Chương 22a: Công cụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lận Hạ nghe thấy giọng nói của Tuế Tuế, nhận ra đây không phải là thời điểm tốt để hôn nhau.

Hơn nữa hôm nay mình đổ không ít mồ hôi, lại vừa mới giết cá, mùi vị trên người có lẽ sẽ khiến cho tiểu tiên sinh của anh không thích.

Anh không nên đưa ra yêu cầu đường đột như thế vào lúc này —— nhưng anh đột nhiên cảm giác bả vai nặng xuống.

Tiểu tiên sinh của anh đã để tay lên vai anh, kiễng chân lên hôn vào môi anh.

Micro thu được một tiếng hôn rất nhẹ.

Đại ca quay phim luống cuống chân tay bật đèn khẩn cấp lên, chỉ thấy Hứa Gia Niên đã lui ra nửa bước, thả cánh tay vịn lên vai Lận Hạ xuống.

Đèn khẩn cấp chiếu sáng khuôn mặt Hứa Gia Niên, cậu mím môi mỉm cười: "Khụ, Tuế Tuế, có thể mở mắt rồi."

Tuế Tuế buông bàn tay nhỏ xuống, ngửa đầu nhìn về phía hai người cha: Hôn chưa?

Cha trông có vẻ vô tội, tai của ba cũng đỏ lên rồi, chắc là đã hôn nhỉ.

Nó mỉm cười nheo mắt: Thật tuyệt nha!

"Khụ." Lận Hạ nuốt xuống một cái, bật đèn pin nhét trở lại vào tay Hứa Gia Niên, "Hai người chờ anh một chút, rất nhanh là xong rồi."

Đạn mạc: [Chỉ vậy á chỉ vậy á chỉ vậy á?!]

[Phải chi đại ca quay phim bật đèn sớm một giây, thì chúng ta cũng không đến mức chỉ có thể xem được khúc sau.]

[Micro của tổ chương trình không được nha, bọn họ rõ ràng hôn kịch liệt như vậy, tại sao chúng ta lại nghe được tiếng chụt nhỏ như thế?]

[Vậy là xong rồi hả? Tui không tin, trừ khi hai người hôn lại.]

[Tuy rằng chẳng thấy cái gì cả, nhưng cũng không cản trở tui và Tuế Tuế cảm thấy thật ngọt ngào thật vui vẻ nha ~]

[Chết mất thôi mọi người ơi!]

Hứa Gia Niên và Tuế Tuế rọi đèn pin chiếu sáng cho Lận Hạ, anh nhanh chóng thu dọn nguyên liệu nấu ăn, một nhà ba người trở về nơi cắm trại.

Nước trong nồi nhôm vừa vặn sôi lên, Hứa Gia Niên cảm ơn Lục Nhất Vi đã giúp trông chừng lửa, đeo găng tay nhấc nồi xuống để nguội một chút.

Đợi lát nữa đổ nước vào ba trái dừa rỗng, thì sẽ có được ba cái bình đựng nước nguội thơm mùi dừa, tối nay có nước để uống rồi.

Lận Hạ xếp cá đã chế biến và những con ốc biển lớn, mấy con nghêu lên trên tấm lưới dây thép gai, bắt đầu nướng hải sản.

Hứa Gia Niên đổ nước trong nồi nhôm ra, lại rót vào nửa xô nước, đặt lên dây thép gai bắt đầu nấu.

Ba nhóm gia đình bên cạnh đã ăn xong một bữa lẩu hải sản, đang nấu nồi thứ hai, nhưng nhìn cách làm của Lận Hạ và Hứa Gia Niên, nước mắt hâm mộ vẫn chảy xuống từ khóe miệng.

Bếp của bọn họ đều được dựng tương đối đơn giản, những viên đá được kê thành hình chữ C vừa đủ để cái nồi, phía dưới đốt lửa, đun nước nấu canh thì không thể nướng, nấu bữa cơm chỉ có thể làm từng bước một, còn lâu mới tiện lợi bằng hố đất cộng với tấm lưới dây thép gai của Lận Hạ, nấu nướng đều thích hợp.

Lại nhìn Lận Hạ, đã cầm xẻng công binh đi gọt cành tre.

Hứa Gia Niên ôm quả dừa cuối cùng đã uống hết nước dừa tới, bảo Lận Hạ dùng xẻng bổ ra, "Em muốn lấy cơm dừa, nấu canh ngao với dừa."

Các khách mời khác: "....." hút nước miếng.

Đạn mạc: [Đừng nói nữa đừng nói nữa, tui lại muốn gọi đồ ăn giao tới.]

Lận Hạ bổ dừa xong, Hứa Gia Niên liền ngồi trước cái nồi nhỏ, dùng dao cạy cơm dừa ra bỏ vào trong nồi, sau đó thỉnh thoảng lại dùng dao lật cá nướng trên lưới dây thép gai.

Tuế Tuế ôm khuôn mặt nhỏ ngồi xem bên cạnh, nhịn không được nuốt nước miếng. Nó đã đói từ sớm, nhưng vẫn có thể chịu được.

Hứa Gia Niên nhìn nó một cái, lại nhìn nghêu đã nướng mở miệng trên tấm lưới, nói: "Đừng nôn nóng, có thể ăn được ngay đây."

Cậu đang định đưa tay lấy con nghêu kia, cổ tay đột nhiên bị nắm chặt.

"Cẩn thận nóng." Lận Hạ đưa tới hai cành tre nhỏ, "Dùng cái này."

"Đũa?" Mắt Hứa Gia Niên tỏa sáng, "Anh làm bằng gì vậy?"

Cành tre mà Lận Hạ mang về quả thật đều có tác dụng, anh chọn những cành to phù hợp, gọt bỏ cành lá dư thừa, có thể dùng làm đũa.

Hứa Gia Niên dùng đũa tre lật mì cho hải sản nướng, lập tức thuận tiện hơn rất nhiều, "Đúng rồi, chúng ta còn có thể cưa mấy đoạn ống tre làm bát, dùng để uống canh và ăn mì."

Lận Hạ: "Được, đợi một chút."

Những vị khách khác vừa rồi chỉ có thể vội vàng dùng lá chuối và cành cây làm bát đũa: "???"

Chu Khải khẽ kinh ngạc: "Hai người còn mang theo mì à?"

Lận Hạ: "Lấy cá đổi với tổ chương trình."

Khách mời hôm nay không câu được cá: "........"

Phương Lữ Trần: "Tôi cũng mang theo dây câu và móc câu, ngày mai sẽ đi câu cá."

Lận Hạ trở về nhà cầm cưa xếp ra, Hứa Gia Niên và Tuế Tuế đứng lên khỏi "chiếc ghế" bằng thân tre, để thuận tiện cho Lận Hạ cưa ống tre.

Chỉ lát sau anh đã cưa xong năm cái chén bằng ống tre, giữ lại ba cái, còn lại hai cái cưa ra làm đôi, liền biến thành đĩa tre. Lận Hạ dùng nước sạch rửa sạch bát đĩa, mang tới cho Hứa Gia Niên.

Hứa Gia Niên giơ ngón tay cái lên khen ngợi Lận Hạ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ: "Đỉnh!"

Lận Hạ cong khóe môi, hiển nhiên rất hưởng thụ đối với lời khen ngợi của cậu.

Màn hình: [Đột nhiên phát hiện ra, mặc dù vợ không làm gì, nhưng cậu ta thực sự hiểu rõ "công cụ".]

[Là "(tấn) CÔNG (dụng) CỤ", Lận tổng 10 môn phối hợp bị cậu ta "lợi dụng" vô cùng nhuần nhuyễn.]

[Ha ha ha ha ha ha]

Hứa Gia Niên gắp ốc biển nướng và nghêu nướng vào đĩa tre, đưa cho Tuế Tuế: "Cẩn thận nóng, thổi một chút rồi hẵng ăn."

Tuế Tuế ôm đĩa tre hít hà: "Dạ!"

"Chờ một chút!" Hứa Gia Niên đột nhiên đứng dậy, "Còn chưa có gia vị."

Trương Tĩnh Xuyên ngạc nhiên: "Các cậu còn có gia vị?!"

Phương Lữ Trần khó hiểu: "Cùng là 30 kg, tại sao các cậu có thể mang theo nhiều thứ như vậy?"

Mọi người nhìn theo Hứa Gia Niên cầm đèn pin vào nhà, một lát sau, thấy cậu cầm mấy gói nhỏ quen thuộc đi ra, hỏi Tuế Tuế: "Con muốn vị xuyên tiêu, vị cay, hay là vị gà hầm?"

Tuổi: "Con ăn được hết."

Các khách mời khác: "?! "

Màn hình: [Ha ha ha ha ha ha]

[Thì ra tinh hoa của mấy gói mì đều ở trong này / Đầu chó]

[Tổ chương trình không ngờ chứ gì? Không cho mang mì gói, nhưng vợ vẫn có thể mang theo gói gia vị nha!]

[Não Hứa Gia Niên rốt cuộc phát triển như thế nào? Tại sao có thể có nhiều ý tưởng kỳ lạ như thế?]

Hứa Gia Niên mở gói gia vị mì ăn liền có vị xuyên tiêu ra, rắc đều lên hải sản nướng, tập trung chủ yếu vào món cá nướng, còn xé một gói dầu xuyên tiêu đổ lên trên.

Lửa riu riu nướng lên, hương thơm của hải sản và xuyên tiêu trong nháy mắt toả ra bốn "nhà bếp", các khách mời đều rơi nước mắt hâm mộ, các bạn nhỏ đồng thanh hít nước miếng.

Trương Duyệt Nghiên nghe thấy mình phát ra âm thanh đó, thẹn thùng trốn sau mẹ Nghiêm Tuyết.

Phương Tư Dục đẩy Phương Lữ Trần: "Ba, con cũng muốn ăn đồ nướng."

Phương Lữ Trần: "Con trai, ba cũng muốn, nhưng chúng ta không có gia vị, nướng không ra được hương vị đó."

Hứa Gia Niên lục lọi trong túi, lôi ra một xấp gói gia vị: "Ở đây tôi vẫn còn, các anh cầm đi thử xem."

Các khách mời khác: "!!!"

"Như vầy không hay lắm ....." Trương Tĩnh Xuyên ngoài miệng khách khí, nhưng tay lại rất thành thật tiếp nhận gói gia vị Hứa Gia Niên đưa tới trước mặt, "Vậy thì cảm ơn nha."

Chia đến bên Chu Khải, Hứa Gia Niên cũng không chia ít hơn, chỉ là cậu đưa gói gia vị cho bạn nhỏ Lâm Hạo Hiên.

Lâm Hạo Hiên giống như nhận được bảo vật, một lần nữa nước mắt lưng tròng nhìn về phía cậu: "Cảm ơn anh!"

Hứa Gia Niên nhướng mày: "Buổi chiều không phải còn gọi tôi là chú sao?"

Lâm Hạo Hiên cười hắc hắc, "Em vốn muốn gọi là 'anh', nhưng anh là ba của Tuế Tuế mà."

Hứa Gia Niên hiểu ra, sảng khoái nói: "Không sao, thuận miệng thế nào thì gọi thế nấy."

Lâm Hạo Hiên gật đầu: "Dạ!"

Dương Minh Diệp đột nhiên nhìn về phía thằng bé: "Còn anh đây thì sao? Anh bằng tuổi anh Hứa, tại sao nhóc lại gọi anh bằng chú thuận miệng như vậy?"

Lâm Hạo Hiên nhìn cậu ta rồi lại nhìn Hứa Gia Niên, kinh ngạc: "Hai người bằng tuổi nhau sao?"

Đạn mạc: [Ha ha ha ha ha Tiểu Dương: Lịch sự dữ ha, nhóc con?]

[Hiên Hiên: chú đừng lừa cháu, tuy rằng cháu bị cận thị, nhưng cháu không mù.]

Cùng với sự tham gia của các gia đình khác, mùi thơm của hải sản nướng vô tình tràn ngập cả khu cắm trại, anh quay phim thèm thuồng nuốt nước miếng.

Gia đình Hứa Gia Niên dùng canh nghêu nấu với cơm dừa ăn kèm hải sản nướng, cuối cùng lại thêm chút mì, cho hai gói rau của mì ăn liền, sau bữa ăn lại thêm hai ngụm "nước dừa", khỏi nói thỏa mãn thế nào.

Đàn mạc: [Đại ca quay phim vất vả rồi, quay cả ngày vẫn chưa được ăn đúng không, tiếng nuốt nước miếng bị thu vào hết rồi kìa.]

[Ha ha ha ha ha]

[Thật hay nha, có cảm giác sinh tồn trên đảo rồi.]

Ăn cơm no, gió biển thoải mái thổi qua, cả buổi chiều bận rộn mệt mỏi dâng lên, mọi người bắt đầu buồn ngủ.

Lục Nhất Vi xua muỗi bên cạnh, nói với chồng: "Chúng ta hãy suy nghĩ làm thế nào để xây dựng mái nhà, em muốn mở khóa phòng tắm trên tàu du lịch."

Trương Tĩnh Xuyên cũng nói với vợ con: "Ngày mai chúng ta sẽ làm bè."

Hứa Gia Niên nhìn về phía Lận Hạ: "Anh có ý tưởng gì không?"

"Đầu tiên chặt mấy cái cây làm dầm nhà, sau đó dùng tre làm ngói."

Lận Hạ đem đĩa tre vừa dùng tới, một xuôi một ngược kết hợp với nhau, "Chẻ đôi dọc cả cây tre, phá thông các đốt tre, sắp xếp trên nóc nhà như thế này, an toàn vững chắc, lại có tính thoát nước tốt."

Hứa Gia Niên cầm lấy hai cái đĩa tre khác, kết hợp cùng với hai cái trong tay Lận Hạ, một lần nữa mắt sáng như sao nhìn anh: "Anh thật lợi hại!"

Phương Lữ Trần cũng ngạc nhiên mừng rỡ nói: "Chủ ý này không tệ nha, mái ngói không phải cũng là nguyên lý này sao."

Lận Hạ lại nói: "Nhưng làm như vậy đòi hỏi phải chặt rất nhiều tre, nhiệm vụ trồng cây của chúng ta sẽ tăng lên."

Phương Lữ Trần cứng đờ: "Vậy quên đi, chúng ta vẫn phải lấy bảo vệ môi trường làm trọng." Tuyệt đối không phải vì không muốn trồng cây.

Hứa Gia Niên nhìn về phía Lận Hạ: "Còn biện pháp nào khác không?"

Lận Hạ nói: "Cũng có thể sử dụng lá cọ, nhiều ngôi nhà cũ ở vùng nhiệt đới sử dụng nó làm mái nhà, nguyên lý tương tự như làm lều tranh".

Hứa Gia Niên đăm chiêu: "Chúng ta chỉ dùng lá cọ, không thể tính là chặt cây đúng không."

Đạn mạc: [Ha ha ha ha, cậu thật đúng là một tên quỷ nhỏ thông minh.]

[Sao Lận tổng cái gì cũng biết vậy! Cái gì cũng biết! Quá lợi hại rồi!]

[Hôm nay lại là một ngày chìm đắm trong mị lực của Lận tổng.]

Trương Tĩnh Xuyên ở một bên đột nhiên hỏi: "Lận tổng, xin hỏi một chút, bè của chúng tôi nên chế tạo như thế nào?"

Lận Hạ suy nghĩ một chút, nhặt một cành tre vẽ trên mặt đất: "Có thể cân nhắc một chút kết cấu hai lớp, dùng tre sẽ nhẹ hơn một chút ......"

Hứa Gia Niên ôm má nhìn anh nói chuyện, trong lòng vô cùng kiêu ngạo: Nhìn kìa, đây là người đàn ông mà mình đã chọn!

Trương Tĩnh Xuyên nghe xong, ôm quyền với Lận Hạ: "Đa tạ."

Lận Hạ: "Khách khí."

Lúc này, Dương Minh Diệp nhìn về phía Chu Khải: "Anh, chúng ta cũng nghĩ xem làm thế nào gia cố lều trại đi."

Phương Lữ Trần nhắc nhở: "Có thể hỏi Lận tổng một chút."

Chu Khải kỳ thật cũng chưa có ý tưởng, nhưng hắn cũng không muốn thỉnh giáo Lận Hạ, làm như cậu ta đa tài lắm vậy.

Nhưng Phương Lữ Trần đã nhắc đến vậy, hắn mà không hỏi thì lại giống như có chút tự phụ, bèn nhìn về phía Lận Hạ, mỉm cười nói: "Xin Lận tổng chỉ đạo một chút?"

Lận Hạ nhìn căn lều bọn họ dựng dưới tàng cây: "Vị trí các cậu dựng lều thật ra không tốt lắm, có hơi bị trũng. Không bằng đổi chỗ khác, rồi dùng giá đỡ hình chữ nhân (人) để dựng lều chắn gió, hẳn là được."

Dương Minh Diệp quay đầu nhìn về phía căn lều: "Trũng hả? Sao tôi không thấy ta?"

Chu Khải cũng cảm thấy vị trí bọn họ dựng lều rất bằng phẳng, ở dưới tàng cây giữa hai căn nhà, nhìn không ra đất trũng gì cả.

Hắn không thể không hoài nghi Lận Hạ có phải muốn bọn họ dựng lều xa một chút hay không, đừng ở gần nhà của cậu ta và Hứa Gia Niên.

Lận Hạ cũng không nói nhiều: "Vậy các cậu nhớ đào hai đường thoát nước."

Dương Minh Diệp gật đầu: "Chuyện này đơn giản, ngày mai chúng tôi sẽ làm."

Mọi người bàn bạc hồi lâu, Trương Duyệt Nghiên đã nằm sấp trên đầu gối Trương Tĩnh Xuyên ngủ thiếp đi, mấy đứa nhỏ khác cũng gật gù như gà mổ thóc.

Lúc này, đạo diễn chương trình đột nhiên xuất hiện, tuyên bố: "Ngày đầu tiên mọi người lên đảo đều rất xuất sắc, không chỉ thuận lợi thu được nguyên liệu để hoàn thành bữa tối, còn thảo luận phương pháp xây nhà."

"Để biểu dương và động viên mọi người, tổ chương trình quyết định mở phòng rửa mặt trên tàu du lịch cho mọi người trải nghiệm một đêm, mọi người mau đi rửa mặt, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Trong mắt đám người Hứa Gia Niên lập tức phát ra vẻ kinh ngạc mừng rỡ: "Cảm ơn đạo diễn!"

Bọn họ bận rộn cả một ngày dơ bẩn, quá muốn tắm rửa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro