Chương 19: Bắt hải sản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Gia Niên và Lận Hạ dẫn Tuế Tuế đi tìm tổ chương trình để nhận dụng cụ.

Một cái cưa xếp, một cái xẻng công binh và một máy khoan thủ công, đều là những thứ trước đó nhờ tổ chương trình chuẩn bị. Ngoài ra còn có một thùng nhựa và một tấm lưới đánh cá, được gửi mua ngay trước khi lên máy bay.

Sau khi mang dụng cụ về căn nhà đá, Hứa Gia Niên bảo Tuế Tuế đeo găng tay nhựa chuẩn bị riêng cho cậu bé, rồi Lận Hạ dẫn theo Tuế Tuế đi ra bờ biển tìm thức ăn.

Hứa Gia Niên làm trống một cái ba lô đeo trên lưng, mang theo thùng nhựa cũng đi ra ngoài.

Đạn mạc: [Công cụ đầy đủ! Cảm giác chuyến này của Lận tổng và Hứa Gia Niên thật sự ổn nha.]

[Lận tổng không mang theo lưới đánh cá đi bắt cá sao?]

[Thời điểm này thả lưới cũng không đợi được cá, ngày mai còn may ra.]

[Không biết thức ăn trên đảo có nhiều không, bọn họ sẽ không bị đói bụng ngay ngày đầu tiên lên đảo chứ?]

[Thế này mới là sinh tồn á.]

Hứa Gia Niên đi dạo xung quanh khu cắm trại, trên đường gặp Nghiêm Tuyết và Lục Nhất Vi cùng đi nhặt củi, chào hỏi lẫn nhau.

"Cậu cũng tới nhặt củi sao?" Nghiêm Tuyết ôm một bó cành cây nói, "Bên kia có một cái cây khô ngã xuống, có thể bẻ được không ít cành cây khô."

Hứa Gia Niên: "Cảm ơn, tôi sẽ đi xem xung quanh trước."

Lục Nhất Vi nhìn về phía thùng nước trong tay cậu, nghi hoặc hỏi: "Cậu định xách cái thùng này đi đựng củi sao?"

Hứa Gia Niên mỉm cười: "Lấy nước, tôi muốn tìm xem có nguồn nước hay không."

Lục Nhất Vi định nói không phải ngoài bờ biển đều là nước hay sao, nhưng đột nhiên dừng lại, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Đúng vậy!" Cô nhìn về phía Nghiêm Tuyết, "Chúng ta cũng phải đi tìm nước uống."

Hứa Gia Niên nói: "Sau khi tôi tìm được, tôi sẽ nói cho các chị biết."

Lục Nhất Vi: "Vậy thì cảm ơn cậu nha."

Hứa Gia Niên tạm biệt hai người, tiếp tục đi xa hơn.

Cậu giống như đi lang thang không có mục đích, nhìn trái nhìn phải, trên đường quả thật phát hiện một dòng suối, nhưng cậu không lấy nước, mà là tiếp tục đi lên men theo dòng suối.

Đạn mạc dần dần cảm thấy nhàm chán: [Cậu ta đến tản bộ, không phải để đi tìm nguyên liệu hả?]

[+1 thấy củi cũng không nhặt, tìm được nguồn nước cũng không thấy cậu ta lấy nước, không biết cậu ta tới làm gì.]

[Nghiêm Tuyết và chị Vi Vi đều đã bắt đầu dựng bếp nấu rồi, tiến độ ở đây của cậu ta vẫn là con số 0.]

[Chu Khải và Dương Minh Diệp cũng đã nhặt được nửa thùng nghêu rồi, cậu ta vẫn đang ngắm cảnh.]

[Người ta dù sao cũng là đại thiếu gia mà, không làm gì cũng là chuyện bình thường.]

[Chán phèo, không bằng đi xem Lận tổng câu cá.]

Một bộ phận khán giả thoát khỏi livestream của Hứa Gia Niên, đổi sang khách mời khác, khán giả trung thành bên phía Hứa Gia Niên mới lẳng lặng xuất hiện: [Tuy rằng vợ không làm gì, nhưng anh ấy đẹp trai!]

[Không biết vừa rồi tại sao những người đó đột nhiên bới móc, mấy người chê vợ không làm gì, nhưng Lận tổng không chê là được rồi.]

[Đúng vậy! Họ không thích xem nhưng tôi thích xem.]

Mười phút trước, ở bờ biển, Lận Hạ dạy Tuế Tuế bắt hải sản trên bãi biển.

"Phía dưới những cái lỗ khí thế này bình thường sẽ có sinh vật sống, thời gian này có thể sẽ ẩn tương đối sâu, con dùng xẻng đào một chút đi."

Tuế Tuế gật đầu, theo chỉ dẫn của Lận Hạ tìm được một lỗ khí, dùng xẻng đào xuống, đào đến độ sâu gần như thấy nước, quả nhiên tìm được một con ốc biển.

"Cha!" Tuế Tuế nâng con ốc biển lên cho Lận Hạ xem.

Lận Hạ cầm lấy và phủi sạch cát trên đó: "Đây hẳn là ốc mắt mèo, con xem trong cái vỏ này của nó ——"

* Ốc mắt mèo:

Mắt Tuế Tuế sáng lên: "Giống như mắt của một con mèo."

"Đúng." Lận Hạ trả con ốc mắt mèo lại cho nó, "Thịt bên trong có thể ăn được, vỏ giữ lại cho ba con, ba chắc là sẽ thích."

"Dạ." Tuế Tuế gật đầu, vuốt ve chiến lợi phẩm của mình, ném nó vào trong túi lưới của mình.

Đạn mạc: [Làm thế nào để nhặt một con ốc biển mà tôi có thể ăn được?]

[Mấu chốt là còn có một đương sự căn bản không ở đây.]

[Tui khóc chết mất! Lận tổng anh ấy thật sự không lúc nào không nhớ tới vợ.]

[Làm fan của Lận tổng và Tuế Tuế, lúc này không thể không hỏi một câu: Hứa Gia Niên cậu ta có tài đức gì!]

[Bởi vì cậu ta thông minh, đẹp trai, có tiền còn đặc biệt ngọt ngào.]

[Xin lỗi, làm phiền rồi.]

Cha con Trương Tĩnh Xuyên, cha con Phương Lữ Trần và nhóm Chu Khải cũng đang bắt hải sản ở bãi cát này, trước mắt công cụ của bọn họ đều tương đối đơn sơ, dùng phương pháp cũng không khác biệt lắm —— tìm lỗ khí, lật các tảng đá.

Tìm một hồi, mọi người dần dần chia thành các khu vực khác nhau, tránh "cướp bóc" quá nhiều ở cùng một nơi.

Lận Hạ theo Tuế Tuế đào lỗ khí trên bãi cát một lát, tìm được rất nhiều ốc mắt mèo và hàu, thủy triều dần dần dâng lên từng chút một.

Lận Hạ ngẩng đầu quan sát một hồi, nói với Tuế Tuế: "Chúng ta đi qua dải đá ngầm phía bên kia."

Tuế Tuế không có ý kiến gì, kéo túi lưới đi qua với cha mình.

Dải đá ngầm phía đông khá thấp, gần như là bãi biển, nước xâm xấp mắt cá chân. Lận Hạ phát hiện một ít ngao và cua dưới dải đá ngầm, liền kêu Tuế Tuế từ từ nhặt ở đây.

Mặc dù cậu bé có đeo đôi găng tay nhỏ của mình, Lận Hạ vẫn nhắc nhở một câu: "Cẩn thận coi chừng bị cua kẹp vào tay."

Tuế Tuế: "Dạ biết rồi, cha."

"Cũng không cần đi xuống nước, cha đi lên trên kia, có việc gì gọi cha." Lận Hạ chỉ về phía tây cao hơn một chút, bên dưới nước tương đối sâu, thích hợp để câu cá.

Tuế Tuế lại gật đầu.

Lận Hạ trèo lên dải đá ngầm, cúi đầu quan sát hướng thuỷ triều một chút, cảm thấy có thể thử xem sao.

Anh buộc móc câu vào dây câu, lấy vài con ngao vừa nhặt được từ trong túi lưới của mình, dùng đá đập vỡ để lấy thịt làm mồi câu, bắt đầu cố gắng câu cá.

Không có cần câu, chỉ có thể dùng tạm, ngày mai rảnh rỗi sẽ làm một cái.

Đạn mạc: [Sốc! Làm vậy thực sự có thể bắt được cá sao?]

[Khó nói, nhưng nếu câu được thì sẽ có bữa tối hôm nay rồi.]

[Ốc biển và ngao mà bọn họ nhặt được cũng đã đủ ăn một bữa ấy chứ.]

[Mọi người quên rằng bọn họ không có thức ăn tinh bột à? Hải sản ít chất béo, ít calo, không ăn nhiều một chút sẽ không đủ no.]

Bên chỗ cắm trại, Nghiêm Tuyết và Lục Nhất Vi đã lần lượt dùng đá để dựng bếp nấu ăn, thu gom củi xong, chỉ chờ hai vị còn lại trong nhà mang nguyên liệu nấu ăn về là châm lửa nấu cơm.

Ba người nhà Chu Khải trở về trước, bọn họ cùng nhau đi bờ biển tìm thức ăn, hiệu suất tổng thể so với ba gia đình còn lại cao hơn, đã mang theo nửa thùng ốc biển, ngao và cua trở về.

Lúc này, Hứa Gia Niên mang theo một thùng nước, trong lòng ôm hai quả dừa màu xanh trở về, ba lô cũng phồng lên.

Đạn mạc: [Chào vợ!]

[Không phải cậu ta đi dạo sao? Nhặt dừa, lấy nước lúc nào vậy?]

[Vợ đâu có ngốc như một số anh hùng bàn phím nào đó, đương nhiên là lấy nước nhặt dừa trên đường trở về, bằng không mang đồ đi khắp nơi không ngại mệt à?]

[Cười chết, lúc trước một đám người bôi đen Hứa Gia Niên không làm gì, thật ngại quá nha, cậu ấy chỉ là không ngốc, biết tiết kiệm sức lực như thế nào mà thôi.]

Chu Khải thấy Hứa Gia Niên xách một thùng nước có vẻ hơi cố sức, theo bản năng đi tới: "Tôi giúp cậu ——"

"Không cần, tôi có thể tự làm." Hứa Gia Niên né tránh, nhìn về phía Nghiêm Tuyết và Lục Nhất Vi, "Từ chỗ các chị nhặt củi đi về phía đông khoảng một trăm mét, có một dòng suối nhỏ, nước rất sạch đó."

"Cám ơn." Nghiêm Tuyết và Lục Nhất Vi vội vàng cầm thùng và nồi trong nhà đứng dậy, "Chúng tôi đi đây."

Chu Khải thấy Hứa Gia Niên xoay người đi về phía căn nhà đá, nhịn không được đuổi theo, "Cậu đi ra ngoài một chuyến chỉ tìm được những thứ này sao? Cậu có cần giúp đỡ không?"

Hứa Gia Niên quay đầu lại mỉm cười với hắn: "Không cần, cám ơn ý tốt của anh, đợi lát nữa tiên sinh của tôi trở về, anh ấy sẽ giúp tôi."

Chu Khải: "......" Suýt nữa lại quên mất, Hứa Gia Niên hiện tại không phải là fan của mình, là chồng mới cưới của Lận Hạ.

Hắn dừng bước ở trước căn nhà đá, nhấc khóe môi nở nụ cười hơi đểu, "Được rồi, bất kỳ lúc nào cũng có thể tìm tôi nhờ giúp đỡ."

Hứa Gia Niên mỉm cười gật đầu, xoay người đi vào căn nhà đá, khóe môi lập tức hạ xuống. Nếu không có camera ở đây, cậu cũng lười trả lời.

Dương Minh Diệp tiến lên vỗ vỗ Chu Khải: "Anh, trước tiên đừng nghĩ đến việc vui vẻ đi giúp đỡ người khác, chúng ta cũng đi lấy nước đi, thuận tiện nhặt củi."

Nụ cười của Chu Khải hơi ngừng lại, "Cậu nói đúng." Hắn nhìn về phía đứa nhỏ Lâm Hạo Hiên mới vừa cùng bọn họ ra biển trở về, mỉm cười nói: "Vậy Hạo Hiên con cứ ở lại nghỉ ngơi một chút đi."

Lâm Hạo Hiên mệt mỏi đến mức cơn hào hứng đã sớm biến mất, vội vàng gật đầu, ngồi bệt xuống đất.

Đạn mạc: [Không thích hợp không thích hợp, Chu Khải thật sự rất ân cần với Hứa Gia Niên.]

[Đừng nói bậy, Dương Minh Diệp đã nói rồi, anh trai của chúng tôi chỉ là vui vẻ giúp đỡ người khác mà thôi.]

[Bọn họ đã quen biết trước đây, giúp đỡ lẫn nhau cũng không kỳ lạ.]

[Không kỳ lạ, Chu Khải đối với ai như vậy cũng không kỳ lạ, dám hỏi có đối tượng hợp tác nào hắn chưa từng thả thính? Chuyên đi thả thính người khác.]

[Mày bị bệnh à? Có bằng chứng gì không mà nói?]

Hứa Gia Niên cất đồ đạc xong, ra khỏi nhà, thấy Lâm Hạo Hiên tháo kính ngồi trên mặt đất lau mồ hôi, nóng đến mức thở hổn hển, trở về phòng cầm một quả dừa, dùng dao gọt bỏ lớp vỏ bên ngoài, rồi dùng cưa xếp tạo ra một khe hở, cuối cùng dùng dao cạy ra một cái lổ.

Cậu cầm trái dừa đã khui ra, đưa cho Lâm Hạo Hiên: "Uống một ít nước dừa, bổ sung nước đi."

"Cám ơn." Lâm Hạo Hiên cảm động ôm lấy trái dừa, đeo kính vào, nước mắt rưng rưng nhìn về phía Hứa Gia Niên, giống như đang nhìn vị cứu tinh.

Đạn mạc: [Vợ ấm áp quá.]

[Tại sao không đưa nước cho thằng bé uống trực tiếp? Không phải đã mang về một thùng nước sao?]

[Mắc cười, ở nhà còn không uống nước máy chưa đun, ra ngoài lại uống nước chưa đun à?]

[Cho nên cậu ta nhặt dừa thật ra là để bổ sung nước cho Lận tổng và Tuế Tuế hả.]

[Bây giờ cho đi một trái rồi, Lận tổng và Tuế Tuế làm sao đây?]

[Đừng hoảng hốt, trong túi của vợ còn ba trái.]


Lâm Hạo Hiên uống nước dừa ừng ực, Hứa Gia Niên ngẩng đầu về phía hoàng hôn đang dần buông xuống, nhìn ra bờ biển một lát, không thấy bóng dáng cha con Lận Hạ trở về, xoay người lại trở về nhà.

Thừa dịp bây giờ còn sáng, cậu lấy màn chống muỗi ra, trải trên tấm đệm bơm hơi, cầm con dao nhỏ cắt lên ——

Đạn mạc: [???]

[Mang cũng đã mang rồi, cho dù không dùng được cũng không đến mức "giết chết phân thây" chứ vợ!]

[Chậc, vợ phá hoại quá.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro