Chương 17: Chọn nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cuộc đối đầu ngắn ngủi tóe lửa, đạo diễn và các khách mời khác đều trợn mắt há hốc mồm.

Hứa Gia Niên cũng cảm thấy bất ngờ, lần đầu tiên cậu thấy Lận Hạ "hiếu chiến" như vậy, chỉ vì danh hiệu "giáo thảo"?

Quả thực là ... có chút ấu trĩ không giống anh ấy.

Trong lúc livestream, fan của Chu Khải phẫn nộ, những cư dân mạng khác nhìn chịu không nổi, cãi nhau lên.

Đạn mạc: [Không biết xấu hổ! Lúc anh Khải chúng ta ra mắt chính là giáo thảo được trường Nhất Trung thừa nhận, tổng giám đốc Đông Lai có thể đảo ngược trắng đen sao?]

[Khoan đã, Nhất Trung chưa từng thừa nhận.]

[Quá đáng! Tổng giám đốc Đông Lai có thể bỏ qua quy tắc trò chơi như vậy sao? Đạo diễn đã nói "giáo thảo" mới là đáp án đúng, anh ta cãi bướng cái gì?]

[Đạo diễn nói cũng không tính, một học sinh cấp 3 năm đó nói mới tính.]

[Tôi không hiểu fan mấy người thay Chu Khải đắc tội Tổng giám đốc Đông Lai thì có chỗ tốt gì? Chính chủ của mấy người sẽ cảm tạ mấy người sao?]

[Ý mày là có quyền có thế thì có thể làm bất cứ điều gì mình muốn à?]

[Có ai hiểu rõ tình hình năm đó không? Bài bỏ phiếu vẫn còn đó chứ?]

[Cùng câu hỏi! Muốn biết kết quả +1]

[Tôi biết nè! Nhóm chương trình mau lên Weibo tìm ID của tôi đi, tôi có bằng chứng!]

Nhân viên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào động tĩnh của đạn mạc lập tức mở Weibo, tìm trang chủ của cư dân mạng này.

Người đó update bài mới nhất: [Mạng nội bộ của trường đã được nâng cấp để đổi trạm, bài viết cũ chỉ được lưu trữ không thể mở, không phải học sinh của trường thì không thể truy cập, nhưng tôi có ảnh chụp màn hình!]

Ảnh chụp màn hình 1: Dưới bài viết có tựa đề "Cuộc bình chọn giáo thảo hàng năm của trường Nhất Trung 20XX ", ảnh thẻ của thiếu niên Lận Hạ và Chu Khải mặc đồng phục học sinh một trái một phải, số phiếu bầu phía dưới liếc mắt là thấy ngay.

Ảnh chụp màn hình 2: Bên dưới bài đăng tin chúc mừng của [quản trị viên Gia Tinh] với tiêu đề "Chúc mừng Hoàng tử bé khiêu vũ đường phố của trường chúng ta đoạt giải quán quân cuộc thi khiêu vũ đường phố cấp thành phố, tiến vào vòng chung kết toàn quốc", bức hình thiếu niên Chu Khải nâng cúp lên hiện ra rõ ràng.

Những khán giả xem livestream chạy sang Weibo vây xem, ăn dưa mới nhất xong quay trở về.

Đạn mạc: [Ha ha ha, Chu Khải giả danh giáo thảo, biệt danh Hoàng tử bé khiêu vũ đường phố đã được chứng thực!]

[Mẹ kiếp! Tạo hình Hoàng tử bé khiêu vũ đường phố năm đó không theo trào lưu như vậy à?]

[A a a a, thiếu niên Lận tổng hạ gục mị rồi! Tạo hình này quá đẹp trai đi!]

[Hứa Gia Niên: Nè! Đừng chạm vào chồng tôi!]

[Số phiếu chênh lệch cũng không lớn, có mấy trăm phiếu chứ nhiu / Đầu chó]

[Năm trăm phiếu là sĩ số học sinh của mười lớp đấy, cảm ơn.]

[Chu Khải chắc là thua ở kiểu tóc bờm ngựa nhỉ.]

[Có sao nói vậy, mặt mũi của Lận tổng dễ nhìn và cao cấp hơn so với Chu Khải, thật sự có cảm giác nam thần vườn trường hơn.]

Nhân viên đưa Weibo này cho đạo diễn xem, đạo diễn hơi nghẹn lời, ý thức được khó có thể kết thúc, vô cùng hối hận lúc trước đã chọn câu hỏi này.

"Khụ, chuyện này, có cư dân mạng cung cấp manh mối cho tổ chương trình." Đạo diễn ra hiệu cho nhân viên truyền Weibo này cho các khách mời.

Chu Khải nhìn thấy "chứng cớ" rõ rành rành, sắc mặt lập tức cứng đờ vô cùng. Những vị khách còn lại nể mặt hắn, vất vả nín cười.

Hứa Gia Niên nhìn thấy hình thẻ của thiếu niên Lận Hạ liền sáng mắt lên, nhỏ giọng hỏi anh: "Anh còn tấm ảnh này không? Quay về cho em xem nhé."

Bản thân Lận Hạ cũng quên mất mình còn có dáng vẻ ngây ngô như vậy, hai má hơi nóng lên: "Không còn."

Hứa Gia Niên tiếc nuối trả lại điện thoại di động cho nhân viên, nhỏ giọng nói: "Phiền anh lưu lại tấm hình này giùm tôi, tôi sợ cư dân mạng lát nữa sẽ xóa."

Nhân viên mỉm cười với cử chỉ "OK".

Đạo diễn cân nhắc, quyết định lấy ý kiến của các khách mời: "Bởi vì kết quả cuộc thi ảnh hưởng đến thứ tự ưu tiên lựa chọn nơi ở của mọi người, cho nên câu hỏi này giao cho mọi người đánh giá. Nếu mọi người cảm thấy tán thành manh mối này, vậy thì quyết định nhóm của Lận tiên sinh ghi điểm, nếu không thì một điểm này sẽ thuộc về nhóm của thầy Chu."

Các vị khách mời sửng sốt, Trương Tĩnh Xuyên cười như không cười nhìn về phía đạo diễn: "Đạo diễn, anh là đang đào hố cho chúng tôi đúng không?"

Phương Lữ Trần và Lục Nhất Vi cũng từ chối bày tỏ thái độ: "Đúng nha, chính tổ chương trình ra câu hỏi, làm sao có thể bắt chúng tôi tìm đáp án chứ."

Loại "chuyện tốt" cho dù chọn thế nào cũng sẽ đắc tội với một trong các bên này, ai thích thì làm đi, bọn họ không nhảy xuống hố đâu.

Hứa Gia Niên thấy đạo diễn không xuống đài được, thở dài, nắm lấy tay Lận Hạ ở dưới bàn, mở miệng nói: "Câu hỏi này, huỷ bỏ đi."

Ngay lập tức, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người anh. Lận Hạ nắm các ngón tay cậu, ánh mắt nhìn về phía cậu mang theo ý tứ không rõ ràng.

Đây có phải là tỏ ý kêu anh đừng tranh giành?

Chu Khải trong lòng vui vẻ, ánh mắt nhìn về phía Hứa Gia Niên kín đáo phát sáng. Hứa Gia Niên quả nhiên vẫn đứng về phía hắn, vì không muốn làm hắn khó xử, vậy mà lại đi ngược lại Lận Hạ.

Hắn đã nói mà, sự quan tâm của Hứa Gia Niên đối với hắn sẽ không đột nhiên biến mất.

Hứa Gia Niên căn bản không biết suy nghĩ trong đầu Chu Khải, cười nói với đạo diễn: "Tổ chương trình ra đề sai, thì đừng làm khó mọi người chứ. Dù sao bất kể mọi người nhận xét như thế nào, sự thật ai là giáo thảo cũng sẽ không thay đổi."

"Đúng không?" cậu nhẹ nhàng nhướng mày, dùng đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Lận Hạ, dỗ dành "quỷ ấu trĩ" đột nhiên ghen tuông nhà mình.

Ánh mắt Lận Hạ nhu hòa xuống, thu lại cảm xúc có chút thất thố vừa rồi, nắm chặt tay Hứa Gia Niên: "Ừ, hủy bỏ đi."

Đạo diễn nhìn về phía Chu Khải, Chu Khải đương nhiên sẽ không tự làm mất mặt mình, liếc mắt nhìn Hứa Gia Niên, gật đầu: "Đồng ý."

Đạo diễn nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Như vậy trò chơi của chúng ta tiếp tục, đề tiếp theo có liên quan đến thầy Nghiêm Tuyết ......"

Đạn mạc: [Nhàm chán, đại đao bốn mươi thước đã rút ra, kết quả một tí góc áo cũng không chém xuống được.]

[Đạo diễn ném trách nhiệm giỏi quá, bắt khách mời lựa chọn, còn muốn ghi hình chương trình đàng hoàng không vậy?]

[Thật sự ầm ĩ lên thì tình hình cũng không dễ coi, vẫn là vợ EQ cao, lại rộng lượng, dễ dàng hóa giải lúng túng.]

[Lận tổng thật ra là ghen chứ gì, bởi vì vợ vừa rồi trả lời đúng câu hỏi liên quan đến Chu Khải, thoạt nhìn có vẻ rất hiểu Chu Khải.]

[Thời gian ra mắt thôi mà, bạn bè biết chuyện này cũng không kỳ lạ đúng không?]

[Nhưng có vài đàn ông như anh ta không chịu nổi và ghen đó nha! Đây là vấn đề làm hay không làm giáo thảo hay sao? Đây là vấn đề trong lòng vợ ai đẹp trai hơn.]

[Ai là giáo thảo sẽ không thay đổi được sự thật trong lòng vợ đương nhiên là chồng đẹp trai nhất!]

Fan của Chu Khải có lẽ ý thức được chính chủ nhà mình không chiếm lý, lúc này yên tĩnh như gà, không dám tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa.

Một vòng trả lời sau đó, Hứa Gia Niên và Lận Hạ một lần nữa trả lời đúng các câu hỏi liên quan đến nhau, tổng cộng tích lũy được 7 điểm. Vợ chồng Trương Tĩnh Xuyên tích lũy thêm 3 điểm, tổng cộng 5 điểm. Phương Lữ Trần và Lục Nhất Vi ở vòng cuối cùng ăn ý không tốt, chỉ tích lũy được 1 điểm, thành tích cuối cùng là 4 điểm. Đối tác tạm thời Chu Khải và Dương Minh Diệp là không ăn ý nhất, đến nay chỉ được 3 điểm.

"Kế tiếp chính là trận đấu của nhóm trẻ em." Đạo diễn nói, "Các bạn nhỏ đã sẵn sàng chưa?"

Các bạn nhỏ di chuyển đến ngồi trước chuông nhấn trả lời: "Chuẩn bị rồi ạ."

Hứa Gia Niên vỗ vỗ vai Tuế Tuế: "Cứ thả lỏng, ít nhất chúng ta cũng có thể giành được vị trí thứ ba, không cần ở trong lều."

"Dạ." Tuế Tuế trầm ổn gật đầu, che dấu chút căng thẳng trong lòng rất tốt.

Đạo diễn: "Câu hỏi đầu tiên: Chị gái của ba ...."

"Gọi là cô!" Phương Tư Dục ngay cả chuông cũng không nhấn, giơ tay hô đáp án.

Đạo diễn bất đắc dĩ: "Câu hỏi của chú còn chưa đọc xong."

Mấy người lớn cười vang, Lục Nhất Vi cười đè tay cậu bé xuống, "Kêu con nghe xong câu hỏi ấn chuông trả lời, không phải kêu con giành quyền trả lời như thế."

Phương Tư Dục đỏ mặt, nhưng cũng không mất tinh thần, cười hắc hắc với ống kính vài tiếng.

Màn hình: [Ha ha ha ha ha Đáng yêu!]

Đạo diễn không thể không nhấn mạnh các quy tắc một lần nữa, trò chơi mới có thể tiếp tục.

Đạo diễn: "Xin hỏi, chồng chị gái của ba gọi là gì? Mời trả lời!"

Tuế Tuế ấn chuông, bình tĩnh trả lời: "Gọi là bác rể."

Đạo diễn: "Câu trả lời chính xác."

Phương Tư Dục giơ tay lên: "Cái này con cũng biết!"

"Ai không biết chứ?" Lâm Hạo Hiên không cam lòng yếu thế nói, "Tớ, tớ chỉ là không giành được mà thôi!"

"Ừm." Trương Duyệt Nghiên gật đầu phụ họa, yên lặng để tay lên chuông nhấn, chuẩn bị sẵn sàng giành quyền trả lời câu tiếp theo.

Sự cạnh tranh trong nhóm trẻ em bắt đầu khốc liệt.

"Xin vui lòng đọc thuộc lòng một bài thơ cổ trong vòng 15 giây."

Trương Duyệt Nghiên: "Nga nga nga, khúc hạng hướng thiên ca. Bạch mao phù lục thủy, hồng chưởng bát thanh ba."

"Xin hỏi gọi xe cứu thương nên gọi số nào?"

Phương Tư Dục: "120!"

"Xin vui lòng nêu tên của một nhà thơ cổ đại."

Lâm Hạo Hiên điên cuồng ấn chuông giành quyền trả lời: "Con biết! Con biết! Lý Bạch!"

"Xin đọc ra một thành ngữ bốn chữ."

Tuế Tuế: "Thập toàn thập mỹ."

"Xin hỏi..."

"Câu hỏi cuối cùng này có thể hơi khó, xin hỏi 15 + 7 bằng bao nhiêu?"

Lâm Hạo Hiên và Phương Tư Dục ngẩn ra, bắt đầu cong ngón tay. Trương Duyệt Nghiên ngửa đầu tính nhẩm trong lòng, Tuế Tuế lại giành được quyền trả lời câu hỏi trước một bước: "22."

"Câu trả lời chính xác!"

"Tuế Tuế thật tuyệt vời!" Hứa Gia Niên cảm thấy vinh dự lây, giơ tay lên đập tay với bàn tay nhỏ bé của Tuế Tuế.

Đạo diễn tuyên bố: "Cuộc thi nhóm trẻ em kết thúc ở đây, bạn nhỏ Tuế Tuế trả lời đúng 3 câu hỏi, Tư Dục, Nghiên Nghiên và Hiên Hiên lần lượt trả lời đúng 2 câu, chúc mừng các bạn nhỏ."

"Bây giờ để tính tổng số điểm gia đình ..."

Phương Tư Dục lại lặng lẽ đến gần Tuế Tuế: "Bọn họ gọi cậu là Tuế Tuế, là tên ở nhà của cậu hả?"

Tuế Tuế gật đầu: "Ừ."

"Tớ còn tưởng cậu cũng gọi là Dục Dục chứ." Phương Tư Dục tiếc nuối nói, "Nhưng tớ cũng có tên ở nhà, gọi là 'Lục Nhất', bởi vì tớ sinh ra vào ngày Quốc tế Thiếu nhi 1/6."

Tuế Tuế nhìn về phía cậu ấy: "Ồ."

Phương Tư Dục: "Vậy tại sao cậu lại gọi là 'Tuế Tuế'?"

Tuế Tuế dừng một chút: "Không biết nữa."

"Không biết?" Phương Tư Dục còn muốn hỏi tiếp, Lục Nhất Vi kéo thằng bé về, "Mau tới chọn nhà."

Cuối cùng, gia đình Hứa Gia Niên tổng cộng 10 điểm, gia đình Trương Tĩnh Xuyên 7 điểm, gia đình Phương Lữ Trần 6 điểm, gia đình Chu Khải 5 điểm, thứ tự chọn nhà từ trên xuống dưới.

Hứa Gia Niên và Lận Hạ đồng thanh nói: "Chúng tôi chọn nhà đá."

Lục Nhất Vi: "Vậy chúng tôi chọn nhà gỗ."

Nghiêm Tuyết hơi ngạc nhiên: "Vi Vi vừa rồi không phải còn cảm thấy nhà thuyền rất thơ mộng sao?"

Lục Nhất Vi thành thật nói: "Nhưng tôi vẫn cảm thấy ngủ trên mặt đất mới ổn định."

Nghiêm Tuyết ôn hòa cười cười, cùng Trương Tĩnh Xuyên liếc nhau, "Được rồi, vậy chúng tôi chọn nhà thuyền."

Đạo diễn: "Vậy gia đình thầy Chu và Minh Diệp tự động chọn căn lều đơn giản."

Dương Minh Diệp ỉu xìu nói: "Chúng tôi cũng không có lựa chọn khác nha."

Đạo diễn: "Khụ, du thuyền còn 10 phút nữa là cập bến, mọi người thu dọn một chút, chuẩn bị xuống thuyền nào."

Đạn mạc: [Cuối cùng cũng đến rồi!]

[Sinh tồn trên đảo bắt đầu ~]

[Mong đợi!]

Đám người Hứa Gia Niên đi lên boong tàu, đập vào mắt là một hòn đảo nhỏ rợp bóng cây, ngoài bờ biển, một ngôi nhà gỗ hình chóp trôi nổi trên mặt biển, nhẹ nhàng lắc lư theo sóng biển.

Trương Duyệt Nghiên: "Wow! Mẹ ơi, nhà thuyền thực sự trôi nổi trên mặt nước."

"Thật sự là vậy." Lục Nhất Vi khum tay nhìn ra xa, "Chuyện này đột nhiên làm tăng cao sự mong chờ của chúng tôi nha, nhà gỗ của chúng tôi không thể thua kém thế này chứ?"

Hứa Gia Niên gật đầu, nghĩ thầm nhà đá chắc chắn sẽ tốt hơn một chút, nhưng khi cậu nhìn về phía đảo, biểu tình trên mặt dần dần nghiêm trọng.

Đạn mạc: [Mẹ kiếp!]

[Phụt Ha ha ha]

[Nhà sáng tạo chương trình vô đạo đức! Nhà sáng tạo chương trình vô đạo đức! Xây nhà được một nửa chạy mất rồi ~]

[Đây không phải là sự khác biệt giữa mô tả của người bán và mô tả của người mua sao? Ha ha ha ha ha]

Chỉ thấy trên triền dốc thoai thoải rợp bóng dừa, một ngôi nhà bằng đá và một ngôi nhà gỗ xây dở dang đứng cạnh nhau.

Người bán mô tả: Biệt thự nhỏ đơn lập trên đảo, nhà ở sang trọng cao cấp, lựa chọn hàng đầu cho kỳ nghỉ.

Người mua mô tả: Không cửa ra vào, không cửa sổ, không có mái nhà, nhà chỉ có bốn bức tường, không có thứ gì khác.

Thực sự chỉ có bốn bức tường!

Hứa Gia Niên, Lận Hạ, Phương Lữ Trần, Lục Nhất Vi: "......"

Đột nhiên không hiểu những nỗ lực vừa rồi có ý nghĩa gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro