Chương 23: Nằm vùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Khải đi tới bên dòng suối, từ xa nhìn thấy Hứa Gia Niên xách thùng nước từ trên thượng nguồn đi xuống, bên cạnh là một đứa trẻ đang ôm hai cục đá.

Hắn nở nụ cười, chuẩn bị chào hỏi Hứa Gia Niên, đối phương lại chỉ gật đầu về phía hắn, trực tiếp đi ngang qua hắn.

Chu Khải sửng sốt, xoay người gọi cậu lại: "Gia Niên."

Hứa Gia Niên nhắm mắt lại, cùng Tuế Tuế dừng bước quay đầu lại: "Sao vậy?"

Chu Khải đổi về lại vẻ mặt đối với ai cũng dung túng sủng nịch để nhìn cậu: "Có phải cậu còn đang giận tôi không? Tôi nói với cậu ——"

"Không có đâu." Hứa Gia Niên nghiêng đầu, bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội khi lừa gạt ông nội mình, "Tại sao tôi phải giận anh?"

Chu Khải bị cậu hỏi ngược lại mà nghẹn lời.

Đạn mạc lập tức kích động: [!!! Tôi đã nói hai người này có chuyện mà!]

Hứa Gia Niên tiếp tục dùng ánh mắt vô tội nhìn hắn: Nói đi, nói xem anh từng làm chuyện có lỗi gì với nguyên chủ, để tôi nghe thử anh có nghiêm túc kiểm điểm hay không.

Chu Khải đương nhiên không có kiểm điểm, thậm chí còn cảm thấy Hứa Gia Niên đối với mình lạnh nhạt như vậy là bởi vì có "nỗi niềm khó nói".

Hắn nói, "Tôi chỉ cảm thấy cậu đã trốn tránh tôi trong hai ngày qua, có phải -----"

"Không có nha," Hứa Gia Niên ngắt lời anh, vô tội chớp mắt, "Sao anh lại nghĩ như vậy? Tại sao tôi phải trốn tránh anh?"

Hứa Gia Niên nghĩ thầm tôi chỉ là không để ý tới anh thôi, nếu thật sự trốn tránh thì tôi đã không đến chương trình.

Chu Khải bất giác nhìn về phía đứa nhỏ bên cạnh Hứa Gia Niên, rõ ràng là con nuôi của Lận Hạ, nhưng cứ liên tục dính lấy Hứa Gia Niên, thật ra là "tai mắt" mà Lận Hạ sắp đặt bên cạnh Hứa Gia Niên chứ gì.

"Không có là tốt rồi." Chu Khải nhìn về phía Hứa Gia Niên, thái độ thoạt nhìn vừa chân thành lại thấu hiểu lòng người, "Tôi chỉ cảm thấy, chúng ta dù sao cũng quen biết nhiều năm như vậy, coi như là bạn bè ——"

"Bạn bè?" Hứa Gia Niên lặp lại một câu, vẻ mặt có chút ngạc nhiên nhìn hắn.

Chu Khải cứng đờ, nhếch khóe môi bày ra một nụ cười giả tạo: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Hứa Gia Niên gật đầu, mỉm cười nói: "Anh nói sao thì là vậy đi."

Nếu như fan yêu đương mù quáng cùng với thần tượng thả thính nhưng không chịu trách nhiệm cũng xem là bạn bè, nếu như fan cũ đã thoát fan và minh tinh có đầu óc vẫn chưa tỉnh táo còn có thể làm bạn bè, thì bọn họ cũng có thể xem là vậy.

Nụ cười trên mặt Chu Khải có chút không giữ được nữa, nhưng vẫn ân cần phát ra ám chỉ: "Nếu là bạn bè, bất kể cậu gặp phải bất kỳ khó khăn gì, đều có thể tìm tôi giúp đỡ, chứ không phải một mình gánh vác."

"Tôi không có một mình gánh vác nha." Hứa Gia Niên cong khóe môi, tươi cười ngọt ngào, "Tôi có tiên sinh của tôi."

Tuế Tuế gật đầu, lặng lẽ bổ sung trong lòng: Và con nữa.

Chu Khải: "......" "Khó khăn" mà tôi nói chính là tiên sinh của cậu đó.

Trước ống kính, hắn lại không thể nói quá rõ ràng, chỉ có thể duy trì nụ cười thân thiết nói: "Nói đến Lận Hạ, hai người kết hôn khá là đột ngột, trước đây chưa từng nghe nói qua. Cậu ta ... đối xử với em có tốt không?"

Tuế Tuế nhíu đôi lông mày nhỏ, theo bản năng không thích giọng điệu khi nhắc tới cha của người này.

Hứa Gia Niên cũng không muốn chia sẻ câu chuyện tình yêu của mình và Lận Hạ với hắn, giả vờ nghi hoặc hỏi: "Anh không nhìn ra sao? Trên thế giới này chắc là không có người đàn ông nào đối xử với tôi tốt hơn anh ấy đâu ha? Ngoại trừ ba tôi."

Chu Khải: "......" Cậu ta (Lận Hạ) không phải đều đang diễn sao?

"Cậu ——" Đừng để bị lừa bởi vẻ làm bộ làm tịch của cậu ta.

Nhưng mà lời nói của hắn căn bản không có cơ hội thốt ra khỏi miệng, Hứa Gia Niên đã cau mày nhìn về phía hắn: "Anh không phải là nhân vật nằm vùng mà tổ chương trình phái tới đấy chứ?"

Chu Khải: "?"

Hứa Gia Niên: "Tổ chương trình cố ý phái anh tới tìm tôi nói chuyện, trì hoãn tôi nấu bữa trưa. Lần sau lại để anh tìm một cơ hội ôn chuyện cũ với tôi, trì hoãn việc làm mái nhà của chúng tôi, để chúng tôi không thể mở khóa phòng tắm một cách suôn sẻ, đúng không?"

Chu Khải: "......"

Màn hình: [Hahahahaha]

[Cười sắp chết rồi, lần đầu tiên ăn dưa mới ăn được một nửa, thiếu chút nữa bị đương sự chọc cho cười chết.]

[Vợ à, cậu muốn chọc tôi cười chết, rồi ở goá vì tôi sao?]

[Phi phi phi! Không được rủa ông xã của vợ!]

[Cho nên rốt cuộc là bọn họ có chuyện gì vậy?]

[Không biết có tính là bạn bè không, nhưng có thể chọc đối phương tức giận, lại quan tâm đến nửa kia đối xử với cậu ta có tốt hay không?]

[Càng nói càng giống bạn trai cũ / Đầu chó]

[Đừng bịa đặt, anh Khải của chúng tao độc thân từ trong bụng mẹ, chưa từng yêu đương.]

Cuộc nói chuyện ông nói gà bà nói vịt kết thúc ở đây, Hứa Gia Niên dẫn Tuế Tuế trở lại khu trại, đốt lửa bắt đầu nấu cháo.

Tối hôm qua cho đến sáng nay cũng không phát hiện, bây giờ mới nhận ra dùng bếp lò ngoài trời nấu cơm thật sự là quá nóng! Trên đầu không có một chút bóng râm nào, cộng thêm đốt lửa lên, không đến nửa phút đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Hứa Gia Niên không thể không trốn vào trong nhà, cách vài phút lại đi ra xem chừng lửa một chút, khuấy cháo trong nồi một chút.

Cậu và Tuế Tuế ngồi trước cửa đập nghêu, lấy thịt nghêu ra, đặt trong đĩa trúc chứa nước sạch, đợi lát nữa cho vào nồi nấu cháo hải sản.

Chỉ lát sau, Lận Hạ khiêng một bó lá cọ lớn trở về, Hứa Gia Niên vội vàng chạy tới giúp anh.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, phía đông của ngôi nhà đá đã chất đầy vật liệu: năm thân cây được sử dụng để làm dầm nhà, một đống thân tre cả to và nhỏ, những cành tre được gọt xuống trải ra ở bên cạnh để phơi khô, còn có một đống thật lớn lá cọ.

Hứa Gia Niên quay đầu lại nhìn Lận Hạ, phát hiện lần này anh lót khăn mặt lên vai, tay cũng đeo găng tay, không làm mình bị thương, lập tức hài lòng gật gật đầu, trở về phòng lấy nước dừa ra cho anh uống.

Hứa Gia Niên giúp anh cởi nón lau mồ hôi, vừa nói: "Em đang nấu cháo hải sản, ngay lập tức có thể ăn được rồi."

Lận Hạ liếc nhìn bếp lò đang nấu cháo, mang dừa đã uống vào nhà, nói: "Vậy anh đi làm cá."

Hứa Gia Niên đi theo anh vào phòng: "Có một con hình như không còn sung nữa, giết con đó trước đi."

"Ừ." Lận Hạ xách cá, cầm dao định ra ngoài, Hứa Gia Niên giữ anh lại: "Nón."

Lận Hạ không còn tay, liền cúi đầu. Hứa Gia Niên cười giúp anh đội nón, vỗ vỗ vai anh: "Đi đi."

Lận Hạ nhếch khóe môi, xoay người ra khỏi căn nhà đá.

Đạn mạc: [He he, tôi cười hạnh phúc.]

[Trên thế giới chắc là cũng không có người đàn ông nào tốt với Lận tổng hơn Hứa Gia Niên đâu nhỉ?]

Ba nhóm khách mời khác cũng bắt đầu nấu bữa trưa, cũng phát hiện ra vấn đề khi nấu bếp ngoài trời.

Lúc trước làm bếp chỉ quan tâm đến thuận tiện, nên làm ngay trước cửa nhà, ngay cả hướng gió cũng không suy xét cẩn thận, lúc này không chỉ phơi nắng, gió biển còn thổi khói xông vào trong nhà và lều.

Chỉ có bếp nhà Hứa Gia Niên được xây xuôi theo hướng gió của căn nhà đá, nhưng khói cũng sẽ bay về phía lều của gia đình Chu Khải ở giữa và căn nhà gỗ bên cạnh.

Cũng may vấn đề được phát hiện sớm, bọn họ đều còn thời gian để chỉnh sửa.

Lận Hạ làm cá xong trở về, lùa Hứa Gia Niên và Tuế Tuế về nhà, chính mình ngồi trước bếp lò canh lửa, một bên nấu cháo hải sản, một bên nướng cá và hàu.

Thời tiết quá nóng, lại bận rộn cả buổi sáng, mọi người đều không còn năng lượng để trò chuyện, nấu cơm xong đều bưng về nhà hoặc ăn trong bóng râm.

Một nhà ba người Hứa Gia Niên bày vali bên cửa chỗ gió đối lưu, ngồi trên vali ăn xong bữa trưa.

"Chúng ta nên nhanh chóng thi công mái nhà đi." Hứa Gia Niên dựa vào bức tường đá, ngẩng đầu thở dài về phía mái nhà tạm thời của bọn họ.

Hiệu quả cách nhiệt của vải bạt quả nhiên không tốt, tuy rằng tránh được ánh nắng mặt trời trực tiếp, nhưng vẫn có thể cảm giác được hơi nóng trên đỉnh đầu. Ngược lại, mặt trong các bức tường đá sờ vào mát lạnh, có cảm giác mát mẻ thoải mái.

Lận Hạ nói: "Buổi chiều không nắng thế này nữa thì có thể bắt đầu thi công, bây giờ trước hết chúng ta làm một cánh cửa đã."

Anh đứng dậy đi bên ngoài chọn mấy đoạn cành tre dài nhỏ, rồi ôm mấy cành cọ đi vào, hiển nhiên canh cánh trong lòng chuyện buổi sáng bị Chu Khải "nhìn trộm".

Hứa Gia Niên không biết, nhưng cũng ủng hộ ý tưởng của anh, "Làm thế nào?"

Lận Hạ cầm một cành cọ lớn lên, dùng xẻng công binh gọt lá xuống, "Anh dùng trúc làm khung, hai người có thể thử đan lá cọ, dùng làm cửa."

Từng sợi từng sợi lá cọ rải rác trên mặt đất, Lận Hạ nhặt lên vài sợi, hai ngang hai dọc đan với nhau, "Tương tự như cách anh đan lưới dây thép gai, nhưng không để lại khe hở. Cũng có thể hai ba mảnh xếp chồng lên nhau, như vậy 'ván cửa ' sẽ dày hơn một chút."

"Cái này đơn giản." Hứa Gia Niên vừa nhìn đã biết ngay, "Nhưng mái nhà của chúng ta không phải cũng sẽ đan như vậy chứ?"

Như thế tốn công tới cỡ nào?

Lận Hạ nói: "Mái nhà không cần, cửa đan như vậy cũng chỉ để bền chắc và đẹp, nếu hai ba con lười làm, anh cũng có thể trực tiếp nhét nguyên cả lá vào khung, nhét đầy kín là được."

Hứa Gia Niên cầm mấy sợi lá cọ từ tay anh: "Vậy không được, cửa nhà của em nhất định phải đẹp."

"Mái nhà cũng không thể xấu xí." Cậu nói thêm.

Tuế Tuế gật đầu: Nghe lời ba.

Lận Hạ mỉm cười: "Yên tâm, anh cam đoan sẽ không xấu xí."

Hứa Gia Niên lấy găng tay bằng vải cotton ra đeo cho mọi người, Lận Hạ gọt mấy cành lá cọ khác xuống, cậu và Tuế Tuế phụ trách đan lá cọ.

Lá cọ do Lận Hạ chọn đều dài hơn một mét, vừa vặn có thể làm ra hai miếng "ván cửa" hình vuông dài rộng khoảng một mét, hiện tại anh đang làm cái khung cũng to cỡ này.

Anh do kích thước khung cửa để chọn thân tre, đều là thân tre có đường kính cỡ hai ngón tay, ba ngang hai dọc, cắt thành chiều dài vừa đủ để có thể lắp vào khung cửa, chỉ có một cây trong số đó hơi dài hơn một chút.

Vị trí đầu và đuôi hai cây tre dựng theo chiều đứng cắt ra một cái rãnh nhỏ, ba cây ngang kia được Lận Hạ chẻ làm đôi, hai đầu cũng cắt ra một cái rãnh nhỏ, gài rãnh với rãnh chặt vào với nhau, một cái khung hình chữ "日" được tạo thành.

Đợi lát nữa trải lá cọ đã chuẩn bị xong lên "cánh cửa", rồi dùng ba đoạn tre đã chẻ đôi lúc nãy đè chặt lên, cuối cùng dùng dây thừng nhỏ cột chặt những chỗ ngang dọc giao nhau, thế là một cánh cửa đã làm xong.

Lận Hạ quay đầu lại thấy động tác đan lá cọ của Hứa Gia Niên và Tuế Tuế càng lúc càng suôn sẻ, liền cầm dao đi đục lỗ trên khung cửa.

Đục lỗ ở mép ngoài cùng bên trái của hai thanh gỗ trên và dưới khung cửa, đến lúc đó gắn phần hơi dư ra của trục dọc khung chữ "日" vào trong lỗ, vừa có thể cố định cánh cửa này, còn có thể làm cho cánh cửa đóng mở theo cái trục dọc đã gắn vào lỗ tròn đó.

Lận Hạ đục rất tỉ mỉ, cố gắng mài cái lỗ thật trơn bóng, để cửa đóng mở được trơn tru.

Làm xong việc này, anh quay đầu lại, chỉ thấy Hứa Gia Niên dựa vào vách tường, Tuế Tuế dựa vào trong ngực cậu, hai người cùng nhau ngủ thiếp đi.

Anh ngẩn người, nhẹ nhàng cong khóe môi, cởi găng tay đứng dậy, trước tiên ẵm Tuế Tuế lên đệm bơm hơi, rồi bế ngang Hứa Gia Niên lên.

Hứa Gia Niên bị quấy rầy, ánh mắt hơi hé ra nhìn về phía anh, giọng nói buồn ngủ mềm mại rì rầm: "Em ngủ à?"

Lận Hạ nhẹ giọng nói: "Không sao, ngủ thêm một chút, lát nữa anh sẽ gọi em."

Hứa Gia Niên yên tâm nhắm mắt lại, mặc cho đối phương đặt mình lên tấm đệm bơm hơi, nhưng vẫn không quên nhẹ giọng lẩm bẩm: "Anh cũng ngủ một lát ......"

"Ừm." Lận Hạ sờ sờ đầu cậu, che màn chống muỗi cho bọn họ, trở lại cửa đeo găng tay tiếp tục làm việc.

Anh cầm chỗ lá cọ Hứa Gia Niên và Tuế Tuế đan được một nửa, đẩy nhanh tiến độ đan.

Đạn mạc: [Lận tổng không ngủ sao?]

[Ngủ rồi ai làm việc đây? Vợ muốn nhanh chóng làm xong mái nhà, là đàn ông thì phải bí mật nỗ lực, khiến cho mọi người kinh ngạc!]

[Chủ yếu là làm cho vợ anh ta kinh ngạc.]

[Anh ấy có thật á! Mị khóc chết đây! Làm công cụ cũng cam tâm tình nguyện như vậy sao?]

[Trên thế giới hẳn là không có người đàn ông nào tốt hơn anh ấy đâu ha?]

[Vậy nên ai lại không yêu người đàn ông như vậy chứ?]

Khoảng thời gian nóng nhất của buổi trưa trôi qua trong chớp mắt.

Tuế Tuế tỉnh lại trước, nó vừa nhúc nhích thì Hứa Gia Niên cũng tỉnh, xoay người nhìn, phát hiện Lận Hạ không ở trong nhà, từ từ ngồi dậy, chui ra khỏi màn chống muỗi tìm người.

Vừa đến cửa, hai ba con liền dừng bước.

Cả hai nhìn thấy một cánh cửa bằng lá cọ màu xanh lá cây mở ra ngoài.

Ánh mắt Hứa Gia Niên sáng ngời, cuộn rèm cửa lên đi ra ngoài, "Ba con một mình làm xong cửa rồi?"

Tuế Tuế sờ sờ cánh cửa bằng lá cọ phẳng phiu: "Cha thật lợi hại!"

Đạn mạc: [Ngạc nhiên không? Bất ngờ không? Chồng cậu trâu bò không?!]

[Thích không? Còn không mau đi hôn chồng cậu đi.]

"Đây còn có cả vòng kéo."

Hứa Gia Niên phát hiện bên trong và bên ngoài cánh cửa đều có một cái vòng kéo đan bằng lá cọ, nắm vòng kéo, là cánh cửa có thể trơn tru mở ra, lúc đóng lại gần như kín kẽ, tựa như căn nhà đá ngay từ đầu đã như vậy.

Một lớn một nhỏ thích vô cùng, một người đứng trong cửa, một người đứng ngoài cửa, kéo cái vòng con mở ba đóng, chơi vui vô cùng.

Lận Hạ khiêng một bó lá cọ trở về, chính là nhìn thấy cảnh tượng này.

Nụ cười xán lạn trên mặt Hứa Gia Niên và Tuế Tuế, khiến cơn mệt mỏi anh bận rộn cả buổi trưa biến mất sạch sẽ, cũng cong khóe môi theo, cười một cách thấu hiểu.

Đạn mạc: [A a a a, Anh ấy rất yêu cậu ấy!]

[Vợ ơi xin lỗi, tôi lầm đường lạc lối một giây, chồng cậu cười lên đẹp trai quá à!]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro