Chương 5: Đấu kiếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không chặt.

Bởi vì Hứa Gia Niên bên dưới lớp quần áo đã nóng đến sắp bốc hơi rồi.

Cậu vội vàng xoay người kéo rộng khoảng cách, mặt đỏ tai hồng nói: "Không, không cần, như vậy là được rồi."

Lận Hạ hậu tri hậu giác phản ứng lại, yên lặng dời tầm mắt.

Tuế Tuế đã ăn mặc chỉnh tề khó hiểu nhìn hai người, nghiêng đầu.

Lúc này, huấn luyện viên Trần chọn mấy thanh kiếm tới, hỏi Hứa Gia Niên: "Cậu muốn học hoa kiếm (Foil), bội kiếm (Saber), hay là trọng kiếm (Épée)?"

Hứa Gia Niên cảm giác huấn luyện viên Trần giống như thần sông đang hỏi cậu đã ném rìu vàng hay rìu bạc, mà mình lại là một tiều phu hoàn toàn không phân biệt được tốt xấu.

Cậu mang vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Lận Hạ, khiêm tốn thỉnh giáo: "Có gì khác nhau?"

Lận Hạ ngẫu nhiên cầm một thanh kiếm cho cậu thấy: "Hình dạng thanh kiếm, trọng lượng, chiều dài hơi khác nhau, kỹ năng sử dụng và quy tắc ghi điểm thi đấu cũng không giống nhau."

Anh phối hợp với huấn luyện viên Trần, giảng giải và cho Hứa Gia Niên thấy sự khác biệt giữa ba loại kiếm, cùng với cách ghi điểm trong trận đấu.

Hứa Gia Niên vừa chăm chú lắng nghe, vừa phân ra một chút tinh thần để đánh giá Lận Hạ trong trang phục đấu kiếm.

Quả nhiên đàn ông mặc "đồng phục" là đẹp trai nhất, dáng vẻ nói chuyện tự tin cũng đặc biệt quyến rũ.

Lận Hạ cũng không biết những suy nghĩ trong lòng Hứa Gia Niên, sau khi trình bày tóm tắt, nói với Hứa Gia Niên: "Lần đầu cậu tiếp xúc, trước tiên có thể thử hoa kiếm nhẹ hơn một chút."

Hứa Gia Niên tò mò hỏi: "Anh dùng kiếm gì vậy? Tuế Tuế thì sao?"

Lận Hạ: "Lúc trước tôi học là trọng kiếm, Tuế Tuế hiện tại dùng hoa kiếm cấp nhập môn của trẻ em, đợi nó lớn hơn một chút sẽ để cho nó tự chọn."

"Vậy tôi cũng thử hoa kiếm một chút xem sao."

Hứa Gia Niên nóng lòng muốn thử, Lận Hạ liền chọn một thanh hoa kiếm cho cậu, "Trước tiên đeo bao tay vào, sau đó cầm chuôi kiếm như thế này, chủ yếu dựa vào ngón cái và ngón trỏ để khống chế hướng kiếm."

Hứa Gia Niên cầm chuôi kiếm thử hai lần, phát hiện muốn khống chế tốt quả nhiên rất thử thách lực cổ tay.

Tiếp theo Lận Hạ lại dạy cậu nghi thức cơ bản của môn đấu kiếm, Hứa Gia Niên học rất nhanh, còn kéo Tuế Tuế chào hỏi lẫn nhau.

"Kế tiếp là tư thế thực chiến." Lận Hạ vừa làm mẫu vừa giảng giải, cho dù Hứa Gia Niên có thể chỉ là nhất thời hứng khởi học một chút, nhưng anh vẫn dạy rất nghiêm túc.

Tấn công, phòng thủ, tốc độ tiến lùi ------

Lúc đầu Hứa Gia Niên cũng ôm tâm trạng chơi đùa, nhưng sau đó càng học càng nghiêm túc.

Nhưng cậu dần dần phát hiện, lúc mình giơ tay tấn công hoặc thân thể nghiêng về phía trước, sợi đai dưới háng sẽ hơi siết chặt một chút.

Vì thế cậu thừa dịp Lận Hạ không chú ý, lặng lẽ vòng tay ra sau lưng, nới lỏng dây lưng ra một chút.

Lận Hạ đang làm mẫu đúng lúc quay đầu lại, thoáng nhìn thấy động tác nhỏ của cậu ở sau lưng, lập tức đoán ra được nguyên nhân.

Anh nhịn không được khẽ nhếch môi dưới, yên lặng dời tầm mắt, thu hồi kiếm nói: "Nghỉ ngơi một chút đi."

Hứa Gia Niên và Tuế Tuế đã luyện tập hơn nửa tiếng đồng hồ đồng loạt thả lỏng, mang theo khuôn mặt đỏ bừng như nhau, ngồi ở bên rìa uống nước ừng ực.

Lúc này, huấn luyện viên Trần mở máy tính điểm điện tử bên cạnh sân, nói với Lận Hạ: "Làm một trận nhỏ?"

Lận Hạ gật đầu, hai người đeo mặt nạ vào, cầm kiếm chào nhau.

Hứa Gia Niên lúc này mới chú ý tới, mặt nạ, quần áo và mũi kiếm của bọn họ đều có cảm biến.

Tiếp theo, Hứa Gia Niên trải qua ba phút có thể nói là hoa cả mắt.

Tiết tấu tấn công của Lận Hạ vừa nhanh vừa mãnh liệt, huấn luyện viên Trần cũng không cam lòng yếu thế, tấn công phòng thủ chuyển đổi cực nhanh, thường xuyên cứ cách vài giây lại có một bên ghi bàn.

Ngay từ đầu Hứa Gia Niên còn tập trung tinh thần nhìn chằm chằm xem thanh kiếm này rốt cuộc đâm trúng chỗ nào, sau đó lực chú ý hoàn toàn bị bước chân và dáng người của Lận Hạ thu hút.

Vai đối phương rất rộng, cổ tay linh hoạt và mạnh mẽ khi điều khiển kiếm, lúc tấn công tới đùi sẽ lộ ra đường cong căng chặt, bắp chân bọc trong đôi vớ trắng có thể nhìn thấy cơ bắp săn chắc, trong lúc vận động tràn ngập sức mạnh bùng nổ.

Nghe nói đấu kiếm được ca ngợi là "quý ngài trong thể thao, múa ba lê trong chiến đấu", giờ phút này Hứa Gia Niên rốt cục đã tận mắt chứng kiến sức hấp dẫn của môn thể thao này.

Bước tiến công của Lận Hạ mạnh mẽ nhanh nhẹn, tư thái phòng thủ thong thả tự nhiên, khi bạn cho rằng anh ta là một quý ngài đang múa ba lê, thì giây tiếp theo anh ta sẽ nói cho bạn biết cái gì gọi là kỵ sĩ trong chiến đấu.

Không hổ là người đàn ông cậu nhìn trúng, thật cmn đẹp trai quá đi!

Quả thực đẹp trai đến nỗi tận trong đáy lòng cậu, phát triển và bám chặt vào trái tim cậu.

Hứa Gia Niên có chút nghèo từ ngữ, cảm giác lần này Super Mario không phải đội những viên gạch cất giấu đồng vàng, mà là đội lên trái tim nhỏ bé của cậu.

Gõ vào trái tim cậu đập thình thịch.

Ba phút trôi qua cái vèo, Hứa Gia Niên còn chưa kịp phản ứng, Lận Hạ và huấn luyện viên Trần đã tháo mặt nạ, cầm kiếm chào nhau.

Hứa Gia Niên thông qua máy tính điểm bên cạnh biết được Lận Hạ thắng, đứng lên điên cuồng vỗ tay cho anh, ánh mắt nhìn về phía anh sáng ngời trong veo.

Lận Hạ xoay người nhìn qua cậu, khóe môi không kìm được giương lên, lịch sự cầm kiếm ưu nhã chào về phía cậu ——

Cảm ơn, vì cậu đã vỗ tay cho tôi.

Hứa Gia Niên điên cuồng vỗ tay: Mặc dù không hiểu làm thế nào để giành chiến thắng, nhưng người đàn ông của mình thực sự quá đẹp trai!

***

Bữa tối là một quán buffet do Hứa Gia Niên chọn, có đồ ăn Trung Quốc có đồ ăn phương Tây có thức ăn Nhật Bản, có thịt nướng có hải sản, cũng có hamburger và kem mấy bạn nhỏ sẽ ưa thích, các lựa chọn rất phong phú.

Lận Hạ đi xếp hàng chờ tôm hùm nướng, Hứa Gia Niên dẫn Tuế Tuế đi lấy đồ ăn.

Tuế Tuế sáu tuổi rưỡi có thể nhìn thấy được đồ ăn trong khu vực lấy thức ăn, nhưng có một số món không thể với tới, Hứa Gia Niên liền nói: "Muốn ăn cái gì chú lấy cho con."

Tuế Tuế nhìn và nói, "Con ăn gì cũng được."

Hứa Gia Niên thấy tầm mắt nó rõ ràng dừng lại trên bánh hamburger nhưng không nói, gắp lên đặt vào đĩa cho nó, "Không có món 'gì cũng được' đâu."

Cậu cúi xuống nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuế Tuế: "Những bạn nhỏ hiểu chuyện mặc dù dễ thương, nhưng những bạn nhỏ thành thật thẳng thắn cũng rất đáng yêu."

Tuế Tuế nghiêm túc nhìn cậu, làm như đang phân biệt xem cậu nói có đúng hay không, đứa trẻ thành thật thẳng thắn thật sự đáng yêu sao?

Nhưng người lớn rõ ràng đều không thích đứa trẻ nói thật, sẽ cảm thấy bọn chúng nhiều chuyện, phiền phức, không biết nhìn sắc mặt.

"Cho nên bây giờ nói cho chú biết, " Hứa Gia Niên vịn vai nó xoay về phía quầy thức ăn, "Con thích ăn gì?"

Tuế Tuế hé miệng ra, nói nhỏ: "Vậy, con muốn cánh gà chiên và khoai tây chiên."

Hứa Gia Niên lập tức gắp ra đĩa cho nó, cười nói: "Quả nhiên, các bạn nhỏ đều thích đồ ăn vặt. "

Tuế Tuế nhìn cánh gà chất đống trên đĩa, vội vàng nói: "Đủ rồi, nhiều quá rồi."

Hứa Gia Niên lấy một phần khoai tây chiên lớn, nói: "Không sao, bạn lớn cũng thích đồ ăn vặt."

Tuế Tuế: "......"

Hai người bưng đĩa thức ăn đã chất đầy trở về chỗ ngồi, Tuế Tuế vừa đi vừa nói: "Cha thì không thích."

"Thật sao?" Hứa Gia Niên nhón lấy một miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng, thở dài, "Vậy thì anh ấy thật sự mất đi rất nhiều niềm vui."

Nói xong lại cho Tuế Tuế ăn một miếng khoai tây chiên, "Đúng không?"

Tuế Tuế nhai khoai tây chiên, nghĩ: Đúng vậy, cha chắc chắn không hiểu được niềm vui của đồ ăn vặt.

Lúc Lận Hạ bưng tôm hùm nướng trở về, trên bàn đã bày đủ các loại "đồ ăn vặt" có hàm lượng calo cao, mà một lớn một nhỏ kia còn đang quanh quẩn ở khu vực nướng xiên.

"......"

Anh đặt tôm hùm nướng xuống, xoay người đến khu vực đồ ăn Trung Quốc lấy một phần rau củ, sau đó đi đến khu vực nướng xiên xách một lớn một nhỏ về, nhắc nhở bọn họ ăn xong rồi đi lấy tiếp.

Lúc Hứa Gia Niên ngồi xuống chuẩn bị khởi động, thì thấy Lận Hạ đặt đĩa rau trước mặt bọn họ.

"Có thể ăn bánh hamburger, nhưng không được kén ăn."

Tuế Tuế dừng một chút, biết đây là nói với mình, ngoan ngoãn gật đầu, gắp một đũa rau vào miệng, tỏ vẻ mình biết ăn.

Hứa Gia Niên nhìn thấy nó nghe lời như vậy, bất đắc dĩ ở dưới bàn chạm vào mũi chân của Lận Hạ, "Làm người không cần cứng nhắc như vậy, mỗi người đều có khẩu vị riêng, không kén ăn là vì sức khỏe, kén ăn là vì vui vẻ."

"Ở nhà ăn uống đã đủ khỏe mạnh rồi, ra ngoài ăn đương nhiên phải lấy vui vẻ làm đầu."

Lận Hạ im lặng, làm như không tìm được lý do phản bác Hứa Gia Niên, yên lặng chuyển đĩa rau vào giữa, đẩy khoai tây chiên qua cho bọn họ.

Chỉ là lại nhịn không được dặn dò Tuế Tuế: "Đừng ăn đến đau bụng."

Tuế Tuế vừa nhai rau trong miệng vừa gật đầu, liếc mắt nhìn Hứa Gia Niên, lén lút cong khoé môi.

Hứa Gia Niên thuyết phục Lận Hạ, rồi có ý đồ dụ anh cảm nhận được niềm vui của đồ ăn vặt —— chủ yếu là vì cậu phát hiện mình quả thật lấy hơi nhiều, có thể ăn không hết.

Vì thế gửi hy vọng vào Lận Hạ, hơn nữa vô cùng nhiệt tình gắp thức ăn cho anh, thậm chí giơ cánh gà rán đút đến bên miệng anh, "Tôi không tin trước kia anh chưa từng ăn qua."

Lận Hạ bất đắc dĩ cong khoé môi lên, nhận đồ ăn cậu đút cho.

***

Ăn cơm xong, nghĩ đến Tuế Tuế cần đi ngủ sớm, Hứa Gia Niên và Lận Hạ cũng không đề cập đến kế hoạch khác, Lận Hạ vẫn đưa Hứa Gia Niên về nhà như mọi khi.

Sau khi Hứa Gia Niên xuống xe, Tuế Tuế nhoài người trên cửa sổ xe nhẹ nhàng vẫy tay với cậu, trong mắt có chút quyến luyến và không nỡ.

Hứa Gia Niên cười xoa xoa đầu nó, nhìn về phía Lận Hạ: "Lái chậm một chút, chú ý an toàn."

Hôm nay tuy rằng không ở riêng với nhau, cũng không có lần hẹn hò tiếp theo, nhưng cậu và Lận Hạ đều biết, bọn họ rất nhanh sẽ gặp lại nhau.

Khóe môi Lận Hạ hơi nhếch lên, ánh mắt dịu dàng: "Nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."

Hứa Gia Niên vẫy vẫy tay: "Ngủ ngon."

Lận Hạ nhìn Hứa Gia Niên đi vào nhà rồi mới lái xe đi, trên đường trở về, hai cha con đều có chút trầm mặc.

Tuế Tuế cầm con dê nhồi bông mà Hứa Gia Niên vừa nãy đổi cho nó ở quầy thu ngân của nhà hàng, đột nhiên cảm thấy có chút mất mát.

"Cha." Nó rối rắm một hồi thật lâu, lấy hết can đảm để hỏi, "Chú ấy sẽ là ba mới của con phải không?"

Lận Hạ nhìn nó một cái qua gương chiếu hậu, hỏi ngược lại: "Con nghĩ sao? Con có muốn chú ấy làm ba mới của con không?"

Tuế Tuế gật đầu túm chặt tai con dê, nói: "Chú ấy cười rất đẹp."

Lận Hạ nhớ tới nụ cười của Hứa Gia Niên, khóe môi bất giác cong lên: "Sau đó thì sao?"

Tuế Tuế đột nhiên nhìn về phía anh: "Trước đây cha hiếm khi cười."

Lận Hạ sững người, ý cười trên khóe môi khẽ thu lại.

Tuế Tuế tiếp tục: "Nhưng hôm nay cha cười nhiều lần, trông có vẻ rất hạnh phúc."

Lận Hạ trầm mặc một lát, nghiêm túc nói: "Cha biết rồi."

***

Mấy tuần sau, Hứa Gia Niên và Lận Hạ lại hẹn hò thêm vài lần, ăn cơm, xem triển lãm tranh, đi dạo bảo tàng, phần lớn là đề nghị và sắp xếp của Lận Hạ, không cần Hứa Gia Niên lo lắng vì khả năng buổi hẹn hò sẽ biến thành hội nghị chuyên đề.

Lận Hạ sẽ mang cho cậu món quà, đôi khi là món tráng miệng được đề nghị bởi thư ký, đôi khi là một bó hoa, hoặc là một bức tranh.

Mỗi lần hẹn hò đều đưa cậu về nhà, bởi vậy gặp mặt ba Hứa mẹ Hứa, Hứa Gia Viện, sau đó tìm thời gian chính thức tới thăm hỏi.

Tiếp theo, cha mẹ của Lận Hạ liền hẹn gặp ba Hứa mẹ Hứa, bắt đầu thương lượng chuyện đính hôn của hai người.

Kiểu liên hôn gia tộc như bọn họ, tiệc đính hôn phải chuẩn bị trước mấy tháng, kết hôn càng không cần phải nói, không chừng phải xếp lịch đến sang năm.

Hứa Gia Niên kinh ngạc trước tốc độ của cha mẹ hai bên, nhưng nghĩ lại, chuyện hợp tác giữa hai nhà đã xác định chắc chắn, tin tức cậu và Lận Hạ kết hôn cũng truyền ra ngoài, cho dù lúc này bọn họ chia tay, cũng phải trì hoãn một năm rưỡi nữa, chờ dự án hợp tác đi vào quỹ đạo rồi mới được công bố.

May mắn là cảm giác cậu và Lận Hạ ở chung cũng không tệ lắm, tạm thời không cần lo lắng vấn đề rõ ràng bằng mặt không bằng lòng mà còn phải diễn kịch với bên ngoài.

***

Lại là một ngày cuối tuần, Hứa Gia Niên đang nằm trên giường nghịch điện thoại di động thì nhận được điện thoại của Lận Hạ.

"Dậy chưa?"

Hứa Gia Niên mặt không đổi sắc nói dối: "Dậy rồi."

Lận Hạ nghe giọng nói khàn khàn lười nhác của cậu, rõ ràng vừa tỉnh không lâu, cũng không vạch trần, mà hỏi: "Có muốn ra ngoài đi dạo không?"

Hứa Gia Niên từ trên giường ngồi dậy, nhìn bầu trời sáng sủa nhiều mây ngoài cửa sổ, phán đoán hẳn là không quá nắng, bèn nói: "Được, bây giờ anh tới đây hay là tôi đi tìm anh?"

Đầu dây bên kia nói: "Tôi đang ở trước cửa nhà cậu."

Hứa Gia Niên sửng sốt, nhảy khỏi giường mở cánh cửa sổ sát đất chạy ra ban công.

Lận Hạ cưỡi xe đạp dừng ở bên ngoài vườn hoa, bóp chuông xe đạp với cậu.

Hứa Gia Niên cảm thấy mình lúc này giống như đang xuyên vào một bộ phim học đường thuần khiết.

Người mình thích đạp xe chờ ở tầng dưới nhà cậu, hỏi cậu có muốn đi dạo không.

---------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Gia Niên: Thiếu niên cưỡi con ngựa sắt của mình ----- Không phải, bá tổng cưỡi xe đạp năm 1982 đến đón tôi đi hóng gió?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro