Chương 7: Tôi biết thế nào cậu cũng quay lại mà!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này hẹn gặp, vì để ngăn chặn mọi sự cố ngoài ý muốn, Nhạc Duyệt liền tự mình chọn địa điểm, là tại một quán cà phê. Hơn nữa cô còn cố tình đến sớm hơn Ngô Kỳ Khung mười phút, đem trên dưới chỗ ngồi toàn bộ đều kiểm tra qua một lần, bảo đảm không một cục gạch nào có thể lọt vào.

Tám giờ tối, Ngô Kỳ Khung đến chỗ hẹn, Nhạc Duyệt nhìn bóng dáng đang từ từ tiến lại đây, có cảm giác hơi thất thần. Ngô Kỳ Khung gầy đi như vậy nhìn cũng không đến nỗi nào, nhưng mà cũng vừa vặn làm tăng thêm cái dáng vẻ keo kiệt, vẫn là làm cho cô không tày nào yêu tiếp nổi.

Còn về phía Ngô Kỳ Khung, cậu đã nhiều ngày không gặp Nhạc Duyệt, trong lòng có chút kích động, nhưng rất nhanh đã ổn định lại.

"Trán của anh không để lại sẹo chứ?" Nhạc Duyệt hiếm khi quan tâm hỏi.

Ngô Kỳ Khung sờ sờ cái trán bóng loáng, cười nói, "Ông trời sao mà nỡ để cho gương mặt đẹp trai này của anh có sẹo được."

Cái kiểu tự kỷ cùng trêu ghẹo này, nếu như là từ miệng anh chàng đẹp trai giàu có nào đó nói ra, nghe vào sẽ có vẻ gian tà, hư hỏng, khiến cho tâm mỹ nhân người ta một trận nhộn nhạo. Mặt khác nếu từ trong miệng Ngô Kỳ Khung nói ra, nghe thế nào lại có cảm giác thiếu đánh như vậy?

"Đây là quà anh mua tặng em, là một sợi dây chuyền bạch kim nha." Ngô Kỳ Khung nói.

Người hiểu phong tình hẳn sẽ nói "Em mở ra xem thử đi", cũng là cho người yêu mình một chút hồi hộp mong chờ, nhưng Ngô Kỳ Khung lại không làm thế, 'anh mua dây chuyền bạch kim', phải nói hoạch toẹt ra như vậy mới chịu.

Đem hộp trang sức đẩy đến ngay trước mặt Nhạc Duyệt, Ngô Kỳ Khung mới phát hiện trên cổ cô cũng đang đeo một sợi dây chuyền khác, hơn nữa còn là nạm kim cương, trước giờ cậu chưa từng thấy qua.

"Sợi dây chuyền kia là ai tặng cho em vậy?" Ngô Kỳ Khung hỏi.

Nhạc Duyệt dùng ngón tay nhỏ nhắn, trắng nõn nhẹ nhàng sờ, động tác rất cẩn thận, nhìn là biết ngay, cô có bao nhiêu quý trọng sợi dây chuyền này.

"Là bạn tặng."

Tay Ngô Kỳ Khung đang đẩy hộp trang sức bỗng nhiên rụt lại, thăm dò hỏi: "Vậy giờ anh tặng em cái này, em vẫn sẽ nhận chứ?"

Nhạc Duyệt nhàn nhã cười, "Mua cũng đã mua rồi, nếu em không nhận, thì không phải là không nể mặt anh sao?"

Ngô Kỳ Khung một bụng căng thẳng cuối cùng cũng nhẹ nhõm, khóe mắt lộ ra vài phần vui mừng, vội vàng muốn đứng dậy đeo cho Nhạc Duyệt.

"Giờ mà đeo thì phải tháo sợi dây chuyền này ra, mất công quá, để về nhà em tự đeo đi."

Ngô Kỳ Khung vừa mới định nhếch lên mông lại phải từ từ hạ xuống.

"Xin hỏi, anh dùng gì ạ?"

Ngô Kỳ Khung liếc nhìn bảng giá, thấy ly cà phê thường nhất cũng đã hơn bốn mươi tệ một ly, liền trả lời, "Cám ơn, tôi không uống."

Ngay lúc Ngô Kỳ Khung không để ý, Nhạc Duyệt trợn trắng mắt liếc cậu một cái.

"Quà em cũng đã nhận rồi đó, em xem... Hai chúng ta có thể quay về như trước đây không, đừng chia tay nhé?"

Con ngươi Nhạc Duyệt thoáng chút sung huyết, như thể vừa nghe được cái gì khó tiếp nhận lắm vậy.

"Ngô Kỳ Khung, anh xem Nhạc Duyệt tôi là loại người gì? Anh nghĩ tôi chỉ vì một sợi dây chuyền bạch kim mà sẽ quay lại với anh, tôi dễ dãi đến vậy sao? Nếu như anh tặng dây chuyền cho tôi là vì mục đích này, thì thật xin lỗi, tôi xin trả lại nó cho anh."

Dứt lời, đem hộp trang sức vừa nãy cất trong túi xách lấy ra, cực kỳ gượng ép đẩy trở về phía Ngô Kỳ Khung.

Nhạc Duyệt phải quyết tâm lắm mới đem hộp trang sức trả lại được, dường như là muốn liều mạng đánh cược một phen, cô cược Ngô Kỳ Khung nếu có một chút ý tứ, tuyệt đối sẽ không lấy lại hộp trang sức.

Nhưng mà, cô thua rồi.

"Vậy thì thôi."

Ngô Kỳ Khung buồn bã đem hộp trang sức lấy về, trong nháy mắt hai bàn tay khẽ tiếp xúc kia, Nhạc Duyệt cố ý kéo lại một chút, Ngô Kỳ Khung cũng không có phát hiện.

"Ý của em là vẫn muốn chia tay với anh?" Ngô Kỳ Khung hỏi.

Chia tay! Nghĩ sao mà không chia tay vậy? Nhạc Duyệt tức muốn lộn ruột.

"Đương nhiên là chia tay rồi!" Nhạc Duyệt nói.

Lần thứ ba nghe đến câu này, trong lòng Ngô Kỳ Khung vẫn là khó chịu một chút, nhưng mà so với hai lần trước đây, đã tốt hơn nhiều rồi. Theo thói quen cũ, cậu lại hỏi Nhạc Duyệt nguyên nhân.

"Anh cũng không vòng vo nữa, anh trừ bỏ mập ra, tính tình có chút trẻ con, hơi keo kiệt chút, thì còn có tật xấu gì nữa chứ?"

Nhạc Duyệt hiện tại vẫn còn đối với sợi dây chuyền bạch kim kia canh cánh trong lòng, làm sao mà có thể nói cái gì dễ nghe được đây?

"Tôi vô cùng chướng mắt cái loại đàn ông chỉ kiếm được vài đồng lương kém cỏi, có ngon thì anh từ chức thử đi, để tôi chống mắt lên coi người tốt nghiệp trường đại học danh tiếng như anh, rời khỏi cái cơ quan nhà nước kia rồi, đừng nói là nộp thuế, có phải hay không đến cả năng lực sống tạm cũng không có!"

Ngô Kỳ Khung lần này rất kiên cường , "Công việc thì anh không thể bỏ, nhưng mà, anh có thể vì em mà chết."

Nhạc Duyệt quả thực muốn ngửa mặt lên trời thét dài, thật CMN a!! Cả cái nước Trung Quốc này chỉ có được một cực phẩm như anh nha, tại sao lại để tôi vô phúc đụng phải vậy hả?

"Tôi nói cho anh biết, Ngô Kỳ Khung, trong phạm vi mấy ngàn mét này anh đừng mong tìm ra được một cục gạch nào, cái trò khổ nhục kế này của anh nên dẹp đi là vừa.

"Ai nói là không có? Chẳng phải là đã có sẵn một cục ở đây sao." Ngô Kỳ Khung nói.

Ánh mắt Nhạc Duyệt sắc bén đảo quanh bốn phía, "Không có khả năng, tất cả mọi ngóc ngách tôi đã kiểm tra qua hết rồi."

Ngô Kỳ Khung rất điềm tĩnh cầm lên cái túi của mình, lại bị Nhạc Duyệt nhanh tay lẹ mắt giựt lấy, mở ra nhìn vào xem, quả nhiên, bên trong là một cục gạch, may mà cô phản ứng đúng lúc, bằng không bi kịch lại muốn một lần nữa diễn ra rồi.

MN! Anh ta còn dám mang cả gạch đến đây!! Ngô Kỳ Khung, anh giỏi lắm!!

Nhưng mà thật không ngờ, trò hay vẫn còn ở phía sau.

Chỉ thấy Ngô Kỳ Khung kéo khóa áo khoác xuống, từ bên trong áo khoác thật dày moi ra một cục gạch, đập mạnh lên đầu một cái.

Mấy vị khách xung quanh sợ tới mức kinh hô liên tục, tất cả đều lùi ra xa, ánh mắt kinh hãi đồng loại nhìn về phía Ngô Kỳ Khung.

Con ngươi Nhạc Duyệt bất động, nghiến răng nghiến lợi trợn trừng mắt nhìn Ngô Kỳ Khung.

"Anh quả thật đã khiến tôi phải mở rộng tầm mắt mà!!"

Ngô Kỳ Khung tay ôm miệng vết thương đứng lên, ánh mắt thực bình tĩnh, khóe miệng kiên quyết câu lên một nụ cười.

"Có thể được em tán dương như vậy, cục gạch này xem ra cũng rất có giá trị!"

Lúc này đây, Ngô Kỳ Khung không cho ai đỡ, gắng gượng đứng vững, tự mình đi tới phòng khám.

Chín giờ, hầu hết những nơi gần ngoại ô đều đã đóng cửa, bình thường Khương Tiểu Soái trời vừa tối cũng liền đóng cửa, thế mà hôm nay hai cửa lớn đều còn mở rộng. Khương Tiểu Soái đứng ở cửa, đôi mắt tuấn mỹ chăm chú đánh giá bóng người đang đến gần.

Rốt cục, mục tiêu đã xuất hiện.

"Hửm, trễ như vậy rồi mà anh còn chưa đóng cửa sao?" Ngô Kỳ Khung có chút kinh hỉ.

Khương Tiểu Soái cười hừ một tiếng, "Biết cậu sẽ trở lại, nên cố ý giữ cửa cho cậu."

Ngô Kỳ Khung xấu hổ.

Khương Tiểu Soái dương dương tự đắc hất cằm, "Đứng ngốc ra đó làm gì? Còn không mau vào!"

Hai người liền như vậy một trước một sau nối đuôi vào phòng khám.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro