Chương 7: Bao Hiểu Vân: Thao Thiết cũng khá đáng tin đó chứ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Nấm

CHƯƠNG 7

Tại sao Lê Tần lại muốn cho Bao Hiểu Vân tham gia chương trình?

Thứ nhất, hắn nhìn quần áo trên người Tiểu Ấu Tể, cái đắt nhất không quá 200 tệ (≈ 660 000 VND), trực tiếp đặt Tiểu Ấu Tể vào trong nhóm thú con nghèo khó đáng thương, tuy rằng hắn không thiếu tiền, cũng có thể cho Tiểu Ấu Tể tiền, nhưng thân là trưởng bối, hắn ủng hộ việc tự lực cánh sinh hơn.

Thứ hai, khí tức trên người tiểu Ấu Tể rất đặc biệt, bất luận đối với yêu, quỷ hay mãnh thú đều có sự hấp dẫn rất lớn, hắn muốn thử xem có thể dụ các bằng hữu vạn năm trước ra hay không.

Bạch Trạch nói 5000 năm trước Cùng Kỳ với Ứng Long, Phong Thần, Xuân Thần cùng nhau biến mất, hắn không tin.

Còn có Đào Ngột, từ sau trận chiến vạn năm đó, liền không thấy tăm hơi, nếu là ngủ say giống như hắn, theo lý cũng nên tỉnh rồi mới phải chứ.

Lê Tần nhìn đạo diễn 《 Đồ tham ăn thiên hạ 》 thấy hắn nửa ngày rồi cũng chưa hồi thần, lại hỏi: "Thế nào, anh đồng ý không?"

Đạo diễn vỗ vỗ hai má mình, xác định không phải là ảo giác, đột nhiên đứng lên, "Lê tiên sinh, anh nói thật hả?"

Hắn đưa tay chỉ chỉ Bao Hiểu Vân, ngữ khí kinh hỉ như là trúng số được 5 triệu, "Chỉ cần cho cậu ta tham gia chương trình, anh liền tài trợ cho chương trình 2 triệu?"

Lê Tần "ôn hòa" nhìn hắn, lại "ôn hòa" nhắc nhở, "Tay anh chỉ vào ai đấy?"

Lăng Hề bước ra một bước, chắn trước người Bao Hiểu Vân, đồng thời nói: "Phiền anh mau thả tay xuống, chỉ vào người khác như vậy, không thấy bất lịch sự à."

Đạo diễn vèo một cái thả tay xuống, "Xin lỗi, tôi chỉ là nhất thời kích động." Hắn nói xong, lại đưa ánh mắt trông mong nhìn Lê Tần, chờ Lê Tần trả lời đáp án xác định.

Lê Tần vừa định nói, Lăng Hề trước một bước xoay người trừng mắt nhìn hắn.

"Gì thế?"

"Cậu im miệng."

Lăng Hề nói xong, quay đầu lại nói với đạo diễn: "Thật xin lỗi, chúng tôi muốn bàn một số việc riêng, anh có thể ra ngoài chờ một lát được không?"

Đạo diễn nhìn Lê Tần, lại nhìn sang Lăng Hề, cuối cùng chỉ có thể ôm con tim đau đớn, lưu luyến bước từng bước ra khỏi phòng bệnh.

Hắn đứng ngoài cửa cầu nguyện: Thánh thần thiên địa gì đó ơi, ngàn vạn lần phù hộ cho hai triệu của con đừng bay mất nha!

Trong phòng bệnh.

Lăng Hề kêu Bao Hiểu Vân lại chỗ ghế sô pha ngồi xuống, sau đó nhét vào tay cậu một quả táo, để cho cậu ngồi gặm, rồi nhìn về phía Lê Tần.

Lê Tần đang chỉnh lại nếp nhăn trên cổ tay áo, "Chuyện gì?"

Lăng Hề: "Người vừa nãy là đạo diễn chương trình nào?"

"Hình như gọi là..... A, 《 Đồ tham ăn thiên hạ 》."

"....." Lăng Hề muốn nổi máu điên rồi, hắn đi qua lại hai vòng, trừng mắt nhìn nghệ sĩ của mình, thật muốn đập đầu hắn ra làm đôi, xem bên trong chứa cái thứ gì, đậu hũ hay sao?

Lăng Hề hỏi: "Cậu biết 《 Đồ tham ăn thiên hạ 》 là cái chương trình gì hả?"

"Tên kia vừa nói lúc nãy, là chương trình mỹ thực á." Lê Tần nghĩ nghĩ một chút, lại bồi thêm một câu, "Một chương trình tạp kỹ ngoài trời cỡ lớn về mỹ thực."

Lăng Hề khoanh tay mặt vô cảm, "Cậu thế nhưng biết rất rõ."

Lê Tần gật gật đầu, "Kia là do tôi mất trí nhớ, hắn muốn mời tôi tham gia chương trình, đương nhiên phải nói rõ ràng cho tôi biết chứ."

"Cậu cho là tôi đang khen cậu?" Lăng Hề cười lạnh, chỉ thiếu chỉ vào trán Lê Tần chửi đồ ngu, "Biết sao không, hắn chính là thấy cậu mất trí nhớ, tưởng cậu ngu rồi nên lừa cậu."

"Cậu biết gì về cái chương trình quỷ này? Đạo diễn kế hoạch mới vào nghề, khách mời đều là người tuyến 18, có người hoàn toàn là người mới, kịch bản toàn là dạng trò chơi thiểu năng, mâu thuẫn đoạt màn ảnh giữa người mới với nhau, đã chiếu hai tập nhưng lượt xem còn chưa tới 5 vạn, khiến cho nhà đầu tư ngay cả tiền vốn cũng chưa thu hồi được, vội vàng bỏ chạy, hiện tại nghèo rớt mồng tơi.

Cậu thì không sao, chính cậu tự nguyện muốn nhảy vào tôi không thèm ngăn cản, nhưng mắc gì cậu lại muốn đẩy Tiểu Bao vào hố lửa kia? Tiểu Bao có đồng ý hay sao?"

Lê Tần nhìn Lăng Hề đang tức giận, một hơi diss hắn nửa ngày, cũng không bực bội.

Làm một Thao Thiết vạn tuổi, hắn đã thành Phật rồi.

Hơn nữa việc nổi giận không thanh lịch chút nào.

"Tại sao lại nói là đẩy vào hố lửa?" Lê Tần phản bác người đại diện nói: "Dù chương trình kia có tệ đến đâu thì đó cũng là chương trình, có thể tham gia chương trình, thì đều có hi vọng trở thành ngôi sao mà, hơn nữa Tiểu Bao là người yêu của tôi, tôi có thể hại cậu ấy sao?"

Hắn cười nói: "Anh cứ hỏi thử tiểu Bao có đồng ý hay không đi?"

Lăng Hề bị nghẹn một chút.

Bao Hiểu Vân cầm quả táo, không ăn ngay mà cầm dao gọt trái cây gọt vỏ táo, còn đặc biệt cắt táo thành hình con thỏ, nghe Lê Tần nói, cậu ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, cười đến đáng yêu, bên má trái lộ ra một lúm đồng tiền. "Nếu Lê đại ca muốn cho em tham gia, em liền tham gia."

Cửu Vĩ Hồ nói Thao Thiết làm minh tinh có rất nhiều tiền, vậy nếu như cậu làm minh tinh, cũng sẽ có nhiều tiền nha.

Làm một con Tì Hưu, sẽ không bao giờ cự tuyệt tiền tài!

Còn một việc, nếu cậu làm minh tinh, có thể thường xuyên xuất hiện trên TV, như vậy thì lão đầu có ở xa đến mấy, cũng có thể nhìn thấy cậu trên TV, biết cậu vẫn bình an vô sự.

Như vậy thì không cần mỗi lần đều vội vàng trở về rồi vội vàng đi ngay, mệt như một con mắm Tì Hưu, cũng là một việc tốt.

Nghe cậu nói xong, Lăng Hề..... Lăng Hề chỉ muốn đem Bao Hiểu Vân ôm về nhà.

Mẹ nó chứ, tiểu hài tử này rốt cuộc là từ đâu ra.

Sao lại có thể ngoan đến vậy!

Hiện tại hắn chỉ muốn gọi nghệ sĩ của hắn là cái đồ móng heo!

Bao Hiểu Vân đứng dậy, đi đến bên mép giường, đem quả táo mình vừa gọt xong đưa cho Lê Tần. "Lê đại ca, ăn táo đi nè."

Lê Tần nhớ đến tối qua còn là một Tiểu Ấu Tể hung hăng, bây giờ trước mặt hắn lại là một tiểu Ấu Tể ngoan ngoãn đến không chịu được, không nhịn được mà bật cười.

Nghĩ thầm kỹ năng diễn xuất này thật tốt!

Duỗi dài tay, Lê Tần xoa xoa mái tóc mềm mại của Bao Hiểu Vân, "Ngoan lắm."

Bao Hiểu Vân liền cười rộ lên.

Lê Tần cầm quả táo nhét lại vào tay Bao Hiểu Vân, "Em ăn đi." Hắn nói xong vỗ vỗ vị trí mép giường. "Mau ngồi xuống đây."

Bao Hiểu Vân "Dạ" hai tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống trên giường.

Lăng Hề bên cạnh: "....."

A, tôi đến đây chính là để ăn cẩu lương.

Lúc này, đạo diễn chương trình ngoài cửa chờ đến sốt ruột không nhịn được gõ gõ cửa hỏi: "Xin hỏi, tôi có thể vào được chưa?"

Lê Tần đang đùa cùng Tiểu Ấu Tể, nghe tiếng nhìn về phía Lăng Hề, "Việc Tiểu Bao tham gia chương trình, giao cho anh cùng hắn nói chuyện. Nhớ rõ phải tranh thủ cho tiểu Bao lợi ích tốt nhất – Vị trí chủ đạo C* là cơ bản nhất."

*gốc là C位出道: nghĩa là một nghệ sĩ nổi bật trong nhóm của họ, cực kỳ thu hút ống kính, tố chất mạnh mẽ, chuyên nghiệp dễ được mọi người nhớ đến. Đó chính là trung tâm của nhóm. Từ này xuất phát từ một loạt các chương trình lựa chọn nhóm nhạc thần tượng trực tuyến được tổ chức bởi "Idol Producer".

Lăng Hề tiếp tục to gan lớn mật mà trừng Lê Tần, "Cậu không nói tôi cũng biết."

Chờ Lăng Hề ra ngoài, Lê Tần liền đưa tay nhéo mặt Bao Hiểu Vân, "Tuy rằng tôi chỉ đầu tư 2 triệu, nhưng đó cũng là tiền, em phải nỗ lực kiếm tiền lại cho tôi nghe chưa."

Bao Hiểu Vân vỗ ngực đảm bảo, mười phần tự tin, "Vâng, chắc chắn ạ!"

Có Thần Tài 'trấn trạch thần thú' Tiểu Tì Hưu ở đây, còn lo lắng sẽ không kiếm được tiền sao? Bảo đảm đốt cháy C quốc, tài trợ cuồn cuộn tìm đến được chứ!

Không biết Lăng Hề bàn bạc cùng đạo diễn thế nào, tóm lại chờ khi hai người đi vào, đạo diễn đã hoàn toàn thu lại thái độ không thèm để ý đối với Bao Hiểu Vân, hận không thể quỳ xuống trước mặt Bao Hiểu Vân, vì cậu xách giày, đi theo làm tùy tùng, phục vụ như Bồ Tát.

"Xin chào Bao tiên sinh, giới thiệu lại một chút, tôi họ Trương, là tổng đạo diễn của chương trình 《 Đồ tham ăn thiên hạ 》, hoan nghênh cậu gia nhập đại gia đình đầy tình yêu của chúng tôi." Đạo diễn Trương nói, "Ngày mai tôi sẽ đích thân mang hợp đồng tới, đến lúc đó sẽ nói kỹ hơn về nội dung chương trình với cậu."

Bao Hiểu Vân cười rộ lên lộ cả hàm răng trắng, "Tôi biết rồi, cảm ơn chú Trương."

Chú, chú Trương? Đạo diễn Trương môi run run, run rẩy nâng trái tim thủy tinh đã vỡ tan, mà không dám giận, chỉ có thể khóc không ra nước mắt, đặc biệt bất đắc dĩ mà nói: "Tôi cũng chỉ vì, chỉ vì lớn lên hơi trưởng thành hơn tuổi, năm nay mới 27 thôi... Đừng gọi tôi là chú mà?"

Lăng Hề: "....."

Lê Tần: "....."

Bao Hiểu Vân: "....."

Bầu không khí hết sức xấu hổ, cuối cùng là Lăng Hề mở miệng, phá vỡ sự xấu hổ, "Đạo diễn Trương, chúng tôi muốn Lê Tần nghỉ ngơi, anh có thể về trước được không."

Đạo diễn Trương..... Hắn cầu cũng không được, "Rồi rồi" hai tiếng, xoay người rời đi, không đợi thêm một giây nào.

Lê Tần dùng hai tay xoa mặt Bao Hiểu Vân,"Tiểu Bao à, em lợi hại thật đó, hợp đồng còn chưa ký mà em đã đắc tội tổng đạo diễn rồi."

Đem mặt Bao Hiểu Vân bóp thành hình miệng cá, hắn lại nói: "Cẩn thận trong chương trình hắn bắt em mang tiểu hài."

Bao Hiểu Vân nhìn Lê Tần, đôi mắt tràn đầy tinh quang, mơ hồ không rõ nói: "Có Lê đại ca ở đây, không sợ."

Nghe vậy, Lê Tần rũ mắt chăm chú nhìn Bao Hiểu Vân.

"Tin tưởng tôi như vậy luôn?"

Bao Hiểu Vân nhớ tới kịch bản, vì thế hai má bằng mắt thường có thể thấy mà đỏ lên, cậu nhỏ giọng nói: "Bởi vì anh là Lê đại ca nha."

Lê Tần sửng sốt một chút, một trái tim già vạn năm thế nhưng có cảm giác thích thú kỳ lạ..... Aizz, nhưng đáng tiếc Tiểu Ấu Tể chỉ là đang diễn trò.

Buông tay ra, Lê Tần sửa lại một chút nhàu trên áo bệnh nhân, sau đó dựa lên trên gối đầu, "Được rồi, trở lại việc chính."

"Được." Bao Hiểu Vân nhìn hắn, chờ hắn nói chuyện.

Lê Tần bắt đầu đọc tên món ăn, "Thịt viên sốt tương đỏ, cá hoa quế, giò heo hầm, gà Cung Bảo, chân dê nướng, gà xào sả ớt, cá hồi nướng, thịt kho tàu, bữa tối tôi muốn ăn những món này, em nhớ kỹ chưa?..... Thôi, em lặp lại một lần cho tôi nghe thử đi."

Bao Hiểu Vân nghe lời mà lặp lại một lần tên các món ăn.

Lê Tần vừa lòng gật đầu, sau đó nhìn Lăng Hề, chú ý · trở mặt · ảnh đế lần thứ hai login, hắn thay đổi ngữ khí khác hẳn ngữ khí ôn nhu khi nói chuyện với Bao Hiểu Vân, "Buổi tối anh đến, mang một bó hoa bách hợp nữa lại đây, một bó 14 bông, 8 đóa bách hợp thơm, 6 đóa bách hợp trắng, hoa phải tươi sáng lấp lánh, hoa trắng phải trắng tinh không được lẫn màu khác, nhớ kỹ nha."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro