Chương 5: Tâm sự trong lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Tiểu Soái vừa tiễn bệnh nhân tới cửa, liền nhìn thấy cách đó không xa một bóng dáng quen thuộc, trên mặt run rẩy vài cái, ta nói này, vừa đi chưa quá ba tiếng đồng hồ đâu, sao nhanh như vậy đã trở lại?

Lần này, Nhạc Duyệt không còn tốt bụng như trước nữa, trực tiếp đem Ngô Kỳ Khung đẩy lên người Khương Tiểu Soái, quay đầu đi thẳng.

Khương Tiểu Soái đỡ Ngô Kỳ Khung vào nhà, Ngô Kỳ Khung vừa đi vừa kêu đau, bộ dạng nhăn nhăn nhó nhó.

"Tôi nói này người anh em, tôi chỉ nói đùa vậy thôi, anh sao lại đập thật à? Nhớ tôi cũng không mau như vậy chứ?"

Ngô Kỳ Khung nhe răng nhếch miệng nói, "Cô ấy lại muốn chia tay với tôi."

Khử trùng miệng vết thương xong, Khương Tiểu Soái bắt đầu tiêm thuốc tê để làm giảm cơn đau cho Ngô Kỳ Khung, hai người trò chuyện câu được câu không.

"Lần này lại là vì cái gì?"

Ngô Kỳ Khung mệt mỏi, "Chê tôi keo kiệt."

Khương Tiểu Soái ha ha cười một tiếng.

"Anh nói tôi giống người keo kiệt sao?" Ngô Kỳ Khung thật ủy khuất, "Tôi mới vừa công tác được hai năm, tiền lương còn thấp, nhưng cô ấy muốn gì tôi cũng chưa từng từ chối. Cô ấy muốn điện thoại iPhone, tôi liền tiết kiệm nhịn ăn nhịn mặc 3 tháng, gom được 5 ngàn đồng liền mua cho cô ấy một chiếc. Cô ấy thích bộ đồ trang điểm, hơn một ngàn đồng, tôi liền mang tiền để dành sắm di động của mình mà mua tặng cô ấy. Di động này của tôi đã dùng 5 năm, rơi xuống bồn cầu 4 lần, còn chưa đổi được đây này."

"Anh nói như vậy, tôi lại thấy bạn gái chia tay anh là đúng." Khương Tiểu Soái nói.

Ngô Kỳ Khung hốc mắt muốn vỡ ra, "Vì sao?"

Khương Tiểu Soái nhẹ nhàng bâng quơ, "Đỡ phải tốn tiền của."

Ngô Kỳ Khung trong lòng lại cảm thấy khó chịu lạ thường, nhất thời kích động lắc lắc đầu, ảnh hưởng đến vết thương, đau đến tê liệt.

"Được rồi, chịu khó đợi đi!"

Khương Tiểu Soái chỉnh đầu Ngô Kỳ Khung cho thẳng, nhìn như vậy, thật ra Ngô Kỳ Khung trông cũng rất được. Lần đầu tới đây còn béo ú, ngũ quan vặn vẹo, bây giờ gầy đi một chút, bộ dáng rõ ràng, cũng miễn cưỡng tính là đẹp trai. Tuy rằng để nói xứng đôi với cái cô nữ thần kia thì cũng có chút gượng ép, nhưng cũng không đến mức phải vì bạn gái mà thê thảm như thế.

"Bác sĩ, lần này phải mất bao lâu tôi mới bình phục?"

"Lần nặng không nặng như trước, khôi phục chắc nhanh thôi, tầm khoảng một tháng."

Một tháng này, Ngô Kỳ Khung ngày nào cũng đến chỗ Khương Tiểu Soái thay thuốc, thường xuyên qua lại, lâu dần thành thân, Ngô Kỳ Khung có chuyện gì cũng đem ra cùng tâm sự.

"Nhà tôi có ba chị em tất cả, trên có hai chị gái, chị cả tôi đã hơn bốn mươi, con chị ấy cũng đã học trung học rồi. Chị hai tôi lấy chồng trong Nam, năm nay vừa sinh được một thằng cu bụ bẫm. Ba tôi bị tắc động mạch não hơn mười năm, năm kia mới vừa qua đời. Tôi là thằng út, từ nhỏ ba mẹ đã thương yêu tôi nhất, có gì tốt đều để dành cho tôi, vì thế mà chị hai không ít lần khó chịu."

"Hồi trước tôi học rất giỏi, luôn ở trong top đầu của trường, láng giềng hàng xóm ai cũng khen, thằng ba nhà ai kia, tìm đông tìm tây cũng không kiếm đâu ra đứa nhỏ ngoan bằng. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng làm qua bất kì chuyện xấu nào, ở trường thì chăm chỉ học tập, về nhà thì giúp mẹ làm việc. Tôi còn nhớ trước đây, xe buýt còn chưa có kiểm soát gắt gao, có lần tôi còn chưa trả tiền đã bị người ta chen lấn đẩy xuống. Tôi liền chạy đuổi theo cái xe đó, chạy từ trạm đầu đến trạm cuối, cuối cùng trả tiền xong thì tự đi bộ về."

"Tôi hồi học Đại học cũng chưa từng phạm sai lầm, hàng năm đều có học bổng, có một lần bạn gái tôi nói muốn tôi trốn học để cùng cô ấy đi dạo phố, tôi cũng không đồng ý. Hai chúng tôi lần đầu ra ngoài thuê phòng trọ, tôi nằm trong chăn xem ti vi, cô ấy nằm bên cạnh ôm tôi tôi cũng không hề nghĩ bậy. Sau này đi làm, đồng nghiệp luôn tìm cách lấy đồ đạc của công ty, tôi thì chưa bao giờ làm cái loại chuyện như thế. Nếu là của tôi thì tôi sẽ lấy cho bằng hết, không phải của tôi thì nhất định không sờ đến."

...

Khương Tiểu Soái im lặng nghe Ngô Kỳ Khung liên miên cằn nhằn nói xong, nhịn không được cảm thán một câu, "Nhiều năm như vậy, cậu cũng không dễ dàng gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro