3. Tức nước vỡ bờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về sau một ngày học dài đằng đẵng, tôi ung dung bước ra khỏi cổng trường như mọi ngày và không có dấu hiệu dừng lại, đến khi Lý Hoành Nghị chạy xe đạp chặn trước mặt mình, tôi mới nhớ ra bên cạnh mình có thêm một người. Haiz, cái trí nhớ này của tôi cần được cải thiện, hay đúng hơn là thói quen thì khó bỏ nhỉ. Mà thôi bỏ qua đi, điều tôi cần chú ý lúc này là khuôn mặt hờn dỗi của người nọ, ánh mắt ấm ức khi bị bỏ rơi đó.. um.. tôi thấy mình giống tội đồ.

Vội vàng dỗ dành người nào đó, thực hiện bổn phận đến bản thân còn không biết tại sao mình phải làm thế, tôi dịu giọng nói với anh "Xin lỗi, là em không để ý"

"Ừm, không sao. Lên xe đi"

"Được" Không chậm trễ lên xe, tôi ở đằng sau lén cười không thành tiếng, con người này cũng dễ dỗ quá rồi đi. Trải qua một ngày được anh đưa đi đón về, cậu cảm thán không những dễ dỗ, đạp xe cũng rất vững, đi êm thật đó.

Ngồi sau xe và đang tự đấu tranh tư tưởng, vì xe đi quá êm nên giờ tôi đang buồn ngủ, lý trí đang cố chống chọi để không ngủ gật. Cũng còn may là sắp về tới nhà rồi.

Vào nhà trong trạng thái mong chờ, những gì thấy được là khung cảnh quen thuộc, ba mẹ cùng chị hai tại bàn cơm, không có tôi ở đó. Lý Hoành Nghị đi theo sau, thấy tôi đứng im lên tiếng hỏi "Em đứng đây làm gì vậy?" Vừa hay kéo được sự chú ý của họ.

Ba mẹ mỗi người giơ một tay vẫy tôi lại, đồ ăn đã chuẩn bị sẵn, như chỉ chờ tôi về mới bắt đầu động đũa, cảm giác ấm cũng này, tốt thật đó.

Chú tâm ngồi ăn, tôi chính là có một tật xấu, khi ăn thì không để ý gì cả, tập trung đến nỗi mẹ gọi mấy lần tôi mới nghe thấy. Mẹ nói với tôi "Tiểu Bằng, Hoành Nghị sẽ ở nhà chúng ta một thời gian, nhà cậu ấy có việc nên chỉ có một mình"

"Ở đây.. khụ.."

"Có sao không? Sao bất cẩn thế?"

Bị tin tức chấn động kia làm cho sặc cơm, tôi hoang mang nhìn anh, chỉ thấy anh nhìn mình một cách bình tĩnh. Tôi hiểu ra, nếu không ở với tôi, người này còn có thể đi đâu sao. Vậy thì để anh ở lại đi.

Gật đầu với mẹ rằng mình đồng ý, vì bây giờ tôi còn đang thở gấp sau sự cố vừa rồi, chính là bị sặc đến thảm.

Để ý đến chị nhìn mình nãy giờ, tôi muốn hỏi, lại như không muốn, khoảng cách giữa tôi và chị rất khó lý giải. Sợ hãi? Né tránh? Ám ảnh? Tôi đều có cả, tôi đối với chị không có thiện cảm là bao, còn khá bài xích sự quan tâm của chị.

Như hiểu vấn đề nan giải ấy, chị lên tiếng trước "Thụy Bằng, nghe nói em sắp có học bổng?" Dừng lại động tác ăn cơm, đặt đôi đũa xuống, tôi hỏi lại "Sao chị biết?" Rõ ràng tôi chẳng nói cho ai biết cả mà.

"Đừng hỏi sao lại biết. Chị cần tiền, đến khi có học bổng, em giữ một phần tiêu xài, còn đưa chị hai phần làm vốn, có chị trả lại sau."

"Hai phần? Đến em còn chưa biết bản thân có giành được học bổng hay không? Chị vừa mở miệng đã lấy hai phần? Em lấy gì mà sống đây?"

"Sinh viên thì cần gì tiêu nhiều tiền, chị đã nói chị có là sẽ trả lại mà?" Có là sẽ trả sao? Tôi còn lạ gì tính của chị, một tháng đi làm xài còn không đủ, lấy gì mà trả cho tôi.

Tức nước vỡ bờ đứng dậy lớn tiếng với chị, tôi thật sự chịu hết nổi rồi "Trả sao? Chị lấy gì trả? Nếu chị biết tiết kiệm thì bây giờ tiền chị có đã không ít rồi? Thế nào, xài tiền tôi để dành đã không đủ đáp ứng nhu cầu đua đòi của chị nữa phải không? Đã ưng ý điện thoại, đầm, váy, hay túi xách nào rồi mà muốn tiền từ học bổng của tôi như thế hả?"

"Mày.."

*Chát*

"Ba đã nói bao nhiêu lần, trong nhà này không cho phép mày tao. Tôn ti trật tự đâu hết rồi, hả? Ngồi xuống hết" Giáng cho chị một cái bạt tai, ba tôi nói tiếp "Lương của con một tháng bằng lương 3 tháng của người ta, người khác xài đủ, con tại sao lại không đủ. Nhiều lần lấy trộm tiền ba đã bỏ qua, hôm nay còn muốn lấy của em con sao, hả?"

"Nếu con không lấy thì làm sao mà.." Nghe chị tôi ấp úng, mẹ chú ý thấy điểm lạ lùng, lên tiếng chất vấn "Mà làm sao? Mà làm sao hả?"

"Con thiếu nợ, được chưa hả? Con mua đồ thiếu tiền nên mượn trong công ty nên con mới mượn tiền nó. Nó không cho còn hoạch họe con kìa, ba mẹ không thấy sao?"

"Hoạch họe?" Thất thểu đứng lên lần nữa, tôi nói với người tôi không tin là chị mình kia "Tôi hoạch họe chị, đến nay số tiền chị lấy của tôi đã hơn 30 vạn, cộng thêm 20 vạn tiền lương mỗi tháng mà chị xài không đủ. Một mình chị xài không đủ, trong khi tôi vừa tiền học, tiền ăn, tiền phát sinh các thứ mỗi tháng đều chỉ tiêu tốn 1 đến 2 vạn, cao lắm là mua đồ mới sẽ lên đến 3 vạn. Như vậy mà nói tôi hoạch họe, chị có thấy ngượng miệng không?

Tôi nói cho chị biết, có ba mẹ đứng đây làm chứng, học bổng là tôi dùng sức của mình giành về, chị đừng mong đụng đến dù chỉ một xu." Bực dọc cầm lên balo, phát hiện ra lúc anh lên đã cầm theo, cậu đối ba mẹ thiểu não nói "Con xin phép lên phòng trước" rồi bỏ đi thẳng.

Tâm trạng trùng xuống như vực sâu không thấy đáy, đến cả sự xuất hiện của anh cũng không thay đổi được chị, hóa ra chị ghét tôi đến thế. Trước khi đóng lại cửa nghe được ba mẹ cấm chị đụng vào học bổng của tôi, bắt chị phải biết tiết kiệm, quản lí chi tiêu, ít nhất cũng coi như là một chút an ủi đối với cảm xúc lúc này của tôi.

Mở ra tủ đồ chuẩn bị đi tắm, từ đằng sau vang lên giọng nói khiến tôi nhảy dựng "Em lại quên anh rồi à?" Nhìn khuôn mặt ủy khuất kia, à thì.. tôi quên anh thật. Bất quá giờ tôi nhận ra, anh chẳng có một bộ đồ nào cả, vậy tôi biết làm sao đây.

Như hiểu nỗi niềm của tôi, anh mở ra cánh cửa tủ bên kia, tôi thắc mắc nhìn theo, bên đó là trống không mà, anh mở ra làm gì. Đến khi cánh cửa tủ mở ra, tội bị dọa đến miệng mở lớn. Nơi treo đồ vốn trống không giờ tràn ngập quần áo mới, còn có thể như vậy sao. Tôi cũng muốn được như thế, đỡ tốn tiền à khụ.. tôi chỉ tiết kiệm thôi.

"Nếu có đồ rồi thì anh tắm trước đi"

"Không nên lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác trước tiên, em tắm trước đi" Đẩy tôi đến phòng tắm, anh xoay lưng bước ra ngoài, giúp tôi đóng cửa lại. Tôi thì đang tiếp thu những lời anh nói. Không nên nghĩ cho người khác trước tiên nhiều quá sao? Không phải mọi người đều thích một người như thế sao?

Tự mình suy ngẩm một lúc lâu, bản thân không ý thức được mình ở trong bồn tắm lâu đến thế cho tới khi anh gõ cửa gọi "Bằng Bằng, sao lâu thế? Em có sao không?"

"Em không sao, ra liền đây ạ" Bước ra ngoài, theo thói quen nhìn đồng hồ, tôi mới ở trong đó 20 phút, bình thường sẽ là gần cả tiếng mà chẳng ai hay. Dõi theo nam nhân đi nam nhân đang đi vào trong, cảm thấy có người quan tâm mình thật tốt.

Vấn đề về đồ đã xong, giờ đến vấn đề nan giải khác, đó là giường ngủ. Thú thật thì giường của tôi cũng không quá nhỏ, nhưng để cả hai nằm lên thì chắc phải nằm..um.. sát vào nhau một chút mới được.

Nhìn sang thấy khuôn mặt không biểu hiện cảm xúc nào kia, tôi khẽ thở dài, thật khó đoán mà. Có vẻ như thấy tôi thở dài, anh hiểu lầm tôi đang khó chịu, chỉ xuống sàn nhà lạnh băng, anh nói "Anh nằm dưới đất, em có nệm hay chăn gì đó trải ra là được rồi"

Tôi nghe vậy rụt rè hỏi lại "Có ổn không?"

"Ổn" Thôi được, tôi đầu hàng, tâm tư này tôi đoán không nổi. Nhưng người này rất tinh tế đó chứ, như hồi nãy anh đã lánh đi trước để tránh làm tôi khó xử, dù tôi đang mong chờ gì đó như lúc sáng khi anh bảo vệ tôi ở trường, nhưng tôi biết vì mới hiện diện nên có những chuyện chắc anh chưa thể xen vào.

Trải qua quá trình cùng làm bài tập, nói chuyện vu vơ, đến giờ ngủ tôi nhận ra, mình chẳng chợp mắt nổi. Bình thường giờ này tôi sẽ ngủ mà, nay sao vậy chứ. Đang trằn trọc lăn qua lăn lại, bỗng có tiếng hát vang lên, là giọng hát của anh.

Tò mò bò ra mép giường nhìn xuống, thấy anh đang ngâm nga, tôi liền tấm tắc khen "Anh hát hay thật đó"

Bị cắt đứt giữa trừng, tôi bị ai kia búng cho một cái. Đã khen người ta mà còn bị đánh thì cảm thấy thế nào? Rất là ủy khuất nha, tôi chỉ khen anh thôi mà, sao lại ôm về đau thương thế này ah.

"Anh hát cho em dễ ngủ. Không cần em khen. Ngủ đi"

"Biết rồi, ngủ là được chứ gì"

Yên vị trong chăn ấm, giọng hát trầm ấm lại vang lên, thật êm tai. Mỗi ngày đều được ru ngủ thế này thì tốt biết mấy nhỉ. Đó là suy nghĩ của tôi trước khi bản thân chìm vào mộng đẹp nhờ giọng hát của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro