thấy mệt từ chiều và lên giường ngủ từ đó. Có vẻ cậu ngủ khá lâu rồi.

------

"Kính coonggg..."

- Wangho, em đến làm gì, chẳng phải anh nói em không cần đến mà.

- Người yêu em bệnh, em đến thăm không được sao?

Vừa nói cậu vừa lách qua người anh đi vào nhà. Người yêu cậu -Lee Sanghyeok- bị cảm và nói rằng anh không sao. Thế nhưng cái giọng khi nói điện thoại của anh rõ ràng như muốn làm nũng cậu.

- Wangho, anh sốt rồi, 38 độ. Anh khó chịu quá.

Nói như thế không phải muốn bảo cậu rằng người yêu em đang ốm, đang rất khó chịu, em mau đến đi sao. Đúng là đồ không bao giờ nói thật.

- Anh còn mệt không?

Đưa cho anh một ly nước ấm, cậu mặc kệ anh đang ốm mà ngồi trọn vào lòng anh.

- Anh không sao rồi.

Hai người yêu đã nhau được một khoảng thời gian khá dài. Tình yêu của họ không mãnh liệt như các cặp đôi khác mà là một thứ tình cảm nhẹ nhàng, tự nhiên. Không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên mà là lâu ngày nảy nở.

Anh yêu cậu, cậu cũng yêu anh. Luôn luôn là như vậy. Họ chẳng bao giờ nói những câu như "anh yêu em hơn bất kì ai" hay " đối với em anh là người tuyệt vời nhất" họ chỉ ở bên nhau, cùng nhau trải qua vui buồn cuộc sống, động viên nhau khi gặp khó khăn và cùng mỉm cười khi hạnh phúc. Một thứ tình cảm khiến người ta ao ước biết chừng nào.

Anh có một thói quen là luôn luôn nắm tay cậu, còn cậu có một tật xấu là lúc nào cũng hướng về phía anh.

Anh ngồi trên sô pha, ôm chặt cậu ở trong lòng, rồi khoác chăn lên cả hai đứa mà xem ti vi. Còn cậu lâu lâu lại ngước lên nhìn trộm anh một cái. Chẳng ai nói chuyện gì với nhau, chỉ có âm thanh đều đều phát ra từ chiếc ti vi đối diện. Nhưng không khí chẳng có chút nào ngượng nghịu, anh ôm chặt lấy cậu còn cậu dựa sát vào anh.

Hai người bắt đầu buồn ngủ, anh ôm cậu nằm xuống sô pha. Khoảnh khắc hai người đối mặt, anh nhanh chóng ấn lên trán cậu một nụ hôn còn cậu đáp trả lại bằng một phát cắn yêu ở cằm. Cậu dụi đầu vào ngực anh còn anh tựa cằm lên tóc cậu. Khoảng không im lặng kéo dài.

6h tối rồi và cậu là người tỉnh dậy trước. Anh vẫn còn ngủ, hình như anh chưa hết sốt hẳn. Cậu nhẹ nhàng chui ra khỏi vòng tay anh, đứng lên vào bếp nấu cháo.

6h30 và anh chưa tỉnh dậy, cậu ấn môi mình lên môi anh, đặt xuống một nụ hôn sâu rồi cười ngây ngô.

- Lát nữa dậy nhớ ăn cháo nhé, đồ ngốc.

-----

Cậu lại cười. Có phải vì hôm qua hôn anh mà hôm nay bị sốt không nhỉ. Nhưng tác dụng hơi chậm.

Đầu óc quay mòng mòng lần nữa kéo cậu vào giấc ngủ.

"Kính coong..."

Là tiếng chuông cửa, cậu nghe thấy tiếng chuông cửa. Có ai đó đến. Cậu phải ra mở cửa. Thế nhưng cậu chỉ có thể nghĩ thôi, cậu thậm chí còn không đủ sức mở mắt.

"Kính coong..."

Ưm....hãy chờ....tôi sẽ ra ngay mà.

"Tít ... tít.... tít...."

Cậu nghe điện thoại mình đổ một hồi chuông dài nhưng lại nhanh chóng chìm vào vô thức.

Anh đã đứng ngoài 5' rồi và cậu vẫn chưa ra mở cửa, còn không nghe điện thoại nữa. Anh nghĩ chắc cậu đang tắm.

Có thể sẽ phải chờ lâu nên anh tự lấy chìa khoá mở cửa vào.

Trong nhà tối om.

- Chắc em ấy ra ngoài rồi.

Anh bật công tắc lên và thấy đôi giày của cậu còn ở nhà, vậy là cậu chưa ra ngoài. Thế nhưng lại không bật điện.

Anh tiến về phía phòng ngủ, khẽ mở cửa ra. Trong phòng cũng chỉ có chút ánh sáng phía ngoài hắt vào thôi.

Ánh sáng lan ra làm bừng sáng cả căn phòng nhỏ, và anh thấy một cục bông lớn trên giường.

- Wangho, là em ngủ sớm hay ngủ chưa dậy thế?

Anh tiến lại gần giường ngủ mà khẽ hỏi. Thế nhưng anh nhận ra, cậu bé của anh da trắng như thế nào mà giờ đang đỏ bừng lên, đôi mắt thì nhắm chặt và có vẻ thở rất khó khăn.

Bàn tay lớn đặt lên trán cậu rồi nhíu mày:

- Sao em lại sốt như thế này rồi?

39 độ. Anh đặt chiếc khăn lên trán cậu rồi kéo lại chăn, sau đó đi ra ngoài. Anh sẽ đi ra ngoài mua cháo và thuốc cho cậu. Nhìn người yêu mình bị bệnh cảm giác thật không dễ chịu chút nào.

Lần nữa mở mắt ra, mắt vì không quen với ánh sáng mà mở ra không hết, cậu cố gắng nheo mắt làm quen với thứ ánh sáng mạnh mẽ này. Trong phòng không có ai nhưng điện đang bật sáng và cậu còn biết có một chiếc khăn ướt trên trán mình. Cậu không nghĩ được gì cả cho đến khi bóng dáng anh lọt vào tầm mắt.

- Em dậy rồi à. Sốt cao quá, 39 độ lận. Uống chút nước nhé.

Anh đỡ cậu ngồi dậy, chất lỏng ấm áp chậm rãi chảy vào cổ họng làm cậu thoải mái hơn nhiều. Cố gắng nói, giọng của cậu khản đặc và nhỏ xíu.

- Sao anh vào được?

- Anh có chìa khoá mà. Sốt cao làm em mất trí nhớ sao?

Cậu im lặng không nói. Hình như đúng là có một lần trước đây khi cậu đi du lịch mấy ngày đã đưa chìa khoá cho anh để dọn dẹp nhà thay cậu. Khá lâu rồi nên cậu quên mất.

Nhưng mà, cảm giác mở mắt ra sau một giấc ngủ dài mệt mỏi và thấy người mình yêu ở cạnh thật sự rất tuyệt. Nhất là khi bệnh, con người trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết.

- Em làm sao để bị sốt thế này hả? Hôm qua mới đi thăm anh về mà. Đứa nhỏ này, không biết lo cho bản thân mình gì cả.

- Em lây của anh.

- Hả?

- Hôn anh xong liền bị bệnh.

Anh ngẩn ra nhìn cậu một hồi. Hoá ra đứa ngốc này trong lúc anh ngủ lén hôn anh.

- Ngốc quá, biết anh đang bệnh mà.

- Em mệt quá, em muốn ngủ.

Nói xong cậu kéo kéo chăn lên, nhắm mắt lại. Anh thấy thế liền chặn lấy tay cậu giở giọng mắng yêu.

- Em dậy ăn rồi uống thuốc. Cứ như thế khi nào mới hết bệnh hả?

- Ngủ chung với em. Lạnh.

Đứa nhỏ này, anh đã chiều hư cậu rồi để bây giờ cậu không nghe lời anh còn cư nhiên bắt anh ngủ cùng. Thế nhưng lời người yêu nói là mệnh lệnh, chỉ có thể tuân theo chứ không được kháng.

Cởi bớt đồ cho thoải mái, anh khẽ trèo lên giường, ôm lấy cậu người yêu bé nhỏ đang nóng hầm hập của mình mà thì thào.

- Ngốc quá.

Thoải mái dụi đầu vào lồng ngực kia, bao nhiêu khó chịu trong người cũng muốn tan biến hết. Vòng tay qua ôm lấy anh, giọng cậu thật khẽ.

- Cảm ơn anh đã đến, Sanghyeok.

- Nói gì thế hả? Mau ngủ đi.

- Ừm...

Nhìn người yêu bé nhỏ của mình yên tĩnh ngủ, một đường cong dịu dàng hiếm thấy xuất hiện trên mặt ai kia. Vén đi đám tóc mái loà xoà, anh nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.

- Anh yêu em, Han Wangho.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro