Chương 13: Xà lão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghịch tập – Chương 13
12.08.2015 ~ CÚN CẮN CHUỘT
Chương 13

Xà lão.

"Quách tử, Đại Hải Tiền Phong (1) của cậu về rồi này." Bên ngoài có tiếng hét vọng vào.

<(1) bản dịch ghi là biển đầu phong, này là tên con rắn cưng của anh Vũ, chủ nhà cũng không biết dịch đúng không nữa T^T để coi phim có nhắc đến không, nếu có mà không đúng thì chủ nhà sửa lại sau nha :(>

Quách Thành Vũ nhìn chằm chằm chính mình trong gương, đầu nhỏ mặt hẹp, râu ria lởm chởm, đôi mắt xếch nhọn, tròng trắng mơ hồ hằn lên tia máu, nhìn như bị mất ngủ, nhưng mà thật ra thì trời sinh hắn đã vậy rồi. Thân thể cường tráng, môi mỏng cằm nhọn, vừa nhìn liền có cảm giác khó gần, nhưng thực tế hắn lại thuộc dạng người thích cười.

Quách Thành Vũ đi ra ngoài phòng, nhìn thấy một cái hồ thủy tinh đặt trên đất, bên trong là cục cưng mà hắn đã gửi người khác chăm hộ mấy ngày qua. Đại Hải Tiền Phong vừa mới được nhắc đến, chính là một con rắn hổ mang chúa, Quách Thành Vũ thích chơi rắn, nhưng hắn lại chưa bao giờ tự nuôi. Hắn rảnh rỗi sinh nông nỗi nên tìm về mấy con rắn tốt, đem cho người ta nuôi giùm, nuôi lớn lớn chút thì mang ra ngoài tản bộ.

"Hình như béo lên rồi." Quách Thành Vũ ngồi xổm xuống xem xét.

Con rắn hổ mang chúa trong hồ thủy tinh này, thân mình hùng tráng, nguyên con đen thùi lùi, làm như thể nó là một vị vương giả quý phái tựa thân trên vách đá, bễ nghễ liếc mắt theo dõi ngoại nhân bên ngoài, cái lưỡi đỏ tươi thè ra mang theo sát khí.

"Chậc chậc... Xem ánh mắt của nó này, thực CMN lẳng lơ!" Quách Thành Vũ quay đầu nói với Lý Vượng bên cạnh.

Lý Vượng nhắc nhở Quách Thành Vũ, "Sắp đến giờ rồi, chúng ta nhanh xuất phát thôi, đừng để cho bên kia người ta chờ sốt ruột."

Quách Thành Vũ phất tay, "Khiêng nhị gia lên xe đi."

Hai gã đàn ông đứng bên cạnh liền bước đến, thật cẩn thận đem hồ thủy tinh nâng lên trên xe.

Xe đi đến nửa đường, Lý Vượng hỏi Quách Thành Vũ: "Có muốn qua đón tiểu Long luôn không?"

Quách Thành Vũ sắc mặt sa sầm, "Đón cậu ta làm gì?"

"Không phải nói lần này không cược tiền sao?"

Quách Thành Vũ khẽ cong khóe miệng, "Tìm đại một người khác là được rồi."

Ô tô một đường chạy thẳng ra ngoại ô, nháy mắt đã sắp đến nhà Trì Sính. Trì Sính cũng coi như là nhân vật số một trong đám cậu ấm của thành phố này, người trong vòng gọi hắn là "Xà lão", ngày thường cái gì cũng không làm, chỉ vùi mình trong mấy căn nhà trệt, giao tiếp với lũ rắn. Có đôi khi hắn cũng nuôi thêm mấy con bồ câu, chuột trúc (2) cùng mấy thứ linh tinh khác để làm thức ăn cho rắn, cuộc sống y như mấy cựu cán bộ về hưu.

<(2) chuột trúc: thuộc chi Rhizomys, loài chuột này có nhiều ở Trung Quốc. Chi tiết thỉnh liên hệ Gúc thúc thúc.>

Trì Sính không giống Quách Thành Vũ, Quách Thành Vũ thích chơi rắn nhưng không thích nuôi rắn, hắn bình thường mua rắn về trở toàn để người khác nuôi giùm, rảnh rỗi mới đem ra đùa nghịch vài cái. Còn Trì Sính mới là người bạn chân chính của rắn, không chỉ có tự mình nuôi nấng huấn luyện, hắn thậm chí đi đâu cũng đều mang theo chúng, đi ngủ cũng đem đặt bên mép gối.

Mỗi khi đến ngày nghỉ, Quách Thành Vũ đều đến đây đấu rắn, phần lớn đều là cược tiền.

Lúc Quách Thành Vũ đến, Trì Sính đang cầm một nhánh cây ghẹo con rắn lục trong phòng, cho con rắn độc nụ hôn chào buổi sáng, rồi mới quay đầu nhìn qua bên này, khóe mắt xuất hiện một thân hình cường tráng.

Quách Thành Vũ ngũ quan thanh tú, sâu kín tà tà, làm cho người ta không thể nào nhìn thấu; Trì Sính ngũ quan chính chắn, ánh mắt sắc bén, trong ánh nhìn luôn có chút âm trầm. Hai người quen nhau đã hơn mười năm, đời cha cũng là bạn tốt, trong mắt người bên ngoài, quan hệ của bọn họ đặc biệt thân thiết.

Nhưng mà trên thực tế, ai cũng không chịu dưới cơ ai.

Phía trước nhà trệt có cái ao, chuyên dùng để đấu rắn, mặt trên phủ lưới sắt. Trì Sính đích thân thỉnh ái tướng ra, con mãng xà nặng hơn sáu mươi kg, cũng giống như chủ nhân của nó, thân hình khôi ngô, ánh mắt sắc bén. Hai con rắn vương khó có dịp đụng độ nhau ngoài tự nhiên, hôm nay rốt cuộc cũng được một phen phân cao thấp.

Ngoại trừ Quách Thành Vũ cùng Trì Sính ra, bên cạnh còn có không ít người đang chờ xem náo nhiệt, một phần là theo xe Quách Thành Vũ đến, còn lại là người của Trì Sính, cả đám người vây thành một vòng khán đài kích thích trận đấu.

Rắn hổ mang chúa tính tình hung mãnh, động tác linh hoạt, độc tính cực mạnh; mãng xà thân hình tráng kiện, vạm vỡ, trọng lượng kinh người. Hai loại này mà đấu với nhau, hiển nhiên là một trận ác chiến.

Sau khi quan sát thế trận, con rắn hổ mang chúa khơi chiến trước, dùng tốc độ như tia chớp phóng tới mãng xà, mãng xà chậm hơn chút nên tránh không kịp, thân hình uốn éo quấn quanh hổ mang chúa, dùng sức nặng đè ép hổ mang chúa, bắt đầu quá trình đấu đá điên cuồng.

Quách Thành Vũ hai tay khoanh trước ngực, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn rất có tư vị.

Trì Sính không rên một tiếng (ý bảo anh chả nói tiếng nào í), trong ánh mắt hoàn toàn tĩnh lặng, nhìn không ra có cảm xúc gì.

"Ai ui, chết mọe rồi!"

Một người đứng xem náo nhiệt phía sau Trì Sính than một tiếng, mãng xà thất thế, bị rắn hổ mang chúa cắn một ngụm, xém chút nữa là cắn vào bảy tấc (3). May mà rắn hổ mang chúa răng nanh ngắn nhỏ, mãng xà da dày thịt béo, trong cơ thể lại có huyết thanh kháng độc, không đến mức bị độc chết ngay lập tức. Mãng xà sau khi bị cắn liền nổi giận, điên cuồng vồ đến, hung hăng cắn con rắn hổ mang chúa một ngụm, cú táp này như muốn cắn gãy xương sống...

<(3) bảy tấc: chỗ tim rắn, trúng vào là toi mạng.>

Quách Thành Vũ trên mặt như trước ẩn ý cười cười.

Trì Sính bất động thanh sắc thọt tay vào túi áo, bên trong là cục cưng bé nhỏ chỉ bằng ngón tay út của hắn, con rắn lắc lư làm nũng bán manh. Chạm vào thân thể lạnh lẽo nọ, trong lòng Trì Sính liền dấy lên thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro