Chương 56: Cậu cứ yên tâm đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu cứ yên tâm đi!

Hôm sau, Khương Tiểu Soái đi làm muộn, trước cửa phòng khám đã có một đống người đứng chờ sẵn. Khương Tiểu Soái ngại ngùng, rối rít giải thích với bệnh nhân, nào là tối qua thức khuya quá, sáng ra đồng hồ báo thức kêu cũng không nghe...

Bận bịu khám cho mấy bệnh nhận này xong, Khương Tiểu Soái mới phát hiện, từ khi y bước vào cửa tới giờ vẫn chưa thấy Ngô Sở Úy.

Chẳng lẽ bị người ta dẫn đi luôn rồi?

Khương Tiểu Soái đầu đầy chấm hỏi mở cửa phòng ngủ.

Một cái xác sống hoàn hảo không tì vết đang nằm dài trên giường.

"Sao cậu còn chưa dậy?"

Khương Tiểu Soái buồn bực, bình thường giờ này, Ngô Sở Úy đã ăn sáng xong và đến phòng nuôi rắn rồi.

Ngô Sở Úy hữu khí vô lực, "Không muốn dậy."

"Không muốn dậy?" Trái tim Khương Tiểu Soái kinh hoàng không thôi, nhìn hai vành mắt đen thui rồi tới toàn thân Ngô Sở Úy trên giường, hoảng hồn hoảng vía hỏi: "Tại sao lại không muốn dậy?"

Ngô Sở Úy hai mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm bức tường đối diện, như người hết hơi nói: "Tôi muốn chết."

Tâm Khương Tiểu Soái nháy mắt rơi xuống vực sâu vạn trượng, y túm lấy tay Ngô Sở Úy, siết chặt.

"Hắn ấy ấy cậu rồi sao?"

Môi Ngô Sở Úy giật giật, chẳng biết nói gì.

Khương Tiểu Soái hốc mắt đỏ lên, "Vậy... Cậu có bị chảy máu không?"

Ngô Sở Úy cuối cùng cũng tìm về được vài phần thần trí, cổ họng như được khai thông hỏi: "Anh thủ dâm cũng chảy máu nữa hả?"

"Thủ dâm?" Khương Tiểu Soái thần sắc đình trệ.

Nhắc tới hai chữ này, khóe miệng khô nứt của Ngô Sở Úy khẽ động hai cái, biểu tình thống khổ khó nhịn.

"Đêm qua, hắn thủ dâm ngay trước mặt tôi, còn bắt tôi phải nhìn nữa."

Nói xong, nhịn không được đánh cái rùng mình, trùm chăn lên đầu kín mít, cả người cuộn thành một con tôm.

Khóe miệng Khương Tiểu Soái phun ra một ngụm khí lạnh, hung hăng vỗ lên chăn hai cái.

"Mợ, tôi còn tưởng là có gì rồi! Náo loạn nửa ngày chỉ vì cái chuyện cỏn con này, thật CMN lãnh phí tâm tình!"

Nói xong, huýt sáo, nhẹ nhõm đi ra ngoài.

Một giờ trôi qua, Ngô Sở Úy vẫn chưa chịu đi ra, Khương Tiểu Soái nói thầm trong bụng, không phải là có chuyện thật rồi chứ?

Lại đi vào phòng ngủ, Khương Tiểu Soái phát hiện, nắng hè tháng sáu chói chang, vậy mà Ngô Sở Úy vẫn chôn ở trong chăn kín bưng. Y đi qua xốc chăn của Ngô Sở Úy lên, nhìn thấy sắc mặt của cậu ửng hồng, ngực nóng hổi, mồ hôi lạnh đổ đầy người.

"Không phải đâu... Đại Úy, tôi không cố ý nói vậy đâu, không phải là thủ dâm trước mặt cậu thôi sao? Cậu cứ coi như là xem phim đồi trụy đi."

Sự thật chứng minh, việc này phát sinh trên người Ngô Sở Úy, lại chân thực vô cùng.

Khương Tiểu Soái rút nhiệt kế ra, ba mươi chín độ rưỡi.

Thế này mới ý thức được tình huống nghiêm trọng tới mức nào, Khương Tiểu Soái ngồi bên giường an ủi Ngô Sở Úy, "Đồ nhi nè! Mấy chuyện như này phát sinh trong tình huống này đều bình thường cả, cậu đừng có dùng loại tư duy bình thường mà suy xét nó. Hắn ở trước mặt cậu thủ dâm, không nhất định là vì muốn vũ nhục cậu, mà đơn thuần chỉ là có cảm giác với cậu nên mới làm vậy thôi."

Mấy lời này của Khương Tiểu Soái nói ra là đã muộn rồi, nếu có thể nói sớm hơn vài giờ, có lẽ còn có hiệu quả.

"Nếu không... Chúng ta ngừng lại đi!" Khương Tiểu Soái mặc dù cảm thấy tiếc, nhưng thật sự không đành lòng nhìn Ngô Sở Úy tự mình miễn cưỡng, "Tố chất tâm lý này của cậu, thiệt tình là không thích hợp làm mấy chuyện này đâu, cậu nên yên phận đi nuôi rắn thì hơn! Sau này đưa ra thị trường bán được giá tốt, rồi mở một cửa hàng gần đây, làm buôn bán nhỏ, khẳng định không thiếu gái theo."

Cánh tay suy yếu của Ngô Sở Úy miễn cưỡng chống người ngồi dậy, ánh mắt vẫn quật cường như trước.

"Trong từ điển của tôi, không có bốn chữ bỏ dở nửa chừng này."

Khương Tiểu Soái gằn từng chữ nói: "Loại cố chấp này của cậu, thật khiến người ta có xúc động muốn rơi lệ."

Ngô Sở Úy đứng lên, hai chân lảo đảo bước ra cửa.

Khương Tiểu Soái vội hỏi: "Cậu định làm gì?"

"Về nhà nghỉ dưỡng hai ngày."

"Không được, cậu còn sốt cao lắm." Khương Tiểu Soái ngăn Ngô Sở Úy lại.

Ánh mắt cứng rắn của Ngô Sở Úy nhìn thẳng vào Khương Tiểu Soái, "Bệnh của tôi là tâm bệnh, có chích thuốc uống thuốc gì cũng không hết đâu, chỉ có thể dựa vào ý chí kiên cường mà vượt qua thôi."

"Dù vậy cậu cũng phải đem theo một ít thuốc chứ?" Khương Tiểu Soái nói.

"Không cần." Ngô Sở Úy lấy điện thoại di động ra đưa cho Khương Tiểu Soái, "Tôi tạm thời không muốn nhìn thấy hắn, nếu hắn có tới tìm tôi hay là gọi điện thoại cho tôi, phiền anh giúp tôi ứng phó một chút."

Khương Tiểu Soái ánh mắt thê lương, "Cậu cứ yên tâm đi, đã có tôi ở đây rồi."

Ngô Sở Úy gật gật, dứt khoát quay đầu rời đi, bóng dáng thân tàn chí kiên (1) trong tầm mắt của Khương Tiểu Soái càng lúc càng xa dần.

(1) thân tàn chí kiên: thân thể tàn tạ nhưng ý chỉ vẫn kiên cường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro