Chương 58: Có hai loại khả năng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có hai loại khả năng.

Ngày hôm sau là cuối tuần, Nhạc Duyệt cả ngày đều bám dính Trì Sính.

Trải qua thời kỳ chiến tranh lạnh, Nhạc Duyệt cuối cùng cũng hiểu ra, chuyện tình cảm không thể chỉ dựa vào anh tình tôi nguyện, mà còn phải có kế hoạch rõ ràng. Hơn nữa, Trì Sính lại giống như một con ngựa hoang, chỉ có tình cảm nồng cháy thôi là không đủ, còn cần phải dùng thêm một chút thủ đoạn.

Buổi chiều, hai người cùng nhau đi dạo phố.

Trên đường, Trì Sính nhận được điện thoại của Phương Tín.

"Nguyễn Quân Như đã xảy ra chuyện..."

Nguyễn Quân Như chính là Cảnh Hoa – người thầm mến Trì Sính, Phương Tín nói, buổi sáng hôm nay Nguyễn Quân Như vừa mới ra khỏi cửa đã bị người ta trói lại, giam giữ hơn bốn tiếng đồng hồ mới được thả ra, bây giờ vẫn còn ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh.

Trì Sính bình tĩnh nói, "Được, tôi biết rồi."

Vừa cúp điện thoại, Nhạc Duyệt lập tức sấn tới hỏi.

"Ai gọi vậy?"

"Đồng nghiệp."

Nhạc Duyệt thấy Trì Sính không có gì bất thường, lớn mật vói tay vô túi áo hắn lấy điện thoại ra, sờ thấy vẫn còn nóng hổi, ánh mắt hoa đào liền phóng điện về phía Trì Sính.

"Mấy hôm nay anh đều bật điện thoại 24/24, có phải là đang chờ em chủ động gọi đến hay không?"

Trì Sính bỏ qua vấn đề này, chỉ nói, "Lát nữa tôi chở em về nhà."

Nhạc Duyệt hơi ngạc nhiên, "Về nhà?"

"Ừ, về nhà của tôi."

Buổi tối, Trì Sính cuối cùng cũng đưa Nhạc Duyệt về ra mắt ba mẹ.

Bởi vì đã chuẩn bị tương đối đầy đủ, Nhạc Duyệt ở trước mặt ba mẹ Trì Sính rất tự nhiên, lại vô cùng nề nếp, giơ tay nhấc chân đều mang phong thái con nhà có giáo dục. Trong lúc ăn cơm, cô cũng rất chú ý hình tượng, lúc nên nói thì nói, lúc không cần thì yên lặng lắng nghe, cũng không có giọng khách át giọng chủ.

Có thể nhìn ra, Chung Văn Ngọc rất thích Nhạc Duyệt, lúc ăn cơm xong vẫn còn lôi kéo tay cô trò chuyện.

"Dì à, Trì Sính nói với con da dì thuộc loại da dầu, loại mỹ phẩm này kiềm dầu rất tốt, rất thích hợp với tuổi của dì."

Nhạc Duyệt cố ý chọn một loại mỹ phẩm tầm trung, không quá keo kiệt, cũng không quá xa xỉ. Đối với một người lý trí trong tiêu dùng như Chung Văn Ngọc mà nói, là quá mức thích hợp.

Từ điểm này, Chung Văn Ngọc nhìn ra Nhạc Duyệt là người rất có tâm.

Trước khi đi, bà còn cố ý kéo tay Trì Sính, dặn dò, "Mẹ thấy con bé được lắm, con phải đối xử tốt với người ta đó."

Trì Sính không nói gì, trực tiếp rời đi.

Trên đường về, Nhạc Duyệt vui tới mức quên trời quên đất, chưa bao giờ cô cảm thấy gió khô ở Bắc Kinh lại làm cho cảm xúc cuộn trào như bây giờ, đường xá kẹt xe cũng thật náo nhiệt phồn hoa, tiếng chửi đổng của thiếu phụ cũng biến thành tiếng mắng yêu của những bà mẹ, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất thuận mắt...

Hăng hái nhảy lên trước mặt Trì Sính, cười khanh khách hỏi, "Anh chừng nào mới đi gặp ba mẹ vợ đây?"

Trì Sính dừng bước, lẳng lặng nói, "Em đem ba gã kia tới cho tôi xử đi."

Tươi cười trên mặt Nhạc Duyệt trong nháy mắt cứng đờ, lắp ba lắp bắp nói.

"Anh... Anh nói cái gì vậy? Cái gì... mà xử... với không xử?"

Trì Sính vén mấy sợi tóc lộn xộn trước trán Nhạc Duyệt ra sau tai, động tác đầy ôn nhu nhưng lại khiến Nhạc Duyệt run rẩy không ngừng.

"Về sau nếu còn dám làm loại chuyện này nữa, tôi sẽ xử em trước."

Nhạc Duyệt kinh ngạc nói không nên lời, trong lòng chỉ có rét lạnh. Một buổi tối lẽ ra ấm áp như thế, lại bởi vì mấy lời này, đột nhiên biến thành một loại áp lực như khủng bố bủa vây lấy cô.

"Mày chở cô ấy về nhà trước đi." Trì Sính nhìn Cương Tử ngồi trong xe nói.

Cương Tử xuống xe mở cửa cho Nhạc Duyệt, Nhạc Duyệt do dự một lát, vẫn là ngoan ngoãn lên xe ngồi.

Nửa tiếng sau, Cương Tử trở lại.

"Anh đã sớm biết Cảnh Hoa sẽ bị Nhạc tỷ chỉnh, vậy tại sao không kêu em dẫn người qua cản?"

Trong túi quần Trì Sính có đựng hai món đồ, một cái là điện thoại di động, cái còn lại là lọ Đại Bảo, mà trên bề mặt lọ Đại Bảo vẫn còn lưu lại dấu tay của Cảnh Hoa.

Cương Tử cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Bàn tay to của Trì Sính vỗ vỗ đầu Túi Dấm Nhỏ, sầu não hỏi, "Bảo bảo, hai hôm nay mày làm sao vậy?"

Túi Dấm Nhỏ híp hai con mắt lại thành hai đường nhỏ xíu, thẫn thờ quơ quơ cái đuôi, rồi lại ủ rũ.

"Mấy hôm nay trông nó cứ như hết sức sống rồi ấy, chả buồn nhúc nhích gì cả." Cương Tử nói.

Trì Sính lại nhìn Túi Dấm Nhỏ hỏi, "Là tại tao lạnh nhạt với mày sao?"

Túi Dấm Nhỏ xoay người, ưỡn cái bụng trắng, biểu tình kiểu "anh nhìn xem tôi có quan tâm không?"

Cương Tử buột miệng, "Chắc là nó muốn có bạn."

Sắc mặt Trì Sính thay đổi, lúc này Cương Tử mới phát hiện ra mình vừa lỡ lời, Túi Dấm Nhỏ nhớ, chẳng lẽ Trì Sính lại không nhớ sao? Rắn của hắn chính là sủng vật của hắn, là phi tử của hắn, mất đi chúng nó cũng như mất đi toàn bộ hậu cung rồi.

Lo sợ bất an đợi một hồi lâu, cũng chưa thấy bị tra hỏi gì về vấn đề này, mà người kia đột nhiện lại phun ra một câu chẳng hề liên quan.

"Bộ tao đáng sợ lắm hả?"

Cương Tử sửng sốt, "Sao tự nhiên lại hỏi vậy?"

"Nếu người ta thích tao, thì sao lúc tiếp xúc thân mật lại lộ ra biểu tình khủng bố như vậy, thậm chí còn làm ra hành động tự tổn hại bản thân, rốt cục nguyên nhân là gì chứ? Tao cũng chưa có làm gì bạo lực quá đáng khiến người ta ám ảnh mà."

Phản ứng đầu tiên của Cương Tử chính là, "Chẳng lẽ Nhạc tỷ không cho anh chạm vào sao?"

Trì Sính hừ cười một tiếng, cô ta? Chỉ sợ vừa nhìn thấy mặt liền hận không kịp dạng chân ra cho tao chơi rồi, nếu biết rụt rè một chút thì đã tốt.

"Chả liên quan tới cô ta."

Cương Tử ngốc lăng, "Anh mà cũng có lúc rối rắm thế này hả? Không phải cứ trực tiếp cường bạo là xong sao?"

Trì Sính dùng ánh mắt tàn nhẫn nghía Cương Tử, lão tử nếu có thể làm thì đã làm lâu rồi, cần gì chú mày chỉ dạy?

Cương Tử liền cứng người không dám nói năng lung tung nữa, suy nghĩ kỹ lưỡng hồi lâu mới dám mở miệng.

"Em cảm thấy, có hai loại khả năng, một là người đó quá đơn thuần, hai là trong lòng người đó có quỷ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro