Chap 34: Tự lực cánh sinh đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trì Sính cũng nào phải có ý định giúp đỡ, hắn chỉ là đi đến bên cạnh Ngô Sở Úy, ngó cậu chằm chằm.

"Đại thiết đầu?"

Chân Ngô Sở Úy trượt một cái, thiếu điều muốn kéo theo cái xe cùng lăn xuống dốc.

"Anh gọi tôi là cái gì?" Ngô Sở Úy hỏi.

Trì Sính không nặng không nghe phun ra ba chữ "Đại — thiết — đầu."

Trong mắt Ngô Sở Úy lóe lên lửa giận, nhưng đều bị cậu kìm hãm lại, hỉ nộ gì cũng không thể hiện ra ngoài mặt được, cái này là do Khương Tiểu Soái dạy cậu. Đại thiết đầu thì đại thiết đầu, thà bị đặt biệt danh còn đỡ hơn là ngay cả cái tên mình hắn cũng chẳng nhớ.

Kệ đi, tiếp tục dùng sức đẩy xe lên thôi, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, cắn chặt răng, cơ mà mới nhích được một bước nhỏ, mồ hôi đã đổ đầm đìa.

Quý ngài đang đứng xem náo nhiệt kia đột nhiên mở miệng, "Cậu chỉ có nhiêu đây sức (*) thôi sao?"

Sao lại không vui (*) chứ? Ngô Sở Úy trong lòng âm thầm nghĩ, tôi có thể lừa anh từ trên xe bước xuống, còn khiến cho anh phải đứng đây chịu khổ cùng tôi, đương nhiên là vô cùng sảng khoái (*) rồi!  Tự sướng một hồi xong, Ngô Sở Úy hô lớn một tiếng, liều mạng lết lên phía trước một tấc.

(*) ba từ gắn dấu "*" ở trên trong tiếng trung đều là cùng một chữ, nhưng lại có nhiều nghĩa khác nhau. Trì Sính nói một ý, Ngô Sở Úy lại tự xuyên tạc ra một ý khác.

"Làm cái gì cũng không xong... Còn sung sức như vậy làm gì?"

Ngô Sở Úy thở hổn hển liếc Trì Sính một cái, "Anh không giúp thì cũng đừng có mà đứng ở đây làm vướng víu tay chân tôi."

Nói xong, lại tiếp tục ra sức đẩy, còn đệm thêm mấy tiếng hây dô.

"Tránh sang một bên." Trì Sính bất ngờ nói.

Ngô Sở Úy làm như không nghe thấy, tiếp tục ương ngạnh tự mình chiến đấu.

Trì Sính trực tiếp đẩy Ngô Sở Úy sang một bên, cánh tay cường tráng nắm lấy đầu cùng thân xe, không tốn miếng sức lực nào một phát đẩy lên trên, chưa được năm giây đã tới nơi. Sau đó hắn phủi phủi cổ tay áo dính bẩn, chả thèm liếc mắt nhìn Ngô Sở Úy lấy một cái, lập tức quay về xe.

Ngô Sở Úy nghệt mặt ra, cậu tưởng Trì Sính xuống đây là muốn xem cậu làm trò hề, cũng chả trông cậy hắn sẽ giúp đỡ gì. Ai ngờ được đâu, hắn vậy mà giúp thật.

Một phút sau, Khương Tiểu Soái từ trong bao bố màu xanh chui ra.

Ngô Sở Úy nhìn y hỏi, "Nhìn rõ chưa?"

"Không thể rõ ràng hơn."

Khương Tiểu Soái cả đời chưa từng làm qua cái chuyện nào mất mặt như vậy, trốn ở trong bao bố nhìn trộm người ta, hơn nữa tầm mắt còn vừa đúng nằm ngay trên chỗ kia của Trì Sính. Hai chân rắn chắc thon dài, còn có cái chỗ gồ lên giữa nữa, nhìn thôi mà đã muốn ứa nước miếng.

"Thế nào?" Ngô Sở Úy hỏi, "Anh cảm thấy tôi có thể áp hắn không?"

Lúc xem ảnh, Khương Tiểu Soái vẫn còn nuôi được một tia hi vọng, nhưng mà đến khi nhìn thấy người thật, một chút hi vọng y cũng không còn.

"Tự lực cánh sinh đi!"

Khương Tiểu Soái vỗ vỗ vai Ngô Sở Úy.

...

Vì để tiếp cận Trì Sính, Ngô Sở Úy mới bắt đầu tiếp xúc với rắn, nhưng mà sau khi tiếp xúc rồi cậu mới phát hiện, nuôi rắn cũng là một cách để mưu sinh. Biết nuôi thì còn có thể phát tài, chứ mà cứ cắm đầu nuôi đại thì có mà táng gia bại sản. Mấy hôm nay cậu đi đến rất nhiều trại nuôi rắn, ban đầu chỉ là muốn hiểu rõ tập tính của loài sinh vật này, sau lại càng ngày càng hứng thú với kỹ thuật thu nuôi rắn. Cuối cùng là đóng đô ở trại nuôi rắn luôn, quyết tâm bái sư học đạo.

Ban ngày, Ngô Sở Úy chạy vặt ở trại nuôi rắn, học hỏi kỹ thuật nuôi rắn của người ta, chiều tối thì về phòng khám tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, cắm cọc trước cửa cục cảnh sát giao thông.

Liên tục mấy ngày, lúc Trì Sính ra khỏi cửa cục cảnh sát, đều sẽ nhìn thấy Ngô Sở Úy mặc áo sơmi đen, quần bò, đội mũ lưỡi trai, miệng ngậm điếu thuốc, nhàn nhã tản bộ bên ngoài.

Chỉ cần Trì Sính vừa xuất hiện, ánh mắt Ngô Sở Úy liền lập tức dính trên người hắn.

Đó là một loại ánh mắt vô cùng kì quái, đánh giá có, soi mói có, khiêu khích cũng có... Thoạt nhìn thì như cố ý, mà nhìn lại thì chỉ như là vô ý. Hắn rõ ràng cảm thấy cậu đang nhìn hắn, nhưng mà khi cùng cậu đối diện, lại phát hiện tầm mắt ấy không hề có tiêu cự, chỉ là thoáng qua mà thôi, không cách nào nắm bắt được. Chờ đến khi hắn dời mắt đi, ánh mắt nóng rực kia sẽ lại chiếu lên người hắn, như muốn đốt cháy cả nửa bên mặt hắn, đến mức cổ họng cũng muốn bốc khói theo.

Trì Sính chưa từng có cơ hội đặt câu hỏi, cậu là tới tìm tôi sao? Bởi vì trên thực tế chỉ cần hắn có ý định muốn tới gần, Ngô Sở Úy sẽ lập tức bày ra bộ dạng trốn tránh.

Sau đó, lại tiếp tục nhìn chằm chằm hắn đi xuống bậc thang, con ngươi đen bóng đuổi theo từng nhịp giày da bước xuống, cuối cùng là dõi theo hắn đi đến bãi đỗ xe, lái xe rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro