Chương 4: Giải đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong một phòng thượng hạng của Thanh Vũ lâu, hương trầm nghi ngút, Triệu đại công tử hai mắt thâm quầng, dầu mày nhíu chặt. Hắn đưa tay day thái dương, đầu ngã lên đùi Phi Yến, hai mắt nhắm nghiền lại.

"Chàng hôm nay làm sao vậy? Có chuyện gì à?"

"Có ngày nào mà ta được yên thân đâu!"

Phi Yến  xoa đầu cho hắn "Chàng không chia sẻ với ta, ta có muốn giúp chàng cũng không được."

Triệu Phong bề ngoài là người không vướng bận, một công tử không thể vô công rỗi nghề hơn, chỉ thỉnh thoảng quan tâm đến nữ nhi tình trường, công việc mỗi ngày của hắn  là công việc của hầu hết công tử thế gia, đó chính là ăn chơi.

Triệu Phong có một vẻ thâm trầm kì lạ, chỉ ăn uống, chơi chim, đến những tửu lầu luận thơ, hẹn bàn hữu uống rượu, lôi kéo thêm nhiều bàn hữu hơn nữa đến uống rượu, thỉnh thoảng đánh bạc, cá cược những chuyện thú vị. Kì lạ ở chỗ, cho dù như vậy, Triệu Phong lại có một uy thế đáng kể. Hắn nắm trong tay mạng lưới quan hệ phức tạp từ quan trường, thương trường, học giả, giang hồ hắc bạch không thiếu giới nào.

Tất nhiên ai có mắt đều có thể nhìn ra, Triệu Phong không đụng vào được. Chẳng hạn như Phi Yến biết rõ vì sao vị trí của Thanh Vũ lâu trong kinh thành đầy canh tranh này lâu nay vẫn không hề suy suyễn. Nàng tất bật chiêu trò là một lẽ, nhưng nếu không có Triệu Phong và sự ảnh hưởng của hắn, cái vị trí độc tôn tửu lâu này còn lâu lắm nàng mới với tới được.

Lâu lâu có vài ba người bạn hắn gặp rất kì lạ, bọn họ hoàn toàn không để ý đến nữ sắc, lúc họ nói chuyện với nhau luôn có người canh phòng cẩn mật, không ai biết được họ nói những chuyện gì, làm những việc gì.

Thật ra, dạo gần đây những lần hội họp như vậy ngày một nhiều. Tuy những việc như vậy cũng không hiếm, nhưng nàng chỉ không hiểu, sao hắn lúc nào cũng có vẻ mệt mỏi uể oải, như thể lao lực quá nhiều.

"Giúp ư, nếu nàng biết ta đang làm những chuyện gì, chỉ sợ là nàng chạy còn không kịp."

"Nếu đã là mệt mỏi, tại sao chàng còn muốn làm?"

"Cũng giống như nàng thôi, nàng đừng nói với ta, nàng cảm thấy làm kỹ nữ rất thú vị đi."

Phi Yến trong giây lát nhếch miệng cười, nàng sớm đã quen với những lời nói không kiêng kị này "Chàng nói phải, nếu có kiếp sau, thà không làm người còn hơn làm kỹ nữ."

Triệu Phong hé mở đôi mắt nhìn nàng, ánh mắt đầy tư lự cùng mệt mỏi, chỉ trong giây lát thu hồi lại, hắn nhắm mắt lại, thầm nghĩ, đúng, kiếp sau đừng như vậy nữa, thậm chí, không có kiếp sau càng tốt.

"Đừng làm loạn nữa, mau xoa đầu giúp ta"

"Chàng đó, lát nữa đừng uống nhiều rượu"

"Biết rồi"

Tiểu Ngư bên ngoài gõ cửa "Triệu công tử, bàn hữu công tử hẹn cũng đã đến rồi, đang đợi ở phòng dưới lầu"

"Đã biết"

Triệu phong bật người dậy gấp rút đi, đến cửa chợt nhớ ra điều gì rồi xoay người lại nói

"Phi Yến, đợi ta"

Phi Yến cười tươi vui vẻ, ánh mắt lấp lánh "Được rồi, ta đợi chàng. Nhớ trả thêm ngân lượng là được."

Triệu Phong nghe vậy phì cười lắc đầu bỏ đi.

Lầu dưới vừa bước vào phòng, hai thanh niên trẻ tuổi, một mặc y phục màu xám đen, người còn lại mặc y phục màu xanh, cả hai đang vừa uống rượu vừa chú tâm bàn chuyện gì đó, vừa thấy Triệu Phong bước vào liền đứng dậy ôm quyền "Triệu công tử"

"Hai vị đại hiệp cứ tự nhiên, đừng khách sáo, đang bàn chuyện gì mà chăm chú thế?"

Người áo xanh trả lời "Tại hạ và sư huynh đang tranh luận xem vết mực đó có xóa được hay không?"

Triệu Phong ngồi xuống đối diện hai người, rót thêm rượu vào ly của họ "E là không chỉ nhị vị thắc mắc điều này!"

"Triệu công tử cũng nhận thấy vậy sao, tôi mới đến Kinh Thành không bao lâu nhưng cũng nhận ra, Túy Hiên lâu cái gì cũng hơn chỗ này, nhưng khách đến đây lại đông hơn bên Túy Hiên lâu, hóa ra di nương ở đây quả là có năng lực."

"Tần đại hiệp nói không sai, Thanh Vũ lâu là một chỗ lắm trò, lát nữa mọi người xuống lầu xem sẽ thấy. Có điều chuyện này để sau hãy nói, bây giờ chúng ta vào chuyện chính sự trước đã."

Triệu Phong thu lại vẻ niềm nở, nghiêm túc nhìn hai người nọ

"Phí nhiều công sức mới tìm được hành tung nhị vị vốn dĩ vì có việc cần bổn phái giúp đỡ."

Vị công tử áo xanh tên gọi Tần Cảnh đáp "Cũng không phải lần đầu tiên giao dịch, Triệu công tử có việc gì cứ nói thẳng, nếu nằm trong khả năng, chúng tôi sẽ cố hết sức"

Triệu Phong nhìn người áo xám, tên gọi Chu Thiếu Khanh "Lần này, tôi muốn nhờ nhị vị cứu một người, thù lao năm nghìn lượng vàng, ứng trước hai nghìn lượng, nhị vị thấy thế nào?"

Chu Thiếu Khanh hơi xoa cằm ngẫm nghĩ, ái chà chà tận năm nghìn lượng vàng à?

"Chu đại hiệp chắc cũng có thể nhìn ra chuyện này không hề đơn giản, tôi không thể nghĩ ra nhân vật nào đủ khả năng giao phó mới tìm đến quý phái, nếu đại hiệp chịu ra tay giúp đỡ, xem như Triệu Phong tôi nợ đại hiệp một đại ân"

Chu Thiếu Khanh nhìn Tần Cảnh, hai người ngầm hiểu ý nhau. Triệu Phong mà hắn biết xưa nay là người nổi tiếng làm việc lạnh lùng rạch ròi, tất cả đều lấy ngân lượng ra giao dịch sòng phẳng, cũng chẳng bao giờ cầu xin ai.

Lần này hắn xuống nước như vậy thật khiến người khác sợ hãi. Chu Thiếu Khanh thầm nghĩ nếu không phải lâm vào ngõ cụt, Triệu đại công tử há dễ dàng nói chuyện như vậy? Chỉ sợ sẽ lại là một phen kì kèo mặc cả mà thôi.

Nói cách khác, đối với chuyện có thể làm hắn xuống nước thì chính là tẩu vi thượng sách.

Thấy đối phương im lặng, Triệu Phong vốn là người thông minh, liền đoán ra người trước mặt lo lắng điều gì.

"Chu đại hiệp không cần lo lắng, nhị vị chỉ cần cứu người, những chuyện khác đã có tôi lo liệu, tuyệt đối không liên lụy bổn phái. Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, người đã an toàn, tôi sẽ đưa số còn lại cho hai vị. Vụ giao dịch này thần không biết quỷ không hay"

"Xin Triệu công tử hãy tìm cao nhân khác, gần đây Thiên Sơn thật sự công vụ trùng trùng, tại hạ khó lòng thoát ly được."

"Đại hiệp xin hãy ra giá, mọi chuyện đều có thể thương lượng."

Tần Cảnh bên cạnh nghe vậy cũng nhẹ nhàng đáp

"Công tử quá lời, tôi không ngại nói thẳng, chuyện liên quan đến chính sự, chúng tôi vẫn không can hệ thì hơn, tôi thật sự không có lý do gì để nhận vụ này"

"Nếu tôi nói có thì sao?" Triệu Phong điềm tĩnh đáp lời.

Chu Thiếu Khanh nghe vậy liền có chút ngạc nhiên nhìn Triệu Phong, môi khẽ nhếch lên "Vậy sao? Công tử làm tôi thật sự tò mò, Thiếu Khanh xin rửa tai lắng nghe."

"Là người quân tử đứng trong thiên hạ, sao có thể thấy chết không cứu?"

Chu Thiếu Khanh hơi ngạc nhiên khi nghe Triệu Phong nói vậy "Công tử nói chí phải, nhưng theo lời công tử, vậy chẳng phải mạng người trong thiên hạ chúng tôi đều phải quản sao?"

Triệu Phong khẽ cười "Năm nghìn lượng không đủ phân lượng để đại hiệp đích thân động thủ, vậy thì thêm hai chữ này thì sao?"

Triệu Phong nói xong liền lấy một chiếc đũa chấm vào chung rượu viết hai chữ lên bàn, Chu Thiếu Khanh cùng Tần Cảnh nhướn người nhìn xuống bàn gỗ, nét chữ bằng rượu chẳng bao lâu bay biến, chỉ còn lại hai khách nhân trầm mặc nhíu mày.

Chu Thiếu Khanh "Qủa nhiên hai chữ này có phân lượng hơn số tiền kia một chút, nhưng tôi dựa vào cái gì mà tin công tử chứ?"

"Tất nhiên đại hiệp bây giờ không tin tôi, nhưng sau khi đọc bức thư này, đại hiệp sẽ tin thôi." Triệu Phong cười lấy từ trong tay áo ra một phong thư đặt lên bàn đẩy về phía Chu Thiếu Khanh

"Trong phong thư này ghi rõ người cứu là ai, ở đâu, khi nào, đối thủ gồm những ai, còn một nữa miếng ngọc bội để nhận người, công tử đừng vội trả lời, xem qua phong thư này hãy về suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời tôi sau cũng không muộn. Trong đây cũng ghi rõ lý do tại sao đại hiệp phải cứu người."

Chu Thiếu Khanh thầm nghĩ, Triệu Công tử quả có tài suy tính hơn người. Nếu đây là sự thật, vậy hắn không muốn làm cũng phải làm.

"Công tử đã nói như vậy, tại hạ cũng không tiện từ chối"

Triệu Phong nghe vậy liền cười nói "Mong nhị vị có thể đưa ra quyết định trong vòng bảy ngày, nếu đến lúc đó, Chu đại hiệp thật sự không đồng ý, tôi cũng đành tìm người khác giúp đỡ vậy"

Chu Thiếu Khanh cười "Cứ quyết định như vậy đi"

Ba người sau khi bàn chuyện xong ngồi nói chuyện giang hồ, thiên hạ, câu chuyện đang hồi gay cấn thì nhạc từ đâu vang lên, đồng thời cùng tiếng gõ cửa, Triệu Phong cười tươi nói

"Đi, chúng ta đi xem kịch hay thôi!"

Ba khách nhân rời khỏi phòng bước xuống lầu. Tuy nói là Thanh lâu, nhưng khu Hồng Gác này lại chỉ là nơi phong hoa tuyết nguyệt, thưởng rượu đối ẩm, nhạc kịch ca vũ là chính.

"Nhị sư huynh, vở diễn hình như bắt đầu rồi kìa"

Chu Thiếu Khanh khẽ gật đầu "ừm" nhẹ một tiếng, xưa nay hắn không hề có hứng thú với mấy màn ca vũ, nếu không phải nể mặt Triệu Phong, hắn đã sớm trở về quán trọ nghỉ ngơi rồi. Có điều, hôm nay khu Hồng gác Thanh Vũ Lâu rộng lớn xa hoa này phải nói là chật kín, chắc phải lên tới hai ba trăm người là ít.

"Triệu Công tử, hôm nay là...?"

Triệu Phong mỉm cười, hai mắt sáng như sao

"Chẳng phải Chu huynh đang thắc mắc vụ vết mực sao, sau màn ca vũ này, chúng ta sẽ có lời đáp!"

"Ồ, ra thế!"

Vũ điệu của người này phải nói là thực sự mê hồn, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, cái xoay mình, ngữa người, vung lụa đều chứa một sức mạnh mị hoặc người khác. Chu Thiếu Khanh trước nay cũng đã từng xem qua không ít, ca vũ thật ra mà nói chủ yếu để thưởng thức vẻ đẹp của mĩ nhân, chứ những điệu múa đó xem nhiều rồi cũng thấy nhàm.

Nhưng lần này phải nói rằng hắn đã được mở rộng tầm mắt, xem ra trước đây hắn chưa gặp đúng vũ nữ thực thụ nên mới có cái nhìn hạn hẹp như vậy.

Triệu Phong đưa hai người xuống một chiếc bàn đã được chuẩn bị sẵn. Trên bàn còn hai nam tử nữa đang nói chuyện với nhau. Một người mặt còn non choẹt, chỉ xấp xỉ mười hai mười ba tuổi, một người thì tướng mạo khôi ngô đường hoàng, làm sáng cả một khu khán đài.

Cả ba người ngồi xuống, chẳng nói chẳng rằng mà chỉ chăm xem múa.

Vũ khúc kết thúc, cả tửu lâu vỗ tay giòn giã, giục Phi Yến giải mã đề khó của vị đại học sĩ vang danh. Phi Yến biết vậy cũng chẳng để mọi người đợi lâu, liền cho người tháo bức tranh lớn mô phỏng tờ giấy mà Dương Trấn Thành đã đưa cho cha mình!

Trong phút chốc, cả đại sảnh rộng lớn đột nhiên im bặt, nín thở chờ đợi câu trả lời.

Ngoài dự đoán của mọi người, sau khi xem tranh, chỉ có tiếng chúng nhân la ó vì thất vọng.

"Vậy cũng tính?"

"Đúng thế, tính cái rắm, chỉ là trò bịp của Thanh lâu này. Ta đã bảo là làm sao xóa được mà!"

"Ai bảo các ngươi cả tin, có phải có người nói Phi Yến là xử nữ các ngươi cũng tin?"

"Dương đại học sĩ bảo xóa vết mực, Dương Trấn Thành đi vẽ hai đóa bạch liên, vậy là có ý gì? Vậy thì đâu có tính!"

"Đúng là như vậy!"

Cả một sảnh lớn mọi người ồn ả la ó phản đối, cho rằng đây chỉ là trò bịp bợm của Thanh Vũ Lâu, chỉ vào Phi Yến mà chất vấn, chửi rửa.

"Ta nói này, các ngươi mở thanh lâu chê vẫn còn chưa đủ bẩn à? Lại đi làm cái trò bịp bợm này, làm tốn biết bao nhiêu là tiền rượu thịt của ta!"

Chu Thiếu Khanh nheo mắt ngắm nghía bức họa hai đóa bạch liên, thầm nghĩ sao mà khéo thế.

Triệu Phong đứng dậy đi đến trước bức họa treo giữa khán đài, ra hiệu cho Phi Yến đi vào bên trong, mỉm cười giơ quạt ra trấn tĩnh mọi người.

"Các vị, có thể nghe tại hạ nói đôi lời về bức họa này được không?"

Tần Cảnh đánh giá Triệu Phong, Triệu công tử hùng tài thao lược thế nào, e là hôm nay cũng khó có thể dùng ba tất lưỡi gỡ cho Phi Yến. Hắn nhìn Chu Thiếu Khanh, sư huynh chỉ nói

"Đông cũng giải mà tây cũng giải, giương cũng bại mà kích cũng bại! Dương đại học sĩ phen này khó ăn khó nói!"

"Hửm, vậy là có ý gì?"

Triệu Phong mỉm cười, đứng trước trăm người vẫn bình tĩnh như không

"Thực ra, theo ngu kiến của ta, người vẽ tranh này chính là muốn nói với Dương đại học sĩ, mực đen này không được xóa."

Mọi người xung quanh ngơ ngáo một hồi, cảm thấy vô cùng bối rối. Không ít người khó chịu muốn xem kẻ ăn trắng mặc trơn này lại muốn khua môi múa mép gì nữa. Bởi thế, dù không mong muốn, ai nấy nhíu mày khó chịu nhưng vẫn kiên nhẫn lắng nghe thiếu niên trẻ tuổi có phong thái bất phàm này.

"Dương đại học sĩ thách thức Trấn Thành xóa đi sang hèn đối lập, vinh nhục đa đoan trong thân phận kỹ nữ của Ninh Lăng, cho rằng Ninh cô nương có một vết nhơ lớn trong đời khó lòng xóa đi được. Vì thế, Dương Trấn Thành bạn tôi đã phải bôn ba tất bật, không lo ăn ngủ hết mấy hôm nay tìm cách giải câu đố hốc búa này, hòng có thể bảo vệ người con gái trong lòng hắn!"

Triệu Công tử đập quạt vào tay, khẽ thở dài

"Không giấu gì các vị, ngay từ ban đầu khi nhìn thấy vết mực đó, tôi đã nhận ra vết mực này không xóa không được, mà xóa cũng không xong!"

"Vị công tử trẻ tuổi, sao lại nói như vậy?"

"Thật vậy, nếu không xóa thì Dương Trấn Thành không giải được đề của cha mình, sẽ không thể chuộc được Ninh cô nương. Nhưng nếu thực sự cố xóa đi, Dương Trấn Thành lại thành ra thừa nhận với cha hắn người con gái hắn yêu vốn dĩ không trong sạch, phải cố tìm cách gột rửa hết vết nhơ này thì Ninh cô nương mới có tư cách bước vào gia đình hắn"

Nghe đến đây, cả một thanh lâu đông nghịt người lại trở nên im lặng như tờ, ai nấy đều chú mục lắng nghe kiến giải của thiếu niên nọ, phần nhiều đều cho rằng điều này quả thực có cơ sở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro