Chương 6: Cái ôm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Gia Niên mặc đồ ngủ chạy xuống lầu, quan sát chiếc xe đạp của Lận Hạ, nhịn không được cười nói: "Thì ra xe đạp của anh dài như vậy, tôi còn tưởng là loại xe đạp leo núi."

Chiếc xe đạp màu đen trước mắt thoạt nhìn rất bình thường, kiểu dáng có chút cổ điển, phía trước còn có một cái giỏ nhỏ, không phù hợp với khí chất của Lận Hạ.

Lận Hạ tháo nón bảo hiểm xe đạp xuống giải thích: "Bình thường là chạy loại xe đạp đó, chiếc này là mới mua, thuận tiện để chở người."

Hứa Gia Niên hiểu ra, hèn chi trên yên sau của xe đạp có lót đệm, trong giỏ trước xe còn có một cái nón bảo hiểm.

Bởi vì cậu từng nói không thích vận động, cho nên Lận Hạ chưa bao giờ nói kiểu người như mình vừa vặn bổ sung với anh ấy, sẽ dẫn cậu đi vận động, mà là cố tình mua một chiếc xe đạp có thể chở người, để chở cậu đi dạo.

Cậu không cần vì Lận Hạ mà thay đổi tính tình không thích vận động, bởi vì Lận Hạ sẽ nhường nhịn chăm sóc cậu.

Hứa Gia Niên có chút vui vẻ, giọng điệu cũng trở nên hăng hái: "Anh vào chờ tôi một chút, tôi còn chưa rửa mặt."

Nói xong có chút xấu hổ, sờ sờ mũi chạy vào trước.

Lận Hạ đẩy xe đạp vào trong vườn hoa dừng lại, Hứa Gia Viện chuẩn bị ra ngoài hẹn hò vừa vặn nhìn thấy một màn này, hỏi anh: "Cậu phá sản rồi à?"

"......"

Lận Hạ: "Tôi đưa Gia Niên đi dạo."

"À." Hứa Gia Viện nhìn lướt qua xe đạp của anh, "Phương thức hẹn hò này của cậu, mộc mạc ghê."

Lận Hạ: "......"

Hứa Gia Viện thoáng nhìn thấy xe của bạn trai Thẩm Phàm đang chạy tới từ xa, không nói chuyện phiếm với anh nữa, nghiêm mặt nói: "Nếu cậu đã có ý định kết hôn với em trai tôi, thì phải thật lòng với nó, đừng nghĩ nó đơn thuần dễ dỗ dành rồi lừa gạt nó."

"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc lừa dối em ấy", Lận Hạ nói.

Cho dù là trước khi gặp mặt, suy nghĩ của anh cũng là hợp tác với đối tượng liên hôn dưới tiền đề tôn trọng ý kiến của nhau, sau khi gặp Hứa Gia Niên, càng không nghĩ tới lừa gạt cậu.

"Vậy là tốt nhất."

Hứa Gia Viện đi về phía xe của bạn trai, vẫy tay với Lận Hạ: "Tôi đi trước, hai người nếu đi ăn ngoài, nhớ nói với dì trong nhà một tiếng."

"Được." Lận Hạ xuyên qua cửa sổ xe gật đầu chào hỏi bạn trai Hứa Gia Viện, xoay người vào nhà.

Hứa Gia Niên nhanh chóng sửa soạn xong, mặc một chiếc áo thun trắng vẽ hình graffiti sặc sỡ, một chiếc quần jean màu xanh nhạt, phối với giày thể thao màu trắng, trông trẻ trung như một nam sinh trung học.

Hôm nay, Lận Hạ cũng mặc áo thun thể thao màu đen tương đối ăn gian tuổi và quần short thun thể thao, giống như một nam sinh viên đại học.

Nam sinh trung học theo yêu cầu mạnh mẽ của dì trong nhà, phải ăn sáng trước khi được phép hẹn hò với nam sinh viên đại học.

Lận Hạ lấy nón bảo hiểm ra đeo cho cậu.

Hứa Gia Niên hơi ngửa đầu, để đối phương điều chỉnh quai đeo cho mình, vừa hỏi: "Xe đạp không thể chở người lên đường đúng không? Chúng ta sẽ đi dạo ở đâu?"

Lận Hạ đội nón bảo hiểm cho cậu, chân dài leo lên xe ngồi: "Trước tiên chở cậu đến cổng tiểu khu, xe của tôi ở bên ngoài."

Hứa Gia Niên biết đối phương không có khả năng làm liều, an tâm ngồi lên yên sau xe đạp.

Lận Hạ đạp xe xuất phát, đón gió buổi sáng đầu hạ, xuyên qua khu biệt thự rợp bóng cây.

Hứa Gia Niên không còn nhớ nổi lần trước ngồi ở yên sau xe đạp là bạn học nào chở mình, cậu thậm chí còn có cảm giác cuộc sống kiếp trước dường như đã cách mình rất xa, cậu vốn không thuộc về thế giới này, như thể bởi vì người Hứa gia yêu thương cậu, Lận Hạ săn sóc nhượng bộ cậu, mà từng chút từng chút có được cảm giác thân thuộc kỳ diệu.

Ít nhất ở trước mặt bọn họ, cậu không cần giống như kiếp trước, cố ý làm mặt lạnh để che giấu cảm xúc, từ bỏ sở thích của mình, giả vờ mình cái gì cũng có thể làm, không có nhược điểm.

Cuộc sống hiện tại giống như là cuộc sống kiếp trước cậu mơ ước mà không có được, dụ dỗ cậu chậm rãi hé mở lớp vỏ bọc của mình, trở về làm con người thật của mình.

Khoảng cách từ nhà đến cổng tiểu khu quá ngắn, Hứa Gia Niên còn chưa đã ghiền, Lận Hạ đã một chân chống đất, dừng trước một chiếc xe off-road.

Hứa Gia Niên lần đầu tiên thấy anh lái chiếc xe này, trên nóc xe có một giá để hành lý, vừa vặn có thể buộc xe đạp lên trên.

Cậu cùng Lận Hạ nâng xe đạp lên cột chặt, cởi nón bảo hiểm ngồi lên ghế phụ, hỏi Lận Hạ: "Bây giờ đi đâu?"

"Đi công viên ven sông." Lận Hạ khởi động xe, "Nơi đó có đường chạy xe đạp riêng, thỉnh thoảng chở người cũng không sao."

Hứa Gia Niên cười: "Tôi còn tưởng anh nói đi dạo chính là chở tôi đến cổng tiểu khu."

Vậy đương nhiên là không phải.

Lận Hạ cưỡi xe đạp chở Hứa Gia Niên đi dạo quanh công viên ven sông.

Anh đạp xe rất vững vàng, Hứa Gia Niên ngồi ở ghế sau, vịn vào yên xe để giữ thăng bằng, vừa thưởng thức phong cảnh ven sông, vừa cảm nhận làn gió dễ chịu bên tai.

Có những chiếc xe đạp chở cặp đôi hoặc một nhà hai người, ba người đi ngang qua, có vài người gắng sức đạp, nhìn thấy Hứa Gia Niên thoải mái ngồi ở yên sau xe đạp, không khỏi lộ ra vẻ mặt hâm mộ.

Hứa Gia Niên nhịn không được cười: Hâm mộ đúng không? Cứ ghen tị đi!

Cậu đang đắc ý, Lận Hạ vẫn luôn chạy rất ổn định đột nhiên thắng gấp, theo quán tính Hứa Gia Niên nhào tới phía trước, theo bản năng ôm lấy eo anh, mặt dán lên lưng anh, cách một tầng áo hè mỏng manh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở của đối phương, cả người nóng lên.

"Xin lỗi, đột nhiên chạy ra một chú chó thú cưng." Lận Hạ chống chân xuống dừng lại, quay đầu nhìn cậu, "Đụng đau hả?"

Hứa Gia Niên vội vàng buông anh ra, một chân chống vững: "Không sao."

Lận Hạ thở phào nhẹ nhõm, nhìn chủ nhân của con chó đuổi theo dắt con chó cưng đi.

Trước khi xuất phát lần nữa, anh do dự một lát, quay đầu lại nắm lấy tay Hứa Gia Niên vòng lên eo mình, "Cậu ôm tôi, tôi chạy chậm một chút."

Bàn tay Hứa Gia Niên bị anh ấn vào bụng, gần như có thể sờ được hình dạng cơ bụng của anh.

Hứa Gia Niên đỏ mặt "A" một tiếng, nắm lấy lớp vải áo trước bụng Lận Hạ, khoanh chặt cánh tay ôm lấy đối phương, ra vẻ bình tĩnh nói: "Xem ra, đi xe đạp cũng không an toàn lắm."

Lận Hạ đạp bàn đạp lên đường một lần nữa, vừa nói: "Bạn tôi ở ngoại ô có một trang trại, lần sau muốn đi dạo có thể đi qua đó."

Hứa Gia Niên còn tưởng rằng anh sẽ nói lần sau không chở cậu đi dạo nữa, không nghĩ tới anh đưa ra một phương án khác, hơn nữa còn nói rất khéo léo, câu nói "Lần sau muốn đi dạo", anh lại dẫn cậu đi.

Cậu chỉ là lười vận động, nhưng Lận Hạ chở cậu đi dạo không cần cậu phải bỏ sức, ngược lại, cậu còn cảm thấy rất lãng mạn.

Vì thế cậu xoay mặt nhẹ nhàng dựa vào lưng Lận Hạ: "Ừm."

Động tác đạp bàn đạp của Lận Hạ dừng lại, khóe môi hơi nhếch lên.

Đạp một vòng, Hứa Gia Niên nhìn thấy bên cạnh công viên có một cửa hàng nhỏ, nói muốn đi mua nước uống.

Lận Hạ dừng xe ở một bên, tháo nón bảo hiểm ra.

Hứa Gia Niên thấy trên trán anh có một lớp mồ hôi dày, trước ngực áo cũng ướt một mảng, nhất thời hơi sửng sốt.

Toàn bộ hành trình đối phương đều tỏ ra rất thoải mái, vừa đạp xe vừa nói chuyện với cậu, hơi thở cũng không hề hổn hển, Hứa Gia Niên còn tưởng rằng anh không mệt ...

Cũng may cậu có thói quen mang theo khăn giấy, lập tức rút ra một tờ đưa cho Lận Hạ.

Lận Hạ đang khom lưng khóa xe đột nhiên trước mặt xuất hiện một tờ khăn giấy, ngước mắt lên đối diện với biểu tình có chút đau lòng của Hứa Gia Niên, ngực cảm thấy hơi ấm áp.

Anh cảm ơn nhận lấy, lau trán.

Hứa Gia Niên thấy anh lau qua loa, nhịn không được cầm cổ tay anh: "Đừng nhúc nhích."

Lận Hạ nghe lời dừng động tác, thấy Hứa Gia Niên lấy khăn giấy từ trong tay mình, thức thời hơi cúi đầu, đưa mặt lại gần, khóe môi bất giác vểnh lên.

Hứa Gia Niên giúp anh lau từ mặt đến cổ, trước khi lau xuống tiếp thì dừng lại.

Cậu ngước mắt lên, bất ngờ không kịp đề phòng chạm mắt với Lận Hạ đang nhìn chằm chằm mình ở cự ly gần.

Lông mi Hứa Gia Niên run lên, sau khi nhận ra cảm thấy ngượng ngùng, thu tay giả vờ ho một tiếng, xoay người vào cửa hàng.

Tầm mắt Lận Hạ đi theo bóng lưng cậu, trong mắt lộ ra ý cười dịu dàng.

Dư quang thoáng nhìn thấy trên quầy đồ chơi ở lối vào cửa hàng có cái chong chóng nhỏ cầm tay sặc sỡ, liền thuận tay mua một cái, đưa cho Hứa Gia Niên đang cầm hai chai nước lạnh đi ra.

Hứa Gia Niên hơi sững sờ: "Mua cái này làm gì?"

Lận Hạ thành thật nói: "Không biết, chỉ là muốn tặng em."

Hứa Gia Niên tỏ vẻ "Anh thật trẻ con", nhưng nhận lấy chong chóng sặc sỡ liền nhịn không được thổi về phía cánh chong chóng, nhìn nó lập tức xoay tít, lộ ra một nụ cười vừa ngây thơ vừa vui vẻ.

Lận Hạ theo đó mà cong khóe môi, đột nhiên hiểu được vì sao mình lại muốn tặng cái này cho cậu.

----- Bởi vì muốn nhìn thấy cậu cười.

Hứa Gia Niên bị anh nhìn có chút ngượng ngùng, cảm thấy không thể chỉ có một mình cậu trẻ con được, liền tìm kiếm trên quầy đồ chơi.

Cuối cùng tìm thấy món đồ chơi chong chóng tre của Doraemon, có kiểu kẹp tóc và giác hút, có thể hít lên trên nón bảo hiểm.

Cậu quyết đoán mua loại có giác hút, ấn lên nón bảo hiểm của Lận Hạ, kéo anh cúi đầu xuống đeo cho anh.

Nhìn người đàn ông cao lớn đang cố gắng nhìn về phía đỉnh đầu, vẻ mặt không được tự nhiên, Hứa Gia Niên cười càng thêm vui vẻ.

Đạp xe dọc theo con đường dành cho xe đạp để quay trở về, gió đầu hè nhẹ nhàng ngân nga, chong chóng cầm tay và chong chóng tre một trước một sau xoay tít.

Hứa Gia Niên một tay cầm chong chóng nhỏ, một tay ôm eo Lận Hạ, nhẹ nhàng tựa vào lưng anh.

Nếu thực sự có một bộ phim tình yêu vườn trường thế này, cậu hy vọng kết thúc sẽ là Happy ending.

***

Buổi trưa, Lận Hạ hỏi Hứa Gia Niên muốn đi ăn cơm ở nhà hàng, hay là thử món ăn vặt đặc sắc gần đó.

Hứa Gia Niên hơi ngạc nhiên: "Anh biết ở đây có món ăn vặt gì ngon sao?"

Theo diễn biến thông thường trong phim truyền hình và tiểu thuyết, bá tổng đều chưa từng giá lâm đến quán ăn vặt, quán ăn ngoài trời và quán vỉa hè, ăn một lần Ma Lạt Năng cũng sẽ tỏ ra kinh ngạc.

Lận Hạ dường như luôn có thể đoán được suy nghĩ của cậu, khẽ cười: "Nói gì thì nói tôi cũng sống ở thành phố này hai mươi tám năm rồi, phố ăn vặt trên đường Tân Giang rất nổi tiếng, gần trường trung học của tôi và chị gái em cũng có rất nhiều quán ăn vặt."

"À." Hứa Gia Niên gật đầu, xem ra Lận Hạ cũng không phải là bá tổng "không ăn khói lửa nhân gian" trong phim truyền hình, "Vậy anh đề cử một quán."

Lận Hạ giới thiệu một quán bún thịt bò gần đường Tân Giang, mặc dù chủ yếu là bún thịt bò, nhưng cũng có món xào đặc sắc và các món ăn nhẹ khác.

*Bún thịt bò:

Hai người gọi hai chén bún gạo thịt bò, hai phần bánh bao áp chảo, một phần trứng bách thảo trộn, một phần chân gà ngâm chanh.

*Bánh bao áp chảo:

*Trứng bách thảo trộn:

*Chân gà ngâm chanh:

Ăn cơm trưa xong, Lận Hạ lại dẫn Hứa Gia Niên đi dạo quanh trường trung học cũ, dẫn cậu ăn thử món cánh gà nhồi xôi và kem thường xuyên có người xếp hàng ở cổng trường.

*Cánh gà nhồi xôi:

Bọn họ đi dạo bên ngoài cả một ngày, sau bữa tối, Lận Hạ lái xe đưa Hứa Gia Niên về nhà.

Hai người nói lời tạm biệt trước cửa nhà Hứa Gia Niên.

Hứa Gia Niên cầm chong chóng nhỏ, cười khẽ nói: "Về đến nhà gửi tin nhắn cho em."

"Ừm." Lận Hạ nhẹ nhàng đáp lời, giơ tay lên vén những sợi tóc bị gió đêm thổi loạn cho cậu.

Hứa Gia Niên nhắm mắt ngẩng đầu lên để mặc cho anh làm, khóe môi hơi cong lên, dáng vẻ trông rất ngoan.

Lận Hạ dừng lại một chút, chợt đưa tay kéo cậu vào lòng, ôm lấy cậu dịu dàng nói: "Ngủ ngon."

Đây là cái ôm đầu tiên giữa bọn họ —— Ôm eo lúc đạp xe không tính.

Hứa Gia Niên giơ chong chóng lên sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Lận Hạ giống như sợ cậu từ chối nên lui một bước trước, xoay người lên xe.

Hứa Gia Niên phục hồi tinh thần, nhìn theo chiếc xe rời đi, ý cười trên mặt không kềm nén được.

Bước chân cậu tung tăng cầm chong chong đi vào nhà, cùng lúc lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho đối phương: [Không được vứt chong chóng tre, lần sau dẫn em đi dạo phải gắn vào.]

Vào cửa thay giày xong, cậu đột nhiên nhận được điện thoại video của bạn thân từ nhỏ của nguyên chủ, Tống Qua.

Một anh chàng thời thượng với mái tóc xoăn ngắn xuất hiện trong màn hình, vừa mở miệng đã hỏi: "Tớ nghe nói cậu sắp kết hôn với khứa lão nhà họ Lận kia, thật hay giả vậy?"

Hứa Gia Niên khựng lại một chút: "Anh ấy mới hai mươi tám tuổi, không già."

Tống Qua: "......"

"Cậu tiêu rồi người anh em." Tống Qua lắc đầu than thở, "Cậu đã bị anh ta tóm được rồi."

Không đợi Hứa Gia Niên phản bác, cậu ta đã dùng ánh mắt "hận rèn sắt không thành thép" nhìn cậu nói: "Không phải là liên hôn gia tộc à? Sao cậu có thể làm một cách nghiêm túc như vậy? Có phải cậu lại tái phát căn bệnh yêu đương mù quáng nữa hay không? Quả nhiên không có tớ trông chừng cậu là không được, cậu tỉnh táo một chút đi người anh em à!"

Hứa Gia Nhiên: "......"

Tống Qua và nguyên chủ lớn lên cùng nhau từ thời cởi truồng, học cùng một lớp, cho đến bốn năm trước, Tống Qua đi du học hai người mới tách ra.

Bởi vì liên quan đến chênh lệch múi giờ, tần suất liên lạc giữa cậu ta và nguyên chủ không cao, nhưng lại thuộc kiểu bạn thân liên lạc một cái là có thể tán gẫu mấy tiếng đồng hồ tám đủ thứ chuyện, nói là người nhà của nguyên chủ cũng không quá đáng.

Cho nên Hứa Gia Niên không qua loa, vừa cầm chong chóng đi lên lầu, vừa nghiêm túc giải thích: "Chúng tớ là liên hôn, nhưng cũng có hảo cảm với nhau, đang bồi dưỡng tình cảm."

Ở đầu kia video, Tống Qua nghẹn lời, vẫn hoài nghi: "Trùng hợp như vậy sao? Liên hôn gia tộc còn có thể nhìn vừa mắt luôn?"

Hứa Gia Niên: "Ừm."

Tống Qua lập tức càng kinh ngạc hơn: "Vậy cậu không theo đuổi thần tượng nữa hả? Lúc trước không phải nói cảm thấy Chu Khải có ý với cậu, rất nhanh có thể hai bên sẽ cùng lao vào nhau sao?"

Hứa Gia Niên nghe thấy cái tên kia lập tức bất giác nhíu mày: "Đừng nói đến hắn ta, hắn chỉ xem tớ như cái máy ATM, tớ đã nhìn thấu bộ mặt thật của hắn, bỏ tối theo sáng rồi."

"Thật hay giả?" Tống Qua nhìn cậu với vẻ mặt hiếm lạ, thán phục: "Ai vậy? Ai cuối cùng đã khai sáng đầu óc cho cậu? Tớ và cả gia đình cậu phải cảm ơn người đó."

Hứa Gia Niên: "......"

Là bản thân tôi, cảm ơn.

"Được rồi, không nhắc đến gã đàn ông cặn bã kia nữa."

Tống Qua nhìn vẻ mặt ghét bỏ của cậu, biết cậu có lẽ là thật sự từ bỏ rồi, nhưng vẫn có một mối lo lắng khác: "Nhưng làm sao cậu xác định được tên họ Lận kia chính là "Sáng" để mà cậu bỏ tối theo sáng, ngộ nhỡ anh ta cũng không đáng tin thì sao?"

Cậu ta tận tình giáo dục Hứa Gia Niên: "Cậu không thể chìm đắm vào quá nhanh có biết hay không! Bây giờ cậu đang nóng đầu lên và kết hôn với anh ta, ngộ nhỡ ... ngộ nhỡ anh ta không được thì sao?!"

Hứa Gia Niên: "......"

Có lý, cậu đúng thật đã không nghĩ đến vấn đề này.

Cậu suy nghĩ một lúc, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Loại chuyện này ----"

"Thử một chút là biết ngay."

Tống Qua: ???

-----------------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Lận Hạ: Hãy nghe tôi nói, cảm ơn cậu ~



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro