Chương 25: Trêu đùa bác sĩ bé bỏng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa quét tước sạch sẽ phòng khám xong, trên sàn nhà bóng loáng lại bị in lên một dấu giày.

Khương Tiểu Soái duỗi thẳng thắt lưng, lạnh lùng nhìn Quách Thành Vũ, đây đã là lần thứ N cái gã này đến đây quấy rối rồi. Kể từ cái ngày ngẫu nhiên đuổi đến đó, cùng Khương Tiểu Soái đối đáp vài câu, Quách Thành Vũ liền đối với Khương Tiểu Soái nổi lên hứng thú nồng nhiệt. Hắn hầu như mỗi ngày đều đến đây, mỗi lần đến đều lấy thân phận bệnh nhân để nghe chửi, nhây không biết mệt.

"Bác sĩ Khương, tôi thật sự bị bệnh nặng lắm đó."

Khương Tiểu Soái chả buồn liếc mắt đến Quách Thành Vũ một cái, trực tiếp cầm lấy cây lau nhà, hung hăng chà lên vết chân chó của kẻ nào đó lưu lại.

Cặp mắt hẹp dài của Quách Thành Vũ vẫn dính chặt trên người Khương Tiểu Soái, tơ máu trong mắt thiếu điều cũng muốn bắn ra ngoài, biến thành mấy sợi dây thừng, đem cái tên bác sĩ bé bỏng đẹp mã này trói lại, nhét vào trong xe, đùa giỡn thỏa thích một phen. Nghĩ nghĩ một hồi tay chân liền ngứa ngáy, cầm lòng không đậu mà vươn tay ôm lấy eo Khương Tiểu Soái, cả người lập tức dán sát lên.

"Bác sĩ Khương, áo blouse của cậu dùng cái gì giặt vậy? Sao mà thơm quá?"

Khương Tiểu Soái lộ ra vẻ mặt tức giận, cặp mày kiếm gắt gao nhíu chặt lại, xoay người cho Quách Thành Vũ một đấm ngay khóe miệng, Quách Thành Vũ né cũng chả thèm né, cứ thảnh thơi mà tiếp nhận. Sau đó vươn đầu lưỡi ra, bộ dạng hạ lưu liếm liếm lên chỗ bị Khương Tiểu Soái bạo hành qua, ánh mắt toát lên ý tứ khiêu dâm.

Khương Tiểu Soái vừa muốn động thủ tiếp, nhưng lại bị Quách Thành Vũ bắt lấy nắm tay siết chặt, không thể động đậy.

"Nếu cậu chịu xem bệnh cho tôi, tôi sẽ không quấy rối cậu nữa."

Khương Tiểu Soái hờ hững giãy tay ra, ngồi xuống bàn khám bệnh.

"Chỗ nào không thoải mái?"

Quách Thành Vũ âm u nói, "Hôm qua tôi cởi quần xem thử, phát hiện hai bên trứng một lớn một nhỏ, kích cỡ khác nhau rõ rệt. Cậu nói coi là chỗ đó của tôi có bệnh, hay là mắt tôi có vấn đề? Bác sĩ Khương, giờ tôi cởi quần ra cho cậu xem thử nha? Nhìn coi có phải trứng của tôi hai bên to nhỏ khác nhau không..."

Ánh mắt thiếu đánh nhìn chằm chằm Khương Tiểu Soái.

Khương Tiểu Soái không tức giận cũng không phiền não, thật bình tĩnh giơ lên hai viên thuốc.

"Hai viên này có lớn bằng nhau không?"

Quách Thành Vũ gật đầu.

Khương Tiểu Soái chẩn đoán, "Mắt không có vấn đề gì."

"Vậy thì chỗ đó của tôi có bệnh rồi." Quách Thành Vũ vẻ mặt rầu rỉ nói, "Bác sĩ Khương có thể điều trị giúp tôi không? Trên bảng hiệu của cậu không phải có viết "Diệu thủ hồi xuân" sao? Tôi hiện tại rất cần đôi bàn tay kỳ diệu của cậu..." Dứt lời liền muốn túm lấy tay Khương Tiểu Soái đặt lên đũng quần, "... Giúp tôi hồi xuân."

"Không cần thiết." Khương Tiểu Soái rút tay về, "Trực tiếp cắt bỏ là được rồi, vĩnh viễn không để lại hậu hoạn."

Vừa nói xong, cửa liền bị đẩy ra, Ngô Sở Úy bước vào.

Khương Tiểu Soái vừa rồi ánh mắt còn thực bình tĩnh, lại bởi vì nhìn thấy cái đầu trọc của Ngô Sở Úy mà thay đổi một trăm tám mươi độ.

"Đầu cậu sao lại trọc lóc như vậy?"

Quách Thành Vũ cũng đánh mắt qua Ngô Sở Úy, hừ cười, "Đầu năm nay coi bộ lắm người chuộng đầu trọc dữ?" Hai ngày trước vừa gặp phải một Trì đại đầu trọc, hôm nay lại diện kiến thêm một tên Ngô trọc đầu.

Ngô Sở Úy vào trong nhà thay quần áo bẩn, lúc đi ra còn quấn theo một cái chăn màu xám.

Quách Thành Vũ nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy một hồi lâu, cái đầu bóng lưỡng, hai con mắt to tròn, cộng thêm cái chăn này... Lập tức mở miệng cười to một tràng, quay đầu hô một tiếng, "Há há, Vượng tử, cậu nhìn xem hắn có giống Nhất Hưu (1) không?"

(1) Nhất Hưu: Nhất Hưu Tông Thuần (Ikkyu Sojun), là một vị Thiền sư Nhật Bản thuộc tông Lâm Tế, hệ phái Đại Đức tự. Sư là một trong những Thiền sư danh tiếng của Thiên tông Nhật bản. Muốn biết thêm thỉnh hỏi bác Gúc nha ^^ Câu chuyện về nhà sư còn được làm thành phim hoạt hình nữa, và hình ảnh Nhất Hưu mà Thành Vũ nhắc đến mình nghĩ là hình ảnh của nhà sư trong phim hoạt hình này, là như thế này này ^^

Lý Vượng cười ha ha.

Ngô Sở Úy nội công đã tu luyện tương đối vững chắc, ánh mắt còn bình tĩnh hơn so với sư phụ của cậu, thẳng tắp đối diện với đôi con ngươi của Quách Thành Vũ.

"Mắt anh bệnh cũng không nhẹ đâu, bên trong toàn là phân thế này."

Quách Thành Vũ nghe không hiểu, nhưng Khương Tiểu Soái đương nhiên hiểu được, liền phì cười một tiếng, rồi sau đó nhịn không được nữa, ôm bụng chạy vào phòng trong, cười lăn lộn từ trên giường xuống dưới giường, vịn thành giường cười đến lộn ruột.

Ngô Sở Úy bị bệnh mù màu, người khác nhìn thì sẽ thấy mắt Quách Thành Vũ nổi đầy tơ máu đỏ, nhưng mà trong mắt của Khương Tiểu Soái lại biến thành màu vàng, cho nên vừa rồi mới nói thế kia.

Thẳng đến khi Quách Thành Vũ đi rồi, Khương Tiểu Soái vẫn còn cười không ngừng được.

Ngô Sở Úy sờ sờ cái đầu bóng lưỡng của mình, "Nhìn buồn cười lắm sao?"

Khương Tiểu Soái lúc này mới chịu nín cười, nghiêm túc hướng Ngô Sở Úy hỏi: "Đầu tóc cậu rốt cuộc sao lại thế này?"

Ngô Sở Úy đem chăn ném qua một bên, oán hận thở dài, đem sự tình từ đầu tới cuối kể lại cho Khương Tiểu Soái.

Khương Tiểu Soái nghiến răng, "Hắn thế mà cũng tóm được cậu hả?"

"Vậy mới nói." Ngô Sở Úy canh cánh trong lòng, "Tôi rõ ràng đã đeo mặt nạ rồi, không hiểu sao mà hắn vẫn nhận ra được?"

"Cậu nghĩ ở khu này được bao nhiêu người dám lấy gạch đập đầu hả?"

Ngô Sở Úy cũng không cho rằng như vậy, cậu ẩn ẩn cảm thấy là do ánh mắt của mình hại mình. Trước mặt là một cái gương, cậu chăm chăm tự soi chính mình, lại cầm lên ngắm kỹ lại, xoay đủ mọi góc độ để quan sát, thế nào cũng cảm thấy ánh mắt hình như không được tự nhiên.

"Ai, Tiểu Soái, anh nghĩ tôi có nên đến bệnh viện thẩm mỹ phẫu thuật cho mắt nhỏ lại không? Tôi thấy nó lớn quá."

"Có tin tôi cho cậu ăn đập không?" Khương Tiểu Soái khó chịu, "Cả cái khuôn mặt của cậu đều là nhờ vào hai con mắt này vớt vác cho đó! Biết có bao nhiêu người hâm mộ ghen tị với cậu không hả!"

"Mắt to quá, tâm tư có gì muốn giấu cũng giấu không được. Bình thường mấy người khôn khéo, họ sẽ không có ánh mắt sáng thế này."

Khương Tiểu Soái ngay tại lúc Ngô Sở Úy đang nheo lại cặp lông mi đen bóng cong vuốt, âm u nói: "Cậu sai lầm rồi, hung khí càng nặng mới càng sắc bén, cậu cần phải kiên nhẫn mài giũa nó, lợi dụng nó, biến nó trở thành vũ khí lợi hại nhất của cậu."

Khương Tiểu Soái không nói thẳng, kỳ thật vô luận Ngô Sở Úy có làm nhiều chuyện thiếu đạo đức thế nào, chỉ cần vừa nhìn thấy ánh mắt của cậu, Khương Tiểu Soái liền cảm thấy cậu vô cùng thành thật, loại ưu thế trời cho này chính là chỉ có thể ngộ (gặp) chứ không thể cầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro